Chương 66
Nguyên cớ quen biết Văn Lý Gia vẫn còn in rõ trong ký ức Trịnh Tư Kỳ. Hồi đó Trịnh Tư Kỳ mịt mờ như chim lạc đàn —— lê lết hơi tàn thi lại đại học, học trong trạng thái ngờ vực, cố gắng đến tuyệt vọng chen chân vào lớp ngôn ngữ Hán dự bị trường đại học Sư phạm. Trùng hợp khi đó Trịnh Tư Nghi đang mang thai, gã đàn ông kia lại lờ mờ có dấu hiệu bạo lực gia đình; phổi trái Trịnh Hàn Ông phát hiện bóng mờ nhỏ không xác định trong một lần kiểm tra sức khỏe.
Thời điểm đó, Trịnh Tư Kỳ tin vào câu chuyện súp gà cho tâm hồn nhốt mình trong thư viện không quá đa dạng đầu sách của trường đại học Sư phạm. Từ "Đỏ Và Đen" đến "Người Xa Lạ", từ "Biên Thành" đến "Mười Năm Ở Đức", Trịnh Tư Kỳ chỉ tập trung hoàn toàn vào việc đọc, cưỡi ngựa xem hoa lướt từ giọng văn, cách xây dựng câu, cấu trúc và hình thức văn bản, nhưng không sao chạm tới được tinh thần và cốt lõi của tác phẩm, khổ sở vì đi hoài đi mãi mà không tìm được con đường đúng.
Ở đây đã quá ngột ngạt quá đau khổ rồi, bên kia lại chẳng tìm ra lấy một khe cửa sáng.
Trịnh Tư Kỳ vừa tự cho mình là siêu đẳng vừa chần chừ lưỡng lự tận hưởng cuộc sống cô độc không hòa nhập của bản thân. Vậy nên anh không muốn tham gia cuộc thi cúp tranh luận nhảm nhí mà học viện bắt tham gia. Không chịu nổi thầy phụ đạo cứ giục đăng ký danh sách, thầy chủ nhiệm khuyên răn tận tình vừa ân cần vừa có uy, nói từ danh dự tập thể lan man tới tận được bình xét vào Đảng.
Đợt mua ngựa chiêu binh chớp nhoáng miễn cưỡng góp thành một đội tranh biện, không thành viên vào đam mê tự nguyện. Cả đám chường cái mặt căng như dây đàn ra mà tranh biện, bị mọi người trong viện đùa là "đội bốn ông Diêm Vương mặt đen". Thế mà chẳng chịu thua kém ai, nếu bỏ qua tiểu tiết thì nhìn chung đều giải quyết được cả. Mấy người họ vượt ngàn chông gai đánh bại tôm tép trong trường bước vào vòng bán kết.
Đối thủ họ đụng mặt ở vòng bán kết đến từ học viện Luật, đội kinh khủng nhất cuộc thi những năm trước đó, gần như độc chiếm bảng xếp hạng ẵm chức vô địch hằng năm, Độc Cô Cầu Bại đứng một mình trên cao chốn lạnh lẽo. Hai bên trên sàn đấu không khác gì cây thương trên đấu trường tranh biện, ở thế trận ba người làm hàng phòng ngự chắc chắn kế bên, người duy nhất đứng ra biện luận cần tấn công một cách liên tục và chuẩn xác nhất. Người tranh biện bên chính trị và pháp luật là Văn Lý Gia, còn bên nhân văn là Trịnh Tư Kỳ.
Đến tận hôm nay Trịnh Tư Kỳ vẫn còn nhớ rõ chủ đề tranh biện cuộc thi năm đó, là câu nói của Vương Tiểu Ba —— Dù con người sống trong đời gặp đủ chuyện không được như ý, nhưng bạn vẫn có thể lựa chọn giữa may mắn và bất hạnh. Nhân văn chọn bác bỏ.
Lúc ấy, Trịnh Tư Kỳ thấy câu này quá là nhảm nhí. Chọn? Chọn làm sao? Ai cho quyền được chọn? Chọn là có hay gì? Chọn là thực hiện được hay gì?
Anh cảm thấy mình có luận điểm để nói, có luận cứ để lập luận trình bày, nhưng bật ra khỏi miệng chỉ toàn một bụng những câu phàn nàn và bực tức, thành thật mà nói thì trông anh y hệt một thằng nhóc trẻ con đầu óc non nớt. Thế là Trịnh Tư Kỳ thấy cáu kỉnh bất an lạ thường, máy mó chiếc mic trong tay vài lần, nhăn mày nhìn chằm chằm gọng kính đen được đẩy trên sống mũi Văn Lý Gia đứng cách đó năm mét có hơn, câu từ trôi chảy như mây trôi nước chảy, bàn luận hùng hồn trên trời dưới đất.
Thời đó không ai là không biết Văn Lý Gia, chủ tịch hội sinh viên trường, thành tích xuất sắc, có tài hùng biện, quen rộng biết sâu, quan hệ nhiều vô kể, nhân cách lẫn sức hấp dẫn không phải tầm thường, người theo đuổi có mà xếp từ sân bóng rổ tới căn tin 3. Người "ru rú trong nhà" như ông già Trịnh Tư Kỳ còn biết tên.
Trịnh Tư Kỳ của khi ấy rất chướng mắt những người khôn khéo như thế.
Đối thủ chĩa thương không ngừng, lập từng luận điểm một, lấy cuộc đời và trải nghiệm tình cảm từ tuổi thơ đến khi trưởng thành của chính Vương Tiểu Ba làm sợi dây đi xuyên suốt những luận điểm đó, từ con người, vạn vật đến luân lý thời xưa, từ tin tức dân sinh đến tình hình chính trị đương thời, từ cốt lõi vật tự nó của Vương Dương Minh đến đạo pháp tự nhiên thượng thiên nhược thủy, từng điểm một đi thẳng vào then chốt vấn đề, sức thuyết phục cực kỳ cao. Đồng thời sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa ngôn từ và ngôn ngữ cơ thể, cộng thêm sự phong phú về mặt cảm xúc lại càng trôi chảy liền mạch.
Lúc Văn Lý Gia ngồi xuống tiếng vỗ tay kéo dài không ngơi nghỉ, người dẫn chương trình chuyển ánh đèn và quyền phát biểu cho Trịnh Tư Kỳ. Ông già nhà anh bị người ta thuyết giáo ba hoa từ nam chí bắc từ cổ chí kim chóng cả mặt, bụng bỗng bừng đâu ra đám lửa đầy khó hiểu, đầu chỉ mới nghĩ tới chuyện giờ làm sao để dộng cho Văn Lý Gia một quả đấm rồi đi hút điếu thuốc. Thế là Trịnh Tư Kỳ xị mặt đứng dậy, nhìn chằm chằm bốn người mặc đồ Tây đi giày da ở đối diện, thằng oắt hình người tính chó trưng cái nhếch môi quyết tâm thắng bằng được.
Tụi mày thì biết cái đếch gì về may mắn với bất hạnh.
"Thằng ngu."
Dàn âm thanh khuếch đại khắp hội trường bỗng phát một tiếng rít đầy lúng túng rất hợp hoàn cảnh. Trịnh Tư Kỳ chỉ nói hai chữ, ngắn gọn và sắc bén, lập tức khiến mọi người phải sửng sốt. Đồng đội im lặng, khán giả im lặng, dẫn chương trình im lặng, ban giám khảo im lặng; Văn Lý Gia ở đối diện thì đẩy kính nhìn Trịnh Tư Kỳ trừng trừng rất lâu, miệng há ra, lần đầu tiên không tiếp nổi chiêu kiếm lệch của đối thủ, gì mà bài vở không theo kịch bản nào sất.
Vì chuyện này Văn Lý Gia cười vào mặt Trịnh Tư Kỳ hơn mười năm trời, hở ra là nhắc, hở ra là ôm bụng cười hềnh hệch thành tiếng.
"Phục lăn." Lúc đang ngang hồ Kim Kê, Văn Lý Gia hạ cửa sổ dựa lưng vào ghế, cười run cả vai, "Nói không lại cái đi chửi người ta, trần đời thế gian chưa thấy ông thần nào trâu bò như cậu."
"Lúc đấy tôi hành động nhất thời thôi."
"Ở đấy mà nhất thời, nhìn cái điệu bộ cậu lúc đó đi, tôi ngồi trước mặt cậu có khi cậu thiếu điều xắn tay áo cho tôi một đấm mất."
"Vào vấn đề đi." Trịnh Tư Kỳ cười theo anh ta.
Sau sự việc nọ, hội "Diêm Vương mặt đen" do Trịnh Tư Kỳ cầm đầu đã bị ban giám hiệu trường hạ lệnh cưỡng chế giải tán. Tất cả kết quả các vòng thi trước đó bị xóa, hủy bỏ tư cách tham gia của viện nhân văn. Trịnh Tư Kỳ nổi tiếng như cồn chỉ sau một trận tranh biện, chơi một lần là nổi rần rần, đứng đầu bảng chủ đề của diễn đàn đại học Sư phạm rồi chễm chệ trên đó hẳn ba tuần không chịu xuống. Khó lắm mới hạ nhiệt dần thì Trịnh Tư Kỳ lại hút được cả đống fan nữ, ai cũng bảo thích mấy cậu đeo kính mỏ hỗn, thú vị cỡ nào, ngầu lòi cỡ nào, tréo ngoe đáng yêu cỡ nào! Muốn thấy người ta mặc sơ mi trắng, đẩy kính ép mình vào tường nói chuyện tục tĩu quá đi!
Thời đó không có mấy từ ngữ máu M cỡ đó đâu.
Xe đánh lái rẽ phải ra khỏi hồ Kim Kê.
Bao năm qua, ngoài bộ mặt ra tính cách bên trong Trịnh Tư Kỳ thay đổi đến độ không ai dám nhận quen. Chỉ có mình Văn Lý Gia vẫn liên lạc thường xuyên với anh, vì cả hai đều bận rộn và vì khoảng cách địa lý xa xôi, nhiều lắm cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại hay video vậy thôi nhưng không hề đứt đoạn, cũng xem như rất hiếm có. Năm này qua tháng nọ, Văn Lý Gia lần tìm được dấu chân trên chuyến hành trình thay đổi của Trịnh Tư Kỳ.
Kể từ cuộc thi biện luận ấy, chính anh ta cũng ôm một bụng hiếu kỳ tìm được mấy người trong đội tranh biện viện nhân văn kia qua bạn bè, tính là nở nụ cười quên hết thù oán. Ba người kia là cái cớ để Trịnh Tư Kỳ không thể nào từ chối, người anh ta thật sự thấy hứng thú chính là Trịnh Tư Kỳ.
Lần đầu tiên anh ta thấy một người có thể hòa tan mùi sách sự thu liễm với tính lưu manh sự ồn ào thành một như Trịnh Tư Kỳ.
Thế nhưng bất giác, những góc cạnh sắc nhọn trong Trịnh Tư Kỳ đã mài giũa mất tăm. Như viên ngọc quý hình giọt nước dường như có khả năng xuyên thấu ánh sáng, bên trong là những đường vân vết xước hỗn loạn dường như những nét vẽ hài hòa, chạm tay vào sẽ thấy cứng ngắc và lạnh lẽo. Đó là cá tính cực kỳ phù hợp để đặt chân vào thế giới này; với tư cách một người bạn, Văn Lý Gia mừng thay Trịnh Tư Kỳ; nhưng với tư cách chính bản thân mình, Văn Lý Gia cảm thấy tiếc nuối —— hình như anh ta đánh mất một điểm để tập trung nhìn vào.
Trịnh Tư Kỳ đang vội về trường, tạm thời không thể đi ăn cơm với Văn Lý Gia được. Nhân viên khách sạn đứng ở cửa vào hướng dẫn Trịnh Tư Kỳ đường vào bãi giữ xe dưới mặt đất của khách sạn.
"Tối mai chắc có thời gian, tới đó tôi gửi định vị chỗ hẹn cho cậu là được." Trịnh Tư Kỳ cầm thẻ, mở đèn xe: "Mà cũng không ngồi với cậu được mấy, sắp cuối kỳ rồi."
Văn Lý Gia cúi đầu bấm điện thoại, cười đáp: "Tôi về gặp khách hàng chứ có tới Lợi Nam chơi thật đâu, cậu cứ bận việc của cậu đi, khi nào rảnh bàn tiếp."
Trịnh Tư Kỳ chưa kịp nói tiếp điện thoại đã reo, anh không xem xem ai gọi mà kết nối tai nghe bluetooth thẳng. Đầu tiên Văn Lý Gia nghe Trịnh Tư Kỳ "ừm" một tiếng, sau đó bên kia nói gì đó khá ngắn, mặt mũi anh mới giãn ra nở nụ cười, tiếp đó đáp "Sao thế?"
Trưa nay Kiều Lương nói được câu đầu tiên. Tháng trước anh ta được đưa về phòng bệnh thường, phòng bệnh đơn sạch sẽ, có nhà vệ sinh riêng, quay về phía Nam hướng mặt trời. Phòng bệnh có vị trí rất tốt, theo lý thuyết mà nói làm sao người không đi cửa sau lại hưởng được. Kiều Phụng Thiên hết sức ngạc nhiên bèn hỏi thăm bác sĩ chủ trị, bác sĩ chỉ mập mờ nói có điều dưỡng trưởng giúp mình ơn huệ nhỏ, chuyện nhỏ thôi, cứ an tâm ở đó.
Lâm Song Ngọc ở bên gọt một quả táo to, một tay cầm tay còn lại lướt dao đi từng vòng vỏ một. Người thời xưa mê tín, gọt mỗi quả táo cũng nghiên cứu lề lối, bảo là tốt nhất phải gọt sao cho được một mạch không đứt, cuộc sống, tuổi thọ, tình cảm mới trôi chảy liền mạch.
Tiểu Ngũ Tử ngồi cạnh nhìn chăm chú, Lâm Song Ngọc cau mày gọt rất căng thẳng. Thịt táo màu vàng nhạt dần xuất hiện tỏa mùi khắp phòng bệnh, vỏ táo dài mảnh cũng xếp đều đặn trên quần nỉ màu đen như mực. Gọt tới gần cuống, Lâm Song Ngọc hơi ngừng tay, Tiểu Ngũ Tử cũng vội vàng dịch ra xa.
Cậu bé biết nếu vỏ đứt mất, chắc chắn bà nội sẽ chửi mình, trách mình đứng gần quá, cản ánh sáng của nội. Cậu bé còn nhỏ, nhưng hiểu quá rõ cái sự hay đổ lỗi của người lớn.
"Mẹ..."
Lâm Song Ngọc mừng rỡ trong bụng, cầm vỏ táo cho cháu trai xem như tự đắc lắm, vậy nên không nghe tiếng kêu đầu tiên yếu ớt mơ hồ đó. Cuối cùng Tiểu Ngũ Tử nghiêng đầu, đột nhiên kinh hoàng chỉ vào giường bệnh sau lưng Lâm Song Ngọc. Kiều Lương như người du hành trải qua một hành trình thật dài dưới nước sắp sửa lên bờ, vô cùng lạ lẫm và nhạy cảm với mọi tiếng động của thế giới ngoài kia. Yết hầu giữa phần cổ gầy xọp đi dao động lên rồi xuống, giọng trũng thấp đều đều như chưa nghĩ ra lên tiếng làm sao cho phù hợp. Lâm Song Ngọc sốt ruột vội lao tới giường bấm chuông gọi điều dưỡng, Tiểu Ngũ Tử thì chạy đến chỗ điều dưỡng trực.
Kiều Lương trúc trắc chậm chạp hít vào sâu một hơi, đoạn nhíu mày nói một tiếng "Mẹ".
Kiều Phụng Thiên đi loanh quanh trong hành lang khu nội trú, không chịu được cắn cắn móng tay. Y cầm điện thoại lẳng lặng nghe tiếng chờ kết nối cuộc gọi, nỗi lòng vừa mừng vừa hoảng không sao bình tĩnh, muốn kiềm chế mà không kiềm nổi. Y biết, hẳn rằng y phải đi cảm ơn bác sĩ chủ trị trước tiên, sau đó hỏi rõ phương án điều trị kế tiếp; sau đó vào an ủi Lâm Song Ngọc với Tiểu Ngũ Tử, tiếp đó gọi điện cho Đỗ Đông và Lý Lệ.
Nhưng mà không được. Y muốn gọi điện thoại cho Trịnh Tư Kỳ trước hết, muốn nghe giọng nói anh, muốn nghe anh nói với mình đôi câu bằng giọng nói ấy.
Là chính anh đã nói: "Chuyện cậu làm tốt, nếu cậu sẵn lòng thì cũng có thể nói cho tôi biết, vậy tôi mới khen cậu thật xứng đáng được."
Bảo Văn Lý Gia không ngạc nhiên là nói xạo. Lần đến Lợi Nam gần nhất đã là ba năm trước, khi đó ngoài Trịnh Úc và vài người bạn thân thiết ngoại lệ ra, Trịnh Tư Kỳ không thể nào đối xử ấm áp và dịu dàng với người khác như vậy được.
Kiều Phụng Thiên kể lể sự việc trong điện thoại rất ngắc ngứ, nửa chừng hình như sợ anh không hiểu nên kể lại từ đầu một lần nữa, giải thích đến cả từng chi tiết nhỏ nhặt. Anh kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng "Ừ" một tiếng đáp lời giữa những tình tiết quan trọng, biểu thị mình vẫn đang nghiêm túc nghe y kể. Đến khi Kiều Phụng Thiên dừng hẳn không nói gì nữa, anh mới cười nói "Cậu cứ từ từ nói thôi, tôi đang nghe đây mà."
Trịnh Tư Kỳ đón ánh mặt trời, cầm điện thoại đi về trước, bỏ Văn Lý Gia lại một quãng xa tít đằng sau.
Edit: tokyo2soul