Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 55

Chương 55

 

Phản ứng bình tĩnh của Tiểu Ngũ Tử nằm trong dự đoán của Kiều Phụng Thiên, nhưng khi Kiều Phụng Thiên ngẩng mặt lên nhìn cháu trai mình, lại chợt thấy cậu bé bình tĩnh quá mức.

 

Lâm Song Ngọc nắm cánh tay Tiểu Ngũ Tử thật chặt: "Con."

 

Tiểu Ngũ Tử đang tiêu hóa hàm ý trong những gì Kiều Phụng Thiên nói.

 

Cậu bé luôn thấy rằng, mỗi lần người lớn ngồi xuống trước mặt đứa trẻ con, cười với nó, làm những cử chỉ và ám hiệu ngầm dịu dàng yếu thế, thế chắc chắn không phải điềm báo tốt đẹp gì.

 

Tiểu Ngũ Tử suy nghĩ thật nhanh nhưng vẫn cứ lùng bùng rối rắm, cậu bé cố gắng chắp vá mối liên hệ giữa "ba bị bệnh" và "một thời gian rất dài nữa mới khỏe lên được" là gì, tự bản thân hiểu lướt qua sự thật đó, xem nó sẽ mang đến tác động và hậu quả nào.

 

Nhưng mà phức tạp quá Tiểu Ngũ Tử không nghĩ ra, chỉ nhìn thấy được mặt trực quan nhất, là có lẽ mai mốt cuộc sống của ba sẽ khó khăn vất cả hơn nữa, chú biết, bà nội biết, ông nội cũng biết.

 

Vậy mình phải làm gì đây.

 

Làm gì mới san sẻ được với chú và ông bà nội. Tiểu Ngũ Tử nhìn đăm đăm khóe mắt mệt mỏi của Kiều Phụng Thiên, không nghĩ ra.

 

"Chú ơi."

 

"Ừm?" Mãi Kiều Phụng Thiên cũng nghe Tiểu Ngũ Tử lên tiếng, nghe giọng thằng bé bình ổn y cũng thoáng yên lòng. Y cười, xích lại gần thêm: "Con nói đi."

 

"Vậy con có được gặp ba không ạ?"

 

"Muốn lắm à?" Kiều Phụng Thiên xoa đầu cậu bé.

 

Thoạt tiên Tiểu Ngũ Tử lắc lắc đầu, cổ bỗng khựng lại rồi gật gật. Kiều Phụng Thiên im lặng một lúc, hết sờ đầu đến xoa cổ mình, đoạn vỗ vỗ đầu gối.

 

"Đi thôi."

 

Lâm Song Ngọc hừ khẽ, cau mày túm tay Kiều Phụng Thiên lại có vẻ như không đồng ý, sợ k*ch th*ch cậu bé. Đỗ Đông cũng vậy, bước tới như định nói gì đó.

 

Kiều Phụng Thiên xua tay, bế Tiểu Ngũ Tử đứng lên ghế: "Không sao, nhìn ngoài cửa thôi, không đi vào."

 

Hành lang chỗ người nhà bệnh nhân được phép đợi cách phòng điều trị một chiếc thang máy lớn. Đèn trần cảm ứng bằng âm thanh nghe tiếng bước chân bật sáng lên, rọi thành mảng sáng trắng rời rạc hệt như bụi sương lạnh ngắt chua chát rải trên đỉnh đầu.

 

Kiều Phụng Thiên gật đầu chào điều dưỡng viên trực ca đang đứng ghi chép hồ sơ bệnh án. Cô điều dưỡng đưa tay ngăn lại: "Giờ này không được phép vào đâu."

 

"Xin lỗi cô, tôi chỉ nhìn ngoài cửa một lát, một lát thôi."

 

Điều dưỡng à một tiếng dài, xoay cây bút bi đang cầm giữa mấy kẽ ngón tay: "Vậy thì được." Kiều Phụng Thiên để ý thấy tầm mắt cô đảo qua đảo lại gương mặt Tiểu Ngũ Tử mấy lần, lúc quay người đi vào phòng bệnh, y cũng nghe rõ cô hạ giọng, hơi thương xót nói nhỏ với điều dưỡng khác đứng bên.

 

"Này, tội nghiệp thật."

 

Kiều Phụng Thiên bế Tiểu Ngũ Tử không khác nào bế một cây gỗ rỗng ruột, thẳng đứng, nhẹ hều chứ chẳng bồng bềnh mềm mại như đứa trẻ con tầm tuổi này. Kiều Phụng Thiên gồng sức, ôm đầu gối đang cong lên của Tiểu Ngũ Tử.

 

Hai tay Tiểu Ngũ Tử bám vào khung cửa sổ hình vuông, không sợ mặt kính lạnh hay bẩn mà gần như áp cả khuôn mặt vào.

 

Kiều Lương vẫn chưa rút máy hô hấp, mặt nạ màu xanh trong suốt ôm chặt từng giây từng phút như cái lồng che chễm chệ trên mặt, nom gầy sọp đi cả nửa, hốc mắt trũng sâu thành cái đầm khô khốc, râu ria mọc xồm xoàm khắp cằm, giống hệt mớ hẹ chưa kịp nhổ gốc ở ruộng nhà Lang Khê.

 

Kiều Phụng Thiên thấy may mắn khi không được phép vào phòng bệnh và Kiều Lương vẫn còn mê man. Tiểu Ngũ Tử không phải trơ mắt nhìn ba nó không nhận ra con mình. Tàn khốc đến nỗi chỉ cần tự liên tưởng thôi đã thấy khó lòng chịu đựng nổi, chứ nói gì đến Tiểu Ngũ Tử chỉ là một đứa trẻ đang học cấp một.

 

Không có cả một người mẹ.

 

Kiều Phụng Thiên mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn đặc cứ như há miệng cho gió lùa vào họng hai tiếng đồng hồ. Y nghiêng đầu ho hắng, nuốt xuống, cựa quậy đôi chân ngay đơ từ nãy giờ.

 

"Đi chưa?"

 

Tiểu Ngũ Tử bấu tay vào thành cửa sổ không nói gì, im ắng nhìn vào mãi không đành lòng dời mắt đi. Kiều Phụng Thiên cũng không nỡ giục, cụp mắt nhìn lồng ngực dính vào cửa kính của Tiểu Ngũ Tử hơi nhấp nhô.

 

"Chú ơi, thả con xuống đi."

 

"Không sao, con cứ nhìn đi, con chẳng nặng xíu nào."

 

Ngay sau đó, Tiểu Ngũ Tử im thít rất lâu: "Hồi đó tối nào ba cũng đi suốt, con hỏi ba, ba bảo con không được hỏi nhiều, bảo con không được nói gì với chú hết."

 

Kiều Phụng Thiên khẽ giật mình.

 

"Chú ơi, nếu lúc đó con không nghe lời ba nói với chú, có phải ba đã không bị gì phải không ạ..."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn cậu bé vẫn yên ắng, chẳng cựa quậy dính vào cửa kính.

 

Nếu Tiểu Ngũ Tử nói thật với y, y đã không để Kiều Lương nhúng tay vào việc làm ăn phi pháp mệt thân này chỉ vì vài đồng kiếm thêm bằng bất cứ giá nào. Đương nhiên cũng sẽ không xảy ra chuyện không sao lường trước.

 

Nhưng Kiều Phụng Thiên làm sao nói như thế với Tiểu Ngũ Tử cho được, sao có thể để cậu bé chỉ mới từng ấy tuổi phải gánh chịu sự áy náy cả đời.

 

Nhưng Kiều Phụng Thiên không biết trả lời thế nào mới thỏa đáng.

 

Nói phải, Tiểu Ngũ Tử sẽ đau lòng; nói không phải, vậy sự việc biến thành đã nghiễm nhiên ấn định, không thể chống lại, hoàn toàn chẳng thể quay đầu. Làm thế có khi nào Tiểu Ngũ Tử sẽ nghĩ rằng, cuộc đời này giống như Lâm Song Ngọc vẫn hay nói, ông trời bắt mình chịu khổ là việc đã định sẵn, có muốn tránh cũng không được.

 

Y thật lòng bội phục người như Trịnh Tư Kỳ, người luôn có logic riêng đối diện với bất kỳ sự việc nào, không thay đổi dẫu thế giới ngoài kia có đổi thay. Vấn đề có gói ghém ra sao đi chăng nữa anh đều có thể cho ra một câu trả lời thỏa đáng. Dù là với người lớn hay trẻ con anh cũng không chuyện trò một cách nhạt nhẽo, và luôn giữ vững được phong thái ung dung thấu tình đạt lý.

 

"Sao lại thế này, con không được nghĩ như vậy, đây không phải lỗi của con, chuyện này không liên quan gì tới con hết, biết chưa?"

 

Kiều Phụng Thiên ngẫm nghĩ thật lâu, chỉ biết thốt ra một câu nghe bất lực cùng cực như thế.

 

Đến khi toan nói thêm gì đó, Kiều Phụng Thiên mới cảm giác cơ thể trong lòng mình đang co rúm lại. Y đưa tay kéo mặt Tiểu Ngũ Tử, nhìn hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên má cậu bé. Tiểu Ngũ Tử khóc không hề có động tĩnh gì, chỉ biết giơ tay áo cúi gằm đầu lau mãi lau mãi, càng lau nước mắt chảy càng nhiều, tới nỗi trên mu bàn tay toàn vết nước.

 

"Sao vậy? Sao thế này?" Kiều Phụng Thiên ấn đầu cậu bé vào vai mình, quay người đi ngược lại phía phòng bệnh: "Đừng khóc, nhé? Con đừng khóc nữa được không?"

 

"Xưa nay không khóc sao bây giờ lại khóc thế này?"

 

"Nội con mà thấy chắc xót lắm cho xem, nào, nín nào."

 

"Không sao hết, chú nói thật, ba con không sao đâu."

 

"Khóc sưng cả mắt lên ngày mai bé Táo thấy lại cười con đó nha."

 

Kiều Phụng Thiên nhẹ nhàng vỗ về lưng Tiểu Ngũ Tử như đang dỗ bé con nghịch ngợm không chịu đi ngủ. Tay y vỗ loạn xạ chẳng có nhịp điệu gì, dường như chính y cũng đang trong cơn hoảng loạn.

 

Lý Lễ bỗng thấy không được khỏe. Đỗ Đông đành gọi xe đưa cô về trước, lên xe rồi còn khua tay ra dấu gọi điện thoại với Kiều Phụng Thiên.

 

Có việc gì nhớ gọi tôi sớm.

 

"Biết rồi, đi đường cẩn thận, nếu khó chịu quá thì đi mua thuốc về uống."

 

"Ài, không biết ẻm bị làm sao nữa." Đỗ Đông mới thò được nửa người vào xe, tay chống lên khung cửa: "Tôi bảo gì cậu nhớ chưa? Có chuyện phải nhớ tới tôi! Đừng có suốt ngày tự tung tự tác giấu trong bụng không buồn nói với ai biết không? Cái con người cậu..."

 

"Dạ dạ dạ, nhớ rồi, cậu lo về đi."

 

Kiều Phụng Thiên ngắt lời Đỗ Đông, xua tay cười với anh ta.

 

Y nhìn đèn sau xe đỏ chói dịch dần về trước, khuất hẳn sau hàng cây ngay góc đường rồi mới quay đầu lại nhìn Lâm Song Ngọc với Tiểu Ngũ Tử.

 

Hai bà cháu nắm tay nhau đứng ngoài cổng bệnh viện, Tiểu Ngũ Tử dụi mắt, Lâm Song Ngọc vần vò mái tóc rối bay tán loạn trong cơn gió đêm không mục đích, đứng cạnh nhau tạo thành góc nhọn không đồng đều.

 

Biển hiệu MacDonald trong bệnh viện sáng trưng 24/24 không ngơi nghỉ.

 

Kiều Phụng Thiên đã hỏi gần như toàn bộ món ăn vặt trên menu, Tiểu Ngũ Tử vẫn cứ lắc đầu nói không ăn. Cô nàng thu ngân buộc tóc đuôi ngựa chờ đợi nhịp tay lạch cạch vào máy gọi món, Kiều Phụng Thiên nghe không nổi kiểu giục giã vòng vo này, gập menu lại tiện tay chỉ chỉ.

 

"Phần ăn trẻ em A, với hai ly cà phê."

 

Kiều Phụng Thiên mở nắp cà phê, xé hộp sữa với đường nhỏ đổ vào, lấy muống khuấy vài ba lượt rồi kéo lại trước mặt Lâm Song Ngọc.

 

Lâm Song Ngọc chỉ mới nhấp một ngụm đã cau mày, Kiều Phụng Thiên thấy vậy cho cả phần sữa với đường của mình vào khuấy.

 

"Vẫn đắng ạ?"

 

Lâm Song Ngọc đẩy ly cà phê ra xa: "Như thuốc ấy."

 

"Hay con gọi nước ép."

 

"Thôi không uống, hơn chục tệ bộ ăn cướp trắng trợn hay gì."

 

"..."

 

Dịp nói chuyện bình tĩnh với nhau thế này vốn đã ít ỏi, Kiều Phụng Thiên cũng muốn nhân cơ hội nhìn bà lúc không giận dữ nổi đóa nhiều hơn một tí.

 

Khi không giận, da Lâm Song Ngọc chảy xệ trông như già trước tuổi. Người đẹp ở tướng xương chứ không ngoài da thịt, hiển nhiên xương mặt của bà không được đẹp, lúc trẻ thì đầy sức sống, về già lại trôi tuột, chảy xệ tới nỗi không bắt giữ lại được.

 

Ánh đèn trong quán hắt từ trên xuống khiến các khe rãnh trên khuôn mặt thêm phần rõ nét một cách có chủ đích, độ sáng tối và bóng đổ hiện ra lồ lộ. Kiều Phụng Thiên không biết trong những nếp nhăn này có mấy đường vì giận Kiều Tư Sơn, mấy đường vì giận Lý Tiểu Kính, mà chắc phần nhiều hơn vẫn vì giận Kiều Phụng Thiên y đây.

 

Nhà họ Kiều tướng gầy gò như nhau, đứng cạnh nhau nom hệt năm cây gậy. Xương xẩu gồ ghề nhìn vào là biết không có phúc tướng, không giàu sang. Lâm Song Ngọc dứt khoát đánh mắng không được phép khom lưng, nếu không đã nghèo lại càng nghèo mạt, đã thấp hèn lại càng đi xuống.

 

Kiều Phụng Thiên chống tay lên cằm, phút chốc không nói gì.

 

Lâm Song Ngọc đan tay đặt ở giữa bụng: "Vẫn chưa nói chuyện này cho ba mày, ông ấy còn chưa biết."

 

"Vâng, mẹ đừng nói với ba."

 

"Vậy nếu chú Trương không lắm miệng nói cho mẹ, mày cũng định im ỉm không nói gì cho mẹ biết?"

 

Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu về phía cửa sổ: "Giờ mẹ hỏi con đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi."

 

"Ý nghĩa cái rắm chó!"

 

Kiều Phụng Thiên vẫn cười, nheo mắt: "Vâng, ừ thì cái gì chướng mắt mẹ cũng là rắm chó."

 

Lâm Song Ngọc kiềm chế đập lên bàn.

 

Chỉ vậy thôi, không cáu giận không cãi vã, nói qua lại chưa đến ba câu đã là quá khó khăn. Kiều PHụng Thiên cảm thấy Lâm Song Ngọc bài trừ mình từ trong tiềm thức, không chấp nhận mình, bởi thế nên mình có nói gì làm gì bà cũng thấy sai trái vô kỷ luật.

 

Thường có những lúc Lâm Song Ngọc có vẻ đang mở một khe hở, y sẽ bước lại gần trong tâm trạng đầy hoài nghi và nhìn thấy, đúng thật có ánh sáng phát ra. Thế nên y vội vã nhặt nhạnh từng mảnh vụn với ý đồ gắng chen chân thật nhanh, ngặt nỗi trước khi kịp bước chân vào khe hở đã đóng sầm, ngón tay thò ra từ trước lần nào cũng bị kẹp đau hơn lần trước.

 

Lặp đi lặp lại, lâu dần, Kiều Phụng Thiên tảng lờ như không thấy.

 

Nói không hiểu à? Vậy chẳng thà đừng nói từ đầu.

 

"Nhà đang có hơn ba chục ngàn, mẹ mang tới, chắc còn không đủ mua mấy lọ thuốc!" Lâm Song Ngọc mím môi, "Không được nữa thì mẹ hỏi han mượn thêm chút đỉnh, cố lắm không gồng nổi thì rao thử xem có ai muốn mua căn nhà nát bươm..."

 

"Con không cần, con —— "

 

"Cho mày à?! Chỗ đó là để anh mày chữa bệnh! Mày nói không cần không cần một câu là xong chuyện chắc?! Bệnh viện cần tiền mày tính chường mặt ra cho người ta đánh cho đúng không?"

 

Kiều Phụng Thiên nhíu mày bóp chặt cốc cà phê: "Nghe con nói hết câu đã được không? Bao giờ mẹ chịu nghe con nói?"

 

Lâm Song Ngọc nhìn y, tạm thời không nói gì.

 

"Tiền của ba mẹ ba mẹ cứ giữ đó dưỡng lão, không được đụng vào căn nhà ở quê. Chừng nào Lang Khê khai hoang giải tỏa lúc đó nó sẽ là cái mỏ vàng, nếu mẹ muốn giữ vốn liếng lại cho mình với ba thì mẹ nhất định không được bán. Bên anh con có thể tự xoay sở được, con sẽ bán nhà đi, còn chuyện đủ hay không tính sau, nếu thiếu con sẽ về xin hai người."

 

Kiều Phụng Thiên ngưng một chốc: "Mẹ với ba chỉ cần nghĩ tới chuyện sống cho tốt là được, mọi chuyện khác để con, con không sao hết, có khó mấy cũng không gục được. Con ba mươi còn mẹ đã bảy mươi rồi, con với mẹ không giống nhau."

 

Ba chữ "không giống nhau" được tô đậm, nhấn nhá trầm bổng du dương như nẻo đường mấp mô giữa cuộc đời đầy rẫy nghịch lý.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment