Chương 61
"Tôi chỉ muốn hỏi đây đã là lần thứ mấy cậu bị thương rồi."
Trịnh Tư Kỳ vắt khăn ướt đưa sang, nghiêng đầu nhìn phần cổ trắng nõn của y, rồi nhìn sang mảng đỏ ửng hình bàn tay kia.
"Tính kỹ ra thì, lần thứ ba." Kiều Phụng Thiên ngồi ở sô pha, cầm khăn Trịnh Tư Kỳ đưa cho vò vò nắn nắn.
"Đưa cho cậu chườm cổ, không phải để nghịch." Trịnh Tư Kỳ khoanh tay đứng bên, "Lại còn tính kỹ nữa chứ."
"... Vâng." Kiều Phụng Thiên nghe lời chườm vào cổ: "Tôi biết rồi."
Lông mi Kiều Phụng Thiên không dài nhưng lại dày vô cùng, hàng mi đen nhánh ngay ngắn hệt những sợi tơ dài điểm xuyết trên mí mắt. Chỉ một cái chớp mắt ngẫu nhiên thôi, cả gương mặt sẽ bừng sáng lên như đôi cánh bướm đang rung rinh.
Trịnh Tư Kỳ chợt tỉnh táo, sau phút chốc phân tích mổ xẻ, anh cảm thấy mọi hành vi của mình đều hợp lý lẫn hợp tình.
Anh tận mắt chứng kiến Kiều Phụng Thiên bị tát một cái đầy sỗ sàng và tàn nhẫn, trông không hề giống cơn thịnh nộ tức thời mà là sự bộc phát đã được tích tụ từ lâu. Nhưng Trịnh Tư Kỳ cũng nhận thấy sự do dự sót lại trong bàn tay ấy.
Phản xạ lớn nhất của anh trong chớp mắt đó là đau lòng, sau mới là ngạc nhiên và nghi hoặc.
Trịnh Tư Kỳ quy tội cảm xúc đau lòng nọ là tại bóng lưng lảo đảo ngã về trước của Kiều Phụng Thiên mỏng manh gầy gò đến thái quá, ánh chiều tà toát lên dư vị của thất vọng cùng đường, buồn tẻ như một bài thơ mịt mùng.
Y im lặng quay về xe, không đáp lời mà quay lại dặn Tiểu Ngũ Tử mình không tiện tiễn cậu bé lên lầu, nhớ về cẩn thận.
Tiểu Ngũ Tử lễ phép cười cảm ơn, chào tạm biệt xong giơ hai chiếc cối xay gió đến gần. Lúc Kiều Phụng Thiên quay đầu nhìn qua, Trịnh Tư Kỳ ở đằng xa giơ ngón trỏ lên ra hiệu cho y đừng phát ra động tĩnh.
Lâm Song Ngọc không nói nhiều, dẫn Tiểu Ngũ Tử không hiểu chuyện gì xảy ra lên lầu. Lúc Kiều Phụng Thiên ngồi vào xe, Trịnh Úc mừng rỡ ôm ấp níu kéo y loạn xạ không chịu buông, Trịnh Tư Kỳ nổ máy không hỏi gì thêm, chỉ nói một câu.
"Trời sắp tối rồi, không muốn về nhà thì tới nhà tôi trước đi."
Kiều Phụng Thiên không đáp, Trịnh Tư Kỳ xem như y ngầm đồng ý.
"Mẹ cậu à?" Trịnh Tư Kỳ đặt ly nước lên bàn trà, nhìn nốt đỏ sậm giữa hai hàng chân mày của y: "Người vừa nãy."
Kiều Phụng Thiên cầm ly nước mà không uống: "Ừ."
Trịnh Tư Kỳ không hỏi, nhìn chằm chặp y uống nước rồi áp thành ly lạnh buốt vào gương mặt đang nóng ran của mình. Kiều Phụng Thiên hé môi, ngẩng lên nhìn Trịnh Tư Kỳ một lát, rồi lại cúi đầu mỉm cười khẽ tới mức khó lòng nhận ra: "Tôi ngẫm nghĩ lựa lời kỹ càng cả rồi vậy mà thầy lại chẳng hỏi, làm tôi bức bối..."
Trịnh Tư Kỳ khoanh tay, cười: "Vậy cậu nói đi."
"Thầy phải châm cho tôi cái ngòi nổ trước đã chứ."
Trịnh Tư Kỳ ngồi xuống sô pha, cách y một khoảng chừng nửa người: "Ừ, vậy cậu nói cho tôi biết tại sao mẹ cậu lại đánh cậu?"
Trịnh Tư Kỳ biết Kiều Phụng Thiên không thật sự muốn kể ra, y vốn không phải kiểu người muốn cho mọi người biết nhiều về mình, anh tin chắc là vậy. Trịnh Tư Kỳ nhìn biểu cảm dao động của y, đoán chừng điều y cần bây giờ là chiều hướng để thổ lộ hết tất cả, cần một cử chỉ tò mò dò xét của một người ngoài cuộc. Y muốn người khác đến gõ cửa để xác nhận sự thật mình có đang được chú ý hay không; còn chuyện liệu cánh cửa có mở, liệu anh có phải người đáng để y bộc bạch giãi bày, lại là vấn đề tùy ý y quyết định.
Mổ xẻ ra thì là một yêu cầu hết sức gây sự, nhưng Trịnh Tư Kỳ hiểu.
Mà đúng thật là Kiều Phụng Thiên lại im lặng, tần ngần v**t v* thành ly thủy tinh.
Ngồi không cả hai đều lúng túng, Trịnh Tư Kỳ bèn tự nhiên đưa tay kéo giá đèn ở cạnh sô pha, cầm kindle trên bàn trà, ấn đại vào quyển "Trung Hoa Quê Cha Đất Tổ", cúi đầu đẩy kính.
Kiều Phụng Thiên sửng sốt khi anh không hề thấy luống cuống hay khó xử vì bị làm lơ.
Ăn một cái tát chẳng thấm tháp vào đâu, chày cán bột xé gió bổ vào đầu còn bị rồi kia mà. Chỉ là chuyện lâu hay mau thôi, tích tụ bao ấm ức, nuốt xuống mọi căm hờn và không cam lòng thế nhưng vẫn đau chẳng tài nào chịu nổi. Y theo bước Trịnh Tư Kỳ vào thang máy rồi mới nhận ra mình không nên, đến để nói cái gì, bàn cái gì chứ, Trịnh Tư Kỳ chỉ cần vài ba câu cũng đủ xoa dịu mọi lo lắng của y là sự thật kia mà.
Một nụ cười của anh cũng đủ khiến suy nghĩ mình rối tung lên chẳng phải cũng là sự thật đấy ư?
Nhưng mà dễ chịu quá.
Chỉ cần ngồi kề bên anh như thế, dù chẳng nói với nhau câu nào, bầu không khí vẫn nằm gọn trong tay anh. Qua vầng sáng, Kiều Phụng Thiên nhìn anh cúi đầu đọc sách hết sức chăm chú mà lại dường như không, tóc mái rủ xuống hai ba lọn trên trán bám vào gọng kính, màu đèn ấm khảm bên rìa tròng kính tạo điểm nhấn sáng bừng trên khuôn mặt anh.
Cảm thấy chưa đủ thỏa mãn với khung cảnh không đủ chi tiết, Kiều Phụng Thiên nhè nhẹ quay đầu sang hết sức cẩn thận, tiếp tục phác họa lại dáng hình gương mặt anh bằng đôi mắt mình; từ chóp mũi đến đầu gối mượt mà như thể lướt gãy gọn chỉ trong một nét bút đầy mềm mại và dịu dàng.
Tuy không kề sát vai, thế nhưng vẫm cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của một người đàn ông trưởng thành, như một dải sáng, như một tán cây.
Sau khi đọc được thêm chừng hai phần trăm, Kiều Phụng Thiên đặt khăn lên bàn trà nghe một tiếng vang giòn. Trịnh Tư Kỳ nghe tiếng ngẩng lên, chống tay lên thái dương nhìn y như thể anh vẫn luôn sẵn sàng.
"Mẹ đánh tôi vì..." Kiều Phụng Thiên dừng một lúc: "Thầy từng gặp rồi nên chắc thầy cũng biết, loại người như chúng tôi nếu giấu được thì cứ giấu, nhưng một khi đã công khai với gia đình... sẽ xảy ra chuyện gì thì quá rõ ràng rồi."
Gà bay chó sủa, gà chó không yên, Trịnh Tư Kỳ nói thầm trong lòng.
"Bấy nhiêu là chuyện bình thường cả thôi, thật, bà không chấp nhận nên tất nhiên sẽ có phản kháng. Con người tôi đã không hợp ý bà, lại còn đi ngược lại giới hạn đạo đức của bà, chắc chắn là..."
Kiều Phụng Thiên sờ gáy.
"Biết từ bao giờ?"
Kiều Phụng Thiên do dự trong phút chốc: "Lớp 8."
Lớp 8?
Nháy mắt, Trịnh Tư Kỳ chưa kịp giấu biểu cảm sửng sốt trên mặt đi.
Kiều Phụng Thiên học lớp 8 mới cao bao nhiêu. Chắc còn chưa từng nhuộm tóc bao giờ, chưa xỏ khuyên tai, không dè dặt đề phòng như hiện tại, không tự bện quấn bản thân chặt thít nhỉ. Lớp 8, lớp 8, lớp 8, chẳng phải mới chỉ là đứa nhỏ vừa lật sang trang thanh xuân thôi ư?
Kiều Phụng Thiên nhìn biến đổi rất nhỏ trong nét mặt của Trịnh Tư Kỳ, chợt không nhịn được nở nụ cười.
"Đánh à, khi đó?"
Kiều Phụng Thiên cười gật đầu: "Đánh."
"Cũng, như hôm nay vậy à."
Môi Kiều Phụng Thiên vẫn giương lên không kiềm được: "Ừm, còn dữ tợn hơn hôm nay nữa kìa, chổi, gắp than, cày cán bột, bạ gì ném đó."
Trịnh Tư Kỳ xác nhận lại một lần nữa: "Lúc đó cậu chỉ mới lớp 8?"
Kiều Phụng Thiên gật đầu: "Nói đúng hơn là khoảng từ lớp 7 lên lớp 8, hồi đó cao bằng cái đèn nhà thầy này." Y đưa tay chỉ về sau lưng anh.
Trịnh Tư Kỳ im lặng rất lâu không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn vào mắt Kiều Phụng Thiên.
Hồi ức không đẹp lắm cất giữ trong chiếc rương cũ rích tàn tạ, Kiều Phụng Thiên không có ý định moi móc thêm ra cho người ta nhòm ngó. Nhưng hôm nay câu chuyện quá khứ phủi bụi lấp ló nửa vời đặt trong lòng bàn tay y, nhìn cảm xúc Trịnh Tư Kỳ biến hóa chỉ vì vài chuyện cỏn con chẳng đáng gì mình kể mà lòng như ô cửa sổ mở tung, thoáng đãng tự do hơn nhiều.
Suy nghĩ ngây thơ như một thằng nhóc. Thầy xem đó, tôi khổ tới mức thầy cũng không tin, thế mà tôi vẫn thấy chẳng hề hấn gì, tôi ngầu lắm, ghê gớm lắm đúng không?
Khoe khoang nỗi đau như một chiến lợi phẩm, chẳng lẽ muốn người kia thấy mình đặc biệt hơn, đáng để nhìn ngang bằng trực hiện hơn.
"Đau không?" Trịnh Tư Kỳ hỏi.
Kiều Phụng Thiên không rõ anh muốn hỏi cái tát ngày hôm nay, hay những trận đòn trong quá khứ.
"Vẫn ổn." Kiều Phụng Thiên vuốt tóc mái, "Không đau lắm, tôi không sợ đau."
Trịnh Úc đi ra từ nhà vệ sinh, vừa cúi đầu xoa xoa tay vừa nghĩ linh tinh miệng lẩm bẩm gì đó. Cô bé chạy ào tới sô pha như con thoi, lăn vào lòng Kiều Phụng Thiên. Kiều Phụng Thiên đưa tay đỡ đầu Trịnh Úc, vén nhúm tóc lòa xòa trên mặt cô bé.
"Rửa đi hết không?" Trịnh Tư Kỳ hỏi con gái.
Trịnh Úc lắc đầu: "Dạ không, con chà lâu ơi là lâu mà vẫn không hết luôn á." Cô bé chưa từ bỏ, vừa nói vừa sờ sờ con dấu hình cối xay gió ịn trên tay.
"Tự con bảo rửa không ra thì thôi mà?" Trịnh Tư Kỳ cầm tay cô bé, xắn tay áo vẩy nước ướt nhẹp lên.
"Dạ đúng..." Trịnh Úc bĩu môi, nắm tay lạ giơ lên đầu: "Nhưng mà á."
Nhưng mà dính lại nhìn xấu hoắc à bố ơi.
Kiều Phụng Thiên nắm tay cô bé, quay đầu chỉ vào cổ mình: "Bé Táo nhìn chú này, cũng hơi giống cái trên tay con phải không."
Trịnh Úc rướn người nhìn mảng đỏ trên cổ Kiều Phụng Thiên rồi lại nhìn dấu đỏ ửng trên tay mình: "Dạ, giống y chang!" Nói rồi cô bé vuốt tay lên: "Ấm ấm, nóng ran luôn!"
"Cái của con là dấu bình thường, còn cái mới đóng cho chú là con dấu điện đó."
"Thật ạ?" Mặt Trịnh Úc hết sức hồn nhiên.
Trịnh Tư Kỳ ngồi đó suýt nữa thì sặc gió.
Bảy giờ hơn, Trịnh Tư Kỳ nói để tìm quán trên mạng gọi ship về hoặc xuống dưới nhà kiếm quán cơm. Trịnh Úc nhìn Kiều Phụng Thiên đang thật sự ngồi ngay trước mắt mình, sống chết không chịu xuống lầu, phồng má chu môi đòi ăn cơm Kiều Phụng Thiên nấu.
Trịnh Tư Kỳ sợ cảm xúc Kiều Phụng Thiên đang không ổn nên anh không đồng ý, trái lại Kiều Phụng Thiên lại thấy chẳng phải chuyện to tát gì. Cho dù có khóc đi nữa, thì khóc xong rồi cũng phải ăn cơm thật ngon đấy thôi?
Kiều Phụng Thiên hỏi mượn tạp dề nhà Trịnh Tư Kỳ, lúc buộc dây còn cột luôn cả lọn tóc sau gáy, Trịnh Tư Kỳ thấy vậy đưa tay tháo ra cho y.
"Hay thật, buộc phải tóc đã đành, lại còn buộc ra nút chết thế này." Trịnh Tư Kỳ đẩy mắt kính, lại gần tháo nút.
"Có phải tôi buộc đâu, mà do tôi kéo hơi mạnh nên nó chặt cứng lại mất."
Trịnh Tư Kỳ cười: "Suy ra vẫn do cậu tự buộc mà."
Kiều Phụng Thiên rụt cổ: "A."
"Sao vậy, kéo vào tóc rồi? Tôi xin lỗi tôi xin lỗi."
Trịnh Tư Kỳ nhẹ nhàng ấn ngón cái vào da đầu y, nhẹ nhàng xoa tròn một lúc: "Còn đau không?"
Kiều Phụng Thiên sợ hết hồn trước hành động của anh, dịch lên trước, lắc đầu.
"Cậu đừng chạy." Trịnh Tư Kỳ giữ vai Kiều Phụng Thiên kéo y về phía mình, "Còn chưa gỡ xong đâu."
Trịnh Tư Kỳ hết sức ngại ngùng để Kiểu Phụng Thiên mở tủ lạnh. Hôm nay anh chưa kịp vào siêu thị mua ít rau quả tươi về nhét cho đầy nên giờ trong tủ lạnh chỉ có mỗi mấy miếng sủi cảo đông lạnh hôm qua ăn thừa lại, mớ cải bó xôi héo rũ, miếng thịt sườn nằm dặt dẹo. Nhìn sơ qua thôi là biết ngay không phải người biết sống rồi.
"Hay là đi ăn đi, bé Táo thích ở nhà ngủ cũng được." Trịnh Tư Kỳ v**t v* sợi sóc bất cẩn bứt phải của Kiều Phụng Thiên, dựa lưng vào cửa nhìn y lấy từng món nguyên liệu ít ỏi ra.
Ba cái này sao nấu được bữa cơm?
Trịnh Tư Kỳ nhìn thôi đã thấy khó.
"Thầy yên tâm, đồ ăn ngoài không ngon bằng tôi nấu đâu." Kiều Phụng Thiên xắn tay áo, "Nhà có nấm hương với mộc nhĩ không thầy? Loại nấm khô phải ngâm ấy?"
"Trong tủ, đơn vị cho hồi Tết." Trịnh Tư Kỳ chỉ vào tủ bếp trên đầu, đứng thẳng dậy: "Để tôi lấy."
"Để tự tôi lấy được rồi." Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu.
Trịnh Tư Kỳ khoanh tay đứng đó nhìn y: "Tự cậu lấy, tự cậu lấy."
Mới đầu Kiều Phụng Thiên với tay, rồi cộng thêm nhóm chân, thế mà vẫn không chạm tới được chốt tủ. Nhảy lên thì ngại quá nên y đành nhìn quanh quất quanh gian bếp.
"Cậu khỏi nhìn, không có ghế đâu." Trịnh Tư Kỳ không nhịn được cười.
"Thế." Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu nhìn anh, "Thầy lấy đi."
"Thật ra tủ nhà tôi lắp hơi cao quá, hồi đó đặt thiết kế riêng theo chiều cao tôi, người bình sẽ thấy hơi quá tầm." Trịnh Tư Kỳ mở cửa tủ lấy hộp đồ khô trong giỏ quà xuống, quay đầu nhìn eo Kiều Phụng Thiên, rồi lần xuống chân y.
"Tôi thấy tỉ lệ cơ thể cậu đẹp mà, thân ngắn chân dài, đúng chuẩn, lại còn đáng yêu nữa."
Edit: tokyo2soul