Chương 62
Cây kim len lỏi, âm thầm châm khẽ vào tim.
Kiều Phụng Thiên nuốt khan, không biết đáp lại thế nào.
Người ta thường khen ngợi một cách quanh co, hoặc trung lập, đại khái là có thể từ chối ngoài mặt một cách khiêm tốn sau khi nghe xong. Nhưng cụm từ "đáng yêu" đặt ở cuối cùng này lại nằm ngoài trật tự, quá sức chủ quan, chủ quan đến độ hơi mập mờ, và khác nào sơn móng tay màu đỏ quẹt vào áo không cách nào phát giác cho đến lúc lật mở, nói ra miệng là cố tính l*m t*nh cảnh rối tung lên.
Huống gì mình là một thằng đàn ông, vóc dáng thấp bé gầy còm, tóc ngắn ngực phẳng.
Kiều Phụng Thiên cầm chai giấm xì dầu lên đầu tiên, kiếm tra ngày sản xuất hạn sử dụng từng chai lọ một. Sau nhiều lần Trịnh Tư Kỳ nhấn mạnh không có sao hết, thiếu điều vỗ ngực bộp bộp cam đoan, Kiều Phụng Thiên đã quăng chai dầu hào hải sản cộng lọ tương trộn cơm còn chưa khui vỏ đã hết hạn qua.
"Có tính là cái vả mặt với tốc độ ánh sáng không?" Kiều Phụng Thiên cúi đầu nói với anh, tỉ mỉ lựa vài cây nấm hương khô to cỡ đồng xu rồi cho từng cái một vào bát.
"Tôi... cái đó là, quên mất."
"Mai mốt thầy nhớ dọn thường xuyên, từng tích trữ nhiều làm gì, ăn lọ nào mua lọ đó thôi." Kiều Phụng Thiên ngoái đầu: "Mấy cái này ăn vô không chết, nhưng hết hạn rồi thì không tốt chút nào đâu."
Trịnh Tư Kỳ vào phụ một tay, tự nhận việc ngâm nấm hương mộc nhĩ, một công việc không cần tí kỹ thuật nào. Anh nghiêm túc bưng bát sứ ra bồn rửa, Kiều Phụng Thiên cúi đầu im ắng đi theo đằng sau, tay đút vào túi trước tạp dề.
Tạp dề hình nhân vật hoạt hình heo hồng McDull mũm mĩm, tất nhiên là do Trịnh Úc lựa, thường thì Trịnh Tư Kỳ chẳng đeo bao giờ.
Trịnh Tư Kỳ khom lưng mở vòi nước, nhìn thấy y ngừng chân, đứng bên sờ mũi nhìn chằm chằm mọi hoạt động của mình bằng đôi mắt sáng quắc.
Trịnh Tư Kỳ chợt bật cười đầy bất đắc dĩ: "Tôi biết làm cái này thật mà."
"Thầy biết." Kiều Phụng Thiên chỉ bát sứ, "Tôi nhìn thôi, sợ thầy đổ phí."
"Cậu nhìn tôi bị căng thẳng."
"Tôi có chấm điểm thầy đâu, cũng đâu có đánh giá tốt hay tệ gì, kể có sai tôi cũng đâu đánh rớt thầy được."
"Nói trắng ra là cậu không tin tôi chứ gì nữa." Trịnh Tư Kỳ lại cười.
Kiều Phụng Thiên đáp rất khó khăn: "Không biết nấu cả bát nước gừng, tôi không có cơ sở nào mà tin được."
"Cậu đừng nhắc lại vụ đó nữa." Trịnh Tư Kỳ nghiêng đầu chậc lưỡi, "Chẳng phải... chẳng phải nửa nước lạnh nửa nước nóng à, tốt nhất là giữ ở mức ba mươi độ."
"Còn gì nữa?" Kiều Phụng Thiên vô thức cúi đầu, hỏi tiếp.
"Còn... phải đảm bảo đồ khô vừa ngấm nước vừa nổi lên mặt."
Kiều Phụng Thiên nhẹ nhàng cười, búng tay một cái tách vang giòn, bồi thêm câu "Bingo, thăng cấp" rồi quay về gian bếp.
Trịnh Tư Kỳ nhìn nút thắt nơ bướm màu hồng ở sau lưng y, đứng đó cười tận mười mấy giây không ngưng —— Anh xem như mình đang hồi tưởng lại nỗi sợ năm xưa bị thầy cô bắt đứng dậy trả bài.
Chỉ là thầy giáo hồi đó không đáng yêu giống Kiều Phụng Thiên.
Trước vật cản là nguyên liệu nấu nướng có hạn, ngón nghề đầy mình của Kiều Phụng Thiên không có đất dụng võ. Y tuân thủ nguyên tắc không xa xỉ không lãng phí, lấy mấy chiếc sủi cảo đông lạnh còn dư trong tủ lạnh bắc chảo lên chiên. Kiều Phụng Thiên rưới một ít dầu ô liu, vẩy chừng nửa bát nước lên, đậy vung chờ hơi nước làm chín sủi cảo, sau khi cạn nước sẽ cho ra lớp ngoài giòn xốp vàng ruộm, bày ra dĩa, rải thêm chút hành lá là xong.
Không trông cậy vào mè đen được rồi, nếu có thì lại càng ngon mắt.
"Hay thầy ăn thử một cái trước xem, lần đầu tiên tôi làm món này đó." Kiều Phụng Thiên đưa đũa.
"Không cho bé Táo thấy được đâu, tí nữa nghe mùi là con bé ùa vào liền." Trịnh Tư Kỳ nghiêng đầu nhìn ra sau lưng, "Cái này gọi là món sủi cảo áp chảo à?"
"Chỗ tôi gọi là sủi cảo hấp cơ, cách làm cũng tương tự, nhưng mà sủi cảo phải nặn dài với mỏng hơn chút xíu."
Y cẩn thận nhìn chằm chằm Trịnh Tư Kỳ gắp phần vỏ vàng giòn, chiếc sủi cảo giữa đôi đũa hệt như một thỏi vàng ròng chắc nịch.
Tự nhiên Kiều Phụng Thiên thấy căng thẳng, kiểu căng thẳng chớp tắt ẩn hiện trong bụng, nguyên nhân xuất hiện chỉ vì người đối diện mình là Trịnh Tư Kỳ. Kiều Phụng Thiên chăm chú dõi theo chiếc sủi cảo được người kia gắp lên cho vào miệng, cắn phải lớp vỏ giòn xốp vàng ươm —— Đến cả khóe môi Trịnh Tư Kỳ cũng đẹp, hơi lốm đốm xanh của gốc râu bị cạo đi, lúc khẽ nhếch lên không quá rõ nét cũng hệt như đang thoảng nét cười.
"Thế nào?"
Trịnh Tư Kỳ nhai nuốt: "Cậu đấy."
Kiều Phụng Thiên đẩy dĩa đi, tay thì khẽ nhưng tiếng lại vang vọng, một chút bứt rứt bị giấu nhẹm đi dần lớn lên: "Tôi..."
"Con người cậu đấy, có sức mạnh hóa mục nát thành điều kỳ diệu."
Hóa mục nát... thành điều kỳ diệu? Biến sự vật trong hình thái sắp tiêu vong lần nữa trở nên sống động. Câu chuyện bếp núc qua cách nói của anh bỗng dưng lên một tầm cao mới, cứ như thuộc phạm trù phê bình văn học vậy. Bởi thế cho nên đánh giá của anh nghe tốt đẹp thái quá lại vừa cao vời thái quá, Kiều Phụng Thiên thấy vượt tầm với, và không chịu nổi.
"Thầy khen quá rồi." Y lại mất tự nhiên đẩy đẩy cái đĩa, tới khi nó lệch hẳn đến mép gạch men không di dịch thêm được nữa, "Nấu cơm là vậy mà, đồ ăn tốt hay cũ cũng phải biết làm chút chút, thế thì nấu ngon được thôi."
Trịnh Tư Kỳ tò mò thật: "Mấy cái đó cậu tự mày mò học hết à? Sao tôi mãi không tiếp thu được."
"Cũng không hẳn, tôi lẽo đẽo học theo mẹ đó, hay xem hay nghe." Kiều Phụng Thiên cười, vuốt sợi tóc lòa xòa trên trán chấm ở đuôi mày, "Quan trọng nhất, là mình làm vì ai."
"Vì ai?"
"Vì ai cũng được, miễn là thầy thấy đáng, đáng để thấy dây vào mấy thứ chai lọ mắm muối này, đáng để khiến thầy muốn hao tâm tổn trí muốn nấu thật ngon, bày ra trước mặt người ấy, chỉ cần ăn một miếng là được rồi, không khen ngợi gì mình cũng không sao cả, chưa đạt đến mức tín ngưỡng đâu." Kiều Phụng Thiên dừng lại: "Xem như một ý niệm trong đầu đi vậy."
Trịnh Tư Kỳ nhìn y: "Vậy cậu..."
"Anh trai tôi."
Kiều Phụng Thiên chợt khựng tay: "Tôi làm vậy vì anh trai tôi. Hồi đó anh ấy đi học, đạp xe lên thị trấn phải mang cơm theo. Tôi muốn nấu gì đó mà anh ấy ăn được, còn phải ngon hơn bạn cùng lớp nữa, không thể để anh ấy thấy khó chịu khi mở hộp cơm ra được, mà phải cười, phải muốn ăn ngay, chỉ đơn giản là ý niệm thế thôi."
Ý niệm.
Trịnh Tư Kỳ nhấm nháp từ ngữ nọ trong lòng. Tình cảm này sao mà thuần khiết, sao mà nhẹ nhàng trong suốt như một giọt nước chạm vào mặt hồ là tan ra không có điểm tận cùng.
Kiều Phụng Thiên chiên một dĩa sủi cảo, sườn xào nấm hương mộc nhĩ, trước lúc dọn ra lại tìm đâu ra quả ớt chuông đỏ héo hon ỉu xìu rớt cả cuống bèn thái nhỏ cho vào cùng. Mớ cải bó xôi để nấu canh, cơ mà vẫn thấy thiếu thiếu nên thêm trứng, đảo tới khi sệt lại. Trịnh Tư Kỳ bày biện dọn cơm thấy tươm tất ra gì hết sức, bỗng cảm thấy đây mới là bữa cơm nhà thật sự.
Hệt như có gì đó thoắt cái dồn căng, đầy tràn.
Trịnh Úc chờ hết nổi chạy nhảy um sùm quanh nhà, tự giác lấy bát với muỗng riêng của mình trong tủ tiệt trùng ra, không chỉ giơ bát để Kiều Phụng Thiên bới cơm cho mà vào bàn còn phải ngồi sát bên Kiều Phụng Thiên mới chịu. Kiều Phụng Thiên đồng ý hết, ẵm cô bé ngồi lên ghế, Trịnh Úc thiện đà ôm cổ y làm y loạng choạng chúi về trước.
Từng chiếc sủi cảo vàng ruộm giòn tan nối nhau thành một miếng hoàn chỉnh, Trịnh Úc cầm đũa loay hoay gắp một thôi một hồi, Kiều Phụng Thiên tách từng chiếc một ra, gắp một chiếc sủi cảo giòn mà không cháy sém vào cái bát màu hồng tròn xoe của cô bé.
Trịnh Úc chỉ vào cái lỗ trống trơn: "Thiếu một cái mất tiêu rồi kìa."
"Chú ăn đó." Kiều Phụng Thiên đẩy bát về phía miệng Trịnh Úc, xắn khúc tay áo chìa ra của cô bé lên một chút xíu: "Phải cầm đũa cao hơn xíu nữa."
"Vầy hả chú?" Trịnh Úc giơ cho y xem.
Kiều Phụng Thiên cười: "Như này là chiên bánh tiêu mất rồi. Hạ thấp xuống một xíu nào, đây này." Y so ngón trỏ áng chừng hai centimet dưới phần họa tiết hoa của phần cán đũa: "Tì ngón trỏ vào đây, đừng chặt quá."
Thường Trịnh Úc đã quen ăn bằng muỗng, nay là lần đầu tiên xài đũa nên tay giống đang cầm hai con cá đang ngọ nguậy hơn là hai que gỗ, lòng bàn tay không nghe lời cứ vặn vẹo đủ đường. Trịnh Úc nhíu mày, nhìn như đang ra sức lắm.
"Giống vậy ạ?" Cán đũa nằm trong hộ khẩu cứ lỏng loẹt chực rơi ra không nằm yên.
"Con giữ ngón cái lại, đừng cho nó cựa quậy lung tung." Kiều Phụng Thiên vòng ra sau lưng cô bé, ôm lấy thân hình nhỏ xíu kia, đưa tay nắm hờ lấy bàn tay mềm mại chỉ cô bé chỗ cầm đũa đúng, sau đó dịch tay vào mâm cơm: "Làm theo chú này."
Hơi ấm từ Kiều Phụng Thiên phả bên tai Trịnh Úc mỗi lần y cất tiếng nói, cô bé ngồi trong lòng y cười khanh khách cứ như đang chơi trò gì vui lắm vậy, gắp chiếc sủi cảo chiên giống đang thả mồi câu chú cá vàng, đôi mắt cô bé sáng rỡ lên. Trịnh Tư Kỳ ngồi ở phía đối diện gắp miếng mộc nhĩ lên ăn, chống tay lên trán đưa mắt ngắm Kiều Phụng Thiên nghiêm túc và kiên nhẫn hướng dẫn cho Trịnh Úc dưới ánh đèn treo dìu dịu, anh nở nụ cười.
Nghe tiếng anh cười, Kiều Phụng Thiên ngẩng lên nhìn anh: "Thầy không chỉ bé Táo à?"
"Cứ theo tự nhiên thôi."
Kiều Phụng Thiên khe khẽ lắc đầu rất khó nhận ra, như là không đồng tình mà lại chẳng làm được gì hơn. Y không nói nhiều thêm, tiếp tục lớp học tư nhân của mình, cúi đầu cẩn thận chỉ Trịnh Úc cách cầm đũa từng li từng tí một.
Trịnh Tư Kỳ rất thích sự dịu dàng và tỉ mẩn của Kiều Phụng Thiên, trau chuốt từng chút nhỏ nhặt trong lặng yên mỗi khoảnh khắc qua đi, không mảy may thay đổi chỉ vì suy nghĩ cá nhân hay thiên kiến của bản thân. Nhìn Kiều Phụng Thiên lúc này, làm sao nhận ra được thật ra tâm trạng y đang suy sụp, nặng trĩu ấm ức vì có nhà mà tạm thời chẳng thể quay về. Trịnh Tư Kỳ cũng xót xa thay tính cách chu toàn của Kiều Phụng Thiên, anh đâu thể tháo mặt nạ của y xuống mà chỉ có thể hùa theo xem nhẹ, quên đi vậy.
Suy nghĩ này không tự nhiên mà có, cũng không hề khó hiểu, chỉ là không phù hợp và cũng không thỏa đáng. Đã nhận thức được là sẽ muốn thấy rõ nắm chắc, thu vén gọn gàng trong tay không thể để xảy ra sự cố gì.
No bụng rồi, Trịnh Úc bị Trịnh Tư Kỳ hộ tống vào phòng học để trả món nợ nhật ký tuần chưa xong. Kiều Phụng Thiên muốn đi, nhưng Trịnh Tư Kỳ cản lại.
"Cậu về nhà thì tôi không cản." Trịnh Tư Kỳ đứng ở huyền quan, "Nhưng nếu cậu đi linh tinh ngoài đường vậy thì không được, không được đi."
"Tôi không đi linh tinh."
"Vậy thì đi, tôi đưa cậu về nhà."
Kiều Phụng Thiên vội vã lắc đầu: "Không, tạm thời chưa đâu."
"Vậy thì vào phòng đọc nhà tôi đợi. Tôi vào pha cho cậu cốc cà phê, chờ lát nữa có cái này cho cậu xem."
Không chờ người ta đồng ý Trịnh Tư Kỳ đã vào bếp, Kiều Phụng Thiên quay người gọi anh: "Ài tôi..."
"Cà phê túi lọc được chứ?" Trịnh Tư Kỳ dừng lại hỏi y, cứ như không cho phép y từ chối vậy.
Kiều Phụng Thiên khựng mất một lúc, mãi sau mới sụp vai lắc đầu, quay về phòng khách: "Không uống và phê đâu, không ngủ được."
"Vậy hồng trà, hay trà xanh nhé?"
Kiều Phụng Thiên vẫn lắc đầu: "Cũng không ngủ được."
"Thế sữa nóng?" Trịnh Tư Kỳ cứ chấp nhất phải pha bằng được món gì đó.
Kiều Phụng Thiên sợ anh bắt đầu hỏi tới nước chanh rồi ô mai lung tung hết cả, bèn gật đầu đáp: "Sữa nóng thì được."
Thư phòng nhà Trịnh Tư Kỳ khá rộng, không bật đèn, đủ thứ đồ đạc chất đống quá nửa không gian, đằng sau cửa là chiếc xe đạp nhỏ màu hồng của Trịnh Úc. Chiếc Macbook đặt ở góc bàn, sát bên là chiếc cốc chất liệu cán mờ màu nâu sẫm đựng nước đầy phân nửa, bên trong là túi trà lọc nhỏ xinh xắn.
Kiều Phụng Thiên khẽ lướt tay xuôi theo cạnh bàn bóng loáng trơn nhẵn, sau bàn làm việc là chiếc ghế lưới màu đen, lưng ghế khoác chiếc sơ mi vải nhung màu xám nhạt, trên áo là hàng cúc tròn bằng gỗ màu vàng gừng. Kiều Phụng Thiên thấy áo nhăn nhúm gập lâu dẫn sẽ thành nếp, bèn tự nhiên với tay phủi cho thẳng thớm.
Kiều Phụng Thiên phủi áo mà vô tình lẫn cả mùi hương cơ thể Trịnh Tư Kỳ, cổ áo, khuy áo, vạt áo, tay áo mà anh đã từng mặc vừa vặn lên người.
Không chỉ chiếc áo này, mà ngay cả căn phòng này cũng có mùi hương của Trịnh Tư Kỳ. Chẳng biết có phải vì anh cứ làm việc ở đây mãi không mà khí chất nhã nhặn khiêm nhu, bao dung đức độ, đầy kín kẽ ăn khớp với con người anh. Trong phút chốc Kiều Phụng Thiên bỗng muốn ngửi cổ áo anh, rồi chợt nhíu mày sửng sốt đến cực độ trước suy tưởng hoang đường của bản thân.
Không bật đèn, u ám quá mập mờ nên dễ ấm đầu, kích động nhất thời.
Lòng bàn tay Kiều Phụng Thiên nóng ran, y áp tay lên trán, xoay người ra cạnh cửa bật đèn, tay nắm chặt ống tay áo chiếc sơ mi.
Trịnh Tư Kỳ bất thình lình ngoặt vào phòng, gần như không tránh kịp nên chỉ vô thức giơ tay trái đang cầm ly nước lên, không làm Kiều Phụng Thiên bị bỏng mà lại còn bảo vệ trán y bằng v*m ng*c mình.
"Cậu không sao chứ?"
Kiều Phụng Thiên bị chắn ngang khẽ giật mình, đưa tay vịn vào ngực anh: "Tôi muốn bật đèn... không để ý."
Lồng ngực Trịnh Tư Kỳ nhấp nhô rõ rệt theo tiếng nói, nhẹ nhàng lên rồi xuống dưới lòng bàn tay chạm hờ vào của Kiều Phụng Thiên, chữ cuối cùng bật ra còn mang lại rung động khe khẽ. Kiều Phụng Thiên rụt tay về, chợt phát giác lòng bàn tay mình càng thêm bỏng rát không cách nào ngó lơ.
"Vội vậy làm gì." Trịnh Tư Kỳ cười trầm, "Cậu còn không nhìn đường."
Nghĩ đến món đồ trong tay mình, Kiều Phụng Thiên vô thức hất phăng chiếc sơ mi đi như tránh né. Chiếc áo trải thành mảng màu chì dưới chân, nom mềm mại, tình tứ mập mờ, lại vừa ngổn ngang rối tung.
Edit: tokyo2soul