Chương 54
Cả cuộc đời Lâm Song Ngọc mạnh mẽ có tiếng, cứng cỏi ngâm nước không mềm, va đập không vỡ, bẻ gãy cũng không đứt lìa. Là người thoắt cái biến gian lao thành đĩa dưa muối dồn vào bánh bao nhai nuốt xuống bụng.
Hồi đó, khỏi phải nói cũng biết thừa, cuộc hôn nhân của bà và Kiều Tư Sơn là do có người mai mối cho, kéo hai người nam và nữ không can hệ gì đến nhau buộc lại thành một cặp khác nào nghĩ một đằng nói một nẻo. Kiều Tư Sơn lề mề ì ạch cả đời, không cương không mềm dẻo, là loại không hợp mắt người ta nhất; Lâm Song Ngọc thì dữ dội gai góc, mọi điều trong bụng bà xưa nay tự do bà đo đạc định đoạt theo ý muốn của bản thân.
Kiều Phụng Thiên nghe Lâm Song Ngọc mắng mỏ Kiều Tư Sơn hơn nửa đời người, cũng chứng kiến bà bấm bụng chăm sóc ông không kêu thán một chữ nửa đời người. Hồi y còn đi học, bà vẫn còn sức vừa chửi mắng vừa giơ chổi đuổi đánh một, hai vòng Lang Khê, rồi gồng gánh mãi thành mụ đàn bà cứng đầu cứng miệng.
Bây giờ đến đi lại mấy bước hái mớ ngò với xà lách ngoài vườn còn chẳng nhanh nhẹn nhẹ nhàng nổi. Lưng còm, không phải trông như có tuổi nữa mà là già thật rồi.
Kiều Phụng Thiên biết mình giống Lâm Song Ngọc nhất nhà, là đứa thừa hưởng mọi cố chấp xảo trá suốt đời bà. Thế là, hai cực giống nhau sẽ luôn tuân theo định luật bài xích nhau.
Thực ra Lâm Song Ngọc và Kiều Phụng Thiên luôn ngầm hiểu lẫn nhau. Con mất tự nhiên khi chạm mặt mẹ, mẹ cũng chẳng vui vẻ gì khi gặp con. Vậy sao cả hai không cùng lùi lại một bước, và thế là mối quan hệ mẹ con tưởng như gãy lìa mà vẫn còn dính líu đến nhau này trở nên kiệm lời và hiếm khi gặp mặt. Sự ăn ý cân bằng ấy sẽ im lìm đến lúc Lâm Song Ngọc mồ yên mả đẹp, khóc trước chiếc hộp gỗ, khóc trước vốc hài cốt.
Mối quan hệ ấy sẽ kết thúc như thế.
Mẹ nó phiền thật chứ.
Bởi thế nên mặc cho Lâm Song Ngọc có căm ghét, tệ hại, coi mình là đồ gay lọ hạ đẳng b**n th**, Kiều Phụng Thiên không hận bà, không oán trách bà. Quá lắm chỉ như miếng xương cá diếc không nuốt trôi, người ta cứ tưởng là mềm rục, ngờ đâu tình cờ nuốt phải vẫn sẽ thấy đau.
Găm lấy, nhắc nhở bản thân từng giây từng phút: Đừng quay đầu, cứ bước nhanh đi.
Đỗ Đông bắt một chiếc taxi, Lý Lệ với Kiều Thiện Tri đeo cặp ngồi sau, còn anh ta mở cửa ghế phụ. Đầu cao quá lên lúc chui vào đập xương lông mày vào khung xe, nghe cộp một tiếng vang dội.
Tài xế nghe tiếng nhíu mày hít một hơi: "Uây! Có đau không?"
Lý Lệ vội vàng chúi lên trước xoa xoa trán Đỗ Đông: "Anh ngốc à, đi đứng không nhìn ngó gì, bộ anh muốn vận may bay vào đầu hả."
"Ai rồi rồi rồi." Đỗ Đông giơ tay che một bên mặt né ra sau, tay kia khua khoắng lung tung: "Bác tài, đến bệnh viện thành phố Lợi Nam, khu nội trú ở cổng Nam ấy."
"Ok."
Đỗ Đông nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi sao Kiều Phụng Thiên nằng nặc đòi đón Tiểu Ngũ Tử về. Vấn đề là không phải đưa về nhà, mà dẫn tới bệnh viện. Gì đây? Tính khai à? Dắt đứa con nít tới cửa phòng bệnh, chỉ vào người đang nằm trên giường bệnh bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ bảo nhìn đây, ba con đây, bị đụng xe, giờ không nói được không cử động được nữa, con chuẩn bị tinh thần nhanh đi.
Bộ hết cách rồi hay gì!
Trên đường Đỗ Đông bấm điện thoại nhắn tin cho Kiều Phụng Thiên.
"Cậu tính làm cái quái gì vậy!"
Kiều Phụng Thiên trả lời lại rất nhanh: "Sắp đến chưa?"
"Đến mẹ nhà cậu."
"Cậu tới đây, đứng trước mặt mẹ tôi mà nói, thể nào bà cũng cho cậu ăn một cái tát lộn ba vòng mới về."
"Má chứ tôi nói cái kiểu vậy đệt, đù đệt cụ sao mẹ cậu lại ở đây? Mẹ cậu biết chuyện rồi hả? Sao bảo không tính nói với mẹ sợ ba bệnh tim không chịu được cú sốc ủa sao đòi giấu hết cái này tới cái nọ cuối cùng không giấu nổi cái đách gì vậy thằng ranh kia!"
"Cậu gõ dấu chấm phẩy vào đàng hoàng hộ tôi cái? Tôi có nói gì đâu, bà tự biết đấy."
"Ai bô bô cái mồm nói linh tinh suốt ngày vậy!"
"Tôi chưa kể vụ Trương Phong với cậu à?"
"Thằng đó là ai, cậu nói với tôi lúc đéo nào?! Mấy bữa nay tôi gọi cậu có nghe cuốc nào đâu? Không kêu chờ tí cũng cúp cái rụp! Ngoài tin báo anh trai cậu không phải chịu trách nhiệm hình sự ra cậu có kể thêm cái rắm chó gì nữa đâu!"
Kiều Phụng Thiên không trả lời, Đỗ Đông vẫn nhắn tiếp.
"Bỏ qua Phong Phiếc gì đi! Ài, mẹ cậu đã biết rồi thì càng không thể để Tiểu Ngũ Tử biết chứ! Lỡ mẹ cậu đòi rước Tiểu Ngũ Tử về Lang Khê không cho nó học ở trường nữa thì tính sao? Cậu có cho nó đi học nữa không? Có muốn cho nó thành tài nữa không? Có muốn nó cắm mặt ở đất Lang Khê cả đời này như anh trai cậu không?"
Đỗ Đông sốt ruột, nói toẹt ra rồi mới nhận ra có gì đó sai sai.
Kiều Phụng Thiên vẫn không trả lời.
Đỗ Đông vả vào miệng mình, quẳng điện thoại lên đùi. Chừng bốn, năm phút sau điện thoại mới lại rung bần bật.
"Chuyện này không phải một mình tôi bảo nghĩ là được, cũng không phải một mình tôi quyết là xong. Cậu tới đi, tôi đợi ngoài cổng."
Lâm Song Ngọc chỉ từng nổi đóa om sòm trước mặt người ngoài, chứ xưa nay chưa khóc bao giờ. Trong suy nghĩ của bà, cảm xúc đau buồn là chuyện cá nhân tới cực độ, buộc phải cắn răng nhịn xuống chứ nhất quyết không được cho người ta nhìn thấy.
Bà nhìn Đỗ Đông dắt tay Tiểu Ngũ Tử đi trên hành lang đằng xa xa.
Kiều Phụng Thiên đứng ngay ngắn bên tường, nhìn đăm đăm cậu bé hồi lâu rồi nghĩ, hình như đen với gầy đi rồi. Lưng Lâm Song Ngọc và Kiều Phụng Thiên thẳng thớm lạ thường, không khác nào xài cùng cây thước.
Đo rồi vẽ ra cùng một hình dạng, chỉ khác cái một người đứng còn người kia thì ngồi.
"Tiểu Ngũ Tử..."
Bàn tay đặt trên quần của Lâm Song Ngọc bấu chặt, co quắp nhổm dậy, vẫn chìa bàn tay đến nhẹ nhàng v**t v* vầng trán Kiều Thiện Tri, tay kia vòng qua vai cầm cặp đi học cậu bé đeo.
Lâm Song Ngọc cười như không, đôi mày cong lên đầy gượng gạo.
"Ôi trời, cặp của nhóc con nhà bà nặng quá ha."
Đã lâu rồi Tiểu Ngũ Tử không gặp bà nội, cậu bé cũng nhớ bà, giơ tay nắm vạt áo bà mãi, đôi mắt đen láy chớp chớp.
"Sao nội tới đây ạ?"
Lâm Song Ngọc chỉ nhìn Tiểu Ngũ Tử, v**t v* cháu trai, không đáp.
Kiều Phụng Thiên bấu siết tay áo, mới thơ thẩn một tí đã bị Đỗ Đông với Lý Lệ lôi ra góc.
"Sao rồi?"
"Cậu hỏi ai?"
"Tôi hỏi tôi đấy!" Mắt Đỗ Đông trợn ngược: "Lảm nhảm gì vậy, anh cậu ấy, anh cậu giờ sao rồi?"
Kiều Phụng Thiên khựng một lúc không động đậy, tiếp đó khoanh tay dựa lưng vào tường, cúi gằm đầu.
"Nối thì nối được rồi, tay trái tạm thời không có dấu hiệu hoại tử, nhưng trông chờ hồi phục tới mức độ có thể cầm nắm hay viết vẽ thì không thể nào. Bây giờ lúc tỉnh lúc mê, không nhận ra ai với ai, không nói được, không ăn được."
Đỗ Đông nhướng mày trợn trừng: "Tình trạng như này còn đưa Tiểu Ngũ Tử tới bệnh viện làm mẹ gì, sao không đào cái hố tự chôn thây xuống cho rồi anh tôi ơi?!"
Kiều Phụng Thiên nghe vậy bực bội vuốt tóc mái, ngoái đầu.
Lý Lệ thấy thế kéo Đỗ Đông, hạ giọng ghé lại nói: "Anh đừng gào um lên nữa được không, người ta còn chưa nói hết câu anh đã xổ một đống rồi. Anh nghe Phụng Thiên nói dứt đã đi chứ?"
Thế là cả hai đều không ai nói gì, im lặng đứng đó.
"Trương Phong."
Kiều Phụng Thiên vê miết đầu ngón tay, bóc miếng da sứt ra ở kẽ ngón tay.
"Là chủ chiếc xe, cậu ta chủ động liên lạc với anh tôi, bảo có mối làm ăn rồi hỏi ảnh có chịu làm không. Anh tôi lù khù không biết trời trăng mây gió gì, nghĩ sai phạm chẳng bõ bèn nên chạy xe đen kiếm chút đỉnh. Chạy cả ngày thứ bảy, thi thoảng chạy đêm cũng không nói cho Tiểu Ngũ Tử biết."
Da tay sứt phải xé thuận chiều mới không đau, cơ mà xé thuận lại không gọn, ngược chiều mới sạch sẽ được. Chỉ có điều, bóc đường ấy thường sẽ sứt kèm miếng thịt miếng máu chẳng liên quan.
"Ba cậu ta là hàng xóm cũ nhà tôi ở Lang Khê, xảy ra chuyện, mồm năm miệng mười truyền hoài cũng tới tai... Có thể là do họ vô tình nói cho bà biết."
Đỗ Đông cúi đầu nhìn đầu ngón tay y ứa máu, nhíu mày thò tay qua chộp lấy: "Bên cảnh sát xử lý sao? Ài Lý Lệ em có giấy không lau cái này nhanh nhanh hộ anh cái."
Lý Lệ vội móc bịch giấy hiệu Tâm Tương Ấn ra: "Đây, em có đem cả băng cá nhân nữa này."
"Không cần đâu." Kiều Phụng Thiên ngậm tay vào miệng, l**m máu chảy ra, "Theo thông lệ thì phải giam xe phạt hành chính, xe không giam được rồi, phạt ba chục ngàn."
Đỗ Đông xé bịch giấy rồi rút một tờ ra: "Tính sao?"
"Cậu ta bảo không cần, cũng không cần tôi đóng phạt, không cần bồi thường xe. Cậu ta bảo thấy có lỗi với anh tôi, không nghĩ chuyện sẽ thành ra như bây giờ. Giờ tôi cũng chỉ có sẵn bốn chục ngàn, chuyển cho cậu ta rồi." Kiều Phụng Thiên nuốt mùi tanh xộc trong khoang miệng.
Mặt Đỗ Đông nghệch ra không tin nổi, dúi cùi chỏ huých Kiều Phụng Thiên.
"Cậu bị đần à! Nó không cần cậu trả làm đếch gì, bộ để đốt lên luộc trứng hả? Nghĩ sau này không cần xài tiền nữa hay sao mà tự nhiên đi bồi thường cho nó bốn vạn đầu óc úng nước hay gì?!"
Kiều Phụng Thiên phẩy tờ giấy, vê một góc ấn vào đầu ngón tay mình, chợt nở nụ cười.
"Tôi đần đấy, đầu tôi úng nước đấy, tôi là thằng không bao giờ nợ ân tình người khác được chưa? Bộ cậu mới quen tôi bữa đầu tiên chắc?"
Đỗ Đông há hốc, không còn gì để phản bác.
Đang trong tình thế nghèo mạt hạn nghèo sát đất, tin bán nhà gấp của Hà Tiền vẫn chưa có động tĩnh, cái động viện phí thuốc thang không đáy treo lơ lửng. Hóa đơn thanh toán cứ gửi từng xấp về, Kiều Phụng Thiên đã tích được cả chồng giấy đỏ đỏ trắng trắng.
Y thấy may khi đã không thuận miệng nói cho Đỗ Đông biết chuyện mình bán cả nhà. Nếu nói thật, có khi Đỗ lo ngay ngáy chuyện nhà mình thể nào cũng vơ vét vốn chữ nghĩa tục tĩu mình biết hết cái kiếp này chửi bới mình xa xả một trận ra trò không ngóc đầu dậy được, bươi móc mớ vốn liếng chẳng có nhiêu của mình nhanh gọn sạch sẽ.
Nói, không đủ tiền thì bảo tôi! Tôi cho cậu mượn hết! Đừng có mà bán nhà!
Trọng tình trọng nghĩa quá mức, không lắng lo gì chuyện mình cũng có gia đình nhỏ của riêng mình.
Kiều Phụng Thiên đưa mắt nhìn Lý Lệ, thầm nhắm mắt lại trong lòng.
Lâm Song Ngọc ngẩng lên thấy Kiều Phụng Thiên đi đến, ngồi xuống bên chân Tiểu Ngũ Tử.
Lòng Kiều Phụng Thiên đang rất rối, nếu có thể, y hy vọng Tiểu Ngũ Tử không bao giờ biết được chuyện này. Đương nhiên y luôn mong Kiều Lương sẽ mãi cao lớn, ấm áp, oai phong, đầy tràn sức sống, như mọi người cha bình thường khác.
Chắc hẳn bản thân Kiều Lương cũng không muốn con trai nhìn thấy mình trong bộ dạng hôn mê, xanh xao bệnh tật một cách trực diện như vậy.
Nhưng đến cả Lâm Song Ngọc cũng biết rõ, sự che giấu khăng khăng này chỉ tốt đẹp bề ngoài. Kiều Phụng Thiên không nghĩ Lâm Song Ngọc sẽ khuyếch đại sự thật trước mặt Tiểu Ngũ Tử, không dặn bà giả vờ câm điếc với cậu bé giống mình, làm ra chuyện mà chắc cả đời này bà cũng không làm được.
Huống gì tất cả vẫn chưa giải quyết đến đâu, y thật không còn hơi sức vẽ ra câu chuyện cổ tích êm ái tuyệt đẹp cho Tiểu Ngũ Tử.
Lâm Song Ngọc luôn miệng bảo ông trời tạo nghiệt đui mù không buông tha cho nhà họ Kiều. Thực ra Kiều Phụng Thiên không nghĩ thế, đời quá ngắn ngủi để thở than, ông trời cũng chẳng nhận ra một ai, người trải qua đủ loại ngọt bùi đắng cay tất thảy đều do ngoài ý muốn, không phải do ông trời cố ý.
Nếu Tiểu Ngũ Tử định sẵn phải trải qua những chuyện này, mang những gánh nặng này, vậy Kiều Phụng Thiên có trách nhiệm dạy cậu bé gánh vác thế nào dưới góc độ người chú người cha, chứ không phải cách trốn tránh.
Nếu học được cách chấp nhận, vậy chắc chắn cậu bé sẽ khác với những đứa trẻ khác.
Nếu học được cách kiên cường, vậy cuộc đời vẫn chưa bắt đầu của cậu bé nhất định vô tiền khoáng hậu.
Kiều Phụng Thiên như đang tự thôi miên bản thân suy nghĩ theo chiều hướng lớn lao tươi sáng. Y nắm lấy đôi tay ấm áp đang đặt trên đầu gối Tiểu Ngũ Tử, nhìn nét mặt bình yên của cháu trai thật tỉ mỉ.
Tiểu Ngũ Tử căng thẳng và đau lòng lắm, Lâm Song Ngọc thấy vai cậu bé căng lên, hai chân nép chặt vào với nhau.
"Chú ơi..."
"Tiểu Ngũ Tử à, ba con bị ốm, một thời gian rất dài nữa mới khỏe lên được. Mấy bữa nay chú không nói với con, chú sợ con lo, con có giận chú không?" Kiều Phụng Thiên cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể, biến nặng thành nhẹ.
Cảm xúc của Tiểu Ngũ Tử không hề viết hết lên mặt như mọi đứa trẻ khác. Sắc mặt cậu bé chợt cứng đờ, nét mặt trì xuống.
Đỗ Đông đứng cạnh đó im ắng nghe; bụng dạ khó chịu, quay ngoắt đi không nhìn, thế nào lại nghe Lý Lệ đứng bên kiềm chế nôn khan vô cùng không đúng thời điểm.
.
Editor có lời muốn nói:
Hôm nay mình không ok cho lắm, sợ là beta trong trạng thái này thọt tùm lum nhưng không thể để mọi người chờ thêm nữa ToT, nếu các chương được đăng trong ngày hôm nay có sai sót gì nhiều mong mọi người thông cảm và chỉ ra giúp mình, mình sẽ cố gắng khắc phục thiệt sớm. Và mình vẫn đang edit bộ này đều đặn không có bỏ đâu, hãy tin mình ദ്ദി ˉ͈̀꒳ˉ͈́ )✧
Edit: tokyo2soul