Chương 85
Trong ấn tượng của Trịnh Tư Kỳ, Quý Dần là một người tốt bụng, im ắng và kiệm lời. Quý Dần cẩn trọng và giữ mình quá mức, giống như dựng cho mình bức tường cao để tự bảo vệ bản thân, không chủ động bước chân ra và cũng không dễ dàng gì cho người ngoài bước vào, thế nên rất dễ trông có vẻ lạc lõng, không thích chung đụng gì với ai.
Sự không thích hòa hợp của đại học ở cấp độ cao hơn mấy đứa nhóc cấp hai, cấp ba nhiều, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ cao cấp. Giống như đã biết chút ít khôn khéo lõi đời song vẫn chưa đủ để vận dụng sao cho xuôi chèo mát mái. Bạn cùng lớp ngoài mặt làm như Quý Dần không tồn tại, nhưng thực tế lại không thể thật sự phớt lờ. Sự tò mò ngấm ngầm bên trong càng lớn lại càng tỏ vẻ chẳng hề để ý, chẳng những thế còn xì xào bàn tán thiếu điều nghiền nát người ta thành bột mới chịu thôi.
Với bạn cùng ký túc xá đại học, thật ra Trịnh Tư Kỳ không buồn bận tâm đến ai cho lắm. Cự cãi bình thường thì cũng có mà chủ yếu toàn những vấn đề vặt vãnh tầm phào diễn ra trong quá trình sinh hoạt chung. Nhưng sự lạnh nhạt dành cho Quý Dần dường như là rõ ràng và đồng lòng.
Đi căn tin không ai chủ động mua hộ cơm cho cậu ta, Trịnh Tư Kỳ cũng không; trên nhóm lớp có thông báo mới, cậu ta bị bỏ lơ, không ai chủ động đứng ra nhắc mà Trịnh Tư Kỳ cũng đồng dạng không đả động gì đến; đi ra ngoài mặc áo ngược, cái mác hình chữ nhật mắc ngay cổ gặp người quen thấy chỉ cười khẽ không ai nói ra, còn Trịnh Tư Kỳ mặc dù không cười nhưng cũng không nói. Tới nỗi người ta rõ rành rành đang ở gần ngay sau lưng, thế mà vẫn nhất quyết phải đóng cửa vào, để cậu ta phải tự cầm chìa khóa mở cửa lần nữa.
Có lúc phớt lờ chính là một kiểu bài trừ và cô lập biến tướng, không ai nói được Quý Dần khác người ở chỗ nào, nhưng cũng vì cảm nhận thấy nhưng lại không tả rõ được nên mới bực bội, mới căm ghét. Trịnh Tư Kỳ chẳng phải dạng nước chảy bèo trôi, nhưng anh không muốn làm cánh chim khác biệt duy nhất trong tập thể. Vốn bản chất con người là hành xử theo xu thế chung của hoàn cảnh, Trịnh Tư Kỳ đã luôn biện giải trong suy nghĩ như thế.
Sự biến đổi diễn ra vào một đêm nọ, lần duy nhất Quý Dần quên mang chìa khóa phòng, cậu ta đứng ngần ngừ mãi trước cửa hồi lâu mới nhè nhẹ gõ cửa, chỉ gõ vỏn vẹn hai tiếng rồi bặt tăm.
Không ai ngủ say, ai cũng giữ im lặng.
Chừng mười phút sau đó, lâu tới mức tưởng là Quý Dần chỉ gõ hai cái như vậy rồi từ bỏ, cậu ta lại "khẩn khoản" gõ hai cái.
Trong phòng vẫn lặng phắc, hai người kéo tấm chăn mỏng đắp mùa hè mới trượt khỏi bụng, một người vội nhét tai nghe, Trịnh Tư Kỳ thì cúi đầu lật sách, tạm thời xem tiếng ve kêu ồn ào.
"Tôi nghĩ cuối cùng thầy sẽ ra mở cửa." Kiều Phụng Thiên chợt lên tiếng.
Trịnh Tư Kỳ nghe vậy thì cười: "Cậu chắc chắn thế à?"
"Ừm." Kiều Phụng Thiên gật đầu.
Trịnh Tư Kỳ chỉ đơn giản là bị tiếng gọi cửa yếu ớt, vừa cẩn thận vừa đắn đo, y hệt ba ngày chưa ăn cơm làm phiền. Anh gập sách lại cái "bộp", xuống giường xỏ dép lê. Giường trên nghe động tĩnh tức khắc ló đầu ra khẽ "Ê" một tiếng như tính ngăn lại, Trịnh Tư Kỳ kệ, đi ra tra chìa khóa rồi cau mày mở cửa ra, ánh sáng ngoài hành lang làm anh vô thức nhíu mắt.
"Muộn vậy còn đi đâu?"
Quý Dần vẫn đeo chiếc tai nghe bất ly thân, mấp máy khẩu hình miệng nói "Xin lỗi" nhưng còn chưa kịp bật khỏi miệng, cậu ta ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Trịnh Tư Kỳ một thoáng, hiển nhiên không tin nổi câu hỏi thăm chẳng có mấy gì là quan tâm của anh.
Cũng chính lúc này, Trịnh Tư Kỳ mới phát hiện đôi mày chổi trong truyền thuyết và đôi đồng tử trong suốt, cũng chẳng thấy đâu nét u sầu.
"Lần sau đừng về muộn."
Không chờ người kia trả lời, Trịnh Tư Kỳ đã để cửa hé rồi về ngủ, lên giường tắt đèn bàn được một lúc rất lâu mới lờ mờ nghe được tiếng "Ừm" khẽ. Cảm giác tội lỗi vì làm chuyện xấu với người ta bỗng chợt biến tan, Trịnh Tư Kỳ chỉ thấy gối đầu có vẻ mềm.
Rồi sau này, Quý Dần vẫn lẻ loi một mình như vậy, nhưng riêng ánh mắt dành cho Trịnh Tư Kỳ trở nên dinh dính, cứ như chỉ nhìn thôi cũng kéo sợi được vậy. Lọn tóc, cổ táo, tay áo, thắt lưng, ống quần, mũi giày. Trịnh Tư Kỳ nhạy bén phát giác cái nhìn chằm chằm chưa bao giờ tắt vào những nơi này, cứ dứt ra rồi lại tìm về, lướt qua rồi lại thôi, ngoại trừ khuôn mặt Quý Dần chưa bao giờ nhìn này ra, anh nghĩ là cậu ta nhìn nhiều tới nỗi đếm được có bao nhiêu đường may trên áo.
Kiều Phụng Thiên nghe anh kể, cảm xúc trỗi dậy trong lòng không sao tả rõ thành lời. Dường như thể món đồ mình thích mình trân trọng đã có người nào đó lặng thầm nâng niu từ tận bao nhiêu năm trước. Mình là người đến sau, đã chẳng thể nào chiếm được ưu thế.
"Thật ra anh ấy là... như thế với thầy chứ còn gì nữa." Kiều Phụng Thiên cố tình trêu.
"Tôi cảm giác được." Trịnh Tư Kỳ nhìn tấm bia mộ, "Thật sự tôi thấy rắc rối muốn chết, tôi muốn nói, tôi làm gì mà cứ nhìn tôi như vậy mãi thế, tôi có cố ý đâu, chuyện bé tí bằng hạt vừng đấy rốt cuộc có gì đáng để cậu có ý kiểu thế với tôi."
Quý Dần ngày xưa đi học chỉ ngồi cuối lớp biến thành nghỉ ngồi đằng sau Trịnh Tư Kỳ, Trịnh Tư Kỳ đổi lên dãy trước cậu ta sẽ không đi theo; lúc nộp bài tập về nhà cậu ta sẽ đặt lên bàn Trịnh Tư Kỳ, Trịnh Tư Kỳ xua tay chỉ chỉ giảng viên cậu ta mới chậm rãi tự đưa lên bục giảng; Trịnh Tư Kỳ chọc chọc vào vai cậu ta rồi chỉ vào tai nghe, Quý Dần như là mừng rỡ lắm giật một bên tai nghe xuống chìa kề bên tai Trịnh Tư Kỳ, Trịnh Tư Kỳ né đi chỉ xuống dưới, cậu ta mới phát hiện là dây tai nghe mắc vào kéo khóa.
Cảm giác im lìm thản nhiên mà bất khả xâm phạm ấy khiến Trịnh Tư Kỳ hiểu rõ đâu là nguyên nhân Quý Dần khác với mọi người khác. Nhưng thậm chí lý do để giận cũng không có, rõ ràng người ta không làm gì cả, chí ít nhìn ai thích ai là quyền lợi cá nhân, hoàn toàn không có lý do phân định đúng với sai.
Kiều Phụng Thiên không nói gì.
Trịnh Tư Kỳ đút tay vào túi: "Các bạn cùng lớp tinh mắt sáng suốt dễ gì mà không nhìn ra, bọn họ đứng ngoài bừng tỉnh cứ như biết được mấu chốt vấn đề lại vừa cảm thấy hoang đường buồn cười khủng khiếp. Tôi không hiểu, rõ ràng thấy mình vô tội, tại vì sao mình không làm gì cũng biến thành chủ đề cho họ buôn chuyện, thành cái đích cho họ chỉa mũi dùi, mà nguyên nhân đâu phải do tôi, liên quan gì đến tôi chứ."
Trong buổi kiểm tra thể chất năm tư, chiếc áo khoác Trịnh Tư Kỳ cởi ra bị dúi cho Quý Dần đứng bên, Quý Dẫn vội vã đẩy áo trở về từ chối, nhóm người mặt mày rõ là không vui đưa về trước. Trịnh Tư Kỳ mới chạy cự li một ngàn năm trăm mét thở hồng hộc, não phình cả lên, đang vừa thở vừa về khu ghế nghỉ thì thấy Quý Dần cầm chiếc áo khoác được gấp gọn ghẽ trong tay, dây tai nghe dài rơi trên áo.
Ánh mặt trời chói chang thiêu đốt sau gáy, tim đập thình thịch mau chóng, những ánh mắt chung quanh trở nên ráo riết sốt ruột một cách rõ rệt, thậm chí có người huýt sáo hô hào "Chị dâu Trịnh" rồi thình lình cả đám cười ầm lên, không phân biệt được là thiện ý hay ác ý. Quý Dần đưa áo ra trước, mặt mày đầy áy náy, Trịnh Tư Kỳ chỉ đứng đó nhìn chằm chằm không nhận lấy.
"Tôi không giống kiểu người như cậu, tôi không thích con trai, tôi nói thế đã đủ rõ ràng chưa?"
Trịnh Tư Kỳ còn nhớ rõ nụ cười áy náy của Quý Dần đã cứng đơ trên khóe môi ra sao, nhìn thấy sự ấm áp nhiệt tình khi nhìn mình bị dập tắt trong khoảnh khắc.
Kiều Phụng Thiên nhìn Trịnh Tư Kỳ vừa cười vừa nói: "Tôi thậm chí còn không chửi tục, tôi thấy cách nói của mình chẳng có vấn đề gì, cái sai lớn nhất của tôi là không nên đứng trước mặt nhiều người như vậy phủ nhận một hành vi rất hợp lý của cậu ấy, không có gì là khác biệt cả, cậu ấy cũng giống như tôi thôi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó vẫn sống yên ổn, nhưng trở nên kiệm lời còn hơn cả trước. Đến năm tư cậu ấy đi du học, học xong dắt bạn trai về nước công khai bị gia đình làm ầm một trận long trời lở đất, bị bố mẹ đuổi khỏi nhà, rồi sau đó nữa bắt xe đi tìm tôi sau bao nhiêu năm không liên lạc, kết quả gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc, rồi qua đời vào lúc đó."
Trịnh Tư Kỳ dừng lại một lát, ý cười vẫn chứa chan trên môi: "Tới tận bây giờ tôi vẫn thấy khó hiểu, hôm đó cậu ấy đến gặp tôi rốt cuộc là muốn nói gì với tôi nhỉ? Tốt nhất là mắng chửi gì tôi đi vậy, trách móc tôi hồi đó nói năng quá đáng, tự tiện mở cửa cho cậu ấy vào phòng để rồi cuối cùng lại đẩy cậu ấy ra."
Làn gió nhẹ thổi qua nghĩa trang công cộng Vinh Hoa, lả lướt trên những tán tùng cằn cỗi rồi nhẹ nhàng lướt qua gò má. Kiều Phụng Thiên thấy trong lòng khó chịu như có mớ bông liễu ứ nghẹn.
Chẳng lúc nào quên, sao có thể là đến mắng thầy được.
Nhưng Kiều Phụng Thiên ích kỷ không muốn nói cho Trịnh Tư Kỳ biết tự tồn tại của tờ giấy đó, không muốn dù chỉ một chút xíu nào.
"Vậy nên thầy cứ đối xử tốt với tôi thế này là vì thầy biết tôi giống anh ấy, nên thấy áy náy à?"
Trịnh Tư Kỳ quay đầu lại nhìn y: "Tôi đang muốn nói với em chuyện đó đây."
Kiều Phụng Thiên siết chặt tay.
"Lần ở chùa Nguyệt Đàm tôi biết em giống cậu ấy. Khi đó tôi đã cảm thấy em giống với cậu ấy, mỗi lần gặp em tôi đều nghĩ đến cậu ấy."
Kiều Phụng Thiên không đáp.
"Mới đầu tôi đối xử với em cũng chẳng tốt lắm đâu, nhưng đúng thật là có cảm giác vừa xấu hổ vừa day dứt, có tuổi rồi mới thấu suốt được kha khá chuyện, mà người nên nói xin lỗi nhất đã không còn nữa nên đành chuyển sự thiện tâm đã suy xét thấu đáo này lên người khác." Trịnh Tư Kỳ bước đến gần Kiều Phụng Thiên, bắt gặp y đang đăm đăm nhìn dưới đất, thật lâu sau mới cười dịu dàng, xoa xoa đỉnh đầu đen nhánh của y: "Ban đầu, đúng là như thế thật."
"Về sau những lúc nhìn em thi thoảng tôi vẫn nghĩ đến Quý Dần, nhưng không phải vì em giống cậu ấy, mà bởi em không hề giống cậu ấy. Quý Dần là kiểu người an phận thủ thường, một khi chìm xuống đáy sẽ xây chỗ trú tạm không muốn ngoi lên. Em thì khác, mỗi phút mỗi giây trôi qua em đều nỗ lực hơn cậu ấy. Thật ra em là người vừa ương ngạnh vừa ngang ngược, thật ra chẳng chịu nghe lời người ta khuyên chút nào, phải không? Em có lòng kiêu ngạo và sự tự tôn, hai cái đó cộng lại nặng phải đến chín chục ký đấy."
"Nhưng rõ là em lại dịu dàng và thiện lương đến thế, rõ là chân thành và ngây thơ hơn bất kỳ ai khác, cứ mỗi lần được gặp em là một lần tôi cảm nhận về em như thế. Tôi luôn cho rằng em cực kỳ giỏi giang, luôn có thể tiêu hóa hết mọi sự xấu xí ở chỗ không ai nhìn thấy, những gì còn sót lại chỉ là sự tốt lành của em dành cho mọi người, và hy vọng bản thân luôn sống thật tốt. Em như vầng mặt trời nhỏ vậy." Trịnh Tư Kỳ nâng gò má Kiều Phụng Thiên lên, xúc giác nơi bàn tay chạm đến nóng hổi: "Sau này tôi phát hiện tôi đối xử tốt với em là bởi chính con người em, em cười, em nói, em làm, em cắt tóc, em gấp quần áo cho tôi, em đứng ở đây, mọi điều, tôi thấy em thật dễ thương, thấy mến thích, thấy con tim mình rung động."
Tiếng Kiều Phụng Thiên hít vào rồi thở ra hết sức rõ ràng, cơ thể cũng run lên theo nhịp hô hấp. Y ngẩng phắt lên.
Tỏ tình trước mộ phần quả là chuyện vừa hết sức trái đạo đức lại vừa quá khôi hài, nhưng Trịnh Tư Kỳ chấp nhận. Anh không chờ nổi muốn ôm lấy Kiều Phụng Thiên dỗ dành, hôn Kiều Phụng Thiên.
"Tôi vô cùng thích em, thật đó."
Trịnh Tư Kỳ cúi đầu, đặt môi mình lên vầng trán Kiều Phụng Thiên.
Edit: tokyo2soul