Chương 65
Thời tiết Lợi Nam nóng lên từ rất sớm, khiến người ta có cảm giác muốn cởi phăng mớ quần áo độn bông vừa người chuẩn bị trước mà giờ không mặc được nữa. Nắng lên mỗi ngày một sớm, côn trùng bay vo ve quanh đèn tầm chập tối cũng mỗi ngày một nhiều.
Hợp đồng sang nhượng nhà ký vào cuối tháng tư, hôm đó Lâm Song Ngọc và Tiểu Ngũ Tử ở bệnh viện. Ông Hà vẫn đi cùng người bạn già, bắt xe đi một chặng dài từ Thành Bắc, trán ông lấm tấm mồ hôi, lại còn xách theo hai bịch trái cây đúng mùa làm Kiều Phụng Thiên hết sức áy náy.
Hà Tiền là bên môi giới đáng ra phải có mặt mới đúng, nhưng Kiều Phụng Thiên gọi hai cuộc không thấy bắt máy. Y hỏi ông Hà, ông chỉ nheo mắt cười xua tay đáp, dạo này chú cũng không liên lạc, có vấn đề gì cứ hỏi thẳng cháu là được đúng không.
Kiều Phụng Thiên không hỏi thêm.
Ký hợp đồng xong xuôi, Kiều Phụng Thiên cẩn thận đưa giấy tờ nhà đất bằng hai tay, cảm xúc ngập ngừng quyến luyến giấu nhẹm trong lòng, ngoài mặt lẫn cử chỉ lại không tỏ ra chút nao núng. Ông Hà đưa cho Kiều Phụng Thiên tấm thẻ tiết kiệm của Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc, đôi vợ chồng già tốt tính không vội nhận nhà, cũng không bắt ép Kiều Phụng Thiên vội vã chuyển đi.
"Ở, cháu cứ ở đi, lúc nào tìm được chỗ mới rồi hẵng chuyển ra." Ông chậm rãi dạo quanh một vòng, bất đắc dĩ lắc đầu than thở: "Đồ đạc cháu đưa cứ đưa, không đưa đi thì để lại cho ông bà già này trông coi cho cháu, bao giờ muốn đưa đi lại đến đây bảo cô chú."
Ông Hà nho nhã mà không lề thói cứng nhắc, con dấu đóng trên hợp đồng cũng rất đẹp. Nhà mình tuy thật chẳng có gì đặc biệt hay quý giá, cơ mà trong lòng mình lúc nào cũng là quý giá là đặc biệt, được trao vào tay một người như thế chưa chắc là chuyện không may mắn.
Ông Vương nghe Kiều Phụng Thiên muốn cho mình hết chỗ cây hoa trong nhà đã đồng ý hết lòng, chủ yếu sợ mình chăm bẵm không đủ chu toàn, dưỡng lá không được đẹp không được xanh bóng. Đỗ Đông dắt Lý Lệ tới phụ, Kiều Phụng Thiên đứng ngoài ban công nhìn chiếc váy ngắn chỉ vừa qua bắp đùi cô nàng, đôi chân dài trắng bóc lồ lộ ra hết, chân thì đi đôi đế cao bít mũi.
"Ăn diện kiểu mẹ bầu đây à?" Kiều Phụng Thiên đưa hai người vào nhà.
"Sao lại không?" Lý Lệ bị Kiều Phụng Thiên chặn trước cửa bắt thay dép, một tay cô vịn tường, chân trái đạp lên gót chân phải: "Chỗ nào cần che em che hết rồi còn gì?"
Chân mày Kiều Phụng Thiên giật một cái: "Bộ hai người chưa nghe câu xuân che thu rét hả, mặc ít bị cảm đấy, bị cảm thì phải uống thuốc, uống thuốc sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng. Sao hai người không quan tâm mấy chuyện này một tí gì vậy? Chuyện nhỏ hả?"
Đỗ Đông đứng sau cười thành tiếng, nhìn bộ mặt nghiêm túc của Kiều Phụng Thiên rỉ tai Lý Lệ: "Mẹ chồng thật tạm thời em chưa gặp được đâu, mà em có mẹ chồng giả ngay đây kìa."
Lý Lệ vén tóc nhún vai, cũng nghiêng đầu sang cười ha ha: "Ai không biết còn tưởng ảnh đẻ rồi chứ."
Cười cái quỷ.
Thế mà làm giáo viên mẫu giáo được à? Tội nghiệp nhà trẻ đó quá không biết.
Kiều Phụng Thiên quay vào cầm chiếc cardigan len màu chì ra quơ quơ trước mặt Lý Lệ.
"Em khoác vào."
"Thôi mà." Lý Lệ cầm trái thanh long vợ chồng cô chú Hà đưa tới, "Nóng, xấu nữa."
"Xấu em cũng phải mặc vào cho anh."
"Xấu nên em mới không mặc á!"
"Lúc sinh con em còn xấu hơn, không còn miếng lông mày lông mi giả nào sất, không có son môi, mặt sưng phù như trái banh. Nhớ nhắc anh đem điện thoại theo, tới bữa đó anh quay hết lại cho coi."
Lý Lệ quăng miếng vỏ thanh long về phía y, quay đầu bĩu môi với Đỗ Đông: "Má ơi anh xem ổng kìa!"
Đỗ Đông vui hết nói: "Em mặc vào đi, em nghe cậu ta nói cặn kẽ vậy là biết rồi, cậu ta từng đẻ thật rồi đó, có kinh nghiệm."
"Ừ đó, đẻ cái mặt cậu." Kiều Phụng Thiên vứt vỏ thanh long vào thùng rác, lau tay.
"Nghe chưa vợ ơi, mau mau gọi mẹ đi!"
"Mẹ ông nội cậu." Kiều Phụng Thiên quẳng áo len vào mặt anh ta, cười: "Té ra mồm mép cậu lanh lẹ vậy cơ?"
"Nhờ cậu dạy giỏi chứ sao."
Lý Lệ cầm chiếc cardigan choàng lên người, vừa giơ ống tay áo lên ngửi một cái cô đã nhìn chằm chằm Kiều Phụng Thiên cười hết sức ranh ma: "Anh lẳng lơ vậy ta?" Nói đoạn chìa tay ra trước mặt Đỗ Đông, "Anh ngửi nè."
Đỗ Đông dúi mũi vào áo, bặm môi: "Mùi gì vậy, nghe y chang trong chùa miếu."
Lý Lệ chê kiểu hình dung của anh ta thô thiển hết nói, liếc cho một cái: "Giáo viên ngữ văn của anh chắc tức tới nỗi trán không sáng nổi luôn quá, chùa miếu gì ở đây, mùi gỗ tử đàn đó. Mấy người giỏi giang có gu thưởng thức mới xài, nhớ anh thì chắc xịt miếng nước vệ sinh khử trùng đồ là được rồi. Phải không Phụng Thiên?"
Kiều Phụng Thiên đặt chậu hoa trong tay lên kệ, cúi đầu ngửi thử.
Đúng là mùi gỗ tử đàn từ hộp tuyết nê hồng trảo trong ngăn tủ, hộp mà Trịnh Tư Kỳ tặng. Mới đầu cứ nghĩ để đại ở đó thôi, đâu ngờ nó lại bay hơi thẩm thấu vào tận sâu như thế. Bây giờ nhận ra ngửi khắp bốn phía thử, hình như mùi hương ấy đã tồn tại ở khắp mọi nơi.
Kiều Phụng Thiên nhẩm tính chỗ chậu hoa to nhỏ mình có, ba chậu trầu bà lá xẻ Nam Mỹ nặng nhất, một chậu măng leo, một chậu nha đam, năm chậu mẫu tử, một chậu phát tài, ba chậu minh ty lá dài, mười tám chậu sen đá đủ loại đủ cỡ khác nhau, hai chậu cọ tre, và hai chậu lan quân tử đắt nhất. Nếu tính cả chỗ hồng môn Trịnh Tư Kỳ tặng còn chưa héo kia thì tổng cộng có năm mươi lăm chậu.
Đỗ Đông nhìn một đống xanh lè không giữ cằm lại khéo rơi xuống đất mất: "Cái đệt hồi đó có thấy nhiều vậy đâu ta? Cả đống đấy hè không hút côn trùng à?"
Kiều Phụng Thiên phủi nước cho cây măng leo: "Dọn dẹp thường xuyên là không có thôi, giống hai người thì đảm bảo thể nào cũng cho cây sống chung với côn trùng."
"Đấy là do cậu trâu bò, lắm vầy bao giờ ba đứa mình mới chuyển xong hả."
"Tôi với cậu thôi." Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu nguýt anh ta một cái: "Đừng có trông mong vợ cậu, không động vào không sứt mẻ tí gì được, ngồi yên dưỡng thai cho đàng hoàng đi."
Lý Lệ ngồi xổm xuống sờ chậu sen đá cười khanh khách: "Anh Phụng Thiên quan tâm người khác là nhất rồi, anh mà muốn theo đuổi con gái người ta khéo ai cũng đổ rầm rầm thôi."
Kiều Phụng Thiên mãi lâu sau vẫn không đáp. Y ngồi xuống chọc chọc cây sen đá nọ, mấy chiếc lá mọng nước xanh bóng kết thành một búp hoa nhỏ nhắn thật đẹp điểm xuyết trên phần thân màu nâu đỏ: "Sen đá dễ chăm lắm, bảy ngày tưới nước một lần phơi nắng một lần, em thích thì lấy về với Đông Qua đi."
Lý Lệ cười cố tình hỏi: "Nuôi chết luôn anh có mắng hai tụi em không đó?"
"Chết thì xách đầu tới đây gặp anh."
Y nghiêng đầu nhìn giá gỗ rỗng tuếch, lòng chợt trống hoác cả khoảng lớn. Thình lình lưng rung lên, y móc điện thoại đang rung bần bật ra.
Chiều nọ, Trịnh Tư Kỳ đi sân bay quốc tế Lợi Nam đón người quen. Hôm nay chỉ có duy nhất một chuyến bay từ Washington đến Lợi Nam nhưng bị hoãn gần nửa tiếng. Anh ở khu vực hút thuốc trong sảnh sân bay làm một điếu, không vội vàng gì mà cứ thong dong chờ đợi.
Nói đến Văn Lý Gia, chiếu theo nhận xét của bạn đại học thì đúng thật anh ta có vài điểm cả trong lẫn ngoài khá tương đồng với Trịnh Tư Kỳ anh. Cả hai đều có tên như nam chính trong tiểu thuyết, đều đeo kính, đều cao ráo, đều trông thảnh thơi chẳng khi nào thấy nóng nảy, và đều đã độc thân bảy năm. Nhưng Trịnh Tư Kỳ biết Văn Lý Gia cố tình thu liễm bớt sự sắc sảo vốn có. Nên khách quan mà nói, anh mới là hạng xoàng xĩnh thật sự.
Trịnh Tư Kỳ ngồi ở hàng ghế dài bên kia cửa kính, nhìn người đàn ông cao lớn đeo kính đen mặc áo khoác đi ra từ cổng quay mới đứng dậy.
"Bữa trước bàn cuối tháng cuối tháng, hôm nay tận mùng 1 tháng 5 rồi cậu mới về." Trịnh Tư Kỳ xách vali vào cốp sau cho anh ta, đóng cốp.
"Cậu bảo không vội vụ kia nữa còn gì, thế tôi cũng nhởn nhơ mà đi thôi." Văn Lý Gia cởi vài cái cúc, nhận điếu thuốc Trịnh Tư Kỳ quăng sang, "Sao chỗ mấy cậu nóng hơn bên tôi nhiều thế?"
"Nói thừa ghê, đại ca không coi thử coi chênh nhau bao nhiêu vĩ độ?" Anh vừa đáp vừa lấy bật lửa thép trong hộc cạnh cần số, bật ra: "Này."
Văn Lý Gia ghé lại mồi điếu thuốc, đẩy kính ngẩng lên nhìn anh: "Mùa xuân thứ hai à?"
*Chỉ tình yêu thường ở độ trung niên
"Cái quỷ gì vậy?" Trịnh Tư Kỳ hình như không sặc.
"Nhìn cậu trẻ mà, đâu giống sắp đầu bốn tới nơi. Trong phòng bọn tôi có cậu kia bé hơn cậu phải bốn, năm tuổi mà đầu gần trọc lóc luôn rồi, cậu đây xuân tươi phơi phới mọc đen thui đầu kìa." Nói đoạn, anh ta lia mắt soi gương chiếu hậu vuốt tóc mai: "Tuần trước tôi mới vừa nhổ hai cọng tóc bạc."
Trịnh Tư Kỳ cười: "Tôi suốt ngày tiếp xúc với sinh viên thôi đâu nhọc tâm gì, mấy cậu hết vụ này tới án kia, tự bứt tóc trọc hết hả?"
"Đúng vậy, ngày nào cũng y hệt cảnh đếm ngược một trăm ngày thi đại học." Anh ta gác tay gối sau đầu: "Bởi vậy nên bỏ chạy tới chỗ cậu làm biếng mấy bữa chứ gì nữa."
"Ông chủ mà vô tâm thế."
Văn Lý Gia cắn đầu lọc thuốc, cười: "Chứ ai sa thải tôi được?"
Trịnh Tư Kỳ đặt khách sạn ở phía Nam thành phố cho Văn Lý Gia, trên đường đi ngang tiệm chụp ảnh anh tấp vào lấy một xấp ảnh mới rửa ra. Trịnh Tư Kỳ nhét xấp ảnh vào kính chắn gió, Văn Lý Gia cầm ngắm nghía.
"Lẹ tay vậy?" Trịnh Tư Kỳ cài dây an toàn, nhìn gương.
"Bé Táo tròn hơn hồi xưa nhiều ha." Hai chục tấm đầu toàn là hình chụp một mình Trịnh Úc, Văn Lý Gia vừa xem vừa cười: "Sao không dắt con bé theo cùng."
"Đi học rồi, làm gì dám."
Hơn phân nửa sau là hình Tiểu Ngũ Tử, tính ra phải cả chồng ảnh bé bé. Văn Lý Gia kinh ngạc ngẩng đầu: "Thằng nhóc cậu sinh đứa thứ hai bao giờ mà không nói tôi một tiếng đấy?"
"Tôi độc thân sáu, bảy năm trời cậu biết rõ mà, tôi sinh với ai được?" Trịnh Tư Kỳ với tay giật ảnh lại.
Văn Lý Gia giơ cao tay né không cho Trịnh Tư Kỳ giật lại: "Tự một mình thôi? Về mặt luật pháp thì không vấn đề, nhưng mặt đạo đức thì hơi bất hợp lý."
"Ài cút, càng nói càng ra ba cái gì không đâu. Cậu nhìn sao ra con tôi được vậy? Cháu trai bạn tôi, bữa trước dắt đi chơi chung."
"Bạn gái à?" Văn Lý Gia nhỏ giọng hỏi.
Trịnh Tư Kỳ kéo cần số rất mạnh tay, bật cười thành tiếng: "Bộ mấy năm nay cậu nghẹn lắm rồi hả, đâu ra lắm ý tưởng vậy?"
Edit: tokyo2soul