Chương 56
Tiết xuân phân, vạn vật sinh sôi nảy nở. Nhiệt độ lúc lạnh lúc nóng xê xích chậm chạp hình thành luồng gió lặng dùng dằng mãi ở khu vực trên của Lợi Nam, rồi mấy chục ngày mưa dầm dề liên miên, dấu vết của đợt không khí lạnh chỉ còn nhỏ nhoi chập chờn khó lòng nhận ra.
Lợi Nam phủ sắc xanh um, nào xanh biếc xanh rêu xanh lá mạ, vô cùng có lớp lang. Chỉ cần ngắm nhìn thật kỹ ắt hẳn sẽ luôn tìm thấy bảng sắc độ phù hợp với mình nhất. Tuy Kiều Phụng Thiên ghét cay ghét đắng đường đi ẩm mốc toàn nước đọng, nhưng cũng chưa đến mức thấy bực dọc với cảnh xuân ấm áp.
Vì đây là mùa đặc biệt nhất, là ngụ ý rũ bỏ cái cũ đã qua.
Nên điều tốt đẹp chiếm phần hơn.
Gợn sóng trên mặt nước đọng mãi mới tĩnh thành mặt gương phản chiếu ánh mặt trời.
Chẳng hạn Tiểu Ngũ Tử có hai bài kiểm tra được một trăm điểm, bệnh tình của Kiều Lương không ảnh hưởng quá nhiều đến tinh thần chuyên chăm học hành của cậu bé. Chẳng hạn như tình trạng sức khỏe Kiều Lương có khởi sắc, không còn tỉnh rồi hôn mê liên tục, loáng cái là chuyển sang phòng bệnh bình thường được rồi.
Hoặc chẳng hạn như Lý Lệ được toại nguyện, đến nay đã mang thai hai tháng khỏe mạnh. Đỗ Đông và cô chưa kịp chuẩn bị gì đã chuẩn bị lên chức bố mẹ, Kiều Phụng Thiên lại có con nuôi. Hay chẳng hạn như tin rao bán nhà gấp của Hà Tiền nay đã có hồi âm, nghe bảo đâu người mua là một đôi vợ chồng già giảng viên đại học công nghệ Lợi Nam đã về hưu, chọn căn nhà ở học khu cục đường sắt số bốn này cho cháu trai.
Lại chẳng hạn như, Kiều Phụng Thiên bất ngờ phát hiện tài khoản mình cộng thêm khoản tiền chừng năm ngàn vô nguyên do. Y khó hiểu tới ngân hàng hỏi, giao dịch viên không mấy kiên nhẫn vừa giải thích không được kỹ càng, không tra được thông tin cụ thể của người gửi.
Gì đây, có thiên sứ nào gửi ấm áp từ ngàn dặm xa xôi tới cho mình à?
Kiều Phụng Thiên không dám đụng vào khoản tiền ấy, chỉ âm thầm chuyển qua tấm thẻ mình không hay xài.
Có cả những tin xấu.
Chẳng hạn cảnh sát Lưu lại gọi tới đội cảnh sát giao thông, nói tay tài xế xe ben gây tai nạn cũng là người nhà nông, gia cảnh không khá khẩm cho lắm, có thể là không đủ khả năng bồi thường nên phải chuẩn bị tâm lý. Mà nghe bảo gia đình cô sinh viên nọ lại đang rục rịch gây khó dễ, phải để ý. Rồi lại chẳng hạn như dạo này tâm lý Hà Tiền có vẻ không được ổn, mắt ngày càng rũ cụp, nhìn không còn ôn hòa nữa mà ỉu xìu ủ ê, cứ như đang giữa cơn mê man hốt hoảng vậy.
Lâm Song Ngọc tạm thời ở lại thành phố Lợi Nam, lo chuyện học hành với ba bữa cơm cho Tiểu Ngũ Tử. Kiều Phụng Thiên cũng dứt được ra chạy qua chạy lại hai đầu bệnh viện với tiệm tóc —— Đỗ Đông phải chăm sóc Lý Lệ, Kiều Phụng Thiên đâu thể nào vô ý tứ giao hết công chuyện ở tiệm cho anh ta. Cho dù mỗi lần ghé tiệm chỉ đi qua đi lại một vòng, hôm nào Kiều Phụng Thiên cũng đều đặn đến.
Khi đôi vợ chồng già đến xem nhà, Kiều Phụng Thiên nhìn thấy Hà Tiền cài sai cúc cổ áo.
Kiều Phụng Thiên dẫn hai vợ chồng vào nhà, chỉ chỉ vào áo Hà Tiền.
Hà Tiền đang thẫn thờ nhìn mép sô pha, quên không cởi giày, quên cả cất cặp táp. Kiều Phụng Thiên bước lại vỗ nhẹ lên vai, Hà Tiền mới hoảng hồn tỉnh lại từ dòng suy nghĩ.
"Có chuyện gì à?"
"Đâu." Hà Tiền xua tay, "Làm gì có, nhanh đi, dẫn người ta đi xem nhà. Chú Hà với cô Cố."
Đôi vợ chồng già nghe vậy gật đầu mỉm cười với Kiều Phụng Thiên, cả hai đeo kính viễn thị gọng vàng sáng bóng, nhìn thế nào cũng vô cùng nhã nhặn hiền hòa lại vừa có học thức.
Kiều Phụng Thiên chìa tay ra với ông bà: "Chào cô chào chú, cháu họ Kiều ạ."
Tay ông mềm mại, lòng bàn tay như được phủ lớp bột trét dày, đường vân mờ cạn, ít đốm đồi mồi. Chỉ có khớp ngón tay sưng to hẳn lên, vết chai dày ở đốt ngón tay nơi thường cầm bút.
Hình như tay Trịnh Tư Kỳ... cũng giống thế. Nghĩ vậy, Kiều Phụng Thiên bất giác nán lại lâu hơn một chút, thậm chí đầu ngón tay vô ý sượt qua cổ tay đang đeo chiếc đồng hồ cơ của ông thật khẽ.
"Ôi chao, cậu trai này, tóc cậu đẹp đấy." Ông nghiêng mặt nhìn vợ, đôi mắt đang cười hằn sâu những nếp nhăn, "Nhìn khỏe khoắn tươi tắn, bà nhỉ?"
Vợ ông đang chăm chú quan sát nội thất trong nhà, xoay quanh cách bố trí phòng ở đơn giản, đến khi nhìn thấy dàn cây hoa của Kiều Phụng Thiên, mặt mày bà bỗng sáng lên.
Bà nhấc bên tay treo chiếc túi hoa móc bằng len, vươn tới nhẹ nhàng chạm nhẹ vào chồng đứng bên cạnh: "Ông đấy, già rồi mà chẳng đứng đắn gì, cứ hỏi han chuyện người nọ người kia thôi."
"Tôi vui vì thấy cậu học sinh trẻ trung này đấy chứ." Ông quay đầu, lại cười nheo mắt: "Cậu thiếu niên này, còn đang đi học à?"
Kiều Phụng Thiên hết cách, chưa kịp giải thích Hà Tiền đã đứng ra nói trước: "Chú Hà thôi đi ạ, thằng oắt này ba chục tuổi tới nơi rồi, không thì đứa học sinh nghèo nào lại đi bán nhà cho chú được!"
"Ô kìa!" Ông còn cười tươi hơn cả ban nãy, nhìn Kiều Phụng Thiên từ trên xuống dưới mấy lượt. Có lẽ vì mắt kính ngăn cách mất nên Kiều Phụng Thiên chỉ nhìn ra được nét hiền hòa và tán thưởng trên đôi mày ông, không hề có một chút soi xét nào, hết sức kín đáo, hết sức dễ chịu.
Ông gật đầu, nhã nhặn đẩy gọng kính.
"Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, tốt, tốt lắm."
*Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy/ Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị: Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh/ Vẻ xinh đẹp riêng một cõi, thiên hạ chẳng có người thứ hai.
Kiều Phụng Thiên không hiểu câu này cho lắm, nhưng biết là lời khen, thế là bèn ghi nhớ trong lòng.
Nhà Kiều Phụng Thiên không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh với nhà bếp. Nhà xây theo lối kiến trúc cũ năm chín mấy, nền móng vững chắc, không quá cao mà chỉ vỏn vẹn bốn tầng lầu, tầm này ở Lợi Nam đã hết hẳn. Lúc xây dựng không có trình trạng giành giật đất đai nên các tòa thưa thớt rộng rãi, giữa lối đi còn trồng rất nhiều cây cối.
Kiều Phụng Thiên thật sự rất thích nơi này. Y rất thích những hàng cây rậm rạp chung quanh cục đường sắt số bốn, thích bức tường phủ cây leo xanh mượt, thích hơi ẩm thấm vào vách tường những ngày mây mù, thích tán hương xuân cao lớn ở đối diện ban công nhà mình.
Tất thảy đều hợp ý mình. Từng ngóc ngách Kiều Phụng Thiên mày mò sửa sang đều là tâm huyết của y, đều là vì mình cho mình, vì niềm an ủi nhỏ nhoi ít ỏi.
Kiều Phụng Thiên dẫn đôi vợ chồng tham quan hết các phòng trong nhà, lúc ra tới ban công, y cứ càng đi càng thấy không nỡ, càng nhìn càng thấy mất mát. Đến cả ổ kiến nhỏ xíu rỗng tuếch trên bệ lan can bằng xi măng kia cũng nom thật dễ thương, muốn mang theo tất, đâu đâu cũng thấy được ấp ôm vỗ về.
Ngoài hiên trời đổ mưa nhỏ, ông Hà vươn tay chạm vào đám lá lan càng cua dày rủ lộn xộn xuống hai bên, khen.
"Tốt, địa thế tốt, căn nhà này cũng tốt, sạch sẽ tươm tất nhìn vào rất dễ chịu."
Hà Tiền nghe vậy lia mắt ra hiệu cho Kiều Phụng Thiên, nở nụ cười.
Kiều Phụng Thiên cúi đầu không nói gì, cũng không nhìn Hà Tiền.
Lúc tiễn đôi vợ chồng xuống tầng, Lâm Song Ngọc mới đi chợ xách vài bịch đồ ăn về, khúc măng tây xanh tươi mơn mởn ló ra khỏi túi nilon, đuôi con cá diếc nhỏ ở bịch khác còn đang ngọ nguậy giãy giụa.
Hà Tiên kêu lên, gật đầu chào hỏi Lâm Song Ngọc: "Cháu chào cô Kiều."
Lâm Song Ngọc vén tóc, mím môi chợt sửng sốt: "Ô... Tiền Tử đấy à, ở đây..." Bà lại ngẩng lên nhìn đôi vợ chồng già: "Hai vị đây là?"
Kiều Phụng Thiên xỏ giày: "Đến xem nhà, mẹ lên trước đi, con ra tiễn."
Hai vợ chồng lịch sự gật đầu chào Lâm Song Ngọc rồi xuống lầu, Hà Tiền tay trái quàng cánh tay ông Hà, tay phải đỡ hờ lưng cô Cố đưa họ xuống lầu.
Lúc đi ngang Lâm Song Ngọc, Kiều Phụng Thiên nghe tiếng bà thở dài khe khẽ, con cá diếc bỗng quẫy đuôi nghe loạt soạt.
"Mang dù đi." Lâm Song Ngọc ngoái đầu, lọn tóc ướt lại rơi rớt xuống trán: "Ngoài đó đang mưa kia kìa."
Kiều Phụng Thiên khựng bước, y đứng dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn bà.
"...Này."
Nếu lược bỏ đi kha khá khía cạnh mà xem xét, thực sự thì Lâm Song Ngọc là một bà mẹ tốt. Bà dốc hết lòng hết dạ, mọi thứ mà có thể đánh đổi cho nhà họ Kiều, biến thành cuộc đời sống tạm bợ, nở rộ hóa tàn lụi, rực rỡ sống động thành tẻ nhạt.
Nhưng dẫu sao bà vẫn phải gom góp mọi cơn bực tức buồn khổ của bản thân để tìm người gánh vác. Những lời càm ràm và năng lượng tiêu cực không dứt đối với bà chẳng bằng cái rắm, mà đặt trên vai Kiều Phụng Thiên và Kiều Lương lại chất chồng lớp lớp.
Hoặc nói cách khác, sự cho đi của bà mang cảm giác b*nh h**n và trội vượt khó lòng diễn tả. Bà tồn tại nhờ điều ấy, có được sức lực dồi dào nhờ điều ấy, ngoan cường không quỵ ngã cũng nhờ điều ấy.
Nên khi Kiều Phụng Thiên chọn bảo vệ bà để bản thân y hy sinh, sự trội vượt của bà không còn nữa, nhẹ nhõm, nhưng không hề thấy dễ chịu. Một thứ cảm xúc rất bí ẩn và cá nhân, mong manh mịt mờ tới nỗi không thể hình dung.
Nói tóm lại, Kiều Phụng Thiên biết, mình bán nhà hay không bán nhà mẹ đều chưa chắc đã vui.
Chỉ là trước mắt đây không phải lúc màng tới cảm xúc, sống sót mới là điều tối căn bản.
Kiều Phụng Thiên bung chiếc ô đen trong tòa nhà tối tăm sầm sì. Cách màn mưa bụi, y trông thấy bà Cố đang vào trong chiếc taxi, Hà Tiền đang giữ cửa giúp bà.
Xe đi xa rồi Hà Tiền mới xoay người che dù tới gần y.
"Quá được rồi, lại đây hộ tôi coi." Nước mưa lóng lánh đọng giữa chân mày Hà Tiền, anh ta tay với cán dù, tay kia giơ bốn ngón tay: "Lương hưu một tháng của hai vợ chồng từng đây số đó, vụ trả bằng tiền mặt cậu cứ yên tâm, có vẻ cô chú hài lòng lắm."
Kiều Phụng Thiên chỉ cúc áo trên cổ.
"Bị lệch mà nguyên ngày không thấy luôn?"
"Hả?"
"Cúc thứ ba."
Hà Tiền chậc lưỡi, thẳng tay giựt phăng cả đám ra. Đống dấu đỏ to cỡ ngón cái, chính giữa vùng đỏ là vệt bầm tím trên cổ nằm rải rác ở bên vai với xương quai xanh, nhìn qua vẫn còn mới.
Kiều Phụng Thiên nhìn đau con mắt, lông mày nhướng nhướng, quay đi không nhìn nữa.
"Đi, tôi dẫn cậu ra bãi giữ xe."
Hà Tiền chui rúc dưới tán dù: "Mỗi dẫn tới bãi xe thôi á? Không mời bạn bữa cơm à?"
"Lần sau, lần sau đi."
"Cậu bớt đi, cứ nói lần sau rồi có bao giờ thấy mặt đâu. Đừng có ra cái hạn to thế với tôi, cụ thể tí coi."
Kiều Phụng Thiên khựng mất vài giây, dường như rất cố tình cao giọng, cười nhạt.
"Sau khi cậu kết hôn."
Y rõ ràng nhận thấy Hà Tiền sững người, giật lùi lại chừng một bước rưỡi, vai trái gần như chìm trong màn mưa.
Kiều Phụng Thiên túm anh ta về: "Xin lỗi, tôi nói bậy."
Hà Tiền cười mà như không, tay chậm chạp thò vào cổ áo xoa xoa: "Ừ, chừng nào tôi kết hôn đi."
Xe của Hà Tiền là chiếc Ford màu bạc, sạch sẽ mới tinh. Cơ mà cũng đi vay mới mua được và tới giờ vẫn chưa trả hết, thế nên tạm thời chưa thuộc quyền sở hữu của anh ta.
Hà Tiền bật cần gạt nước, ngồi trong ghế lái chuyển số hai lần rồi mới kéo cần gạt số. Khi ly hợp chuẩn bị vận hành ở mức tối thiểu, Kiều Phụng Thiên đứng ngoài đưa tay cản lại.
"Ê, dây an toàn."
"À! Ừ ha..."
Lúc này Hà Tiền mới chợt nhớ ra, cúi đầu cười cười mò mẫm kiếm khóa dây an toàn, kéo mạnh qua ngực, ấn lạch cạch loạn xạ mấy lần mới nhét được vào.
Kiều Phụng Thiên hạ thấp dù, ghé lại gần cửa kính xe.
"Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy, cứ là lạ."
Hà Tiền cười, tì tay trên vô lăng sờ mũi: "Giỡn hả, rốt cuộc bị sao là sao! Tôi mà bị gì được? Mỗi không cài được cái dây an toàn thôi thì bị gì? Tôi lạ ở đâu, cậu thấy tôi lạ chỗ nào? Tôi bình thường được chưa!"
Kiều Phụng Thiên nhìn Hà Tiền thoải mái cụp mắt, càng nghe Hà Tiền ồn ào bụng lại càng cảm thấy anh ta có chuyện.
Edit: tokyo2soul