Chương 86
Được người khác nói với mình những lời dễ nghe là cảm giác gì nhỉ. Trước đây, Kiều Phụng Thiên không biết.
Cảm giác ấy có khi nào từa tựa như đôi giày thể thao tốn công tốn sức giặt sạch tinh tươm, nhìn nó sáng bóng treo lơ lửng dưới nắng nhỏ nước tí tách, hay thời tiết thoắt nóng thoắt lạnh giục giã chùm hoa lan quân tử nở rộ rực rỡ. Đều không giống khi cả hai đều giản đơn tinh khôi, không như suy tư giờ phút này, hoảng loạn lớn hơn niềm vui sướng và sự luống cuống vượt trên những rung cảm.
"Khoan đã..." Kiều Phụng Thiên ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng thì sôi sùng sục, y không tin nổi ôm trán mình, nhìn xuống đất không được mà nhìn người đối diện mình lại càng không được. Tiếng thở của anh quá đỗi nhẹ nhàng và ấm áp hệt chiếc lông vũ lướt qua giữa đôi mày, độ ấm chỉ cao hơn nhiệt độ cơ thể một chút nhưng dường như đủ sức làm tan chảy xương thịt kề bên: "Thầy Trịnh... tôi..."
Dòng suy nghĩ của Trịnh Tư Kỳ dậy sóng, anh muốn đến thật gần thêm, muốn nhìn thấy những cảm xúc dập dờn trong đáy mắt y thật rõ. Nhưng Kiều Phụng Thiên còn đang hoang mang, dù rằng cảm xúc này có thể sẽ chóng phai nhạt, nhưng vì muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này nên Trịnh Tư Kỳ không nỡ nói gì thêm.
"Em sợ à?"
Kiều Phụng Thiên gật gật, khựng mất một lúc rồi lại vội vã lắc đầu.
"Tôi..."
"Thầy, thầy nói gì tôi đã nghe thấy cả rồi, tôi ra cổng Nam chờ thầy."
Kiều Phụng Thiên quay người, hơi cúi mình trước mộ phần, nhìn tấm di ảnh đen trắng trên bia mộ rồi cúi đầu rời đi. Trịnh Tư Kỳ không cản, chỉ im lặng nhìn bóng lưng nhỏ gầy kia vội vã đi xa, mỗi lúc một nhỏ nhoi rồi khuất dạng ở góc ngoặt phía sau tán tùng xanh mướt. Rõ rành rành là không biết phải phản ứng thế nào cho phải nên bỏ trốn đây mà.
Trịnh Tư Kỳ đứng đó thở dài, xoa xoa gáy, nở nụ cười đầy đất đắc dĩ. Anh quay đầu nhìn chằm chằm bức di ảnh của Quý Dần.
"Có phải quá đáng rồi không, với cậu lẫn em ấy."
Người hiện diện trong bức ảnh đó chỉ có thể trưng một nét mặt ôn hòa duy nhất, không nhìn ra được rốt cuộc là có đúng hay không. Mộ phần rất sạch sẽ không có một tí bụi bặm nào, cũng được trang hoàng cẩn thận bằng vòng hoa rực rỡ chung quanh tỏa hương thơm nhẹ nhàng. Hàng năm Trịnh Tư Kỳ sẽ đến hai lần, năm nay ngoại lệ nhiều hơn một lần so với mọi năm.
Những điều không thể nào vãn hồi là thứ khó buông bỏ nhất là điều rất dễ lý giải. Nhưng sau đó, con người luôn thích việc từng bước tiến về trước giống như đang suy luận một công thức nào đó, họ nhất định phải phân tích ra người có trách nhiệm cuối cùng gây ra hậu quả là ai, cái bấc nguồn cơn ngọn lửa cháy nằm ở đâu. Trịnh Tư Kỳ đã ngẫm nghĩ hằng nhiều năm ròng, và đã suy ra rất tường minh. Người có trách nhiệm không ai khác chính là mình, cái bấc nằm ở cánh cửa nọ, nó không nên được mở ra.
Tập thể gồm Quý Dần và Kiều Phụng Thiên thực tế là nhóm người sở hữu phương diện cảm xúc có sự khác biệt với mọi người. Không phải dồi dào hơn, cũng chẳng phải tinh tế hơn, mà là cách thức nảy nở có một chút sự khác biệt. Đối xử tốt với một cậu trai, từ tình bạn bình thường với sự ngưỡng mộ và tán dương sẽ phát triển thành tình bạn thân thiết, luôn luôn bước chếch khỏi vũng nước tình yêu; đối xử tốt với một số người, chỉ một thoáng vô tình từ lòng biết ơn lại vọt thẳng đến tình yêu.
Đối với Quý Dần, thời điểm anh mở cửa không thích hợp lắm; ngay tại lúc Quý Dần hoang mang không nơi nương tựa nhất vô tình đưa cho cậu ta luồng hơi ấm, khiến người ta tưởng lầm anh là ánh lửa giữa màn đêm tối.
Mà với Kiều Phụng Thiên, anh có nhận biết, anh có phát giác, thậm chí mỗi hành động anh làm ra đều có chung một mục đích cuối cùng. Điều này không chỉ vì anh đã sống thêm mười mấy năm nên tâm thái và những thứ theo đuổi đã biến hóa, mà còn thực sự đến từ những trải nghiệm được hình thành qua quá trình tiếp xúc với Quý Dần trước kia, hiểu rõ cái gì nên làm với họ, cái gì không nên làm, cái gì nói được với họ, cái gì không được nói ra.
Nếu người trên tấm bia muốn chỉ trích mình giả nhân giả nghĩa, vin vào người khác để tự cứu rỗi mình, Trịnh Tư Kỳ không đường nào phản bác.
Với Trịnh Tư Kỳ mà nói, tội lỗi của bản thân anh nặng nề, có vô thức dồn sự áy náy này cho bất cứ ai cũng vô phương giải tỏa. Có thể rằng thời gian dần trôi, áy náy có đậm sâu hơn nữa cũng sẽ dần phai nhạt, ngoài việc ghé thăm Quý Dần hằng năm, để mắt cha mẹ mỗi năm một già đi trong tự trách, Trịnh Tư Kỳ không còn cách khác. Thứ gọi là "Nếu lúc ấy" với người đã chết không có một xu ý nghĩa nào.
Mà thích Kiều Phụng Thiên là điều anh không thể kiềm chế bản thân, cứ dần dần bị hấp dẫn một cách chẳng tài nào kiểm soát.
"Xin lỗi."
Trịnh Tư Kỳ đứng thẳng người, im lặng cúi mình trước mộ phần.
"Lại tại tôi làm phiền sự yên tĩnh của cậu."
Kiều Phụng Thiên mất trọng lực ba ngày, giống như trải qua cơn say rượu dài dằng dặc.
Trịnh Tư Kỳ nói thích y, nói một cách hết sức rõ ràng, nói rất nhiều lần, nói lặp đi lặp lại.
Trong đầu cứ hệt lắp màn hình led đủ màu, chen chúc chật kín, từng câu từng chữ Trịnh Tư Kỳ nói cứ nhấp nháy liên hồi suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ không ngưng nghỉ trên màn hình. Đi kèm với giọng thuyết minh êm ái, chốc chốc là tiếng đàn violin cổ điền, chốc chốc lại có nhạc rock heavy metal, sắc màu sặc sỡ, rối rắm phức tạp y như đang nằm dài ra giữa vũ trường.
Kiều Phụng Thiên gần như không ngủ được. Y nhìn đăm đăm trần nhà màu xanh nhạt trong phòng bệnh đen đặc, trở mình thì giường kêu cọt kẹt đánh thức Kiều Lương với Tiểu Ngũ Tử, bèn ép mình chịu đựng không được lật qua lật lại. Đám người tí hon trong đầu cứ ca hát nhảy múa, tự tiện bắn pháo hoa um sùm mãi không yên, đốm lửa màu đỏ màu chàm chầm chậm bay tít lên cao, nở tung thành vô số những vì sao rực rỡ đến chói mắt.
Vui, đương nhiên vui chứ, y thích Trịnh Tư Kỳ đến thế cơ mà.
Nhưng đâu thể ngoảnh mặt đi vờ như không nhìn thấy sự do dự và hoang mang. Cũng như người béo mặc đồ mới, màu sắc chất liệu đường kim mũi chỉ đẹp xuất sắc, yêu thích vô tận nhưng khi mặc vào lại chật ních, chung quy đều là thứ cảm xúc lo lắng và phiền muộn trong vui sướng.
Tuổi tác, gia đình, thân phận, và xu hướng tính dục khác biệt ngay từ đầu.
Khi đầu bị chiếm cứ bởi chuyện gì đó khác, cuộc sống sẽ trở nên hỗn loạn. Đầu tiên là làm đổ hộp cơm giữ ấm của Kiều Lương, cháo nóng chảy lênh láng trên hành lang làm một cô điều dưỡng với hộ sĩ đứng đó giật cả mình; rồi ngẩn ngơ lấy lộn thuốc nhuộm trong tủ, lớ ngớ nhuộm tóc của khách từ màu sô cô la thành màu hạt dẻ, lỡ mà đụng phải vị khách nào không dễ tính Đỗ Đông đã phải đền ít nhất một cái thẻ vip trị giá một ngàn.
Rồi sau đó nữa, Kiều Phụng Thiên quên đi đón Tiểu Ngũ Tử đi học về. Tới tận chập tối Trịnh Tư Kỳ đậu xe dưới nhà bóp còi một tiếng, Kiều Phụng Thiên mới giật mình hoàn hồn, xếp hai bộ đồ đã phơi khô lại. Tiểu Ngũ Tử đeo cặp lên lầu gõ cửa trước, Kiều Phụng Thiên mở cửa cho cậu bé, y đánh mắt nhìn khắp, khẽ cắn cắn môi, do dự rất lâu mới vội vàng thay giày, "Chú về liền", sau đó chạy vội xuống cầu thang.
Rất rất nhiều lần, mỗi lần gặp gỡ Trịnh Tư Kỳ đều gấp gáp mà vui mừng như thế, vốn lẽ đã là vậy, không hề thay đổi do cảm xúc bên ngoài. Điệu bộ ấy giống con thiêu thân lao đầu vào lửa, song bản chất lại khác biệt, một bên đúng thật là lửa, còn một bên rõ ràng là ánh sáng chân thật.
Kiều Phụng Thiên ra khỏi tòa nhà, nhìn Trịnh Tư Kỳ đang đứng đợi ở cạnh xe, vẫn áo sơ vi thắt cà vạt như bao ngày. Chút ánh quang còn sơ sót lại cuối ngày khiến anh thoáng trông như một pho tượng cao quý mà tĩnh mịch trên bức phông nhạt màu và lớp lớp tầng sáng điệp trùng. Anh đứng dựa vào cửa xe, vẫn chưa có ý định gì là trở về mà giống đang chờ Kiều Phụng Thiên. Bầu trời nối liền tận trên cao, cây long não đằng sau càng trông giống tác phẩm hội họa đậm chất phương Đông của Lưu Bạch.
"Tôi tưởng thầy sẽ đi chứ."
Vừa thấy ai kia, nhiệt độ của nụ hôn lại bừng lên trán, vẫn cứ sôi sục, tới nỗi âm ỉ đau đớn.
"Tôi biết em sẽ xuống đây mà." Trịnh Tư Kỳ vẫn cười như thường: "Tôi còn đưa Trịnh Úc về nhà trước nữa kìa."
Kiều Phụng Thiên thở dài, xoa trán: "Thầy lại để con bé ở nhà một mình."
"Không, ở nhà hàng xóm." Trịnh Tư Kỳ bước về trước mấy bước, cúi xuống v**t v* tóc Kiều Phụng Thiên: "Xin lỗi em, hôn hỏng cả trán em ra rồi."
Kiều Phụng Thiên dời khỏi ánh mắt lấp lóe nọ, không phủi nổi hơi thở cứ hoài quẩn quanh của anh đi. Y cúi đầu sờ mũi nói vừa như phàn nàn lại vừa như không nhịn được cười: "... Ngày nào cũng nóng ran lên tưởng sắp khai mở thiên nhãn tới nơi."
Trịnh Tư Kỳ ấn ngón cái của mình lên: "Thật."
Bỗng nhiên, làn gió chập tối mát rượi nhẹ nhàng lướt qua mặt, quấn quýt kín đáo ở lại giữa những lọn tóc cùng với xúc giác đầu ngón tay chạm vào. Khác nào Trịnh Tư Kỳ thầm thì gì đó để mời hoàng hôn đến trong lặng thầm, thay anh giúp Kiều Phụng Thiên dịu dàng thổi vào vầng trán nóng hổi.
Cục đường sắt số bốn được xây dựng từ khá lâu đời, nên chỉ có hòn non bộ giả, còn đâu hiện tại khu dân cư không có tiện ích gì khác. Thi thoảng có cặp đôi như Trịnh Tư Kỳ với Kiều Phụng Thiên tối tối rảnh rỗi muốn đi dạo với nhau cũng chỉ có thể ngẩng lên ngắm cây long não, cây hông, cỏ sữa dại, cây bụi thân thấp, cây nhội với mật độ không đồng đều, đại khái cứ đi hai bước là có một cây, nắng chiều có lúc chiếu lọt qua kẽ lá có lúc không, quầng sáng nhạt màu cam vàng rơi vãi trên giày lúc ẩn lúc hiện.
"Những gì tôi nói với em hôm ấy, từng từ từng chữ."
Kiều Phụng Thiên nghiêm túc lắng nghe.
"Tôi không nóng đầu lên bật ra, cũng không phải một thoáng bốc đồng nhất thời, mà đều là thật lòng, đều là những gì tôi đã luôn muốn nói với em."
"Viết ra luôn à?" Kiều Phụng Thiên cười.
Trịnh Tư Kỳ cũng cười: "Đâu có, ngẫu hứng cả đấy."
Giờ này cũng đang giờ tan học tan làm, mấy cô cậu bé đeo cặp chạy ào ào sau mấy tòa nhà, cũng có cô chú đã ăn cơm tối từ lâu, phe phẩy quạt hương bồ dắt nhóc chó pug lông bóng lưỡng đi dạo. Cô chú có quen biết cười với Kiều Phụng Thiên rồi gật đầu chào hỏi, nhìn y xong lại nhìn sang Trịnh Tư Kỳ đứng bên.
"Em không cần phải nói ra băn khoăn của em, tôi biết." Trịnh Tư Kỳ nhìn cái đuôi ngoe nguẩy đi xa dần: "Tôi giãi bày suy nghĩ của bản thân với em chỉ vì tôi muốn làm như vậy, không có ý yêu cầu em cho tôi một câu trả lời chắc chắn, cũng không mưu đồ mối quan hệ giữa tôi và em sẽ có một bước chuyển biến rõ rệt ngay lập tức nào đó."
"Hẳn rằng em có rất nhiều điều muốn hỏi tôi mà tôi vẫn chưa trả lời từng vấn đề một."
"Tôi cũng không thể hoàn toàn cam đoan mình sẽ giải quyết mọi băn khoăn của em ổn thỏa, nên càng không thể nào liều lĩnh giữ chặt em."
"Nhưng tôi cũng có yêu cầu." Trịnh Tư Kỳ nhìn Kiều Phụng Thiên bằng ánh mắt vô cùng và rất mực dịu dàng, chỉ cần người tinh ý nhìn vào sẽ lập tức hiểu thấu cho lòng anh: "Tôi muốn biết suy nghĩ của em."
Kiều Phụng Thiên nhìn thấy trong mắt anh sự chờ mong, dù rằng nhạt nhòa và gần như chẳng ai hay biết được. Nét mặt này của anh hiếm hoi đến nỗi, Kiều Phụng Thiên nghĩ, hóa ra anh cũng mong mỏi điều gì đó.
Điều anh đã muốn, sao mình có thể không cho anh đây?
Kiều Phụng Thiên không kiềm được đỏ mặt, hơi không biết phải biểu cảm ra làm sao. Y hít một hơi, tỏ ra nghiêm túc nhìn vào Trịnh Tư Kỳ, nhích từ cổ áo sạch sẽ được là phẳng phiu của anh lên, ngần ngừ do dự mãi mới rơi vào cặp kính giữa đôi mày. Khóe môi Trịnh Tư Kỳ nhướng nhướng, nụ cười rạng rỡ nháy mắt lan tràn từ khuôn miệng nhuộm đến từng sợi tóc đen nhánh, rồi lại đầy tràn từ đôi mắt.
"Trịnh Tư Kỳ." Lần đầu tiên gọi họ tên anh một cách chính thức, mà chín quá hóa nẫu, chỉ trông vừa trang nghiêm vừa buồn cười.
"Ơi." Trịnh Tư Kỳ vẫn ở đó nở nụ cười.
"Thầy nghiêm túc chút đỉnh được không?" Kiều Phụng Thiên thật hết sức kém vui sờ mũi, che giấu trái tim đập bình bịch cứ chực lao khỏi yết hầu.
"Được được được." Trịnh Tư Kỳ ho khẽ một tiếng, đẩy kính.
"Trịnh Tư Kỳ à... em cũng vô cùng vô cùng thích anh."
Chỉ vừa dứt câu, Kiều Phụng Thiên bỗng thấy hoa mắt, cả cơ thể thoắt cái có cảm giác được ôm chặt siết. Một câu nói như phải dùng lòng dũng cảm gom góp cả đời để thốt ra còn khiến người ta hoa mắt chóng mặt hơn cả leo l*n đ*nh Everest, tình trạng mất trọng lực trầm trọng, đầu óc choáng váng nghẹn căng, đến cả sống lưng cũng tê dại. Qua vai Trịnh Tư Kỳ nhìn tới cây long não cao cao, y nhất thời không phân biệt được giây phút này là hiện thực hay đang trong giấc mơ.
Bàn tay Trịnh Tư Kỳ luồn vào tóc gáy đen tuyền của Kiều Phụng Thiên, cánh tay Kiều Phụng Thiên cũng chậm chạp và cẩn thận đặt lên bờ vai rộng lớn của anh. Hai người đi thẳng vào góc ngoặt cuối tòa, cũng chưa tới mức là hoàn toàn không có người, mà dù có thật thì Kiều Phụng Thiên cũng không quan tâm. Chỉ là chẳng biết Trịnh Tư Kỳ đang trắng trợn ôm chầm mình đây có phải cũng giống như y, cũng không quan tâm hay chăng.
Không quan tâm thường là cách làm sai lầm, nhưng là thái độ chính xác.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Hè rồi, yêu thôi.
Edit: tokyo2soul