Chương 90
Cuối cùng, Kiều Phụng Thiên chuyển hành lý về nhà Trịnh Tư Kỳ rồi ngủ lại.
Ngoài tiểu thuyết cận đại và hiện đại, Trịnh Tư Kỳ còn sưu tầm đủ thể loại tác phẩm thơ với văn xuôi. Số sách không chất đủ trên kệ thì xếp gọn gàng trên bàn trà với bàn làm việc trong thư phòng. "Tuyển Tập Thơ Thế Giới", "Kho Bạc", từ John Keats đến Elizabeth Barrett; cũng có Ngọc Điền Từ, Đào Thi và cả "Kinh Thi".
Mỗi cuốn sách đều được thiết kế tinh xảo với bìa áo, đai sách, đến cả đánh dấu trang cũng vuông vức phẳng phiu. Kiều Phụng Thiên không kiềm được lật vài trang, có những dấu khoanh tròn, gạch ngang, vài dòng ghi chú gắn gọn rõ ràng. Lại lật về trước, dưới góc phải có ba chữ cái zsq chìm nghỉm khó thấy mà quyển sách nào cũng xuất hiện. Kiều Phụng Thiên cảm thấy chữ viết Latinh của anh cũng tao nhã và đẹp mắt.
*Trịnh Tư Kỳ - Zheng Si Qi.
Kiều Phụng Thiên ngẫm lại, Trịnh Tư Kỳ không phải một người mang đậm phong thái của dân đọc sách, anh không trau chuốt câu từ khi nói chuyện, cũng không khoe chữ hay châm chước nhỏ nhặt. Hồi học cấp hai ở Lang Khê, những kẻ học giả tự cao tự đại, hận đời hận người luôn được tôn kính như bậc bề trên. Ngay cả cái nhìn khinh miệt lố bịch của họ người ta cũng ngộ nhận là cao sâu thông tuệ.
Nên từ năm ấy đến mãi sau này, Kiều Phụng Thiên nghĩ mình đúng thật như lời thầy chủ nhiệm nói, bại hoại âm dương lẫn lộn. Thế cho nên y vô thức e ngại những người nổi trội có học thức và dường như có tư tưởng ở tít trên cao, những câu chữ phát xuất dưới ngòi bút và trên môi miệng họ đều có khả năng biến thành con dao bén sắc, cay nghiệt, sẽ đâm sâu vào nỗi đau đớn tột cùng nhất của người khác. Bản thân ngôn từ đã là vũ khí, đôi khi còn thấm thía sâu cay hơn cả câu "đ*t mẹ mày".
Trịnh Tư Kỳ là ngoại lệ tốt đẹp nhất y từng biết. Nếu được quay trở lại, có lẽ rằng y sẽ gắng chăm chỉ chịu khó học hành dù khó khăn đến mấy nữa, vì có khi gặp được người thầy tốt như thế, vì có khi được thấy anh xắn tay áo đứng trên bục chậm rãi giảng bài, vì có khi đọc được những quyển sách anh đã từng đọc qua.
Lúc đón Trịnh Úc với Tiểu Ngũ Tử về nhà, Kiều Phụng Thiên ra mở cửa. Ngay khi mắt hoa lên thì có bóng dáng ai nhào ập đến, y còn chưa kịp nói gì chân cũng đã bị ôm chặt cứng.
Trịnh Úc ôm chầm Kiều Phụng Thiên như bó thịt giò, ngửa đầu reo lên: "Vui quá à!"
Kiều Phụng Thiên ngạc nhiên bật cười, ngẩng lên nhìn Trịnh Tư Kỳ với Tiểu Ngũ Tử một thoáng rồi lại cúi xuống v**t v* bím tóc của cô bé. Hễ không có y giúp là y như rằng bên thấp bên cao, Trịnh Tư Kỳ chẳng có tí tiến bộ nào.
Trịnh Tư Kỳ dắt Tiểu Ngũ Tử ngồi lên ghế kê ngay huyền quan, đoạn ngồi xổm xuống lấy dép mới trong tủ.
Trịnh Tư Kỳ nhìn chằm chằm bé Táo như thật, cười với cô bé: "Nào, trên đường về con soạn văn mẫu xong chưa đó?"
Trịnh Úc ôm Kiều Phụng Thiên gật đầu lia lịa như giã tỏi: "Sẵn sàng sẵn sàng!"
"Soạn gì cơ?" Kiều Phụng Thiên thắc mắc.
"Em nghe là biết liền à." Trịnh Tư Kỳ vỗ tay: "Ready —— go!"
"Chú Tiểu Kiều ơi con thích chú nhất chú đến nhà con ở con rất rất rất là vui luôn chú đừng lo cho con cũng đừng lo cho bố con bố với con rất là chào đón chú với Thiện Tri đó con thích chú thắt bím cho con thích chú nấu cơm cho con con còn thích tóc chú nữa mặc dù chú nhuộm đen mất tiêu rồi nhưng con với bố vẫn thấy rất là đẹp luôn á Thiện Tri ở nhà con sẽ chỉ con làm bài tập con không biết làm con với bạn sẽ chơi với nhau vui ơi là vui con sẽ bắt chước bạn học thiệt là giỏi để thi cuối kỳ thiệt là tốt như bạn ạ."
Văn mẫu Trịnh Úc soạn sẵn hiển nhiên không có dấu câu gì sất. Cô bé xổ liền tuồn tuột từ đầu tới đuôi, hết hơi mặt ửng hồng lên trông cứ như quả táo Phú Sĩ tròn xoe đỏ au.
"Con..." Kiều Phụng Thiên há hốc, đánh mắt sang nhìn Trịnh Tư Kỳ.
Anh cởi cặp trên vai Tiểu Ngũ Tử, đẩy kính: "Cam chịu số phận thôi, chấp nhận lời tỏ tình chân thành của nhóc loli dành cho em đi."
"Con nói thiệt đó! Bé Táo vui bất thường luôn!"
Trịnh Tư Kỳ cười cực kỳ bất đắc dĩ: "Từ bất thường không xài như thế đâu bé Táo của bố ơi."
"Vậy thì cực kỳ cực kỳ vui!" Trịnh Úc cười toe toét nhe hàm răng trắng, đôi mắt cong tít: "Tối bé Táo ngủ chung với chú Tiểu Kiều được không chú?"
Tiểu Ngũ Tử đang thay giày nãy giờ im ỉm không nói gì, bây giờ lại thình lình lên tiếng: "Không được."
"Tại sao?" Trịnh Úc quay đầu nhìn cậu bé, chun mũi.
"Tại vì... tại vì cậu là con gái, chú tớ là con trai."
"Cậu ghen kìa." Trịnh Úc cười hì hì nói một câu trúng phóc.
"... Tớ không." Tiểu Ngũ Tử cúi đầu sờ mũi.
"Cậu có."
"..."
Tiểu Ngũ Tử không bám riết đôi co. Cậu bé thôi không nghĩ nữa, cuối cùng cười ngượng ngùng, xách cặp mình từ tay Trịnh Tư Kỳ.
Kiều Phụng Thiên còn đang mơ màng, thái dương sưng căng lên, xương gò má nong nóng. Y bật cười gần như ngu ngơ, ngồi xổm xuống vuốt vuốt tóc Trịnh Úc, hé môi muốn nói với cô bé gì đó nhưng nhất thời lại chẳng biết phải mở miệng thế nào đây.
Trịnh Úc dụi tới ôm cổ Kiều Phụng Thiên, hôn cái chụt vang dội lên mặt Kiều Phụng Thiên, giọng cô bé ngọt ngào lanh lảnh: "Chào mừng chú và bạn đến nhà con."
Hai nhóc đầu củ cải bị đuổi vào thư phòng ngoan ngoãn học bài. Kiều Phụng Thiên đã nấu cơm xong xuôi từ lâu, nồi canh đang sôi ùng ục trên bếp, y cầm chai dầu mè rưới một ít lên trên nghe thơm nức cả căn phòng. Kiều Phụng Thiên tắt bếp, ngoái lại nhìn Trịnh Tư Kỳ theo vào đang đứng dựa cửa.
"Thầy dạy bé Táo nói trên đường về à?"
"Em cả nghĩ rồi." Trịnh Tư Kỳ xua tay: "Tôi chỉ điểm có chút xíu thôi, nói với con bé là nếu con thích ai đó thì phải biết nói con nghĩ là lời hay ý đẹp với người ấy, phải thật lòng, không được ba hoa ngon ngọt, phải làm cho người ấy thấy vui. Bé Táo nhà tôi thông minh, nói vậy là hiểu ngay."
Kiều Phụng Thiên quẹt mũi, rồi lại lau tay lên tạp dề: "Bé Táo nhà thầy đúng là món bảo bối mà, tim tôi còn đang đập thình thịch đây."
"Thật hay xạo đó." Trịnh Tư Kỳ nhíu mày làm bộ không tin, ghé đến gần mà không nhịn được cười, bèn hạ giọng: "Lúc tôi tỏ tình sao không thấy em bảo tim em đập nhanh nhỉ?"
"Tôi..."
Trịnh Tư Kỳ thình lình áp lên trán Kiều Phụng Thiên, chóp mũi mịn màng của y ở ngay trước mắt anh.
"Trên đường về tôi đã nghĩ, cảm giác có em đang chờ ở nhà sao mà thấy hạnh phúc quá. Kẹt xe cũng chẳng thấy hề gì, càng kẹt bao nhiêu tôi càng gặp em muộn bấy nhiêu, mà càng gặp em muộn tôi lại càng chờ càng trông, đến nỗi khi đứng ngoài nhà nghe tiếng em mở khóa cửa, tôi còn thấy hồi hộp."
"Bé táo có khiếu nói chuyện tình cảm thế này thật ra là di truyền đúng không?"
"Suýt soát, mà con bé còn non nớt lắm."
"Thầy đã thành huyền thoại bất hủ trên giang hồ rồi." Kiều Phụng Thiên cười mặc anh nắm tay.
Ngoài cửa sổ gian bếp là hằng bao ánh đèn ánh lóng lánh giữa lòng Lợi Nam. Thành phố lớn tàn nhẫn nhất ở chỗ, là một cá thể, dù phải chịu tai ương hay đau khổ đến đâu thì cũng chỉ như một con kiến chết đuối, một cái lá khô lặng im rơi rụng xuống đất. Ta có từ sụp đổ lâm vào tuyệt vọng, rồi lại từ tuyệt vọng thắp bừng hy vọng đầy cõi lòng, thế giới của ta có đảo điên rầm trời dậy đất, thì thành phố vẫn cứ mãi tĩnh mịch uy nghiêm sừng sững trên cao, ngày qua ngày rực rỡ hào nhoáng, ngày qua ngày xe cộ tấp nập.
Ta phải dần học được cách hiểu được sự thịnh vượng xô bồ của nó, sự vô nhân đạo của nó, lẫn sự bao dung an ủi mà nó công bằng dành cho tất cả.
Trường tiểu học phụ thuộc Lợi Nam có lớp thể dục vào buổi chiều, Tiểu Ngũ Tử và Trịnh Úc đều thấy mệt, tinh thần sức lực có tràn trề tới mấy cũng chỉ là đứa trẻ sáu, bảy tuổi, hơn chín giờ đã mệt rũ buồn ngủ. Trịnh Tư Kỳ sắp xếp cho Tiểu Ngũ Tử vào ngủ phòng Trịnh Úc, Trịnh Ngũ Tử đờ ra không nhúc nhích, mặt đỏ ửng, miệng bĩu ra, nói năng lắp ba lắp bắp đại khái là không chịu. Một đứa trẻ tuy không muốn phiền hà ai nhưng cũng ngại ngùng không chịu nổi quan niệm "Nam nữ thụ thụ bất thân".
Hết cách thôi, đành chen chúc với Kiều Phụng Thiên trong thư phòng.
Ban chiều Tiểu Ngũ tử học ngoài sân thể dục bị muỗi đốt, cánh tay nổi đầy vết đỏ, đếm cả hai bên tổng cộng bảy nốt, vừa đủ triệu hồi rồng thần hai đầu.
"Không phải con có mặc áo khoác hả?" Kiều Phụng Thiên bôi ít dầu vào lòng bàn tay, ngồi trên sô pha giường bôi cho Tiểu Ngũ Tử: "Sao mà thê thảm ra như này."
"Con không mặc." Trên cổ còn hai vết, Tiểu Ngũ Tử cứ với tay gãi lia lịa: "Đưa cho bé T... Trịnh Úc mặc ạ, không thì cậu ấy bị đốt mất."
Kiều Phụng Thiên nghe vậy chọc vào trán cậu bé: "Mới tí tuổi đầu đã biết xót bạn cơ à?"
Tiểu Ngũ Tử cười hì hì, mạnh tay gãi gãi cổ.
"Trách chú không?"
Kiều Phụng Thiên bỗng hỏi. Tiểu Ngũ Tử ngẩng lên nhìn y: "Dạ?"
"Con có trách chú không nói trước với con đã đưa con đến ở nhà chú Trịnh không?"
Tiểu Ngũ Tử cụp mắt, lông mi rũ một nửa nom giống hệt Kiều Phụng Thiên. Cậu bé nghĩ ngợi một thoáng, chớp mắt tỏ ra biểu cảm như đang nghe gì đó thú vị lắm mà cậu bé lại không hiểu được: "Tại sao lại trách chú ạ?"
Kiều Phụng Thiên ấn đầu cậu bé vào ngực mình, sờ sờ mấy chỗ muỗi đột trên cổ rồi xức dầu thêm: "Ở trong nhà người khác sẽ ngại lắm mà."
"Dạ đúng... nhà người khác thì có thể lắm ạ." Tiểu Ngũ Tử ở trong ngực y gật đầu khe khẽ: "Nhưng chú Trịnh khác ạ, chú Trịnh tốt với con lắm, ở nhà chú Trịnh con thấy thoải mái lắm luôn. À còn nhà của chú Đông Qua với chị Lý Lệ nữa, hai người cũng tốt với con cực, con cũng chẳng thấy ngại gì hết."
"Con gọi chú Đỗ Đông mà lại gọi Lý Lệ bằng chị à, sao cách biệt thế hệ thế hả?" Kiều Phụng Thiên không nhịn được cười.
"... Chị Lý Lệ không cho con gọi cô, nghe là đánh con đó."
"Đức hạnh thế kia." Kiều Phụng Thiên phủi phủi gối đầu Trịnh Tư Kỳ đem cho, nhét vào vỏ gối trắng phau rồi bảo Tiểu Ngũ Tử nằm xuống, kéo áo thun ngắn cũn kéo cao tới bụng cậu bé xuống: "Mình không ở lâu đâu, sau này con sẽ có phòng riêng, nghe chưa?"
Tiểu Ngũ Tử nhìn lên Kiều Phụng Thiên, nhắm mắt lại gật nhẹ: "Dạ."
Kiều Phụng Thiên nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng lại, bị Trịnh Tư Kỳ đứng ngay sau lưng làm giật cả mình.
"Ngủ rồi à?"
"Vừa ngủ, chắc hôm nay mệt lắm, đứa nào cũng rũ rượi hết." Kiều Phụng Thiên nhìn anh mặc quần dài với áo ngắn tay, đồ mặc ở nhà vô cùng đơn giản: "Thầy tính ra ngoài à?"
Trịnh Tư Kỳ uống nước, cầm chìa khóa nhà trên bàn trà: "Ừ, dạo siêu thị, hai đứa mình đi."
"Bây giờ?" Kiều Phụng Thiên nhìn đồng hồ treo tường: "Chín rưỡi rồi đó thầy."
"Chín rưỡi tối trời ít người." Trịnh Tư Kỳ đưa tay vuốt vẹ mũi y: "Hai đứa mình nắm tay nhau được."
Edit: tokyo2soul