Chương 89
Ngủ nhờ qua đêm hay là sống chung thực chất là mối quan hệ dung nạp và bị dung nạp, có vẻ như từ sau mang ý biểu đạt trực tiếp hơn nhưng lại mang ít ẩn ý hơn. Cùng một ngữ cảnh giống nhau, nó ít mập mờ hơn là vế trước.
Bất ngờ là hôm ấy Kiều Phụng Thiên chỉ tốn giây lát ngắn ngủi để suy nghĩ, sau đó cười đáp "Được". Trịnh Tư Kỳ không tin nổi, anh cho là Kiều Phụng Thiên luôn ngẫm nghĩ lo trước lo sau rất lâu, rồi khó xử trả lời với anh rằng không được.
Sống chung không phải chuyện đơn giản. Nó là một bước đi cực kỳ cẩn trọng, tương đương với bộc lộ những góc độ bình thường nhất của cuộc sống mình cho người khác trông thấy. Những giá trị quan điểm, thói quen xử sự, những thứ mà ở khoảng cách an toàn người ta không sao nhìn thấy được, khi đã cùng chung sống dưới một mái nhà thể nào cũng sẽ bị phơi bày, l*t tr*n. Thông thường, khi cuộc sống gắn bó chặt chẽ với nhau đến mức độ không thể phân ly, thích hay không thích, yêu hay không yêu mới có quyết định cuối cùng.
Khoảng cách dẫu đẹp nhưng không thể nhìn nhau từ xa, sống plato suốt đời. Cũng nên đi con đường bình thường, nghiệm thử, đợi mong, lo sợ, khao khát, được ôm người ấy chìm vào giấc ngủ, được nhìn người ấy mơ màng thức giấc mỗi sớm mai.
Chỉ một, hai tháng thôi cũng được, để phác họa khung hình chung về cuộc sống thường nhật dài lâu về sau.
Dường như cuộc sống đang đi vào quỹ đạo, Trịnh Tư Kỳ vẫn bận rộn như thường lệ, Kiều Phụng Thiên thì phải lên kế hoạch và chuẩn bị lại từ đầu. Tiền tiết kiệm, công việc, Tiểu Ngũ Tử, y cần dựng lại những khối gỗ đổ sụp còn đang bừa bộn, y lại bỗng dưng có thêm một khối gỗ "Trịnh Tư Kỳ". Y muốn trưng khối gỗ quý giá nhất, màu sắc đẹp đẽ nhất, hình dạng y thích nhất ấy lên đầu ngọn tháp để nhìn ngắm mọi lúc.
Thỉnh thoảng khi có khách tới cắt tóc, Kiều Phụng Thiên nhìn lọn tóc dày dặn đen nhánh bị lưỡi kéo sắc lia qua đứt lìa rơi rụng đầy đất như đám sương mù màu đen xám cũng sẽ nghĩ ngợi, điểm bắt đầu ở đâu và điểm kết thúc ở nơi nào.
Có người thấy nóng bật quạt trần quay vòng vòng trên đầu, lấy việc đi dép xỏ ngón ăn kem que làm thú vui đầu hè; đó giờ có uống nước đàng hoàng nghiêm chỉnh mấy giờ cũng vừa uống vừa thổi bong bóng ùng ục thành tiếng.
Vào chiều hôm chuyển đồ, Đỗ Đông đưa Lý Lệ đến trung tâm chăm sóc sức khỏe Sản Nhi để khám thai theo thông lệ. Kiều Phụng Thiên xin nghỉ phép nửa ngày, Trịnh Tư Kỳ mới vừa kết thúc buổi họp lớp vội vàng lái xe đến cục đường sắt số bốn trong khi cà vạt còn chưa kịp tháo, cơm trưa cũng không kịp ăn.
"Cần thay giày không?" Trịnh Tư Kỳ vịn tay bên hông cửa, nhìn Kiều Phụng Thiên cười như cố tình ghẹo y.
"Thay đi, chiều nay có dỡ bỏ tòa nhà này thầy cũng phải thay cho tôi." Kiều Phụng Thiên đặt dép lê xuống đất, ngồi xổm ngửa đầu nhìn anh: "Vừa lau nhà sạch sẽ đó."
"Thay thay thay." Trịnh Tư Kỳ cúi người: "Muốn chuyển qua nhà tôi, tôi đoán trước hết chắc phải quét dọn từng ngóc ngách trong nhà cái đã rồi em mới yên tâm dọn vào ở được."
"Thầy không nói tôi sẽ không đụng chạm linh tinh vào đồ thầy." Kiều Phụng Thiên cúi đầu, tay nắm lấy mắt cá chân gầy gò của mình: "Nhưng nếu thầy đồng ý, tôi sẽ quét tước sạch sẽ, cơm canh tươm tất để thầy khỏi phải ăn đồ ăn ngoài với bé Táo mãi nữa, lâu lâu thầy tự nấu ai ngờ một phát trúng độc tiễn luôn hai mạng."
Trịnh Tư Kỳ nghe vậy bật cười, đưa tay nắn mặt y: "Xót tôi thế à, tháng tám chẳng nỡ thả em đi đâu."
Kiều Phụng Thiên cười, cọ cọ lên tay anh rồi sau đó khe khẽ thở dài: "Chờ đến chừng nào thầy chịu đựng được tôi thật thì hẵng nói sau thầy Trịnh ạ. Biết đâu chừng càng biết nhiều về tôi, thầy muốn quẳng tôi đi còn không kịp..."
Trịnh Tư Kỳ không đáp, nâng mặt y lên.
"Em cho hôn cái được không."
"Khoan..." Kiều Phụng Thiên vô thức rụt cổ vội nhắm mắt lại. Đợi hoài đợi mãi mà chẳng thấy hôn đâu, y len lén hé mắt ra nhìn Trịnh Tư Kỳ. Anh đang ngắm nghía khuôn mặt Kiều Phụng Thiên hết sức chăm chú, môi nhoẻn cười, ngón tay cái dịu dàng m*n tr*n cánh môi y, rồi lại lần đến tỉ mẩn v**t v* bọng mắt cứ như muốn xóa bằng hết quầng màu xanh nhạt u sầu kia vậy.
Nhịp thở của Kiều Phụng Thiên chậm lại, không nhịn được mím môi. Y hoảng loạn và gần như luống cuống cụp mắt, lông mi lướt qua đầu ngón tay anh, một cái chạm thoáng qua đúng thời điểm, rồi biến mất trong tích tắc: "Thầy..."
Khi hơi thở của Trịnh Tư Kỳ và bóng tối rợp bóng trên Kiều Phụng Thiên, y lại nhắm chặt mắt, cảm thấy miếng thịt ở đáy tim nhói lên dữ dội. Y vừa chờ mong lại vừa muốn đẩy ra, lưỡng lự không sao cựa quậy.
Trịnh Tư Kỳ không phải là đồng tính luyến ái. Kiều Phụng Thiên biết rằng theo bản năng của anh, anh không có khả năng nào có h*m m**n tiếp xúc cơ thể với người đồng giới thầm kín. Hôn ở mi tâm hay trán, hôn lên má hay bên tai đều được cả, chỉ riêng môi là hoàn toàn khác biệt. Ranh giới rất rõ ràng, độc lập và nằm ngoài sự cảm kích, chiều chuộng, cổ vũ lẫn phép lịch sự, mà gần như có mối tương quan với d*c v*ng.
Trịnh Tư Kỳ vẫn hôn lên má trái, vẫn tiết chế và lễ độ như thường ngày, mà lại rất mực tình cảm dịu dàng.
Lúc rời đi, anh nói vào tai Kiều Phụng Thiên: "Đừng sợ, chờ tôi một chút nữa thôi."
Kiều Phụng Thiên biết Trịnh Tư Kỳ chưa ăn cơm nên vào bếp nấu sủi cảo cho anh. Nhân địa tam tiên đầu tuần gói ròng rã một thể, y với Tiểu Ngũ Tử không ăn mà toàn cất vào hộp bảo quản tươi để trữ đông trong tủ lạnh, nấu ra cái nào cái nấy mập ú tròn trịa cho vào dĩa sạch. Vì nụ hôn kia mà vành tai Kiều Phụng Thiên vẫn đỏ ran, sắc hồng nhạt mỏng manh dính vào hai bên tai như lát gừng hồng y xắt vào cùng.
Ăn gừng vào mùa hè không hẳn là tốt, nhiều lắm chỉ giúp món ăn thơm ngon dậy vị hơn.
Trịnh Tư Kỳ muốn gọi y ra ngồi cạnh mình nói chuyện, mà nhìn y bận rộn gấp từng chiếc quần chiếc áo một chất vào vali lại thôi. Anh gắp lát gừng lên săm soi, kỹ năng dùng dao tỉ mỉ, nó mảnh đến mức gần như xuyên sáng, anh cho vào miệng nhai thử, vị chua ngọt và nhẫn nhẫn đắng lại vừa rất giòn và thanh mát. Đây là món ăn được làm bằng cả tấm lòng khi ăn thử nếm được toàn là sự tỉ mẩn, chẳng có lấy một chút cẩu thả nào.
"Em còn cái này không, cũng mang theo à?"
"Cho người ta hết rồi, thầy không thấy giàn cây hoa chẳng còn cây nào à?" Kiều Phụng Thiên ở trong nói vọng ra: "Chẳng mang cái gì theo được, vặt vãnh quá chỉ tổ phiền phức ra thêm."
Trịnh Tư Kỳ gác đũa, ngoái đầu nhìn giá gỗ rỗng không. Hồi ấy đầy ắp những sắc xanh đậm nhạt không đồng nhất, bây giờ chẳng còn lại gì. Trống trơn vắng vẻ chỉ đặt ở đó thôi cũng khiến người xem phải giật mình ngớ người, như đơn côi đến nỗi chẳng biết làm thế nào. Chỉ cần nhớ lại mấy chậu cây chậu hoa đó khỏe khoắn um tùm bao nhiêu cũng đoán được Kiều Phụng Thiên yêu chúng nhiều chừng nào.
"Mua nữa."
"Hả?" Kiều Phụng Thiên ở trong phòng hỏi, thò đầu ra nhìn anh: "Cái gì cơ?"
"Tôi nói mua nữa." Trịnh Tư Kỳ cười với y: "Cách nhà một trạm có chợ hoa với chim, cây hoa gì cũng có. Mai mốt buổi tối dắt em ra đó coi, thích gì tôi sẽ mua cho em tất."
Kiều Phụng Thiên chống tay lên cạnh cửa, đầu gác lên cánh tay, chun mũi cũng cười với anh: "Thầy nói thế... nghe còn ngứa ngáy hơn cả "cứ quẹt" ấy."
"Ngứa ngáy thật thì lại đây."
"Sao cơ?" Kiều Phụng Thiên để đồ đang cầm xuống đất, bước lại gần thì bị Trịnh Tư Kỳ bất thình lình đứng dậy ôm chặt.
"Trời ơi." Kiều Phụng Thiên thua luôn, mặc anh ôm còn mình cứ nhón chân cười: "Đó giờ không biết thầy Trịnh đây quá chừng... quấn người luôn?" Kiều Phụng Thiên ngửi mùi hương trên quần áo anh, đặt tay lên lưng anh vuốt vuốt vỗ về.
"Tôi sẽ càng ngày càng quấn hơn nữa, em chuẩn bị đi." Trịnh Tư Kỳ bật cười, lồng ngực run run dán chặt vào Kiều Phụng Thiên: "Sụp đổ hình tượng chưa? Em có thấy tôi hóa ra là đồ khéo mồm khéo miệng già mà không nên nết không?"
"Một tí xíu."
"Em nói thật luôn." Trịnh Tư Kỳ xoa gáy y: "Em phải quả quyết nói không mới đúng chứ."
Kiều Phụng Thiên ôm anh cười chịu hết nổi: "Tôi vẫn chưa trả lời xong mà, tôi nói là, có một tí xíu, nhưng mà ý."
Trịnh Tư Kỳ cúi đầu nhìn y: "Nhưng mà."
"Thầy nhìn tôi tôi không nói được..."
Trịnh Tư Kỳ nghe lời dời mắt đi: "Ừ ừ ừ, tôi không nhìn nữa, tôi nghe, em nói đi."
Kiều Phụng Thiên do dự một thoáng, hít vào một hơi, nhỏ nhẹ nói: "Nhưng mà, thầy thế nào, tôi cũng... tôi cũng đều, khụ."
Vai Trịnh Tư Kỳ đang run run, anh nhìn chằm chằm đi đâu đó, nín cười cực kỳ vất vả.
"Tôi cũng đều thích hết."
Nói xong y ngả vào vai Trịnh Tư Kỳ, chôn mặt mũi kín mít: "... Thấy ghê quá, tôi phục thầy luôn đó, nói mà mặt chẳng đỏ tim chẳng run tí nào."
"Tiêu." Trịnh Tư Kỳ nói: "Thấy em đáng yêu hơn nữa rồi, muốn đưa em về nhà ngay. Khỏi dọn dẹp gì nữa được không? Bây giờ về nhà với tôi luôn."
"Thầy bớt bớt đi được không, tôi còn chưa nghĩ ra nên nói với Tiểu Ngũ Tử thế nào nữa kìa." Kiều Phụng Thiên vẫn không ngẩng đầu lên, giọng nói lại là nơi nhuốm rõ ý cười nhất. Trịnh Tư Kỳ cũng không vội, anh vẫn ôm chặt, nhìn xoáy tóc xinh xắn với mái tóc sạch sẽ của y.
"Tôi cũng chưa nói cho bé Táo biết."
"Thế được không... hay là thầy về chuẩn bị tinh thần trước đi, tôi cũng thương lượng với Tiểu Ngũ Tử xem sao." Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu nhìn anh.
"Kệ hết, hôm nay em theo tôi về liền."
"Thầy vô tâm thật đó."
"Có mà, trong này bây giờ toàn em thôi."
"Mẹ ruột tôi ơi!" Kiều Phụng Thiên thở dài liên hồi, níu chặt vạt áo Trịnh Tư Kỳ: "Tôi đến chết mất."
Kiều Phụng Thiên thật không biết Trịnh Tư Kỳ thích mình vì lý do gì, không nghĩ ra nổi, cực kỳ khó hiểu.
Ôm anh hệt như ôm lấy một giấc mơ, lại như cuối cùng cũng tìm được chốn tá túc khô ráo và tinh tươm sau khi trèo non lội suốt. Ngoài sự rã rời, ảo giác mất sức trong tích tắc khi vừa đứng vững hai chân gần như khiến y muốn khụy xuống.
Có nhiều điều hễ cứ nói quên được là sẽ quên, cứ để bản thân bận rộn đừng rảnh rỗi là sẽ ổn thôi.
Nhưng làm sao giống như một người bình thường cho được khi cõi lòng cứ hoài tồn tại một khoảng trống lớn, hở toác ẩm thấp và buốt giá quanh năm suốt tháng, hoang vu không một ngọn cỏ, không ai chịu bước vào xới đất, tỉ mẩn gieo hạt, thế là cũng chẳng cách nào nở hoa.
Bỗng nhiên có người nghiêm túc nói thích mình như thế làm sao chạy cho khỏi cảm xúc loạn nhịp, khiến người ta dâng xúc động muốn khóc thật to rồi cười thật đã đời. Như nắng tháng sáu hong khô đi mọi ẩm ướt dầm dề sau cơn mưa một cách ấm áp và chu đáo vượt ngoài bổn phận, càng ở lại lâu lại làm người ta không kiềm được trầm luân trong sự dịu dàng nồng nàn, bản thân nhỏ nhoi mong manh đến nỗi gần như tan chảy.
Em đáng ư, xứng ư? Anh muốn gì anh đều sẽ có được, mà em đây lại chẳng có gì cả.
Đó là điều mà y luôn muốn hỏi nhưng chưa một lần thốt ra.
Cũng có thể bởi Kiều Phụng Thiên đã và luôn tin, tin rằng Trịnh Tư Kỳ xuất sắc và đáng tin cậy. Cảm xúc mến thích là thứ không thể nói bừa bãi là điều ai cũng quá rõ, mà xét đến cùng mình trong mắt anh là người đặc biệt nằm ngoài trật tự, Trịnh Tư Kỳ làm sao không biết cho được. Anh đã trân trọng nói thích, có lẽ là biểu đạt rằng mình cũng lấp lánh trong đôi mắt anh, ở nơi đẹp đẽ nào đó mà chính bản thân mình còn chẳng hề hay biết.
Thế là bên cạnh niềm vui sướng còn có sự cảm kích không thể nào tả rõ, cảm kích có một người như Trịnh Tư Kỳ nhìn thấy được một phiên bản khác của mình, một mình đáng được người khác trân quý.
Nên dẫu có là mơ vẫn cứ muốn mơ hoài, dù gì trong mơ, nào có ai nghĩ đến trời sáng bao giờ.
Edit: tokyo2soul