Chương 63
Sao Kiều Phụng Thiên không xấu hổ cho được. Cái thứ rớt trên chân y là đồ anh đã mặc đó, cư xử cho phải phép đi.
Kiều Phụng Thiên cúi người nhặt lên, Trịnh Tư Kỳ lại nhanh tay hơn nên y chỉ kịp nhìn thấy mái đầu đen nhánh nọ lướt qua khóe mắt và chóp mũi mình, chiếc sơ mi đã được nhặt lên: "Không sao, để tôi."
Sống lưng của Trịnh Tư Kỳ hiển hiện trước mắt hệt như rặng núi ngắt xanh rộ lên mảnh rừng um tùm giữa thu được lớp áo ngoài dịu dàng bao trọn lấy, kiềm chế mà đẹp đẽ vô cùng. Người giàu có thú vui chơi đổ thạch, bỏ một mớ tiền khổng lồ ra để đoán một tảng đá nguyên khối xem khi đẽo gọt lớp đất đá bên ngoài cứng ngắc xám xịt ra, rốt cuộc bên trong là chất ngọc quý giá tuyệt đỉnh hay vẫn chỉ là thứ cứng ngắc xám xịt rẻ tiền. Cách nhìn người, tiếp xúc, quan sát và tìm tòi đôi khi rất giống đổ thạch.
Nhưng Trịnh Tư Kỳ là người không cần đánh cược cũng không cần mò đoán. Anh chỉ cần lên tiếng là đã nhận thấy cốt cách xuất sắc từ tận máu huyết, lại đầy sự tinh tế hàm ẩn bên trong.
Kiều Phụng Thiên giật lùi về sau, sợ lúc anh đứng thẳng dậy sẽ đụng vào người mình.
"Tôi không ——"
Không cố ý nhìn áo thầy, tôi chỉ.
"Cầm lấy, sữa nóng, không có một tí đường nào." Trịnh Tư Kỳ đứng thẳng, ngắt ngang câu giải thích logic nhùng nhằng lấp lửng, trước sau không ăn nhập của Kiều Phụng Thiên, sau đó vắt chiếc sơ mi vào khuỷu tay, đặt chiếc cốc vào tay y.
Kiều Phụng Thiên "À" lên, giơ tay đỡ đáy cốc.
"Ở đó nóng." Trịnh Tư Kỳ xoay cái cốc gần nửa vòng, "Cậu cầm vào đây, không bỏng tay." Tay cầm chiếc cốc đang hướng vào lòng bàn tay Kiều Phụng Thiên.
Lúc này y mới nhận ra cái cốc này với cái cốc trên bàn làm việc của Trịnh Tư Kỳ là một cặp, hay phải nói là giống nhau như đúc; cùng là nhám mờ, cùng là màu nâu. Kiều Phụng Thiên bỗng giật mình, tay vô thức run run, thế là sẩy tay làm mấy giọt sữa màu ngà rớt vào mu bàn tay. Trịnh Tư Kỳ im lặng đưa tay lau cho y, chỉ rơi vãi một hai giọt thôi, không hỏi y có bị bỏng không.
Bầu không khí kỳ quặc vào một ngày mưa dầm tù đọng ẩm ướt khiến khắp người thấy nặng nề mất tự nhiên, cứ như bị cái gì đó kéo ống quần tay áo.
Trịnh Tư Kỳ vắt áo về lại thành ghế, cắm thẻ nhớ máy ảnh DSL vào khe thẻ chiếc Macbook của mình: "Cho cậu xem vài tấm ảnh hôm nay chụp này, có thích tấm nào tôi rửa ra cho cậu."
Kiều Phụng Thiên ngồi ở chiếc ghế bành bằng gỗ, thiết kế giả cổ mang hơi thở hậu hiện đại, có điều nặng cực kỳ. Chẳng hạn như bây giờ Kiều Phụng Thiên muốn dịch sang bên một tí mà thấy không tài nào nhích nổi, đành ngồi sát tay trái ghế, chừa ra khoảng trống to bằng nửa người.
"Sao cậu không nhích hẳn ra đường vành đai hai ấy?" Trịnh Tư Kỳ quay sang nhìn y cười, tay vẫn không ngưng nhấp chuột, "Ngồi xa thế có thấy rõ không?"
"Thị lực tôi tốt cực, tốt cực cực luôn nhé."
Trịnh Tư Kỳ bật cười: "Cực cực cơ à, thế thì tốt tới đâu lận?"
"Xe buýt ấy." Tay Kiều Phụng Thiên mân mê xuôi theo thành cốc: "Đứng từ xa nhìn qua thôi tôi cũng biết ngay là chuyến nào."
"Cậu đoán mò à?"
Kiều Phụng Thiên thế mà lại nghiêm túc nghiêng đầu nghĩ ngợi thật: "Vậy đổi cái khác... Chữ in đi, kiểu phông chữ tứ in ra ấy, đứng từ xa tôi vẫn nhìn rõ."
"Thật à?"
"Tôi mà lừa thầy tôi là con chó con." Kiều Phụng Thiên nói toẹt.
"Vậy mình thử cái xem."
Trịnh Tư Kỳ hào hứng cầm quyển lịch lên, đi lùi lại, đặt nó thẳng thớm trước ngực, đối mắt với Kiều Phụng Thiên: "Xa vậy cũng được?"
"Xa thêm tí nữa vẫn được."
Trịnh Tư Kỳ cúi đầu, chỉ đầu ngón tay vào một ô chữ nhỏ: "Chữ này."
"Chắn mất rồi, thầy xích tay ra một tí." Kiều Phụng Thiên nhướng mày, nhìn móng tay sạch sẽ ngay ngắn của Trịnh Tư Kỳ như miếng ngọc sáng long lanh, nheo mắt theo đầu ngón tay dời ra: "Lộ露, đan phong bạch lộ."
Đúng là chữ "Lộ" thật. Trịnh Tư Kỳ cười đầy ngạc nhiên, nhưng vẫn chưa từ bỏ, chỉ tiếp: "Chữ này?" Anh cố tình giở trò, lần này chọn chữ tiêu đề phụ còn nhỏ tí hơn ban nãy, màu thì xám xám mờ căm.
"Hậu 后, không sơn tân vũ hậu, thiên khí vãn lai thu." Kiều Phụng Thiên ung dung trả lời, còn đọc hết câu thơ in ở tiêu đề phụ. Trịnh Tư Kỳ cúi xuống xác nhận, tiếp đó ngẩng lên bật ngón cái: "Đỉnh thật."
*Bài thơ Sơn Cư Thu Minh – Vương Duy (dịch nghĩa từ thivien: Không không toà núi sau trận mưa/ Thời tiết ban đêm đến đã là thu rồi.)
"Tôi bảo mà." Rõ ràng trên nét mặt Kiều Phụng Thiên lộ vẻ khoe khoang, chỉ một thoáng nhỏ nhoi không quá rõ ràng.
"Ghen tị với thể chất giống cậu lắm đấy, làm gì cũng không bị cận." Trịnh Tư Kỳ đặt quyển lịch về lại bàn làm việc, đẩy mắt kính trên sống mũi: "Nhất là mấy người đeo kính từ thời cấp 2 giống tôi."
"Thế chứng minh rõ, thầy chịu khó học hành." Kiều Phụng Thiên tâng bốc nửa thật nửa giả, chưa nói hết câu đã tự cười trước.
"Thôi đi, hồi đó tôi cày game xuyên đêm xuyên ngày, tới lúc chị tôi dắt tôi vào hàng kính đo cận thử vừa đi vừa kéo khăn quàng đỏ của tôi mắng xa xả hết đường. Đe tôi có ngày mù ra, không biết một ngày nhét được bao chữ vào mắt, chỉ tổ phí tiền." Trịnh Tư Kỳ nhớ lại mẩu chuyện ngày xưa, chợt như trở nên dịu dàng hơn: "Tầm ấy tôi là thằng nhóc ranh lười biếng đứng bét lớp, cạo đầu đinh lỉa chỉa y chang con ốc vít mới vặn ra. Trông tôi không khác gì dạng chó hình người đeo cái gọng kính mỏng dính, giáo viên chủ nhiệm suốt ngày chỉ tay vào tôi đùa, anh trí thức kia, đứng dậy trả lời câu này cho tôi xem."
Kiều Phụng Thiên cầm cốc sữa đứng nghe anh kể chuyện mà thấy vui vui, chỉ với vài ba câu mô tả mà hình tượng một cậu nhóc ngỗ ngược vô kỷ luật đã hiện lên gần như hoàn chỉnh, không khác nào đang đọc tiểu thuyết nhật ký hồi tưởng, đọc nửa vời, biết úp úp mở mở về nhân vật lại càng bồn chồn muốn lật sang trang kế tiếp.
Thật ra Trịnh Tư Kỳ không phải người thích kể lể về bản thân vô điều kiện vô tội vạ, cũng không hề vui lòng với việc người ta hài kịch hóa câu chuyện của anh thành chủ đề để bàn tán. Nhưng Kiều Phụng Thiên với anh thì không giống vậy.
Một mặt, Kiều Phụng Thiên là người không liên can gì đến quá khứ mình, không giống đồng nghiệp cũng không phải một người bạn thân thiết cố định, tập giao giữa cả hai là hiện tại ở chiều sâu phù hợp. Anh có thể xem bản thân quá khứ như một nhân cách hoàn toàn độc lập và xa lạ, cách nhìn nhận sẽ công bằng khách quan hơn nhiều, không lẫn bất kể thứ cảm xúc vô dụng nào dù chỉ một chút.
Mặt khác, có những thôi thúc và nhu cầu đến chính anh cũng không hiểu được —— Nếu mình chủ động ném quá khứ của mình ra, biết đâu chừng liệu người kia cũng có thể chủ động kể về câu chuyện quá khứ của bản thân chăng?
Trịnh Tư Kỳ muốn hiểu rõ y, rất muốn, vô cùng muốn dù không lý do.
"Mặc dù hơi bất tiện, nhưng mà." Ánh mắt Kiều Phụng Thiên rơi trên cặp kính của Trịnh Tư Kỳ, rồi dời đến sống mũi: "Thầy đeo kính đẹp lắm."
Trịnh Tư Kỳ lập tức tháo kính ra: "Tôi không đeo còn đẹp hơn nữa cậu tin không."
Chiếc kính bị đặt xuống bàn, khung kim loại đập vào mặt gỗ nghe cạch một tiếng. Theo lẽ thường thì Trịnh Tư Kỳ ba mươi lăm tuổi dù chăm sóc bản thân tốt đến mấy vẫn sẽ có nếp nhăn. Chỉ là nếp nhăn nằm ở khóe mắt anh thoạt trông không hề đáng ngại mà hệt dòng suối uốn lượn giữa cánh rừng hoang, dường như thể được chú định sinh sôi ở nơi đó để tô điểm thêm một nét phong cảnh.
Khi không bị cặp kính che khuất, sự sắc bén hiện diện trong đôi mắt Trịnh Tư Kỳ tuy không trọn vẹn, hẳn là sơ sót lại từ thời niên thiếu, tạo nên phần hòa trộn của cuộc sống hiện tại với quá khứ tồn tại ở một góc bên dưới thấu kính. Nhìn kỹ, ánh mắt này có tính công kích, không giống với khí chất lúc trước của Trịnh Tư Kỳ.
Kiều Phụng Thiên nhất thời không dời mắt nổi, muốn ngắm đủ bốn phương tám hướng.
Hồi hội thao đã được nhìn sơ sơ một lần ở khoảng cách khá xa. Đến tận bây giờ cũng chưa lần nào ngồi gần nhau như thế, trực diện như thế, cố tình tháo kính với mục đích rõ ràng cho mình nhìn như thế. Lúc này y mới chợt phát giác, quả thực mắt kính không phải thứ cần thiết với anh.
Có những con người rất lạ, đeo kính lâu dường như linh hồn họ cũng trú ngụ trong cặp kính ấy. Và mắt kính trở thành vật bất ly thân của bản thân họ, không có mắt kính khí chất nâng đỡ thịt xương cũng không còn, mất cả bản ngã. Nhưng Trịnh Tư Kỳ dù đeo hay không cũng đều tự do tự tại, không gì cản trở các anh đối nhân xử thế, không gì cản trở anh giao thiệp điềm đạm ôn hòa.
"Cậu đeo kính chắc cũng đẹp lắm." Có lẽ là Trịnh Tư Kỳ không thấy rõ gương mặt Kiều Phụng Thiên, bèn vô thức xích gần lại nói chuyện.
Mặt anh sát gần, nhịp tim Kiều Phụng Thiên nhanh càng thêm nhanh.
"Tôi chưa đeo bao giờ."
"Ồ." Trịnh Tư Kỳ đưa cặp kính của mình ra, nở nụ cười: "Tôi muốn xem thử lắm đấy."
Yêu cầu này đưa ra ở thời điểm xui xẻo và không khéo tí nào, vậy nên Kiều Phụng Thiên chẳng có cơ hội từ chối thẳng. Y cầm lấy kính anh mở ra, luồn càng kính vào tóc mai cho nó tựa chắc vào sau tai mình. Gọng kính chạm vào sống mũi mới cảm thấy rõ độ nặng của chiếc gọng làm bằng kim loại, tì nặng còn hơn cả dí ngón tay vào. Kiều Phụng Thiên vén tóc mái ngẩng lên.
Trịnh Tư Kỳ đưa mắt nhìn. Sau một thoáng sững sờ, anh cười, nhưng là nụ cười vô cùng thiện chí.
"Thú thật với thầy, món này không hợp với kiểu phong cách lòe loẹt xập xình hộp đêm của tôi tí nào. Tôi mà để tóc đen chắc còn tự nhiên được chút đỉnh." Kiều Phụng Thiên đẩy mắt kính, mất tự nhiên chạm vào chóp mũi, đầu không ngẩng lên hẳn.
"Choáng không?" Trịnh Tư Kỳ hỏi y.
Kiều Phụng Thiên gật khẽ: "Choáng, chóng mặt kinh khủng, nhìn thầy hoa hết mắt luôn."
"Ít nhiều gì cũng hơn chín độ, năm nay chưa đo lại, không biết có nặng hơn không." Trịnh Tư Kỳ đưa tay tháo kính ra cho Kiều Phụng Thiên, ngón tay anh chạm phải sống mũi y: "Mặc dù thị lực cậu tốt cả đời không bước chân vào hàng kính, nhưng cậu đeo kính đẹp lắm."
Kiều Phụng Thiên sờ sờ mũi chỗ Trịnh Tư Kỳ quẹt phải: "Thầy đang tâng bốc đấy à?"
"Không có tâng, nói bằng lương tâm, tôi thề." Trịnh Tư Kỳ đeo kính về lại, bỗng nhiên giở tính trẻ con chìa bốn ngón tay lên trần nhà, giả bộ chân thành thề thốt.
Kiều Phụng Thiên ngơ người, ngẩng đầu lia mắt nhìn mấy ngón tay anh, đặt cái cốc vững lên mặt bàn rồi phì một tiếng không nhịn được cười.
"Không cần không cần đâu, tôi miễn cưỡng tin thầy mà."
Tổng cộng ba, bốn trăm tấm ảnh đã xuất lên máy tính, Trịnh Úc đã nhiều mà Tiểu Ngũ Tử còn nhiều hơn. Chụp từ xa chụp lại gần chụp cận cảnh, Kiều Phụng Thiên xem từng ảnh một theo từng cái nhấp chuột của Trịnh Tư Kỳ, sao cứ thấy ngời này đang chụp một bộ ảnh chân dung miễn phí cho cháu trai mình.
"Sao Tiểu Ngũ Tử vào ảnh đen thế nhỉ..." Kiều Phụng Thiên nhìn chằm chằm màn hình nửa buổi trời, thốt ra một câu như vậy.
Trịnh Tư Kỳ nghiêng đầu nhướng mày: "Ài, cậu bắt trọng điểm kỳ quặc thế?"
"Sự thật là vậy mà."
"Con trai đen tí thì đàn ông thôi, mấy cô bé lúc nào cũng khá thích thế."
"Chẳng hạn như, bé Táo nhà thầy?" Kiều Phụng Thiên đùa.
Trịnh Tư Kỳ nhìn y đăm đăm một lúc, sau đó mới cười lắc đầu: "Không được, bé Táo không được."
.
Tác giả có lời muốn nói:
Tui cũng muốn lái xe lắm chứ hahaha, nhưng sự thật nói với tui rằng thời cơ chưa đến.
Nên lúc có thịt hầm tui sẽ trắng trợn mà yên tâm nha! Hiện tại xin hãy cho hai người họ mập mờ một lúc đã www
Cảm ơn mỗi bạn đọc đã đọc đến đây.
Edit: tokyo2soul