Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 67

Chương 67

 

Lần trước đến đại học Lợi Nam vì chuyện của Lữ Tri Xuân và Chiêm Chính Tinh, lúc đó lửa giận xộc lên đầu chỉ chăm chăm đuổi đánh la hét lung tung. Bây giờ ngắm đại học Lợi Nam thêm lần nữa, những tán cây xanh um và ao hồ nông nước, người người đi lại rất chậm rãi, quang cảnh thật sự đẹp vô cùng. Chỉ có điều tính cách y có hơi rụt rè, thấy sinh viên kề vai bá cổ nhau vui vẻ sôi nổi cứ thấy mình thua kém thế nào.

 

Trước khi cúp điện thoại, Trịnh Tư Kỳ nói muốn đưa ảnh rửa ra cho y vào tối nay. Kiều Phụng Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi từ chối, đáp không phiền anh mà mình sẽ tự đến lấy. Y thừa nhận mình có ý đồ riêng, tuy nhỏ nhoi và lờ mờ. Với điều kiện tiên quyết là Trịnh Tư Kỳ không phát giác, y muốn chủ động đến gần; ngay cả khi y chỉ có thể làm bạn với anh dù ôm tâm tư không trong sạch khó nói ra.

 

Kiều Phụng Thiên đi men mặt hồ xanh màu phỉ thúy, theo mấy bảng chỉ đường trong trường tìm ra tòa văn phòng viện Nhân văn mà Trịnh Tư Kỳ nói với y. Tòa nhà không mới, cùng một kiểu nhà gạch đỏ cũ kỹ giống hệ trường tiểu học phụ thuộc Lợi Nam. Cuối xuân đầu hạ, thảm cỏ sữa mỗi lúc một rậm rạp, mỗi lúc một xanh tươi, mang nét cổ kính mà tĩnh mịch u hoài.

 

Hàng lang lầu ba yên tĩnh, ô cửa sổ vuông vức cuối cùng hắt màu nắng nhạt nhòa.

 

"Tổ 304 bộ môn ngôn ngữ Hán."

 

Kiều Phụng Thiên lẩm nhẩm trong miệng, kéo nón xuống gõ cửa. Y đội mũ lưỡi trai đen, tạm che đi mái tóc ánh đỏ của mình. Nói gì thì nói đây là chỗ làm việc của Trịnh Tư Kỳ, y sợ mình gây sự chú ý ảnh hưởng phiền phức đến anh.

 

Người mở cửa không phải Trịnh Tư Kỳ mà là cô giảng viên buộc tóc đuôi ngựa, trên ngực đeo bảng tên đề Nhân văn Mao Uyển Tinh. Kiều Phụng Thiên bước đến nghiêng người quan sát một lúc mới trông thấy toàn bộ văn phòng —— hóa ra không phải văn phòng riêng, bên trong là bốn bàn làm việc.

 

"Cậu tìm ai thế?" Mao Uyển Tinh chớp chớp mắt nhìn Kiều Phụng Thiên.

 

"Trịnh... Thầy Trịnh." Trịnh Tư Kỳ không có ở đây, chiếc Macbook của anh bày ở bàn làm việc gần cửa sổ bên trái. Một cái cốc giữ nhiệt, một cây bút nước, hai bìa giáo án cứng xếp chồng lên nhau, một chậu trầu bà đang phát triển tươi tốt, và con dấu màu xanh nhạt đặt ở bàn. Còn trên ghế vắt chiếc áo khoác đồ Tây sáng màu, vẫn là cái kiểu vắt sẽ làm nhăn nhúm để lại nếp gấp đó.

 

"Lão Trịnh à." Mao Uyển Tinh vén tóc, cười nghiêng người cho y vào: "Cậu họ Kiều phải không?"

 

Kiều Phụng Thiên nhấc vành nón nhìn cô: "Cô biết tôi à?"

 

"Biết thì không đâu." Mao Uyển Tinh cúi xuống rót một ly nước sôi để nguội từ máy lọc, "Trước khi đi Lão Trịnh đánh tiếng với tôi, bảo lúc nào cậu đến thì dẫn cậu qua tòa Xuân Hoa khu Nam, Lão Trịnh đang dạy sinh viên năm hai ở đó đó."

 

"Dạy? Cuối tuần cũng học à?" Kiều Phụng Thiên nhận nước, "Cảm ơn cô."

 

"Đại học thì thỉnh thoảng ấy mà."

 

Kiều Phụng Thiên không kiềm được bàn tay đang rảnh rỗi, y không xem mình là người ngoài cầm áo khoác Trịnh Tư Kỳ lên, phủi phủi vạt áo, bẻ cổ áo cứng cáp cho vuông vắn thẳng thớm lại, gấp lớp lót vào hai tay áo rồi vắt lại lên thành ghế. Mao Uyển Tinh cười thầm nhìn chuỗi hành động của Kiều Phụng Thiên, lúc này y mới phát giác, xấu hổ, chỉ biết ho khan nói: "Thầy ấy dạy học thì tôi không đi, tôi ra ngoài chờ vậy."

 

"Ấy đừng, lớp dài lắm cậu chờ mệt người ra cho xem." Mao Uyển Tinh xua tay, "Môn này Lão Trịnh dạy là môn tự chọn, tập hợp nhiều lớp lắm, không ai biết ai đâu. Không sao, cậu cứ vào bằng cửa sau là được, không ai nhận ra cậu đâu cậu cứ yên tâm."

 

Kiều Phụng Thiên mân mê ly giấy không đáp, cười uống một hớp nước.

 

Mao Uyển Tinh nghiêng đầu ghé tai y thì thầm giống như rất thân thiết: "Nói cho cậu biết nhé, Lão Trịnh dạy thú vị cực luôn, cậu đi nghe không lỗ đâu."

 

Bảo Kiều Phụng Thiên không háo hứng là xạo, không chỉ vì bài giảng y sắp nghe là ở đại học Lợi Nam, mà còn vì người đứng lớp là Trịnh Tư Kỳ. Kiều Phụng Thiên đã được thấy anh lái xe, thấy anh ăn cơm, thấy anh đọc sách như ý nguyện. Khi dạy học anh sẽ trông thế nào nhỉ, Kiều Phụng Thiên tò mò mọi thứ từ cử chỉ, nét mặt, lời nói, bao gồm cả nhịp hít thở, và đều muốn tự mình quan sát, tự mình lặng lẽ phác họa lại trong cõi lòng.

 

Kiều Phụng Thiên leo thang bộ lên tầng hai tòa Xuân Hoa, hai lòng bàn tay ướt đẫm nóng hầm hập. Cả khoảng lộ thiên ngoài trời tính cả hành lang nghe rõ mọi tiếng động khác biệt mà từng lớp học khác nhau truyền đến. Mao Uyển Tinh nói với Kiều Phụng Thiên lớp Trịnh Tư Kỳ dạy ở phòng A207, là giảng đường lớn. Thế là sau khi bước qua A201, mỗi một bước chân gần thêm, Kiều Phụng Thiên càng căng thẳng, chỉ mong cả hai sẽ không thấy khó xử. Thỉnh thoảng y lại quay đầu nhìn quanh quất như chột dạ, sợ có ai đó đi ngang qua phát hiện y không phải người của trường.

 

Chỉ còn cách một quãng, Kiều Phụng Thiên ngừng chân trước cánh cửa phòng A207 hơi hé.

 

Bục giảng phòng học của đại học Lợi Nam trang bị bộ âm thanh riêng, nhìn vào từ khe hở cửa sau thì thấy sinh viên ngồi chật kín năm hàng ghế đầu, ba tới năm hàng liền sau đó chỉ lác đác. Trịnh Tư Kỳ đứng trước màn chiếu to, giọng nói anh nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng, âm thanh chậm rãi theo dàn khuếch đại âm thanh hướng vào nhóm sinh viên trước mặt, và cũng hào phóng rót vào tai Kiều Phụng Thiên đứng bên ngoài ngưỡng cửa.

 

Hình như Trịnh Tư Kỳ luôn ăn bận rất lịch sự khi lên lớp, chiếc sơ mi đơn sắc tối giản nhất, đeo cà vạt có họa tiết tối màu, nếu buộc phải kể ra một hành động với ý đồ nho nhỏ thì đại khái là ống tay áo xắn cao để lộ một phần cánh tay và chiếc đồng hồ nam; hoặc là do trời nóng nên anh cố ý chải chuốt mái hơi cao hơn một chút rồi vuốt ngược ra sau để lộ đôi mày và vầng trán. Dưới ánh sáng, các đường nét trên khuôn mặt anh hiện ra rõ nét vô cùng.

 

Trịnh Tư Kỳ đang chỉnh thiết bị, hình như đang định truy cập website trường. Kiều Phụng Thiên nép mình sau cửa chỉ ló nửa khuôn mặt ra, y nhìn anh khom người cúi đầu, đôi giày da sạch sẽ lấp ló đằng sau bục giảng. Đường sống lưng anh sao mà trôi chảy mượt mà, quá cân xứng với chiều cao của Trịnh Tư Kỳ, nhũng nhiễu làm lòng dạ Kiều Phụng Thiên rung động, muốn rón rén xích lại gần cửa trước.

 

Nếu mở cửa, chắc hẳn có thể ngắm thời khắc hấp dẫn này rõ ràng hơn một chút nhỉ.

 

May mà cửa mở, có điều cần hết sức chú ý thời điểm và góc rình ngắm, chỉ cần ló đầu hơi hụt một tí là nhìn không được, ló hơi lố một tí là bại lộ ngay. Lần đầu tiên Kiều Phụng Thiên căng thẳng dồn sự tập trung vào một việc gì đó ngoài cắt tóc như thế, tay bám vào tay nắm cửa, tim đập bịch bịch trong lồng ngực.

 

Đáng tiếc bóng dáng của người kia còn chưa lọt vào mắt mình đầy một giây đồng hồ, Trịnh Tư Kỳ bỗng nghiêng đầu sang nhìn như cảm giác được. Kiều Phụng Thiên vội vã không chuẩn bị kịp, thế là mắt đối mắt trực diện với anh không một vật cản. Kiều Phụng Thiên thấy Trịnh Tư Kỳ nhướng mày, vội kéo vành nón ngay tắp lự định quay người chuồn êm.

 

"Cái đệt."

 

"Này."

 

Chưa giật lùi ra được hai bước đã nghe Trịnh Tư Kỳ gọi mình. Do nói qua loa nên tiếng gọi to rõ một cách bất thường.

 

Trịnh Tư Kỳ dừng một lát, đẩy kính, giọng nói rõ ràng nhuốm ý cười: "Bạn sinh viên đi trễ vào cửa sau đi, lẻn chuồn về là trừ điểm chuyên cần đấy."

 

Vừa dứt lời, trong lớp rộ tiếng cười thầm thì ầm lên.

 

Trịnh Tư Kỳ đang đứng lớp môn tự chọn dành cho sinh viên năm hai, tuyển chọn tác phẩm Trung Quốc cận đại và hiện đại. Xem Powerpoint bài giảng hôm nay là "Biên Thành", tác phẩm tiêu biểu của tác giả Thẩm Tòng Văn. Kiều Phụng Thiên chịu thua hết đường rồi, bất chấp đi vào cửa sau dưới cái ngoái nhìn khôi hài chăm chú của mấy bạn sinh viên, cắm đầu cắm cổ chọn một chỗ trong xó ngồi xuống, không dám cởi cả mũ.

 

Trịnh Tư Kỳ không nhiều lời thêm, chỉ cười một cái đầy khó hiểu rồi đứng thẳng gõ gõ bảng đen như bình thường, đặt phấn viết hai chữ "Biên Thành" rất đẹp. Sau đó anh thả phấn vào khay, phủi bụi phấn trên tay.

 

"Chúng ta tiếp tục bài học."

 

Trùng hợp là Kiều Phụng Thiên đã từng đọc tác phẩm này. Hồi học lớp một ở Lang Khê, giáo viên chủ nhiệm đã yêu cầu hoàn thành bài tập đọc mục lục nhân vật tác phẩm kinh điển trong nước. Năm này qua tháng nọ, y đã quên nội dung chung chung mình từng đọc, trong đầu chỉ còn đọng lại thủy thành Phương Hoàng ở phía Tây Hồ Nam trong quyển sách, đến tên nữ chính là Tố Tố hay Thúy Thúy y cũng đã quên sạch sẽ rồi. Bây giờ vô tình nghe tên trong lớp học của Trịnh Tư Kỳ lại có vẻ nhắc nhớ khơi gợi ký ức.

 

Hồi đó Kiều Phụng Thiên đang mải tần ngần lăn tăn trước nhu cầu và suy nghĩ bất bình thường của mình với con trai, sống xa cách mọi người, sống che đậy không giao tiếp, dù ngày ngày bối rối mông lung song chung quy vẫn tạm ổn, mọi chuyện còn nằm trong tầm kiểm soát của Kiều Phụng Thiên, tất cả tạm thời vẫn do y tự chủ. Bây giờ nghĩ lại, đó thực sự là quãng thời gian tự do vô cùng hiếm hoi.

 

Cửa sổ kế bên không đóng, gió ùa vào giảng đường làm rèm cửa màu vàng nhạt chầm chậm tung bay tán loạn, ánh sáng cũng cứ chớp tắt lấp lóe trên gương mặt Trịnh Tư Kỳ. Như thể mỗi một chữ anh nói ra đều mang đến những dao động, lăn tăn tràn thành vệt nước rực rỡ. Kiều Phụng Thiên chống cằm nhìn anh.

 

Bài giảng của Trịnh Tư Kỳ súc tích rõ ràng, không rườm rà dài dòng mớ chữ nghĩa sáo rỗng mà làm nổi bật các ý then chốt kế thừa một cách tự nhiên từ tác giả và tác phẩm. Khi điểm đến phần quan trọng, anh sẽ gõ gõ lên bàn giáo viên ra hiệu cho sinh viên tập trung nhìn lên: "Điều Thẩm Tòng Văn cần thể hiện trong tác phẩm của mình là một dạng "hình thức nhân sinh", một dạng hình thức "lành mạnh đẹp đẽ mà không đi ngược với bản chất con người." Trịnh Tư Kỳ dừng lại một chốc: "Đã có ai từng đọc tác phẩm này chưa, mời phát biểu quan điểm?"

 

Bất cứ chủ đề nào xuất hiện trong lớp đều bị đáp trả bằng sự im lặng tuyệt đối. Một cánh chim đầu đàn không e sợ hỏi một câu "Có được gì không thầy" làm cả lớp cười rần rần, Kiều Phụng Thiên cũng bật cười theo.

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn sinh viên nọ, đẩy kính: "Phát biểu hay cộng điểm."

 

Nữ sinh viên khác hỏi: "Không được thì sao thầy?"

 

"Cũng cộng, cộng nhiều hơn khuyến khích." Trịnh Tư Kỳ mỉm cười nhìn nữ sinh viên, dời mắt sau khi thấy một cậu sinh viên giơ tay: "Em nói đi."

 

"Cảm nghĩ của em là xã hội không tưởng." Cậu sinh viên mặc áo thun đen quần dài, trán lấm tấm mụn, dáng đứng khom khom tấm lưng gầy trông không tự tin cho lắm, vậy mà phát biểu có vẻ rất chắc nịch.

 

Trịnh Tư Kỳ hơi suy tư gật gật đầu, hếch cằm: "Cụ thể thế nào?"

 

Cậu sinh viên xoa xoa gáy, chớp chớp mắt: "Đầu tiên... đầu tiên là cảnh đẹp, Thẩm Tòng Văn, ờ, cảnh thiên nhiên trong tiểu thuyết có non xanh nước biếc, hoàng hôn vân vân, cách biệt với khói lửa chiến tranh, cho thấy dường như Thẩm Tòng Văn phác họa nên chốn bồng lai tiên cảnh xa rời trần thế."

 

Trịnh Tư Kỳ đi xuống bục giảng đi thẳng vào lối giữa các hàng ghế ra sau. Kiều Phụng Thiên cứ tưởng anh muốn đến chỗ cậu sinh viên vừa phát biểu, không ngờ anh càng lúc càng đến gần chỗ mình ngồi. Trịnh Tư Kỳ cúi đầu nhìn Kiều Phụng Thiên, tiếp đó quay người nhàn nhã hơi tựa về phía bàn học của y, khoanh tay nói với cậu sinh viên cách đó hai hàng: "Tốt lắm, em nói tiếp."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn chiếc sơ mi dán vào lưng gần ngay trước mắt mình nằm gọn gàng trong lưng quần Tây, mùi hương dìu dịu như có như không vấn vương quanh chóp mũi y.

 

"Thứ hai dạ là, là vẻ đẹp của tình cảm... đúng rồi, vẻ đẹp của tình cảm. Tình cảm bao gồm tình thân của ông nội và Thúy Thúy, tình anh em giữa Na Tống và Thiên Bảo, vân vân. Chúng đều, ờ, nói sao ta." Cậu sinh viên mất tự chủ khua tay loạn xạ, "Không so đo thiệt hơn, đều không cần hồi đáp, sẵn lòng cho đi, đối xử chân thành với nhau. Em thấy điều này rất đẹp ạ."

 

Kiều Phụng Thiên nâng vành nón ngắm bàn tay Trịnh Tư Kỳ, nhìn vệt bụi phấn dính lên vết chai mỏng ở khớp xương đầu tiên ở ngón giữa phải của anh.

 

"Rất tốt, em ngồi đi, lát nữa đọc mã số sinh viên cho thầy." Trịnh Tư Kỳ chống tay lên bàn học định đứng thẳng người dậy. Kiều Phụng Thiên tưởng là anh muốn đi, không ngờ nổi anh sẽ quay đầu lại.

 

"Còn bạn học nhỏ này đã nghe rõ chưa?" Âm tiết cuối cao lên, nghe như cố tình gây khó dễ.

 

Kiều Phụng Thiên gương mặt anh quay lại trong nháy mắt, ngơ ngác đảo tầm mắt sang chỗ khác mấy giây rồi mới chột dạ gật gật.

 

Trịnh Tư Kỳ gập ngón trò gõ nhẹ lên vành nón Kiều Phụng Thiên, nói với y bằng âm lượng còn nhỏ hơn ban nãy như là cố tình chỉ để một mình y nghe thấy vậy.

 

"Đi học lớp tôi mà không mang tập vở bút viết gì, thật không tưởng nổi."

 

Nói xong, anh không nhịn nổi bật cười.

 

Cố tình.

 

Chắc chắn là cố tình, cả vụ lừa mình tới đây nghe giảng chắc chắn cũng là cố tình luôn. Kiều Phụng Thiên oán thầm chắc nịch trong lòng, vừa bụm mũi vừa che xương gò má đang bắt đầu nóng ran lên đi. 

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment