Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 69

Chương 69

 

Một phần gà om măng, một phần bò hầm cam, một phần ớt xanh với diếp ngồng bày lên bàn ăn, xới thêm một bát cơm nhỏ với một bát canh rong biển. Trịnh Tư Kỳ dẫn y ngồi ở góc phía Tây cạnh cửa sổ, vắng người, lẻ tẻ mấy tiếng bát đũa va vào nhau.

 

"Ăn đi." Trịnh Tư Kỳ nín cười đưa đũa lấy trong tủ khử trùng cho y. Kiều Phụng Thiên nhăn mày, nghiêm túc nhìn món bò hầm cam không ừ hử gì, thoáng nghiêng đầu.

 

"Trường thầy có vườn trái cây của riêng trường luôn đúng không?"

 

Trịnh Tư Kỳ nhướng mày, bật cười không tin nổi: "Có, ở khu giảng đường mới Tây Thục đấy. Vườn của viện Sinh học, sao cậu biết?"

 

Kiều Phụng Thiên xoay đôi đũa trong tay: "Bài của căn tin hết mà. Trái cây thu hoạch không xài hết để đó cũng hư thối, không bằng đem hết vô xào nhỉ?"

 

"Thông minh đấy chứ, cơ mà cách này chỉ là một trong số rất nhiều thôi."

 

"Cách khác thì sao?" Kiều Phụng Thiên lại xoay đũa.

 

Trịnh Tư Kỳ xòe ba ngón tay: "Top ba món ăn kỳ dị sinh viên bầu chọn. Bò hầm cam sành, ớt xanh xào que cay, chè trôi nhân đậu ve ngâm."

 

"Đậu ve..." Kiều Phụng Thiên chịu hết nổi chau mày nhăn nhíu hơn nữa, nom như thể có nguyên bát chè trôi nước nóng hôi hổi ngay trước mặt. Y lặng lẽ đặt đũa xuống bàn.

 

"Loại ngâm chua ấy." Trịnh Tư Kỳ đẩy mắt kính, so tay ra hình đậu ve vừa mảnh vừa dài, "Có điều hôm nay cậu không có lộc ăn rồi, mấy món kia phải qua nhà ăn khác mới thưởng thức được. Sức tưởng tượng đầu bếp bên đó còn phong phú hơn bên đây."

 

Kiều Phụng Thiên khều múi cam trong dĩa: "Hồi đi học, đầu bếp căn tin tòa là mướn trong thôn với trên trấn về, tụ nhau lại nấu được mấy món ăn vào là muốn ọc ra, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn phước đức lắm."

 

"Trường tôi nhiều đầu bếp, thư giãn tí thì đầu óc hoạt động nhanh nhạy hơn." Trịnh Tư Kỳ chỉ tay lên rồi xuống: "Viện Sinh học còn một ruộng dưa hấu nữa, chừng nào vào hè biết đầu chừng lại động não ra món mới."

 

"Xào với thịt à?"

 

Trịnh Tư Kỳ thả tay: "Chưa đoán được gà vịt hay thịt cá đâu, chừng nào ra món tôi mua về cho cậu thử nhé?"

 

"Thầy thôi đi." Kiều Phụng Thiên hoảng hồn nhún vai lắc đầu nguầy nguậy, mắt trợn trừng trừng.

 

Để mà chờ mong sự kết hợp giữa hai thứ không liên quan đến nhau sẽ là đáng mừng thay vì kinh dị, phải trông vào phận số.

 

Kiều Phụng Thiên gắp một miếng cam lên, kề đến gần mũi ngửi thử, thấy mùi thơm hết sức bình thường mới hơi chớp mắt, do dự đút vào miệng. Trịnh Tư Kỳ nhìn bộ dạng bi tráng chịu chết không khác gì uống rượu độc tự sát của Kiều Phụng Thiên, suýt nữa cười ra tiếng ngay trước mặt y: "Ai biết thì rõ là cậu đang ăn cơm, không biết còn tưởng cậu sắp đi nổ lô cốt."

 

"Thầy tạm thời xem là thế đi." Y gắp vừa miếng cam vừa thịt bò cùng cho vào miệng ăn thử.

 

"Thế nào?"

 

Kiều Phụng Thiên nhai kỹ nuốt hết, đặt đũa xuống gật đầu rất chắc chắn: "Ngửi thấy hơi mù mịt tịt đường, mà ăn vào lại thấy thanh mát lắm, mùi cam nồng át cả, vị thì ngọt thanh."

 

"Thật à?" Trịnh Tư Kỳ nghe y diễn tả cũng có lý.

 

"Um sùm nửa buổi trời hóa ra thầy chưa ăn bao giờ, dắt tôi tới đây thử độc chứ gì?" Y đẩy dĩa thịt bò về trước, "Thầy ăn thử đi, có tiền bối cách mạng xung phong mở đường cho thầy rồi đó, ăn không chết."

 

Nhất thời Kiều Phụng Thiên không cảm thấy ăn cùng một lúc có vấn đề gì bất ổn, Trịnh Tư Kỳ cũng thấy tương tự. Kiều Phụng Thiên nhìn anh gắp thịt đút vào miệng giống mình, thoạt tiên sắc mặt vẫn bình thường, rồi tích tắc sau giữa chân mày bắt đầu ẩn hiện chữ 川, tiếp đó cứ nhăn nhíu sâu dần rồi cuối cùng quai hàm cứng đơ khựng lại nuốt xuống.

 

"Sao thầy?" Kiều Phụng Thiên mím môi.

 

"... Đồ lừa đảo." Trịnh Tư Kỳ đưa tay ấn nhân trung mình, ra sức dày công cố không để mình phun cái thứ kinh hoàng trong miệng ra: "Cậu cố tình."

 

Nhìn cũng bình thường thôi mà sao sát thương giết người khủng khiếp thế không biết!

 

"Ai bảo thầy bắt tôi về viết ba ngàn chữ." Kiều Phụng Thiên buồn cười không nín nổi, đặt muỗng vào bát canh rong biển đẩy tới trước mặt anh, "Mình hòa nhau."

 

"Tôi giả bộ bắt cậu viết còn cậu thật dạ ép tôi ăn, tôi bị thiệt." Trịnh Tư Kỳ bưng bát canh húp một hơi hết phân nửa.

 

"Tôi còn tỉnh bơ ăn cả miếng to đây này." Khóe miệng Kiều Phụng Thiên giương lên tức thì, "Sắp chửi um lên đến nơi còn ráng nhịn được đó."

 

Trịnh Tư Kỳ hướng mắt chằm chằm vào miệng y, chợt cụp mi, cái nhìn tĩnh lặng nặng trĩu: "Vui vậy à?"

 

"Đâu có." Kiều Phụng Thiên sờ cổ.

 

"Cười vui thế kia mà."

 

Gò má nhô cao lên theo nụ cười của Kiều Phụng Thiên bắt đầu hạ dần xuống, y hắng giọng: "Vậy tôi không cười nữa."

 

"Đừng." Trịnh Tư Kỳ nuốt sạch vị mặn ngọt hổ lốn không tả được thành lời trong khoang miệng, lại đưa tay chống trán lần nữa: "Cười đi mà, cậu cười đẹp lắm."

 

Chập choạng tối, trời nổi gió tan vào trong cái nóng hệt như làn hơi thốc từ xửng hấp ra. Từ hồi Kiều Lương chuyển về phòng bệnh thường Kiều Phụng Thiên phải canh đêm. Ban ngày thì thay phiên Lâm Song Ngọc lo cơm nước cho Tiểu Ngũ Tử, còn đêm nào Kiều Phụng Thiên cũng ở bệnh viện. Lâm Song Ngọc vừa thiếu ngủ vừa ngủ nông, để bà ở Kiều Phụng Thiên biết chắc cả đêm bà không ngủ được mấy.

 

Đỗ Đông cứ liên tục xua Kiều Phụng Thiên ra khỏi tiệm đi về nhà, Kiều Phụng Thiên không nghe, cố gắng có mặt vào giờ mở cửa và đóng cửa, cố gắng chăm chút chỉn chu cho mái tóc của từng vị khách ghé đến, cố gắng chu toàn hết mọi mặt. Giấc ngủ rút ngắn, con đường phải đi cũng nhiều hơn, rồi cùng lấp đầy hết được chỗ hổng của đủ thứ chuyện.

 

Đi học theo hàng tử đằng quanh hồ Thúy, đúng vào độ mùa hoa, nụ hoa tử đằng nhạt màu kết thành chùm leo dày khắp những phiến lá hệt như thác nước. Vai Trịnh Tư kỳ ngang với mũi Kiều Phụng Thiên, y ngước lên nhìn mái tóc hơi dài của anh, đuôi tóc chạm vào cổ áo sơ mi có chiều hướng hơi vểnh ra ngoài.

 

"Nếu không vội về tôi cắt tóc cho thầy nhé?" Kiều Phụng Thiên cầm xấp ảnh thật dày Trịnh Tư Kỳ cho mình, "Chuẩn bị vào hè, nóng đến nơi rồi."

 

"Có giảm giá không?" Trịnh Tư Kỳ đút hai tay trong túi quần, nếu không cúi xuống đỉnh đấu sẽ chạm phải ngọn hoa tử đằng buông rủ như những chiếc lục lạc trên cây.

 

"Miễn phí."

 

"Thế ông chủ tiệm mấy cậu không được cho tôi vào danh sách đen đâu đấy."

 

Có gì đó mỏng tênh nhè nhẹ rơi trên đầu mình, Kiều Phụng Thiên rụt lại, sờ sờ đỉnh đầu: "Sợ gì chứ, ông chủ hai bảo kê thầy."

 

Trịnh Tư Kỳ đưa tay nhón lấy, đặt vào lòng bàn tay cho Kiều Phụng Thiên xem, ra là nh** h** đã thành hình: "Đi."

 

Đẩy cửa tiệm, tiếng máy sấy ù ù vang ra. Cậu thợ phụ hì hục quét vụn tóc dưới đất, Đỗ Đông thì đang sấy mái tóc dài vừa hấp dầu của khách.

 

"Cắt hay gội đầu phiền hai anh chờ —— ủa sao lại tới đây mà không ở bệnh viện đi?" Đỗ Đông nghiêng đầu nhìn Kiều Phụng Thiên, anh ta tắt máy sấy, vuốt đuôi tóc xõa bồng bềnh.

 

"Đưa khách đến cho cậu chứ làm gì." Kiều Phụng Thiên vuốt mái lên, cầm chiếc tạp dề nửa người màu đen treo trên tủ.

 

Đỗ Đông nhìn ra sau thấy Trịnh Tư Kỳ: "Ơ!"

 

"Chào cậu." Tính ra đây là lần thứ hai Trịnh Tư Kỳ gặp Đỗ Đông.

 

"Uầy uầy xin chào! Cái gì ta, Tiểu Đỗ đâu, nhóc vào xả tóc cho khách đi." Đỗ Đông thân thiện chào hỏi, chỉ vào gian trong.

 

"Không việc gì để tôi xả tóc cho, lo bận việc của cậu đi." Kiều Phụng Thiên quấn hai vòng dây tạp dề quanh hông rồi thắt lại, hướng mắt sang Trịnh Tư Kỳ, "Thầy lại đây."

 

Trịnh Tư Kỳ lơ đãng nhìn eo y. Nhỏ nhắn mảnh mai, hai bên thắt eo hơi hõm xuống, bình thường mặc quần áo trông có hơi phong phanh gầy gò, bây giờ có tạp dề bó khít lại mới thấy được cơ bắp và sự cao ráo dẻo dai. Tỷ lệ cơ thể rất đẹp.

 

Trịnh Tư Kỳ vẫn không nằm vừa giường gội đầu y hệt lần trước, chân vẫn thò ra không có chỗ đặt. Chỉ có điều lần này Kiều Phụng Thiên chu đáo hơn lần đầu tiên, y kê thêm cho anh cái ghế thấp.

 

Trịnh Tư Kỳ tháo kính ngửa mặt lên, Kiều Phụng Thiên cầm vòi hoa sen thử độ ấm nước bằng cổ tay mình. Tiếng nước rào rào bên tai, Kiều Phụng Thiên rướn người lên mượn sức nhấc ghế chạm vào sàn gạch nghe lạch cạch.

 

"Lại lật cổ áo rồi."

 

Y vén mái Trịnh Tư Kỳ lên, nhìn nửa người trên của Trịnh Tư Kỳ rồi thò tay vào cổ áo gấp theo kiểu bất bình thường của anh.

 

"Thầy cứ thế là sẽ gãy chết nếp đấy, không những mòn cổ áo mà còn khó thẳng ra được nữa." Kiều Phụng Thiên cầm khăn lau nước đọng trên tay, "Để tôi."

 

Tay Kiều Phụng Thiên vẫn lạnh, chỉ hơi lành lạnh chứ không phải buốt, xúc giác không khác nào làn gió mát rượi phả vào tai lúc chạy bộ vào một sớm mùa đông. Trịnh Tư Kỳ cảm nhận được y đang gấp vào trong chứ không phải bẻ ra ngoài, bốn ngón tay luồn vào chỉnh đốn lại nếp vải cho ngay. Lúc rụt tay về, đầu ngón tay y hoàn toàn vô thức chạm vào cổ anh miết một đường rồi mới dời đi.

 

Cảm xúc không giống hệt như lần đầu, Trịnh Tư Kỳ đổ lỗi cho sự khác biệt tâm trạng.

 

"Ngứa da đầu không?"

 

"Vẫn ổn."

 

Năm ngón tay luồn vào tóc khiến anh không khách nào thả lỏng, trái lại làm anh vô thức tập trung vào từng chuyển động của những ngón tay, kể cả ống tay áo sượt qua sườn mặt lẫn hơi thở ấm áp chạm trên trán mình.

 

"Cái dấu của thầy, ở gáy ấy, ra là hình xăm à?" Kiều Phụng Thiên đột nhiên hỏi anh.

 

"Thấy cả cái đó hửm." Trịnh Tư Kỳ nhắm mắt lại, cười, không hề ngần ngại gì trước câu hỏi của y.

 

"Ừm." Kiều Phụng Thiên đâu thể không biết xấu hổ huỵch toẹt ra mình thấy từ tám trăm nước rồi được.

 

"Tầm lớp mười ấy nhỉ, tivi chiếu Người Trong Giang Hồ, đại ca Gà Rừng Trần Hạo Nam người ngợm toàn rồng với chẳng hổ. Lúc đó tình cờ sao trong con hẻm nhỏ ngay cổng trường tôi có tiệm xăm mình, một đám học sinh dốt trong lớp kéo bè kéo phái nhau vô."

 

"Cũng to gan phết ấy chứ." Kiều Phụng Thiên dồn lực vào lòng bàn tay vò ấn.

 

"Cả đám đi vào dứt khoát lắm, cuối cùng chỉ có mình tôi với hai người khác là xăm thật. Đám còn lại nhìn đao thật súng thật, rồi nghe người đàn ông to con xăm mà rên la ầm ĩ, sợ cắp cặp vở chạy mất hút."

 

"Thế mà thầy vẫn chơi tới cùng?"

 

"Bảo chơi tới cùng thì cũng không hẳn, hồi đó xương xẩu tôi còn cứng hơn gạch nữa, nhắm mắt lại nằm lên vậy thôi."

 

Kiều Phụng Thiên khựng lại một lúc: "... Thầy xăm gì vậy?"

 

"Cái sau cổ là hình mỏ neo, công việc không cho phép nên xóa luôn." Anh chỉ tay vào eo trái: "Bên này thì có một con chim, che được nên tôi không xóa."

 

Một thời gian sau đó, Kiều Phụng Thiên đã nghĩ đáng lý ra Trịnh Tư Kỳ không nên kể với mình anh có hình xăm ở chỗ khác. Nó gần như trở thành thứ cám dỗ trá hình, quyến rũ y không nhịn được lột áo sơ mi và quần tây anh, tốc góc áo để nhìn thấy thật rõ con chim kia. Nó giống như hình in mờ đằng sau lớp vải áo, một khi đã để ý là cứ mất kiểm soát nhìn không sao ngơi mắt.

 

Vòng eo là địa điểm quá đỗi ẩn dụ và đầy rẫy bí hiểm .

 

Điện thoại đổ chuông, Kiều Phụng Thiên cầm lên bằng bàn tay ướt sũng, trên màn hình hiện cái tên Hà Tiền.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment