Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 87

Chương 87

 

Lúc Kiều Phụng Thiên vừa đến Lợi Nam, thời còn tá túc trong một căn trọ thuê, y đã xem bộ phim Kim Phấn Thế Gia của Trần Khôn Đổng Khiết thủ vai.

 

Y mãi không hiểu bối cảnh quân phiệt, cũng chẳng nhớ rõ lời thoại của bộ phim này lắm. Thế nhưng vẫn nhớ câu thoại "Vậy yêu nhau thật mãnh liệt đi", nét mặt dạt dào tình cảm và giọng điệu thản nhiên của Kim Yến Tây khi ấy vẫn khắc như in trong đầu.

 

Kiều Phụng Thiên không hề biết tình yêu ra sao, huống gì là yêu mãnh liệt. Nghe nồng nàn nóng bỏng là vậy, nhưng chẳng phải ngọn lửa chảy phừng phực nào cuối cùng chỉ còn trơ lại đống tro tàn sao, chỉ cần một cơn gió thổi qua là biến tan, cát bụi trở về với cát bụi, có để lại được gì đâu.

 

Giữa y và Trịnh Tư Kỳ không có sự chuyên chú mạnh mẽ và cũng không được kiên tâm như vậy, mà giống như ngả vào một áng mây bồng bềnh trôi gió thổi đến đâu thì dạt về đó.

 

Trịnh Tư Kỳ xuất sắc giỏi giang, khi Kiều Phụng Thiên thổ lộ mình cũng thích anh, liền sau đó y cũng muốn nói với anh rằng —— Em thích anh, không phải vì anh xuất hiện bên em tại thời điểm em đau thương bất lực. Mà nhờ từng chút từng chút trong những lần mình tiếp xúc với nhau, em biết được khí chất của anh, học thức của anh, sự uyên thâm của anh, nét dịu dàng và thú vị của anh. Nói với anh, rằng em bị anh hấp dẫn đậm sâu đến thế như một người bình thường, chứ không phải gắn quan hệ của em và anh vào trong trải nghiệm của bản thân em.

 

Cho dù em là một người với cuộc sống suôn sẻ bình thường, ngắm nhìn cảnh xuân trong đôi mắt anh dài lâu, em cũng sẽ yêu anh vào một lúc nào đó em chẳng hề hay biết. Cơ mà nói ra thì cứ như thiếu nữ hoài xuân ấy, nên Kiều Phụng Thiên quyết không nói khỏi miệng lấy nửa chữ.

 

Nhưng mình không giống vậy, mình thấp kém và nhỏ bé, là thằng đồng tính gay lọ trong miệng người đời. Thật ra mình hay chửi hay mắng lắm, chỉ là lúc gặp anh mình vô thức thu ém lại. Thật ra mình cũng là người mềm nắn rắn buông, chỉ là ngày xưa anh không quen mình, thế nên anh cũng chẳng biết những điều ấy.

 

Nếu không muốn tiếp xúc với người ta thì tự bọc mình kín mít lại, giả vờ như mọi chuyện đều ổn, rồi che mắt bịt tai tiếp tục sống cuộc sống bất mãn lặp đi lặp lại. Nhưng một khi phải thật sự dọn dẹp hành lý, thu xếp vào ở trong lòng người khác, vẫn cứ thấy chân mình không sạch, người ngợm toàn là bụi bặm và ướt mưa, không xứng với một người cả đời sáng sủa thanh sạch.

 

Nhưng phải nói ra thế nào bây giờ?

 

Dù nói cho Trịnh Tư Kỳ biết, Kiều Phụng Thiên cũng tin rằng anh vẫn sẽ cười dịu dàng với mình, dỗ dành mình như vậy. Nhưng những con người y gạt qua một bên không xem đến, bạn bè anh, đồng nghiệp anh, cha anh, học trò anh, con gái anh, chị gái anh, thậm chí cả người vợ qua đời đã nhiều năm của anh, lẫn anh chàng đã mất vẫn hằng nhung nhớ anh ở nghĩa trang công cộng Vinh Hoa. Dẫu là thế gian hay trên trời luôn có rất nhiều đôi mắt sáng rực chung quanh Trịnh Tư Kỳ, mình không thể khoanh tay mặc kệ, càng chẳng thể phớt lờ gạt qua một bên. Rất nhiều trách nhiệm anh đang mang sẽ luôn lớn hơn tình cảm yêu thích anh dành cho mình.

 

Kiều Phụng Thiên không muốn làm khó người khác nhất, càng không nỡ để Trịnh Tư Kỳ phải khó xử vì mình.

 

Lúc Hà Tiền đến bệnh viện thăm bệnh, Tiểu Ngũ Tử đang ngồi bên tập viết, Kiều Phụng Thiên vừa cho Kiều Lương ăn tối xong. Hồi Lâm Song Ngọc còn ở đây Kiều Lương không cầm nổi cả một cái muỗng, bây giờ đã có chút khởi sắc rồi, đã nắm hờ được cán cầm ba ngón tay, chỉ là cứ run bần bật lên vẩy cơm cháo bừa bãi bẩn hết áo. Thất bại nhiều lần, Kiều Lương thấy mệt buông xuôi không muốn thử nữa, mà trái lại Kiều Phụng Thiên nhíu mày giục anh tiếp tục, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm khắc.

 

Hay là anh muốn về Lang Khê nằm một chỗ cả đời, để người mẹ hơn bảy mươi tuổi của anh hầu hạ anh cả đời!

 

Sau khi lớn tiếng nói như thế xong, thấy anh trai mình ngơ ra chớp chớp mắt, y mới bất đắc dĩ cười, kiên nhẫn cởi miếng vải lót dưới cằm anh xuống vào nhà vệ sinh vò rồi vắt tới khi trắng tinh như tuyết, sau đó treo lên mắc quần áo ở lỗ thông gió.

 

Hà Tiền đứng ngoài cửa phòng bệnh vẫy vẫy tay, giơ sữa với hoa tươi lên.

 

"Cậu bán nhà bán cửa... vì chuyện này hả?" Hà Tiền đứng dựa ngoài hành lang bệnh viện. Dưới ánh trăng mịt mờ leo lét, Kiều Phụng Thiên thấy sắc mặt anh ta tuy vẫn kiệt quệ, nhưng ánh mắt đã có sức sống lại như trước. Dây cung kéo căng một khi đứt thể nào cũng sẽ hơi giãn ra.

 

"Không hé môi nói với tôi nửa chữ, cậu thì hay rồi."

 

"Tôi nói cho cậu biết cũng bằng vô ích thôi." Kiều Phụng Thiên nhướng mày: "Tôi để cậu bán nhà hộ tôi được chắc?"

 

Hà Tiền cười: "Cậu vay tiền tôi được mà."

 

"Bớt đi." Kiều Phụng Thiên nhìn chằm chằm anh ta, "Tôi lại chả biết cái mặt cậu quá cơ, tiền vay mua xe còn chưa trả đứt, tiền tiết kiệm chắc còn sạch hơn mặt cậu."

 

"Tầm này ai mà không tiêu sạch lương, chỉ có mỗi cậu cứ khư khư tiết kiệm từng đồng từng cắc cứ như bà cụ ấy."

 

Kiều Phụng Thiên ngửa đầu, thở dài một tiếng khẽ đến mức khó lòng nhận ra, chỉ nhạt như nhịp hô hấp thoáng trì xuống đôi chút: "Đúng vậy, tiết kiệm cũng vô dụng." Y ngoái đầu nhìn Hà Tiền, cười: "Qua được cửa này là sạch bách, tích góp từng đồng bao năm mà giờ không dư ra được lấy một xu."

 

Hà Tiền không đáp, hé môi vỗ nhẹ vào thanh chắn inox.

 

"Cậu khám ra rốt cuộc là bệnh gì chưa?"

 

"GINS." Hà Tiền vuốt vuốt tóc đáp: "Từ đầu tôi đã nghĩ triệu chứng như này không phải AIDS thì chắc chắn là GINS, kết quả đúng thật."

 

"GINS?" Kiều Phụng Thiên chưa nghe bao giờ.

 

"Nhiều lúc tôi thật sự thắc mắc không hiểu nổi rốt cuộc cậu có phải đồng tính luyến ái không đó." Hà Tiền cười: "Ở trong cộng đồng mà không biết GINS là gì, để đây phổ cập khoa học cho cậu —— GINS, hội chứng hạch bạch huyết lành tính do bệnh lây truyền qua đường t*nh d*c, triệu chứng bệnh tương tự giai đoạn đầu của AIDS, những năm gần đây xuất hiện khá nhiều trong cộng đồng đồng tính."

 

"Nặng lắm không?" Kiều Phụng Thiên lo lắng.

 

"Uống thuốc thôi, không chết được."

 

"Cậu đừng có cái kiểu không mất mạng là không coi ra gì được không?"

 

Hà Tiền cười tươi roi rói: "Vậy cậu nói đi tôi phải coi ra làm sao? Bỏ việc, cạo đầu xuất gia, ăn chay niệm Phật? Hay muốn như nào, come out? Này, ba mẹ em gái ơi, con thác loạn với người ta ở ngoài bị bệnh, bây giờ phải điều trị, giờ còn lo thân con còn chưa xong, sau này cả nhà đừng cậy dựa vào con nữa?"

 

"Mẹ nó cậu suy đâu ra lắm ngữ nghĩa vậy?" Kiều Phụng Thiên bực bội vì Hà Tiền cứng đầu cứng cổ, cứ như không chịu mở lòng chút nào: "Ý tôi là bảo cậu... bảo cậu."

 

"Cái gì?"

 

Tự trọng một tí. Mấy chữ nọ ở nguyên trong cổ họng Kiều Phụng Thiên không thốt ra, cứ thấy nói ra với một tên đàn ông nghe cứ buồn cười thế nào.

 

Kiều Phụng Thiên chớp mắt: "Tôi bảo cậu thấy tiếc rẻ bản thân tí đi, lo mà tìm thứ gì cậu trân trọng sớm sớm, bảo vệ nó cho đàng hoàng vào."

 

Hà Tiền không trêu tức y nữa, chỉ nhìn vào đỉnh đầu y thật lâu. Mãi một lúc sau khi gió lùa vào làm mắt Kiều Phụng Thiên hơi cay rát, anh ta mới nhẹ giọng lên tiếng, hiếm khi đứng đắn được một lần theo cách chân thành ấm áp lạ thường.

 

"Cảm ơn cậu nhiều, lời thật lòng đấy, cảm ơn vì lòng dạ cậu vẫn còn nghĩ tới thằng thối tha nát tươm như tôi." Hà Tiền đưa tay vén tóc mái y: "Tóc đen đẹp này, nom sạch sẽ, nhìn chẳng giống tôi tí gì."

 

Trò chuyện với nhau thêm đôi câu, đang nói thì lại nhắc đến chuyện nhà cửa nên Hà Tiền vỗ tay cái đét nhớ ra chuyện chính.

 

"Tự nhiên vào bệnh viện cái đầu óc tôi đi đâu luôn, à gì ta, cậu kiếm được chỗ ở chưa?"

 

Kiều Phụng Thiên gật gật.

 

"Uầy vậy là được rồi. Con trai với con dâu chú Hà mới về nước hồi đầu tuần, hai vợ chồng muốn sửa sang lại căn nhà cậu bán đợt trước đó, đại ý là muốn cậu dọn ra càng sớm càng tốt. Chú Hà thì ngại ngần, bữa trước đã đồng ý cho cậu ở lại mà bây giờ lại đổi ý, ngại không nói thẳng với cậu được nên có kiếm tôi nói bóng nói gió với tôi vậy, tôi tới đây hỏi thử bây giờ cậu dọn ra được không."

 

"... Tìm thì tìm được rồi."

 

"Mà tạm thời không chuyển vào được hả?" Hà Tiền chớp mắt, nghe thấy sự do dự trong giọng nói y: "Sao không nói sớm! Để tôi kiếm cho cậu chỗ khác, nếu nhanh trong tuần này là có rồi. Nhà tôi thì nhỏ như lỗ mũi ấy, không thì cũng ráng chen chúc với cậu."

 

"Đừng, dọn được, tôi dọn ra được."

 

"Thật à?"

 

"Thật."

 

Kiều Phụng Thiên cứng đầu cứng cổ cậy mạnh quen, vào phòng nhìn Tiểu Ngũ Tử mới ôm trán thầm ảo não. Cậy sự ở mãi không đi rõ là lấy không của người ta, là mình sai. Nếu ở một mình y chui vào MacDonald ngủ cũng được nữa; nhưng bản thân đã thề son sắt phải chăm sóc Tiểu Ngũ Tử đến ngày trưởng thành, thế mà đến một chỗ dung thân cũng không có.

 

Nhà Đỗ Đông thì rộng rãi, nhưng Lý Lệ đang mang thai nhà cứ có người ra ra vào vào sẽ bất tiện. Trên lầu tiệm tóc có trải hai cái giường xếp, nhưng Lợi Nam vào hạ mưa phùn liên miên, trẻ con ở như thế kẻo lại ẩm thấp vào người. Kiều Lương sắp xuất viện về Lang Khê tới nơi rồi, nếu để Lâm Song Ngọc biết tình trạng khốn cùng túng quẫn như bây giờ làm sao bà yên tâm được.

 

Kiều Phụng Thiên đứng trong nhà vệ sinh vò tóc rối bù, đi qua đi lại liên tục, bụng nôn nóng không yên. Y dựa vào gương, vặn miết bồn rửa trắng xóa kêu kin kít.

 

Chốc lát sau điện thoại đổ chuông, lúc bắt máy giọng y cũng nhất thời cuống lên: "Chuyện gì vậy?"

 

Bên kia chẳng thấy ai ừ hử gì, Kiều Phụng Thiên nhìn tên danh bạ mà ngực chợt đánh thịch một cái. Y hơi chớp mắt, rồi hít sâu một hơi nhẹ giọng: "... Thầy Trịnh ạ."

 

"Tưởng em đang giận tôi đây này." Giọng Trịnh Tư Kỳ bên kia điện thoại đầy ôn hòa, vừa trầm vừa thấp: "Làm tôi sợ mình gọi không phải lúc."

 

Lòng dạ rối bời với bao nhiêu suy tư tối tăm của Kiều Phụng Thiên bỗng sạch trong chỉ sau một câu anh nói. Trăng thanh gió mát, không gian nhoáng cái được dọn dẹp thoáng đãng dễ chịu, bên tai kề sát vào loa điện thoại cảm giác yên lòng khôn tả, phút chốc quên đi giống tố ngày sau.

 

"Không có, thầy gọi lúc nào... cũng được hết."

 

Lúc nào em cũng vui lắm.

 

Trịnh Tư Kỳ cười, hơi thở phả vào điện thoại thành tiếng động hệt như khẽ khàng vờn qua tai Kiều Phụng Thiên: "Tôi đang muốn gặp em lắm đây này?"

 

Kiều Phụng Thiên ngẫm nghĩ, sờ lên thành bồn rửa tay bóng loáng: "Vậy thầy nói với tôi đi, nếu thuận tiện tôi có thể đến Lợi Nam gặp thầy, ở nhà thầy cũng được."

 

"Thế thì không ổn đâu."

 

Kiều Phụng Thiên khựng lại, sờ sờ ngón tay: "... Tại sao?"

 

"Bởi vì tôi là người nói thích em trước, nên phải cho tôi theo đuổi em mới đúng chứ, phải không?"

 

Kiều Phụng Thiên nghe mà nửa bên mặt tê rần, y ngồi xổm xuống đất bụm miệng cật lực nhịn cười, cằm chôn vào khuỷu tay, vai run bần bật, mũi đỏ lựng lên. Mãi lâu sau y mới ho nhẹ một tiếng, nói khẽ: "Văn sến mười điểm luôn, cho thầy thẻ xanh bản nâng cấp."

 

"Vậy em không xuống đây được à?"

 

"Xuống đâu cơ?" Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu lên cụng vào bồn rửa tay nghe "cộc" một tiếng vang dội, ráng nín nhịn không mở mồm chửi "đệch".

 

"Cổng bệnh viện, chỉ một lát thôi, nhanh lắm."

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn chiếc sơ mi ngắn Kiều Phụng Thiên mặc bị gió thổi tốc lên, gương mặt dưới bóng đèn đường màu vàng cam càng thêm sắc nét. Y chạy từ xa đến gần, hết nhìn trái lại nhìn phải với vẻ mặt không tin nổi, ý cười trên khuôn miệng dè dặt mà rạng rỡ.

 

"Thầy tới thật à."

 

"Đi photo mấy thứ giấy tờ, tiện chạy sang ôm em một cái."

 

Kiều Phụng Thiên không biết anh lại thành như thế này trong thời gian quá chớp nhoáng, suýt nữa thì sặc gió: "Hóa ra giảng viên đại học rảnh rang thế hả thầy."

 

Trịnh Tư Kỳ nắm tay y, dắt y đến dưới tán cây: "Mùa tốt nghiệp bận vô cùng đấy nhé, từng sinh viên hướng dẫn bảo vệ khóa luận, cuối tháng sau còn có lễ tốt nghiệp, cơ bản là làm liên tục ngày đêm không có quãng nghỉ, tôi đang tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi ấy chứ."

 

"Đành chịu thôi." Kiều Phụng Thiên mặc anh nắm tay mình: "Làm nghề gì chịu cái khó của nghề nấy mà."

 

"Sao em nói chuyện cứ y như chị tôi vậy?" Trịnh Tư Kỳ quay đầu lại, cười. Đến nơi thưa người, anh choàng tay ôm Kiều Phụng Thiên: "Từ giờ trở đi, tôi ôm em không để động viên em mà là có mưu đồ khác."

 

Kiều Phụng Thiên tựa cằm lên vai Trịnh Tư Kỳ bật cười.

 

"Em gầy ghê, cảm tưởng như bế em lên được luôn." Trịnh Tư Kỳ không nhịn được thốc hai tay dưới cánh tay Kiều Phụng Thiên, gồng sức vừa ôm vừa nhấc bổng lên.

 

"Ấy đừng đừng đừng!"

 

Kiều Phụng Thiên chưa kịp lên tiếng cản lại đã thấy hai chân mình rời mặt đất. Y vô thức níu chặt áo sơ mi Trịnh Tư Kỳ, nửa thân trên sượng cứng không dám cựa quậy linh tinh. Chỉ còn mỗi đôi mắt đen lay láy căng thẳng nhìn Trịnh Tư Kỳ đăm đăm: "Thầy thầy thầy thầy thả tay ra được không?"

 

"Thử cái thôi." Trịnh Tư Kỳ ghì đến khẽ khàng hôn lên cằm Kiều Phụng Thiên: "Em nhẹ quá, nhỏ xíu xiu thế này."

 

Tiếng ve lãng đãng kêu rù rì, không khí ngày hạ chợt đượm nồng.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment