Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 68

Chương 68

 

Nói Trịnh Tư Kỳ cố tình, anh thừa nhận. Nhưng mục đích của anh hết sức đơn giản, suy nghĩ xấu xa nảy ra bất chợt, muốn Kiều Phụng Thiên đến nghe mình giảng bài. Nếu buộc phải truy tận nguồn cơn thì, không có, ý tưởng xốc nổi hiện lên thôi, không đầu đuôi cũng chẳng chín chắn gì cho cam.

 

Anh giơ tay kéo tay áo gõ bàn phím, Kiều Phụng Thiên ở dưới nhìn anh chăm chú. Trịnh Tư Kỳ cảm nhận được cả, bởi vì ánh mắt đó khác hoàn toàn với mọi sinh viên. Sinh viên nhìn Trịnh Tư Kỳ chỉ là một hành động bình thường, nhưng Kiều Phụng Thiên thì không. Ánh mắt của Kiều Phụng Thiên phức tạp và tinh tế, mềm mại uyển chuyển đến độ lấn lướt một bước rồi có thể sẽ lại lưỡng lự lùi về hai bước, vừa đắn đo lại vừa thẳng thắn mà nhiệt tình.

 

Chỉ có điều y giống như sợi bông, giống quả thương nhĩ, giống tơ ngô đồng, giống cánh bồ công anh trắng phau bị thổi bay đi, dính vào người cũng sẽ dè dặt giữ im lặng, lành lắm. Nếu người ta muốn cứ giũ người nó sẽ rơi xuống, kể từ đó không còn bám theo nữa.

 

Trịnh Tư Kỳ cũng thừa nhận, anh rất vui lòng nhận cái nhìn chăm chú này, không muốn giũ đi.

 

Trịnh Tư Kỳ nhất thời hứng lên, ý đồ xấu cứ mỗi lúc một rục rịch đổ xô đến. Thế là trước giờ tan chừng mười lăm phút, anh đã giao bài tập về nhà dài ba ngàn chữ cho sinh viên, điểm danh lần đầu tiên trong học kỳ này. Vừa nhắc tới điểm danh sinh viên đã nháo nhào lên như ong vỡ tổ, bắt đầu xì xầm ồn ào. Một số thấy may mắn cứ như mua vé cào trúng ngay giải nhì, một số thì sốt ruột xoay vòng vòng mượn giấy mượn bút viết đại giấy xin phép nghỉ cho bạn cùng phòng cúp tiết.

 

Trịnh Tư Kỳ nhếch nụ cười khẽ tới mức không thể nào nhận ra, lật tờ danh sách trắng như tuyết ra.

 

"Lại Thi Di."

 

"Có!"

 

"Trần Xuyên Diệu!"

 

"Có ạ."

 

"Đặng Viện."

 

"Dạ có!"

 

Kiều Phụng Thiên im ắng nghe anh đọc tên, y chẳng quen ai cả nên càng có cơ hội tập trung vào tiếng nói, giọng điệu, tốc độ đọc tên của anh. Kiều Phụng Thiên nhớ thời cấp hai y có học môn phụ của giáo viên kia sinh ra lớn lên ở Lộc Nhĩ, bất cứ lúc nào cũng luôn kiềm chế ngữ âm địa phương nên mỗi khi nói chuyện cứ như thình lình thắng gấp nhảy chồm về trước.

 

Câu dài khó phát âm, nói hai hay ba chữ cũng cần có kỹ thuật. Nghĩ kỹ thì tính ra tiếng phổ thông của Trịnh Tư Kỳ rất tốt, tuy không tính là chuẩn xác mượt mà nhưng không phải kiểu phân tích cấu trúc rồi nói theo vẻ sâu xa hoa mỹ chằng chịt. Mà trái lại tuôn ra một cách tự nhiên từ cổ họng, độ rộng hẹp lẫn chậm xiết của dòng chảy đều được lèo lái thong dong không để lại dấu vết.

 

"Hoàng Cẩn." Không ai trả lời, Trịnh Tư Kỳ dừng lại một lát: "Hoàng Cẩn?"

 

"Xin vắng!" Một cô gái giơ tay lên, quơ phần phật tờ đơn xin phép to cỡ bìa đậu hũ cứng, rõ là vừa viết xong, rìa giấy còn lỉa chỉa ẩu tả chưa kịp cắt cho ngay, "Đơn xin phép ở đây ạ!"

 

Trịnh Tư Kỳ đi tới cầm giờ giấy xem lướt, giơ lên kẹp vào giáo án: "Em nói với bạn học Hoàng kia giúp, tôi là thầy Trịnh kính yêu, không phải thầy Chu kính yêu."

 

"Hả?!" Cô nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thụi mạnh cùi chỏ vào cô bạn mái bằng ngồi bên: "Đù sao mày nói tao họ Chu mà!"

 

Cô bạn mái bằng né sang cạnh, hạ nhỏ giọng: "Có cái rắm, tao bảo họ Trịnh mày nghe lộn thành họ Chu thì có!"

 

"Không sao." Trịnh Tư Kỳ gõ bàn một cái, đẩy kính: "Thầy Chu viện Nhân văn ở A204 ngay kế bên, thầy ấy không cao bằng tôi, dễ nhớ."

 

Dưới lớp cười rồ lên.

 

"Tô Ý."

 

"Có!"

 

"Khúc Trí Viễn."

 

"Có!"

 

Điểm danh sĩ số tầm bốn, năm chục người, Trịnh Tư Kỳ lật đến trang cuối của danh sách, gật đầu: "Kiều Phụng Thiên."

 

Kiều Phụng Thiên tức khắc ngẩng phắt ưỡn ngực ngồi thẳng dậy, nhìn Trịnh Tư Kỳ đang nhìn về phía mình. Đôi mắt sau cặp kính trong suốt chỉ có mỗi mình y, đọc đầy đủ họ tên y.

 

"Kiều Phụng Thiên."

 

Kiều Phụng Thiên nhấc vành nón, nghiêm mặt hạ giọng.

 

"Có."

 

Sinh viên trong lớp ra về theo nhóm năm nhóm ba, Kiều Phụng Thiên ở yên tại chỗ, mân mê cằm nhìn Trịnh Tư Kỳ chậm rãi tắt máy chiếu, đóng laptop, cuộn hết dây nhợ lại ngay ngắn cất vào túi, sau đó cầm khăn lau sạch bảng.

 

"Biết trước thầy lại đây tôi đã không đến rồi."

 

Trong giảng đường trống không chỉ còn hai người họ, nói chuyện không khác gì có tiếng vọng.

 

Trịnh Tư Kỳ xắn tay áo, ngẩng đầu cười, biết rõ câu trả lời mà vẫn cố hỏi: "Tôi lại đâu cơ?"

 

"Điểm danh, giao bài tập, bắt lỗi tôi."

 

"Không gọi cậu đứng dậy phát biểu đã nên thắp nhang khấn rồi đó." Trịnh Tư Kỳ xách giỏ đi tới, chỉ chỉ y như thật: "Bài làm đúng ba ngàn chữ không được phép ít hơn, gửi vào mail tôi trước tuần sau."

 

"Thôi đi tôi có biết làm đâu!" Kiều Phụng Thiên bật cười, người một trăm năm không vẽ vời viết lách gì như y đăng mỗi cái thông báo tuyển dụng thôi còn nín họng lề mề cả tuần trời.

 

"Thì cậu cứ viết đại đi." Trịnh Tư Kỳ chống tay, "Tôi lén cho cậu điểm cao nhất, sao?"

 

Kiều Phụng Thiên nhìn anh chằm chằm, bật cười.

 

"Tay tôi đầy mồ hôi này." Kiều Phụng Thiên xòe tay ta, "Run muốn chết luôn."

 

Trịnh Tư Kỳ tiện tay nắm lòng bàn tay Kiều Phụng Thiên một loáng thật nhanh, xúc giác mềm mại ẩm ướt: "Đúng thật. Ơ kìa, lớp của tôi có bao giờ áp bức sinh viên, cũng đâu bắt cậu làm toán số cấp ba."

 

"Không phải ý đó."

 

Kiều Phụng Thiên phẩy phẩy tay: "Không phải áp bức. Thầy giảng nhẹ nhàng lắm, rất dễ chịu luôn, tôi hiểu hết nội dung bài giảng của thầy mà. Do suy nghĩ tôi bất thường, cảm thấy... cảm thấy mình không thích hợp ngồi ở đây. Tôi thấy mình không giống mọi người, thấy mình ở bên ngoài trật tự, đang gây phiền nhiễu cho người khác." Kiều Phụng Thiên vê miết hai đầu ngón trỏ vào nhau: "Nhưng có thầy đứng trên bục giảng, tôi lại thấy lòng mình rất vững vàng."

 

Kiều Phụng Thiên thấy Trịnh Tư Kỳ không nói gì, chỉ nhìn mình đăm đăm.

 

"Thật đó, mọi lời tôi khen thầy đó giờ đều là sự thật, thầy giảng bài cực kỳ hay." Kiều Phụng Thiên giơ ngón cái với anh.

 

"Đánh giá năm sao à?"

 

"Năm sao vô cùng hài lòng luôn."

 

"Lời khen tôi xin nhận, còn 5 tệ tiền hoàn thì hiện không có rồi."

 

*Bên nước bạn có vụ đánh giá tốt sẽ được hoàn 5 tệ khi mua hàng.

 

Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu vui vẻ.

 

Trịnh Tư Kỳ đút tay vào túi quần tây: "Chút nữa cậu có bận việc gì không?"

 

"Tạm thời không."

 

"Vậy đi thôi. Tôi dẫn cậu đi ăn căn tin đại học Lợi Nam, đi thử mấy món kỳ lạ đầu bếp đại tài sáng chế ra lúc bị nhốt trong bếp."

 

Ngày mỗi lúc một dài, mặt trời còn sáng lúc hoàng hôn buông khuất lấp dưới lớp nền khói với bụi, con muỗi bay vòng vòng quanh chóp mũi xua mãi không chịu đi, đập mãi không chịu chết. Ống quần hơi ẩm ướt hấp hơi nóng gần như khiến người ta đoán sáng mai ve sẽ kêu.

 

Khuôn viên đại học Lợi Nam rộng rãi thênh thang, không đề cập tới các tòa giảng đường, chỉ riêng nhà ăn đã có đến tận năm cái, chỗ chảo nồi dầu mỡ mà được đặt hẳn những cái tên cỏ cây hoa lá hết sức thanh tao mỹ miều. Trịnh Tư Kỳ dẫn Kiều Phụng Thiên đến căn tin Thúy Trúc, tiếp giáp hồ Thúy của trường. Đó là tòa nhà gồm ba tầng, cửa sổ bằng gỗ, tường sơn màu xám khói, cũng có một thảm cỏ sữa rậm rạp vô cùng.

 

Cửa chính hẹp ẩn mình sau hàng cây bụi thấp bé chỉ vừa cho ba người dàn hàng vào cùng lúc, nhìn vào lối đi thi thoảng có vài ba sinh viên xách hộp mang về kề vai nhau đi. Chung quy thanh niên hầu như máu nóng chịu lạnh giỏi, Kiều Phụng Thiên quan sát thấy kha khá cô cậu mặc quần cộc với áo ngắn tay.

 

Gần đến cửa nhà ăn là đã ngửi thấy mùi vị nấu nướng đặc trưng. Tầng hai và ba là thầu tư nhân, chỉ có tầng trệt là nhà ăn của trường. Đồ ăn đã xào nấu kỹ đặt trong máng nước nóng để giữ ấm nhờ nhiệt độ nước, món hầm chứa trong nồi cỡ lớn trên bếp lò để lửa liu riu. Mỗi người cầm cái khay ai ăn gì lấy đó, ăn bao nhiêu trả bấy nhiêu. Khác hẳn với căn tin trường trung cấp hồi đó Kiều Phụng Thiên theo học, mỗi phần có lượng cơm canh cố định, ngại nhiều ít gì cũng phải cầm bấy nhiêu.

 

Bất giác hoài niệm thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, không biết cuộc đời nông sâu mà vin cả vào sự ngang bướng rẻ tiền.

 

Đến hơi trái giờ cơm nên căn tin khá thưa thớt, Trịnh Tư Kỳ lấy hai chiếc khay trong tủ khử trùng ra, đưa cho Kiều Phụng Thiên một cái còn mình giữ một cái.

 

"Muốn ăn gì cứ gọi đó nhé. Hai tháng nữa nghỉ hè rồi mà thẻ ăn trường phát ăn mãi không hết."

 

Xem qua một lượt thì chất lượng các khay thức ăn cũng ổn đấy chứ, vừa có xanh vừa có đỏ vừa có trắng: "Phúc lợi tốt thế, trường phát cả thẻ ăn cho thầy à?"

 

"Vô biên chế rồi mà, chẳng qua là vấn đề ổn định với phúc lợi cơ bản." Trịnh Tư Kỳ đi kề vai y, lúc nói chuyện cũng hơi cúi thấp đầu, "Nhỏ thôi."

 

"Tôi nói chứ." Kiều Phụng Thiên nghiêng đầu nhìn Trịnh Tư Kỳ cười cười: "Có phải thầy nấu không được, ngày nào cũng mua đồ ăn căn tin xách về lừa bé Táo đúng không?"

 

"Gì mà lừa với chẳng gạt chứ." Trịnh Tư Kỳ cười: "Con bé muốn ăn cơm căn tin đó, tôi mà bảo để tôi nấu thì phải mua liền ba ngày trước đó để phòng trước."

 

"Cơm căn tin nhiều dầu mỡ, trẻ con ăn nhiều dễ mập đấy."

 

"Chẳng trách bé Táo ngày càng giống trái banh." Trịnh Tư Kỳ "À" lên như ngộ ra: "Thế bế tắc rồi, đành đợi lớn rồi giảm thôi."

 

Kiều Phụng Thiên bất đắc dĩ: "Thầy không thể cố gắng học nấu ăn được à?"

 

Trịnh Tư Kỳ tỏ vẻ mặt khó xử: "Tôi thiếu dây thần kinh cho vụ này thật đó."

 

"Tôi chỉ thầy được, học chút xíu là biết thôi." Kiều Phụng Thiên bị món thịt bò hầm cam hấp dẫn, thuận miệng đáp Trịnh Tư Kỳ.

 

Thay vì em dạy tôi học, chẳng bằng để tôi phụ em một tay rồi đợi em nấu xong xuôi nhỉ.

 

Trịnh Tư Kỳ không nói câu nọ ra, chỉ thầm pha trò trong lòng.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment