Chương 84
Kiều Phụng Thiên giấu tên gã thanh niên giáo sinh đã biến mất đó, kể bằng tốc độ chậm rãi. Dãy núi thấp thoáng nhấp nhô đằng xa xa kia là núi Lộc Nhĩ.
Con người với tư cách là một cá thể vô cùng phức tạp mỗi cá thể là một suy nghĩ hoàn toàn khác biệt nhau. Có người sẽ thấy nỗi đau vơi dần đi sau mỗi lần kể chuyện, bộc bạch gần như trở thành cách thức họ khuyên giải cho bản thân; mà có người bất kể ra sao vẫn thấy đau đớn, dẫu mười năm hai mươi năm ba mươi năm, miếng thịt đằng sau lớp vảy vẫn vĩnh viễn đỏ au.
Kiều Phụng Thiên tỏ ra hết sức bình thản, nên Trịnh Tư Kỳ nhận định y là kiểu người thứ nhất. Mãi cho đến lúc y kể mình bị bắt ép nghỉ học mà có khóc lóc cũng vô tác dụng, nhạy bén bắt được tiếng nghẹn ngào thoảng qua anh mới lật đổ suy đoán bừa bãi của mình, chắc chắc là kiểu thứ hai. Chắc chắn Kiều Phụng Thiên là người vĩnh viễn khiến anh đau lòng đến không thở nổi.
Trong tác phẩm "Trốn Chạy – Runaway", tác giả Alice Munro đã viết mỗi người rồi sẽ luôn gặp phải một sự kiện, hay một ai đó khiến mình cảm thấy như thể đang có một cây kim giết chóc ở đâu đó ghim trong buồng phổi mình, và bằng cách thở thật cẩn thận mình tránh không cảm thấy nó. Nhưng thỉnh thoảng mình lại phải hít thở thật sâu, và nó vẫn ở đó*.
(*Theo bản dịch của Trần Thị Hương Lan, nxb Văn Học)
Rất nhiều người đứng ngoài không thể nghiệm được cảm giác đau đớn đó, nó lửng lơ, không diễn tả được, than vãn nhiều với người khác sẽ chỉ khiến họ thấy phiền hà chán chường. Nói to chuyện ra thì gọi là bi kịch của nhân tính, mà thu nhỏ chuyện lại thành thanh niên trẻ tuổi bồng bột bất chấp hậu quả, gieo gió gặt bão. Nhưng một khi xen lời bình luận câu chuyện này, dù có an ủi cũng khó tránh lâm vào thế nước trút từ trên cao hay trịch thượng.
Thời điểm đó Kiều Phụng Thiên trông ra sao nhỉ, Trịnh Tư Kỳ nghĩ.
Cao bao nhiêu gầy bao nhiêu, mặc đồng phục mùa hè cỡ bao nhiêu. Liệu da trắng hơn bây giờ, trắng tới độ trong suốt phát sáng. Cười nhiều hay ít, cười những lúc thế nào, cười vì ai. Ngẫm nghĩ kỹ thì, thật ra suy nghĩ của mình không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi câu chuyện Kiều Phụng Thiên tự kể, trái lại chậm rãi và tĩnh lặng như tiếng đàn gảy êm ái. Lý do là gì đây, thật khó nói. Thật vậy, những bài học thế tục quá nhiều ngày nay đã khó có thể khơi gợi lòng sự thương cảm hay lòng trắc ẩn từ người khác.
Chỉ một phút chốc do dự duy nhất, do dự khi gánh nặng mình để tâm suốt từng ấy thời gian nay được đặt trong tay thản thiên bóc trần. Rốt cuộc mình có thể thay em ấy tháo gỡ, để rồi dẫn em ấy mau chóng tiếp tục hành trình hướng về phía trước chăng.
"Tôi xem mặt cậu, chỗ cậu nói ấy."
Kiều Phụng Thiên nghiêng mặt đi, nâng gò má, vén tóc mai ra sau tai: "Chỗ này."
Gò má rướn cao khiến đường quai hàm trở nên sắc nét hơn cả. Người xem tướng hay nói kiểu người này tàn nhẫn bạc tình bạc nghĩa, cư xử lạnh nhạt. Nhưng suy đoán này rõ ràng là phi logic. Kiều Phụng Thiên bạc tình bạc nghĩa ở đâu chứ? Trái tim vỡ tan thành từng mảnh của y trong sáng và mềm mại, chỉ đơn giản là y gầy gò mà thôi. Vết sẹo in hằn ở nơi ấy sờ vào có hơi lồi ra, viền màu đỏ thẫm bao quanh còn bên trong có màu nâu đỏ.
"Thật ra cũng không rõ mấy." Trịnh Tư Kỳ chạm lướt rồi dời đi, chốc lát sau lại sờ vào.
"Bình thường tôi hay xài gì đó che đi mà, món mà mấy cô nàng để trang điểm ấy." Y nghiêng mặt đi, khóe mắt khó tránh hơi nhíu lại: "Thầy có thấy õng ẹo lắm không?"
"Không đâu."
"Thầy trả lời nhanh vậy, chẳng đáng tin gì hết."
Trịnh Tư Kỳ đẩy kính: "Ừm, vậy thế này đi, thật ra nghĩ kỹ hơn tí thì, tôi cảm thấy... không đâu."
Kiều Phụng Thiên nhướng mày nhìn anh, hai người cùng lúc nghiêng đầu bật cười.
Kiều Phụng Thiên buộc sợi dây ni lông giữa hai cái cây để phơi quần áo vừa giặt, trong thau gỗ mun nọ có áo mùa đông màu xám xịt của Kiều Tư Sơn hút no nước nặng trình trịch, lúc vắt lên dây gần như nặng trĩu muốn rơi cả xuống, ống tay áo với vạt áo kéo lê dưới đất.
Trịnh Tư Kỳ bèn phụ Kiều Phụng Thiên buộc dây lên cành cây cao hơn. Y đang ngửa đầu đứng dưới cánh tay anh thì thình lình Hà Tiền nhắn tin tới, điện thoại trong túi quần run bần bật. Kiều Phụng Thiên mở ra xem, âm tính. Cảm xúc của Hà Tiền gói gọn trong hai con chữ ngắn gọn được chắt lọc kỹ lưỡng, không có lấy một cái dấu chấm than, đến nỗi Kiều Phụng Thiên không cảm nhận thấy sự nhẹ nhõm và hồi hộp.
Kiều Phụng Thiên dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn nút dây thắt ở tít trên cao trong tay Trịnh Tư Kỳ.
Cuộc sống lạ lùng, dẫu xấu dẫu tốt, tất thảy đều hời hợt như cánh hoa chợt phiêu đãng, như giọt mưa chợt tuôn rơi.
"Lát nữa có bận gì không?"
Kiều Phụng Thiên giũ quần, nhón chân mắc lên dây ni lông: "Phải đi bệnh viện trên trấn nói chuyện với bác sĩ chủ trị, coi rồi chỉnh lại giường ở nhà, còn phải đi mua nệm xài một lần nữa, bao gối, ống hút, khăn mặt, tiện đường ghé phòng quản lý giao thông vận tải, bằng lái anh tôi còn bị giam ở đội cảnh sát giao thông Lợi Nam. Nếu lo bữa trưa cho bé Táo thì thầy về sớm đi, tối nay tôi bắt xe đi được mà."
"Tôi không nói chuyện đó." Trịnh Tư Kỳ đáp: "Ý tôi là, ngày mai đi với tôi đến chỗ này được không?"
"Ngày mai? Đi đâu?" Kiều Phụng Thiên quay đầu nhìn anh.
"Nghĩa trang công cộng Vinh Hoa."
Đêm hôm ấy trước khi đi, lần đầu tiên Kiều Phụng Thiên thấy Lâm Song Ngọc muốn nói rồi lại thôi. Trong phút chốc cả hai đều muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ giữ im lặng. Giờ này y không còn bao nhiêu tiền, lặng lẽ để lại ba ngàn nhét trong túi áo khoác Kiều Tư Sơn, đến khi ông run rẩy ra tiễn mới hơi có vẻ giống phút tiễn biệt. Trịnh Tư Kỳ đứng dựa cửa xe đợi. Đây cũng lần đầu tiên anh thấy bầu trời sao Lang Khê, hệt đại dương mênh mang sâu thẳm cuộn sóng cả, vầng trăng lưỡi liềm khuất dạng bị biến thành lớp bọt sóng tung tóe trên mặt biển.
Gió đêm dưới núi ù ù kêu rít, Trịnh Tư Kỳ ngửi thấy mùi nắng dịu êm lan khắp cơ thể. Anh nghiêng đầu nhìn, Kiều Phụng Thiên đang bước về phía mình, Lâm Song Ngọc đứng ngoài cửa nhà khuất đằng sau lưng y lại vẫy vẫy tay, hơi mím môi rồi sau đó hơi khom người với mình. Hơn cả lời chào tạm biệt và cảm ơn đã quá rõ ràng, dường như một lời nhắn nhủ khẽ khàng kín đáo.
Nghĩa trang công cộng Vinh Hoa nằm ở phía Tây thành phố, gần Minh Viễn núi Liên Hoa.
Lúc nhìn thấy Kiều Phụng Thiên, Trịnh Tư Kỳ gần như sửng sốt.
Tóc Kiều Phụng Thiên đã nhuộm đen hẳn như màu mực, cũng đã cắt ngắn đi nhiều. Phần tóc mái cắt ngang trán được cắt tỉa gọn chỉ còn lại một khúc ngắn ngủn mát mẻ, để lộ gáy với trán.
"Sao cậu..."
"Trời nóng quá, kiểu tóc cũ nhìn nực muốn chết luôn." Kiều Phụng Thiên chậm rãi đến gần xe anh, cúi đầu gãi gãi, cười mà như không: "Lâu quá không nhuộm đen nên hôm qua nhuộm lại... Xấu à? Nhuộm hơi đen quá phải không thầy? Đỗ Đông bảo màu lên đen thấy rõ luôn, người ta nhìn vào là biết liền, cậu ấy bảo tôi nhuộm nâu đậm đi mà tôi không chịu, tôi sợ phai màu..."
"Tôi có bảo xấu bao giờ."
"Hả?"
Trịnh Tư Kỳ nhè nhẹ chọc lên trán y: "Đẹp vô cùng."
Thật sự rất đẹp.
Bình thường khuôn mặt mi dài mắt trong veo của Kiều Phụng Thiên vốn đã hợp với thẩm mỹ phương Đông, nay mái tóc ngắn màu đen lại càng làm nổi bật những đường nét vốn thanh tú và sắc nét. Lột bỏ màu đỏ rực hút mắt, nhìn qua Kiều Phụng Thiên thoáng trông khác nào một cậu học sinh xinh xắn tươm tất, nom trong veo như vốc nước suối. Đẹp đến mức khiến tim Trịnh Tư Kỳ đập rộn mãi không thôi.
"Lên xe."
Nghĩa trang công cộng Vinh Hoa là nghĩa trang công cộng lớn nhất Lợi Nam. Nơi đây phủ đầy những tán thông còi cọc thấp bé, có cả một cái hồ nuôi vài con cá chép đỏ ở chỗ hợp phong thủy, những nụ hoa lựu màu đỏ cam rụng xuống rải rác trên mặt hồ gần như trùng màu với đuôi cá chép đong đưa dưới làn nước. Kiều Phụng Thiên không hề hỏi người anh đến thăm là ai. Đã là nghĩa trang công cộng thì chỉ có thể là một người quen cũ nào đó. Còn chuyện người ấy có liên quan đến mình thế nào và bao nhiêu, tạm thời Kiều Phụng Thiên để cho đầu mình nhàn rỗi, không nghĩ được nhiều vậy.
Trịnh Tư Kỳ đi trước, thi thoảng dừng lại chờ Kiều Phụng Thiên đi ngang hàng với mình. Sau khi bước qua hết con đường rải đá trắng, Kiều Phụng Thiên lại tụt về sau.
"Cậu làm tôi muốn nắm tay cậu dắt đi thật đấy." Trịnh Tư Kỳ quay đầu cười trầm, ôm chặt bó hoa cúc vàng nở rộ trong lòng.
Kiều Phụng Thiên bước nhanh chân, ra sức cúi gằm đầu để lộ mái đầu đen nhánh: "Quái vật chân dài xẻ tà dưới rốn."
"Hay nhỉ." Thế mà Trịnh Tư Kỳ chìa tay thật, cơ mà lại đi kiếm lệch, chỉ nắm tay áo Kiều Phụng Thiên: "Cậu nói chuyện với tôi cái kiểu này à, hửm?"
Kiều Phụng Thiên cũng không rụt tay về, quẹt mũi cười: "Xin lỗi thầy Trịnh ạ."
"Cậu mà nhận lỗi muộn thêm tí nữa là tôi đánh rớt kỳ này nhé, bạn học Tiểu Kiều."
Trên đường đến đây Kiều Phụng Thiên còn tưởng là đến thăm mẹ bé Táo, tới lúc đứng đối diện bia mộ mới trông thấy trên bức di ảnh là một người đàn ông. Bức di ảnh chỉ hai màu đen trắng, đôi mày sáng sủa hiền hòa, đuôi mày vừa dày vừa thô nằm dưới vầng trán đầy đặn, toàn bộ đường nét khuôn mặt trông cực kỳ hiền lành nhẹ nhàng. Nếu chỉ nhìn bức ảnh này thôi Kiều Phụng Thiên vẫn chưa biết đây là ai. Trên tấm bia đá cẩm thạch màu xám nhạt có hàng chữ sơn vàng xếp ngay ngắn, mộ của con trai thân yêu Quý Dần.
Con người khi bỗng nhiên ngộ ra gì đó thường nhạy bén đến lạ kỳ, có khả năng xâu chuỗi những sự vật sự việc xa nhau với khoảng cách tính bằng dãy núi hay đại dương lại với nhau.
Quý Dần chính là JY, mà JY chính là chữ ký trên tờ giấy nọ, tờ giấy viết lời nhắn gửi đến Trịnh Tư Kỳ, "Tư niệm hằng nhung nhớ, chẳng lúc nào quên".
Hóa ra là người này ư?
Kiều Phụng Thiên nhìn Trịnh Tư Kỳ cúi người đặt bó hoa cúc lên bia mộ.
"Đẹp trai không?" Trịnh Tư Kỳ đứng dậy, nhìn y cười mà như không.
Kiều Phụng Thiên lại đưa mắt nhìn bức di ảnh trên tấm bia, gật đầu tâng bốc: "Đẹp trai lắm."
"Trả lời như này chưa chuẩn rồi."
Kiều Phụng Thiên chịu thua sờ sờ mái tóc ngắn cũn: "Đẹp trai lắm, nhưng không đẹp trai bằng thầy."
"10 điểm." Trịnh Tư Kỳ vỗ tay bộp bộp thành tiếng, hướng về ngôi mộ: "Cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi."
Giọng nói bình thản không có chút gì là đau thương của nỗi đau chia lìa sinh ly tử biệt, cứ như thể chỉ là câu giới thiệu xã giao thường tình trong bữa cơm, ngay sau đó sẽ cụng ly nói với nhau câu "Hân hạnh hân hạnh".
Edit: tokyo2soul