Chương 88
Ngày Kiều Lương xuất viện, trời đổ mưa. Đỗ Đông Lý Lệ giúp tìm một chiếc xe van nhỏ, Kiều Phụng Thiên chạy tới chạy lui các lầu lần lượt cảm ơn và tạm biệt từng bác sĩ với điều dưỡng xong xuôi, y tay cầm tờ biên lai trắng trắng đỏ đỏ, tay xách mớ đồ dùng hằng ngày vội vã đi. Y không có tay cầm dù, chỉ đành để nước mưa tí tách xối ướt tóc bết lại dính trên trán.
Trịnh Tư Kỳ không đến, Kiều Phụng Thiên nhờ anh để mắt tới Tiểu Ngũ Tử, lúc đón Trịnh Úc đi học về tiện đón cậu bé về cho tá túc một lúc.
Lâm Song Ngọc không đồng ý chuyện Tiểu Ngũ Tử ở lại Lợi Nam nhưng cũng không đả động gì đến việc sẽ đưa cậu bé đi. Kiều Phụng Thiên lưỡng lự không đo dò được suy nghĩ của bà, dứt khoát tự quyết, chung quy cũng vì lo Tiểu Ngũ Tử phải chứng kiến Kiều Lương mệt mỏi nằm một chỗ ở nhà sẽ thấy thắt lòng thắt dạ, không nỡ sống xa ba.
Ngẫm lại mới thấy quả thật tàn nhẫn, bên cạnh đã không có mẹ cha mà chỉ còn người chú chưa chắc đã đủ khả năng che mưa chắn gió cho đứa cháu nhỏ này. Điều "tốt nhất" mong muốn dành cho cậu bé tới bây giờ vẫn chưa từng thể nghiệm, tương lai sau này biết đâu lại phát hiện đó vốn là điều "không cần thiết".
Đỗ Đông dỡ hai hàng ghế sau dọn dẹp ra được khoảng không gian kha khá rộng rãi, dặn dò đưa Kiều Lương nằm ngang lên chiếc xe van nhớ nhẹ tay nhẹ chân. Anh ta ngoảnh lại vò mái tóc ướt sũng mưa của Kiều Phụng Thiện, với tay túm y lên xe.
Vạn sự dường như đều có chung một hướng đi, khó lòng mà phán xét là đúng hay sai, nhưng chí ít vẫn xé màn mưa tiến về trước.
Chập tối tan học, Trịnh Tư Kỳ cầm dù lãnh hai nhóc đầu củ cải ra về. Trịnh Tư Kỳ là người thể nhiệt, mở sẵn điều hòa trong xe cực kỳ lãng phí năng lượng, sau đi đón hai đứa nhỏ rồi chậm rãi lên xe anh mới tắt điều hòa, mở hé cửa sổ xe xuống.
Trịnh Úc vẫn ngồi ghế trẻ em, bị buộc chặt cứ y như trói gô vào ghế. Tiểu Ngũ Tử thấy lạ, cậu bé cởi cặp đặt ngay ngắn trên gối, chăm chú nhìn Trịnh Úc mày mò kéo mạnh sợi dây vải dẹp dài ấn vào cái khóa g*** h** ch*n. Thấy váy cô bé nhăn nhúm kẹp vào rãnh ghế, Tiểu Ngũ Tử lặng lẽ kéo ra cho bạn thật cẩn thận.
Trịnh Tư Kỳ không khởi động xe, chỉ trên ghế lái ngoái đầu nhìn bọn trẻ.
Anh vô thức nghĩ, Tiểu Ngũ Tử giống em ấy quá, lúc nào cũng đối đãi tử tế với mọi người một cách lơ đãng tiềm thức mà chẳng ai phát hiện được.
"Con thích không?" Trịnh Tư Kỳ thấy Tiểu Ngũ Tử lén sờ ghế trẻ em, cười hỏi cậu bé.
Tiểu Ngũ Tử tức khắc rụt tay về, lắc đầu nguầy nguậy: "Dạ không thích ạ!" Mà nghĩ lại thấy không ổn, nghe cứ như chê bai đồ người khác vậy nên lại vội vã sửa: "Dạ, không phải không thích, con thích ạ, nhưng, nhưng không phải thích... kiểu muốn ạ."
Trịnh Úc huých huých cùi chỏ với cậu bé, cười hì hì: "Bữa sau đổi lượt cậu ngồi nha, tớ chả thích đâu! Nóng ơi là nóng!"
"Con thôi đi." Trịnh Tư Kỳ đưa tay bẹo mặt cô bé: "Trước tám tuổi con ngồi hẳn hoi ở đó cho bố."
Trịnh Úc giữ tay Trịnh Tư Kỳ lại không chịu thả ra, trề môi so đo với Tiểu Ngũ Tử: "Cậu ấy cũng bảy tuổi mà sao cậu ấy được không ngồi bố?"
Tiểu Ngũ Tử nghe thế lại xua tay: "Tớ không ngồi tớ không ngồi."
"Bữa sau bố thay ghế hai người." Trịnh Tư Kỳ cười cậu bé thận trọng không dễ dàng nhận ơn huệ của bất kỳ ai, nắn nắn bàn tay non nớt mềm mại của Trịnh Úc, cúi đầu hỏi Tiểu Ngũ Tử: "Tối nay con muốn ăn gì?"
Tiểu Ngũ Tử cúi đầu gãi gãi cổ: "... Ăn gì cũng được ạ."
"Con muốn ăn mì măng hoành thánh tươi dưới nhà mình!" Trịnh Úc ló đầu xen vào, mắt sáng rỡ cười khanh khách nhìn chằm chằm Trịnh Tư Kỳ.
"Bố không có hỏi con." Trịnh Tư Kỳ giơ hai ngón tay kẹp miệng Trịnh Úc lại gọn hơ: "Con nói đi."
"Ăn... ăn mì hoành thánh đi ạ."
Tiểu Ngũ Tử quay sang thấy Trịnh Úc y chang con Psyduck đang giãy đành đạch, không nhịn được cười phì thành tiếng.
Tiểu Ngũ Tử ăn cơm rất yên tĩnh và có trật tự, múc cái gì là ăn gọn cái đó, không moi bới bát ăn cơm vô tội vạ. Trái lại Trịnh Úc cứ nhìn chăm chăm đống hành ngò rau thơm bơi lơ lửng trong tô, moi móc múc sang tô của Trịnh Tư Kỳ. Mì hoành thánh của quán thơm phức, đang giờ tan tầm cơm tối nên một người đàn ông ăn bận lịch sự dắt theo một bé trai và một bé gái khó mà không thu hút sự chú ý của người khác.
Trịnh Tư Kỳ chợt cảm nhận được hạnh phúc viên mãn của một ông bố có đủ nếp đủ tẻ. Anh kéo tay áo lá sen sắp nhúng vào bát mì.
Thật ra khi nghĩ lại, bấy nhiêu sao lại là gánh nặng cho được.
Anh bày tỏ tình cảm của mình với Kiều Phụng Thiên là những lời chân thành xuất phát từ con tim. Dù cho anh biết rõ con đường này gập ghềnh khó đi, nhưng cớ sao không cầm nổi lòng mình nên tự bản thân anh cũng không thấy khó gì khó xử. Chỉ là không thể nào rũ bỏ trách nhiệm đang mang, anh và Kiều Phụng Thiên không cam lòng xếp tình yêu ở vị trí quá thấp, lại không thể tùy tiện đặt nó lên trước trách nhiệm.
Một vấn đề vừa mâu thuẫn vừa nan giải. Trịnh Tư Kỳ biết rõ Kiều Phụng Thiên suy nghĩ hết sức thận trọng và nhạy cảm, nghĩ nhiều và vụn vặt hơn anh nhiều lần, nếu tự bản thân anh có thể suy xét đến mức ấy có lẽ anh đã phải ngẫm về câu chuyện này hằng vô số lần trong đêm dài.
Trịnh Tư Kỳ thật sự từng cho rằng Kiều Phụng Thiên sẽ né tránh, sẽ hốt hoảng và luống cuống từ chối lời tỏ tình của anh, quay ngoắt chạy đi xa. Gia đình anh, con người anh hẳn rằng là mối nguy hiểm không thể chối cãi trong cuộc sống của Kiều Phụng Thiên. Mà Kiều Phụng Thiên là người mưu cầu bình an ổn định, sợ nhất làm khó hay khiến người ta chịu thiệt thòi, nên Trịnh Tư Kỳ anh tuyệt nhiên không phải lựa chọn hàng đầu.
Em hợp với một người tự do vô lo, không vướng bận, dành trọn trái tim và đôi mắt để toàn tâm toàn ý yêu em.
Mình có thể toàn tâm toàn ý, có thể cố chấp, có thể chuyên tâm, nhưng khó có thể nào vô tư không ràng buộc. Mình ích kỷ cùng cực, muốn giữ lấy Kiều Phụng Thiên thật chặt không buông tay, song cũng đồng thời biết rõ nếu cứ nắm tay nhau mãi, tương lai sau này chắc chắn rồi sẽ lúc mình vô tình hay cố ý làm tổn thương em. Khi ấy mình phải làm sao để bảo vệ em chu toàn, phải đứng trên lập trường gì để an ủi em mới đúng, non nước lớp lớp non nước, gian truân chất chồng gian truân.
Trịnh Tư Kỳ thở dài khẽ đến mức khó lòng nhận ra, nhưng Tiểu Ngũ Tử lại nghe thấy. Cậu bé đang múc nước mì thì khựng lại, giương đôi mắt đen láy nhìn anh.
Khuôn mặt quá giống Kiều Phụng Thiên, giống đến nỗi chẳng khác nào y đang ngồi ở đối diện nhìn mình đầy lo lắng. Trịnh Tư Kỳ không nhịn được nghĩ, nếu y Kiều Phụng Thiên đang ở đối diện mình thật, nhất định mình sẽ nắm tay em kéo em lại, em sẽ càng cụp mi buồn bã, dựa vào vai mình để nghe mình ân cần hỏi em "Em sao vậy?"
"Con sao vậy?" Trịnh Tư Kỳ cười hỏi Tiểu Ngũ Tử.
Tiểu Ngũ Tử lắc đầu, nuốt hết đồ ăn mới đáp: "Không có gì ạ chú Trịnh."
Tiểu Ngũ Tử biết chuyện Kiều Lương xuất viện về Lang Khê. Từ trước đây Trịnh Tư Kỳ đã nhận ra trong đôi mắt đứa trẻ này có nỗi bịn rịn muốn nói mà không dám nói ra.
"Ở với chú con muốn nói gì cũng được hết." Trịnh Tư Kỳ vuốt trán cậu bé, cúi đầu xích lại gần: "Chú không phê bình con như giáo viên chủ nhiệm, cũng không nói cho chú con biết đâu."
Tiểu Ngũ Tử lại ngước mắt nhìn anh, lát sau cúi đầu nhìn chằm chằm bát, mím môi cười nhẹ.
"Con đang nghĩ về chú con ạ..."
Chú cũng nhớ, câu này Trịnh Tư Kỳ không nói ra miệng. Anh hỏi tiếp: "Con nghĩ gì?"
"Nghĩ chú vất vả như thế là tại con." Tiểu Ngũ Tử đưa mắt nhìn Trịnh Úc đang cắm cúi ăn mì: "Con không dám hỏi chuyện người lớn, nhưng con vẫn biết một chút, mặc dù chỉ một chút xíu thôi..." Tiểu Ngũ Tử so đầu ngón út.
"Con biết nội không muốn cho con đi học nữa, thật ra nội con không như mọi người nghĩ đâu, nội muốn tốt cho chú, cũng vì tốt cho con nữa ạ. Mọi người luôn nói rằng nội dữ nội xấu, đôi lúc nội còn đánh con với chú... Nhưng thật ra con biết nội nghĩ gì, con không nói dối chú đâu."
"Hồi đó chú con đã tốt với con, quần áo của con hồi ở quê là chú mua cho con hết, chú mua cả tập vở, bút viết, đèn bàn, đồ chơi cho con nữa. Con nghe bạn cùng lớp nói học sinh chuyển hộ khẩu muốn vào lớp chọn phải nộp tiền tài trợ tới ba vạn lận, chú nói chỉ tốn có hai vạn thôi, một vạn còn lại chú tự bù vào con biết hết, mà con không nói với ai cả. Con biết chú là người hiểu con nhất trên đời. Nhiều khi chú còn chu đáo với con hơn cả ba, con cũng thích chú con nhất..."
Lúc nói từ "thích", Tiểu Ngũ Tử cười ngại ngùng cứ như xấu hổ lắm mới thốt ra được từ đó vậy.
"Con muốn được đi học, muốn có tương lai để sau này có thể bảo vệ chú, không để cho người ta mắng chú bắt nạt chú bảo chú không tốt." Tiểu Ngũ Tử khẽ mím môi, quai hàm bạnh ra như người lớn đang kiềm chế rồi lại buông lỏng. Thớ cơ mỏng manh trên cánh tay gầy gò đen nhẻm của cậu bé căng lên lúc siết thật chặt nắm tay: "Nhưng con thấy mình là gánh nặng của chú, nếu con về quê có phải chú sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều không ạ?"
Trịnh Tư Kỳ không đáp.
Đây là điều không thể phủ nhận. Phải, nếu Tiểu Ngũ Tử quay về Lang Khê, đương nhiên Kiều Phụng Thiên sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng tương lai sẽ ra sao khi Kiều Phụng Thiên sống lẻ loi một thân một mình. Tách rời sự tồn tại của Tiểu Ngũ Tử là gần như rút cạn ý nghĩa việc y tiếp tục nỗ lực bám trụ lại mảnh đất Lợi Nam này. Linh hồn của Kiều Phụng Thiên không chỉ có một mình, y bám víu vào hiến dâng quên mình vì người khác để nhận thức được giá trị nhỏ nhoi của bản thân, y moi tim móc phổi, đánh đổi tấm chân tình để đổi lấy mạng sống, chỉ để trao đi những điều tốt đẹp dịu dàng y hiếm khi nhận được một cách dỗi hờn cho thế giới chung quanh. Thật giống một đứa trẻ mặt thì cố tỏ ra mạnh mẽ không hé nụ cười, mặt kia lại khóc thút thít dốc hết chỗ kẹo nó có vào tay bạn.
"Con biết con phiền phức, nhưng con vẫn không muốn quay về, con muốn ở lại đây học tập chăm chỉ, không, không phụ... không phụ lòng một vạn tiền của chú con ạ!"
Tiểu Ngũ Tử đập tay xuống bàn chắc như đinh đóng cột, Trịnh Úc đang ngậm nửa miếng hoàng thánh ngẩng lên phồng má nhìn cậu bé.
"Ngoan quá." Trịnh Tư Kỳ v**t v* mặt Tiểu Ngũ Tử, mặc dù nói tới nói lui vẫn không di dịch được khỏi hai chữ "tiền bạc", nhưng anh nghe được khí phách "Học vì sự trỗi dậy của Trung Hoa" trong lời cậu bé nói. Thế thời khác biệt, cảnh ngộ cũng khác biệt, song ý chí quyết tâm lại chung một lối: "Chẳng trách chú con thích con như thế."
*Khẩu hiệu của Chu Ân Lai
Tiểu Ngũ Tử im ắng rất lâu.
"Chú con thích ai là chuyện của chú con, chúng ta... không nên xen vào ạ."
Trịnh Tư Kỳ giật mình, đẩy kính nhìn cậu bé, không biết chữ "thích" mình nghe có phải là chữ "thích" mình hiểu không.
"Cái gì?"
Tiểu Ngũ Tử quệt mũi, hạ nhỏ giọng lặp lại: "Chú con thích ai là chuyện của chú con, chúng ta không nên xem vào ạ."
Trịnh Tư Kỳ lướt qua sắc thái trong đôi mắt Tiểu Ngũ Tử, thoáng ngạc nhiên nhìn một chốc, lòng chợt cảm thán.
Cuộc đời này luôn tồn tại những suy nghĩ hồn nhiên và thuần khiết nhất ở những ngóc ngách ta không phát giác thấy. Lối tư duy gần như một đường thẳng ấy thuần túy không tạp chất, thênh thang, sáng rõ; họ hóa giải những vấn đề tưởng chừng như phức tạp nhất bằng cách thức đơn giản nhất, cho đến khi nhẹ nhàng thấu hiểu được. Thực tế, rõ ràng thứ lý lẽ mà ngay cả một đứa trẻ cũng hiểu rõ mà hằng vô số người vẫn không hiểu, trong lòng trước mắt chỉ toàn mây mù thì có nhìn gì cũng không thấu ngọn ngành gốc rễ.
Gần mười giờ đêm, Kiều Phụng Thiên ấn chuông cửa, Trịnh Tư Kỳ khẽ khàng ra mở cửa.
"Sao mà người ngợm ướt nhẹp mưa thế này? Tới cũng không gọi điện thoại cho tôi." Trịnh Tư Kỳ nhíu mày dắt tay y vào nhà, quay người vào phòng tắm: "Hai đứa vừa ngủ rồi."
Kiều Phụng Thiên đứng ngoài huyền quan thay giày, gật gật đầu, rón rén đặt đôi giày vừa cởi ngoài cửa.
"Vào đây." Trịnh Tư Kỳ mở khăn lau ra trùm lên đầu Kiều Phụng Thiên, trùm kín mít rồi vò tới vò lui: "Không đem dù còn không biết đường mượn à?"
"Lúc ngoài bến xe tạnh mà, ai ngờ vừa đi được một tí thì trời đổ mưa, có chút xíu thôi, mưa phùn."
"Mùa này mưa khó đoán, chốc chuyển cơn chốc đã tạnh." Trịnh Tư Kỳ kéo y vào lòng: "Biết sớm đã chạy đi đón em rồi."
Kiều Phụng Thiên vén nhúm tóc rủ xuống chân mày, ngửa mặt lên cười với anh.
"Sao thế?"
Kiều Phụng Thiên tự cầm khăn mặt lau tóc, rụt hẳn về sau vài bước thoát khỏi cái ôm của Trịnh Tư Kỳ: "Bận rộn cả ngày, vừa xong xuôi một nửa cái Lang Khê đã ùn ùn kéo nhau đến mua vui, muốn nổ cả đầu ra tới nơi rồi." Kiều Phụng Thiên nhăn mũi: "Bộ họ tưởng tới xem xiếc khỉ chắc."
"Em lại nghe mấy người họ nói hươu nói vượn à?" Trịnh Tư Kỳ hỏi y.
"Không có." Kiều Phụng Thiên cười: "Gặp người ngoài tôi với mẹ đối ngoại nhất trí, miệng bà đúng là dã man quét ngang dọc tứ phương, nói đụng tới cả cái thôn từ trên xuống dưới chắc phải mấy lần. May mà Đỗ Đông, ba tôi với mẹ tôi một người diễn vai ác hai người diễn vai chính diện nên mới không có um sùm với người ta. Tôi thì cứ núp núp một bên không ra, buồn cười ra phết."
"Chuyện Tiểu Ngũ Tử sao rồi?"
Kiều Phụng Thiên vắt khăn lên vai, xoa xoa gáy.
"Mẹ nói đã muốn liều thì liều đi, đã muốn bay thì phải bay cho cao cho xa vào, nếu không thi đậu vào lớp chọn trường cấp hai trọng điểm thì dọn đồ về Lang Khê làm ruộng. Thằng bé phải năng về thăm ba nữa, không được quên cội nguồn, nghỉ đông với nghỉ hè đều phải về Lang Khê, bà sẽ thường xuyên lên thành phố, hết rồi."
"Thật à?" Trịnh Tư Kỳ không nhịn được nắm tay y.
"Nhờ thầy nói hết nước hết cái cả đó, làm người khư khư bảo thủ như mẹ tôi nay còn nói chuyện theo kiểu hiểu biết nửa vời."
"Mẹ em kể chuyện hôm nọ à?"
"Không chỉ kể thôi đâu." Kiều Phụng Thiên nhìn Trịnh Tư Kỳ chăm chú trong giây lát, khóe môi cười mà như không: "Còn cực kỳ không vui dặn tôi không được có suy tưởng gì bất chính với thầy, bảo thầy giúp tôi là vì thầy nể mặt tôi, thầy khác với tôi, thầy là người ở trên cao, tôi không được nhận ý tốt của thầy rồi không biết phân biệt phải trái, không nhận thức rõ bản thân là ai, không được nhắc hoài chuyện gia đình tôi lảng vảng trước mặt thầy."
"Tôi giúp em là vì tôi thích em." Trịnh Tư Kỳ trần tình.
"Ông trời tôi ơi." Kiều Phụng Thiên nhịn cười hết nổi bấu chặt khăn quay mặt đi: "Thầy thầy thầy, người người gì mà, thầy cứ nói hoài làm tôi... tôi biết tôi biết hết rồi, tôi nhớ rồi."
"Chẳng yêu đương bao giờ, ít khi được nói ngọt với ai." Trịnh Tư Kỳ nắm chặt cổ tay không cho y chạy: "Bây giờ muốn nói tới khi nào đã ghiền thì thôi."
"Tôi không quen đâu..."
"Thế để từ từ quen vậy."
Trịnh Tư Kỳ giữ mặt Kiều Phụng Thiên lại, hôn lên trán một cái chóc không cho chối từ: "Em dọn sang đây ở với tôi đi, ở đến khi nào nhà bên kia hết hợp đồng nhé, được không?"
Edit: tokyo2soul