Chương 64
Kiều Phụng Thiên không hỏi lý do, Trịnh Tư Kỳ cũng không giải thích.
Từng tấm ảnh lướt qua với tốc độ rất chậm, Kiều Phụng Thiên được xem ảnh rất kỹ lưỡng, từ màu sắc khung cảnh đến kết cấu và tỉ lệ. Trịnh Tư Kỳ chuyên sử dụng khoảng trống trong kỹ thuật vẽ tranh, lúc chụp thường thích đặt Tiểu Ngũ Tử hoặc bé Táo ở vị trí hơi lệch một đôi chút, lấp đầy phông nền bằng hoa cỏ bầu trời, mỗi một tấm ảnh hệt như một bức họa phong cảnh cổ điển.
Khi chụp cận Trịnh Tư Kỳ cũng bắt khoảnh khắc cực kỳ chuẩn xác. Hiểu rõ đòi hỏi "thời điểm quyết định" về mặt lý luận, chỉ trong một phần ngắn ngủi của một giây mọi sự vật có ý nghĩa mang tính quyết định đều được khái quát hóa làm bật lên. Mỗi tấm ảnh chụp cận mặt Tiểu Ngũ Tử đều đặc tả biểu cảm một cách tinh tế và mang lại cảm giác dư âm, như thể gợi lên được suy nghĩ trong lòng y.
Trong số đó có một tấm góc nghiêng, Tiểu Ngũ Tử cầm bong bóng màu xanh lam ngửa đầu nhìn ngắm chăm chú dưới bầu trời ánh sắc xanh biếc, đường quai hàm non nớt và hàng mi cong của cậu bé trở nên sắc nét vô cùng.
Kiều Phụng Thiên thấy tấm nào cũng đẹp, tấm nào y cũng thích cả.
Trịnh Tư Kỳ lăn chuột, gác một chân lên ghế, màn hình máy tính nhuộm tròng kính anh thành mảng màu xanh nhạt.
"Tiểu Ngũ Tử có đôi mày rậm, mặt mũi rất ăn ảnh đấy chứ."
"Cơ mà không có thần được như mấy đứa trẻ khác." Kiều Phụng Thiên cười, đưa mắt nhìn màn hình thêm vài lần: "Vừa khờ vừa im lìm."
"Cậu thấy vậy không được à?" Trịnh Tư Kỳ hỏi y.
Kiều Phụng Thiên ngẫm nghĩ không quá lâu: "Đương nhiên là không tốt rồi."
Không có tính cách của một đứa trẻ làm sao mà tốt cho được.
"Vậy cậu có nghĩ, những nét đó cũng có thể biến thành điểm trội của cậu bé không." Trịnh Tư Kỳ chạm mu bàn tay vào cốc sứ trên bàn: "Không uống nữa là lạnh đó, lạnh thì tanh."
"Thầy bảo là điểm trội?"
Kiều Phụng Thiên ôm cốc bằng hai tay, nhìn Trịnh Tư Kỳ còn đang nhìn mình, trông không khác gì đứa nhỏ bị người lớn canh phải uống thuốc ngoan ngoãn. Y bưng cốc kề lên miệng, ngửa cổ uống cạn, uống xong y quét quanh miệng một lượt, xem đầu ngón tay thử không biết có dính gì không.
"Con người đâu phải thứ rạch ròi không là đen thì tức là trắng, không kể đến việc vi phạm đạo đức, tính cách cũng đâu phải không tốt thì nghĩa là xấu đúng không? Bây giờ cậu cho là không tốt ở đâu, chưa chắc tương lai không có điểm nào hơn người." Trịnh Tư Kỳ rút cho y một tờ giấy, "Đừng sờ, không dính."
Điểm hơn người?
"Đơn giản là càng ngày càng trầm lặng kiệm lời, cái gì cũng giấu nhẹm trong lòng không nói ra thôi mà?"
"Thế cũng chỉ là suy đoán bây giờ của cậu thôi đúng không." Trịnh Tư Kỳ đẩy kính: "Tính cách không phải thứ đã hình thành là sẽ không bao giờ thay đổi, cũng đâu phải vừa đặt chân là trôi tuột một đường thẳng tắp. Từ nhỏ tới lớn tôi bị mọi người chê bai là du đãng bất lương, nhưng cậu cảm thấy con người tôi, hiện tại, có vẫn còn láu cá không đáng cậy dựa nữa không?"
Kiều Phụng Thiên lắc đầu.
"Vì tôi đã thu lấy những gì xấu xí và làm cho nó trở nên tốt hơn, bởi vì không ai dạy nên mất hơi nhiều thời gian. Nhưng nếu Tiểu Ngũ Tử có người dẫn lối đưa đường, tôi nghĩ cậu bé sẽ hiểu sớm thôi."
Kiều Phụng Thiên dựng thẳng vai đầy bất đắc dĩ: "Chính tôi còn sống loạn xì ngầu lên kia."
"Vậy à?"
"Chẳng lẽ không?" Kiều Phụng Thiên hỏi ngược lại. Đó là chuyện quá dễ thấy mà nhỉ.
"Cậu nhớ vớ cậu để đâu không?"
Trịnh Tư Kỳ hỏi kỳ quặc hết sức, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn. Kiều Phụng Thiên ngây ra một hồi mới gật đầu: "Nhớ rõ chứ."
"Ngày nào cậu cũng dậy đi làm đúng giờ, không nằm ì trong chăn ngủ nướng được phải không?"
"Được."
"Cậu ăn cơm ngày ba bữa đúng cữ được phải không?"
"Được."
"Thế nếu đầu cậu nảy ra chuyện gì đó, cậu sẽ làm ngay?"
Kiều Phụng Thiên nghĩ ngợi vài giây: "Tôi sẽ làm ngay."
Cứ như đang làm bài kiểm tra trắc nghiệm tâm lý mù mờ nào đó vậy.
"Những điều vừa rồi tôi không làm được. Tôi hơn cậu sáu tuổi, tôi không làm được. Bảo sống loạn khéo tôi còn loạn hơn, tôi chỉ làm được chuyện giả bộ thong dong hơn cậu mà thôi." Trịnh Tư Kỳ tựa cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Kiều Phụng Thiên, "Cậu chỉ đang đặt nặng quá nhiều thứ, thứ cần coi trọng lại xem quá nhẹ nên mới khiến bản thân cậu thấy mình đi chậm. Thật ra cậu làm tốt hơn rất nhiều người khác rồi, thật đó."
Kiều Phụng Thiên mỉm cười không tin tưởng cho lắm, đảo mắt nhìn sang tay vịn ghế.
"Ở phương diện nhân cách, chắc hẳn rằng ngày xưa cậu cũng có khuyết điểm không vẹn toàn. Nhưng đứng xem ở góc nhìn người râu ria như tôi, đến giờ phút này chúng đều đã trở thành ưu điểm chiếu sáng con người cậu, tôi thấy được chúng, và tôi đánh giá cao chúng."
Trịnh Tư Kỳ không tiếc lời khẳng định như một bậc đàn anh hay cha chú ấm áp và hòa nhã mà chắc có lẽ cả đời này Kiều Phụng Thiên không có may mắn gặp được. Trong đầu y đang phát khúc tỳ bà vang vọng nhiễu động tâm can y, tràng im ắng không tiếng động làm nảy sinh cơn nôn nao mà vui sướng.
"Nên sau này cậu có làm chuyện gì không ổn có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu hết sức mình." Trịnh Tư Kỳ tự nhiên đưa tay vén tóc Kiều Phụng Thiên.
Ma xui quỷ khiến, Kiều Phụng Thiên muốn mở miệng bật thốt, xin tay Trịnh Tư Kỳ đừng rời đi nhanh quá.
Bóng tối bất giác dày nặng thêm, Trịnh Tư Kỳ để Kiều Phụng Thiên ở lại nhà mình một đêm.
"Phiền phức cho thầy lắm phải không?"
"Cậu phiền người khác cũng là phiền, phiền tôi cũng là phiền." Trịnh Tư Kỳ mở tấm đếm sô pha gấp chồng lên, trải qua thành chiếc giường thấp rộng rãi. Anh ấn xuống đệm: "Mét hai nhân mét tám, một người ngủ là vừa đủ, không chiếm diện tích nữa."
"Ý thầy bảo tôi lùn chứ gì."
Trịnh Tư Kỳ phủi sợi chỉ vàng nhạt trên nệm xuống: "Tôi quanh co thế mà cậu nghe ra hết, max điểm đọc hiểu văn bản rồi."
"... Cái đệt."
Kiều Phụng Thiên nhỏ giọng, ngồi xuống thử độ êm của giường sô pha.
Trịnh Tư Kỳ chỉ y cách chỉnh nước nóng trong phòng tắm, lục ra bộ đồ mặc ở nhà giặt sạch sẽ xếp gọn trong ngăn tủ. Trước lúc tắt đèn, anh lại vòng về, đưa tay định xoay cổ Kiều Phụng Thiên: "Tôi xem."
Chỗ Lâm Song Ngọc tát chẳng hiểu sao đã không còn đau nữa, vén mớ tóc lộn xộn ra, Trịnh Tư Kỳ ấn tay vào cũng không thấy đau, thay vào đó là cảm giác nhiệt độ nơi đầu ngón tay lan ra đầy ứ.
"Ngày mai là tiêu sưng thôi, cậu đừng nghĩ gì cả, gắng ngủ đi, ngủ ngon."
Kiều Phụng Thiên tuyệt nhiên không dám mặc bộ quần áo đó. Y nằm vào giữa sô pha mà thấy như đang dìm mình giữa nồi nước sôi, thấy cả căn phòng này chỉ toàn là mùi hương của Trịnh Tư Kỳ. Dưới tầm nhìn tối tăm, y trở mình sang trái, Trịnh Tư Kỳ đang ở trong tay trái y cúi đầu lật sách; y trở mình sang phải, Trịnh Tư Kỳ đang ở trong tay phải y chống cằm nhìn y. Mí mắt vừa nóng nảy vừa hưng phấn mở trừng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Trịnh Tư Kỳ lại biến thành vầng trăng lặng lẽ vằng vặc tỏa sáng đầy bên chân y.
Trịnh Úc không bao giờ dám tự tắt đèn đi ngủ, nên đêm nào Trịnh Tư Kỳ cũng phải ghé vào phòng con gái đắp lại chăn, tắt hết đèn.
Trịnh Tư Kỳ rón rén nhét cánh tay như ngó sen đang thò ra của Trịnh Úc vào giường. Cô bé chầm chậm nhắm hai mắt lại, bụng không chịu cam tâm lại hất văng tay ra, anh bất đắc dĩ nhét lại lần nữa, lại vung ra, lại nhét. Hai bố con tới lui chừng ba trăm hiệp, tới nỗi Trịnh Tư Kỳ tự nhủ trong bụng có phải nhóc con này dậy hẳn rồi không.
Anh bắt chước Kiều Phụng Thiên, cũng dịu dàng vén túm tóc rơi trên má Trịnh Úc lại.
Trừ vài lần chạm mặt ban đầu, Trịnh Tư Kỳ thừa nhận mỗi một lần anh đưa tay với Kiều Phụng Thiên đều là cố ý, đều có chủ đích. Thái độ ấy giống như trêu ghẹo con thỏ trắng mềm mềm, thử sờ vào tai nó, thấy nó ngạc nhiên run rẩy bèn muốn thấy nhiều hơn, muốn đụng chạm sờ vào nhiều hơn nữa. Trịnh Tư Kỳ không cách nào lý giải nổi thứ đòi hỏi bí ẩn gần như xấu xa này.
Đã giả giờ giả vịt làm đàn ông trưởng thành mười mấy năm ròng, dù có thích người ta cũng phải đàng hoàng, lo trước liệu sau suy nghĩ cho cẩn thận.
Huống hồ Trịnh Tư Kỳ vốn còn không xác định được đó là gì. Anh xác định mình không phải đồng tính, anh xác định giữa cả hai có sự khác biệt rất lớn, anh cũng xác định Kiều Phụng Thiên không phải gu thẩm mỹ của mình.
Nhưng xác định thì có tác dụng gì đâu, khi nó là một nan đề phức tạp đầy rẫy.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Kiều Phụng Thiên đeo kính ngẩng đầu. Trịnh Tư Kỳ đã có thể xác nhận, trong khoảnh khắc ấy, h*m m**n dâng lên như thanh đo nhiệt kế thủy ngân mau chóng dâng vút theo độ ấm, chân thật đến vô cùng.
Edit: tokyo2soul