Kiều Phụng Thiên thấy trên mặt đất xuất hiện một cái bóng đen đặc, sậm màu hơn cả những đám mây xám xịt chồng lấp lên nhau.
"Không quay về thật ra cũng tốt lắm." Tiếng người đàn bà nhặt cúc hài nhi nghe lách tách rõ mồn một trên đầu ngón tay, nghe dứt khoát một lần là đứt lìa: "Về đây có ai coi con ra con người đâu."
Người đàn bà kia nhét hạt hướng dương vào miệng, mồm miệng bắt đầu kỳ quặc ra vẻ tinh tướng: "Ô kìa chị nói cái gì vậy!" Bà ta vừa cắn cắn tách vỏ hạt hướng dương vừa cười: "Mẹ chứ ai không coi nó ra con người? Đừng có ở đó mà móc méo cạnh khóe người ta!"
"Ai trả lời thì tôi nói người đó."
"Ồ, chắc có miệng chị biết nói đấy." Bà ta vứt mớ vỏ hướng dương bay lả tả đầy đất, quay phắt hất đuôi tóc khô xơ vào to giọng: "Con kia đâu cầm chổi ra quét sân mau lên, ngày nào cũng chết gí trong nhà không được cái tích sự gì!"
Mãi một lúc lâu sau từ trong nhà mới có tiếng một cô gái bực bội đáp: "Mẹ không có tay hả."
"Con kia mày nói thêm câu nữa tao nghe xem."
Người đàn bà lao đùng đùng vào nhà như gió lốc, tông sầm cánh cửa màu lam. Đám ruồi muỗi loanh quẩn một hồi rồi mới chịu bay đi không buồn quay lại.
"Con không biết mụ đó à?" Dì Tống hơi tựa vào song cửa sổ: "Cái mồm còn chui ra khỏi bụng mẹ trước cái đầu, đã thấy còn không chịu tránh đi?"
"Mụ đó cứ gặp người ta là bép xép hết cái nọ tới cái kia, mẹ con không sống yên ổn nổi."
Kiều Phụng Thiên đưa mắt nhìn dì Tống, đôi ngươi tối màu càng thêm đen đặc. Người đàn bà nhặt cúc hài nhi như giật mình sững người, lát sau tay lại thoăn thoắt, tốc độ nhặt từng cành còn nhanh hơn cả vừa nãy.
"Vậy, con không thể rời khỏi nơi này được nữa à?" Kiều Phụng Thiên lạnh giọng.
Đây là câu mà Trịnh Tư Kỳ nghe không rõ ràng nhất, giọng của y quá nhỏ, gần như rúm ró.
Ngay từ ban đầu anh đã chẳng cách nào tiến tới, không phải vì sợ càng không phải vì tránh né. Lý lẽ tốt, nhưng không phải phương thuốc chữa bách bệnh, Kiều Phụng Thiên đã nói mình không xen vào anh sẽ không tự tiện làm trái ý y. Nếu anh trẻ lại chừng mười tuổi, chắc chắn anh đã nhịn hết nổi rồi cho xem.
Nhịn hết nổi lao tới quát tháo, rồi ôm chặt Kiều Phụng Thiên, để ngực mình che khuất đôi tai lẫn khuôn mặt y, dẫn y vào màn đêm khuya vắng lặng không gió rít hay mưa dông để có được giấc ngủ ngon, để chữa những tổn thương chưa lành.
"Con nói câu này nghe dội đấy. Dì làm gì có ý đó?"
"Người không chấp nhận số phận thì phải làm sao, biết làm gì với thói đời này đây ạ?
"Đừng chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện thay đổi người khác thay đổi xã hội, con phải học cách thay đổi bản thân chứ."
Đôi mắt tam giác của người đàn bà cong cong, ý cười lúc nào cũng chỉ đẹp đẽ bề ngoài.
Không thể nói là có lý mà cũng không thể nói là vô lý được, Kiều Phụng Thiên bỗng khựng lại, giật mình chợt nhật ra trước khi về hưu người phụ này là giáo viên dạy môn tư tưởng chính trị trường trung học Hương Trấn.
Lang Khê như một cái hộp gỗ chật chội nơi vàng thau lẫn lộn. Có người mặt mày trời sinh giống một pho tượng thú trấn mộ với sừng nhọn và răng nanh, phô trương rõ sự xấu xa ngoài mặt. Có người lại mang trong mình khí chất người trách trời thương dân trời sinh, song bụng chưa chắc đã khoáng đạt rộng mở, vậy nhưng miệng như chứa được sông hồ. Họ cho bản thân là đúng tự mò đoán đưa ra giả định về người khác, càng dùng lời lẽ trau chuốt hoa mỹ bao nhiêu, mũi kim châm xuống càng khiến người ta đau tới nhảy dựng lên bấy nhiêu, nhưng đến khi kéo tay áo lên lại chẳng mảy may in lấy một vết sẹo.
Lang Khê là bộ mặt tổng hợp tầng lớp đáy xã hội, mỗi người một vai riêng, không ai tranh giành đất diễn của ai.
Chung quanh Thanh Trì bao bọc bởi rừng thưa cỏ dại, nước dẫn từ núi về, không khí mát mẻ, chỉ cầm cái quạt hương bồ với chiếc ghế mây ở đây thì quả là một ngày thư giãn giữa hè lý tưởng. Lúc này mùa hạ chỉ vừa chớm như nụ liễu còn tươi non, không đủ nóng bức để nước bốc hơi. Những cánh rừng đồng ruộng tít tắp xanh um mà vẫn mơ mộng trữ tình, bóng mây phản chiếu trên mặt ao trong veo trôi nổi lửng lơ, lăn tăn những gợn nước dập dìu rồi chậm chạp tan biến.
Lần đầu tiên Trịnh Tư Kỳ thấy có người giặt quần áo bằng chày gỗ, cái chày gỗ to và dài nhẵn thín trong tay ướt sũng, khi y giã chày xuống nước bắn lên tung tóe dính vào ống quần y.
"Hay không?" Kiều Phụng Thiên lấy một nắm bột giặt rồi lại múc một vốc nước sạch rưới lên.
"Hay, vô cùng luôn."
"Tôi cũng hơi hoài nghi chắc thầy chưa từng giặt tay bao giờ." Đây không phải loại bột giặt loại đóng bịch hay bán trong chợ với siêu thị, không tạo nhiều bọt, chạm vào cảm giác thô vừa rít mà có thể giặt quần áo trắng sáng như tuyết: "Máy rửa bát máy giặt máy hút bụi tủ tiệt trùng cái gì cũng tự động... thiếu mỗi máy gội đầu tự động thôi."
"Cậu không hiểu đâu, vấn đề là nhờ những người tiêu dùng như tôi nên khoa học kỹ thuật mới phát triển đấy."
Kiều Phụng Thiên buông chày gỗ xuống, vò ống quần nhẹ nhàng: "Biết dát vàng lên mặt thật đấy, chỗ nước ở đây còn không bự bằng mặt thầy đâu."
Quần của Trịnh Tư Kỳ làm bằng vải cotton nên ngâm nước không bị nhăn với phai màu, nếu không Kiều Phụng Thiên chắc chắn đã chẳng tự tiện giặt tay thế này. Có đôi khi tội tâm con người đầy rẫy những cảm xúc muộn phiền, u ám, buồn tẻ hay khó hiểu, sự khác biệt nằm ở việc ta đang làm gì và làm với ai.
Thời đi học lúc phát bài chỉ cần thấy quyển vở bài tập của mình để kế vở người mình thích thầm thôi là tim nổi trống đập bình bịch. Hết đi học rồi lúc đọc sách cắm cúi tìm mấy con chữ nhỏ xíu in tên người mình thầm mến, giả vờ người ấy xuất hiện trong trang sách như một hạnh phúc bất ngờ được gói ghém đẹp đẽ. Còn bây giờ giặt quần áo của người ấy lại cố tình ướm tay mình đo chiều dài chân người ấy, v**t v* chiếc cúc ôm lấy vòng eo người ấy.
Trịnh Tư Kỳ không đứng cạnh Kiều Phụng Thiên, vì anh cao hơn y hẳn một khúc nên đứng xuống bậc thang bằng đá xanh rộng rãi bên dưới. Vậy nên những lúc Trịnh Tư Kỳ không quay lại nhìn, Kiều Phụng Thiên có thể âm thầm ngắm nghía tỉ mỉ góc nghiêng của anh.
Câu nhìn ngang thành dãy nhìn nghiêng thành đỉnh dùng để mô tả thế núi, thế nhưng chắc gì không dùng để hình dung con người. Quả là cực kỳ lãng phí khi không ngắm người có dáng mũi cao và đẹp ở góc nghiêng, đường thẳng thẳng nhô hiện ra kia là khí chất là học thức, còn đường cong hạ xuống ấy là nội liễm là tự xét đoán. Nghĩ kỹ thì, Trịnh Tư Kỳ là một người rất Trung Quốc, không có nghĩa là thiếu khôn khéo mà trái lại, anh là một người cực kỳ nhạy bén, song lại bị khí chất sĩ phu trí thức trung hòa về tĩnh lặng. Như thời khắc giao mùa cuối hạ đầu thu, càng lấn sâu lại càng thấy mát mẻ dễ chịu mà vẫn luôn tồn tại sự ấm áp thường trực.
"Chuyện của Tiểu Ngũ Tử." Trịnh Tư Kỳ nhìn y.
Kiều Phụng Thiên đang nghĩ vẩn vơ, ngắm anh chăm chú quá nên không dời mắt đi kịp, trong phút chốc bị người ta nhìn thấy hết bộ mặt giống như si mê đắm đuối không sót tí gì. Kiều Phụng Thiên giấu đầu lòi đuôi lia vội sang nhìn chỗ khác ngay lắp lự, ngoái đầu nhìn quanh quất mặt ao trong vô định, tay quẹt quẹt chóp mũi như che giấu, hoảng tới độ chẳng tập trung tiêu cự lại một điểm được.
"Tôi nói chuyện với mẹ cậu rồi."
Trịnh Tư Kỳ đưa tay, bốn ngón tay anh áp lên má trái Kiều Phụng Thiên, đẩy mặt y về phía mình, ngón cái cong lên dịu dàng lau bọt xà bông trắng xóa vô tình dính trên chóp mũi y.
"Với tư cách người ngoài cuộc của mình, tôi đã làm nhiều nhất có thể rồi. Mặc dù mẹ cậu hỏi quan hệ của cậu và tôi, nhưng tôi trả lời rất khách quan. Còn việc mẹ cậu có đồng ý hay không, có tin hay không, tuy bây giờ tôi không thể cam đoan với cậu một trăm phần trăm, nhưng theo tôi thái độ của mẹ cậu là có sơ hở."
Mớ bọt trên đầu ngón tay Trịnh Tư Kỳ bị bóp dúm tan đi mất.
"Chuyện tìm được nhà rồi còn chưa kịp nói với cậu, bảy chục mét vuông, nằm ở vị trí tốt, giá lại rẻ, tháng tám này là chuyển vào được, cậu chỉ cần ở cục đường sắt số bốn thêm một, hai tháng nữa thôi." Trịnh Tư Kỳ dừng lại một chốc, tiếp đó giọng điệu anh dường như còn chắc chắn hơn cả vừa nãy: "Cậu về làm công tác tư tưởng với Tiểu Ngũ Tử cho ổn thỏa, để cậu bé phải có quyết tâm được ở lại Lợi Nam đi học, không có gì quan trọng hơn mong muốn của cậu bé cả. Nếu còn vấn đề gì nữa nhất định phải nói cho tôi biết, giao hết mọi chuyện có thể cho tôi, tôi sẽ giúp cậu."
Kiều Phụng Thiên chợt nhận ra bản thân đã khó lòng mở miệng nói hai chữ "Cảm ơn" với anh đến nhường nào. Y đã buồn phiền vì mọi sự với anh dường như luôn thuận buồm xuôi gió, anh không thiếu thốn gì, cũng ảo não trước sự nhỏ bé đến độ không thể nhỏ bé hơn nữa của bản thân, chẳng thể đáp lại sự dịu dàng của anh dẫu chỉ là một phần của một trăm một ngàn.
Áng mây trời mỏng manh tan đi, tia nắng đột ngột dội thẳng xuống chói lòa đôi mắt.
Thế là có hai đồ đần một chỉ biết gật đầu lia lịa, một cứ nhìn đăm đăm cổ áo người kia mãi không chịu thôi.
"Cậu ở đây hay bị người ta... khi dễ vậy à?"
Ánh mắt Kiều Phụng Thiên chợt hướng lên, ngơ ngác nhìn vào mắt anh chăm chú —— Kiều Phụng Thiên không biết do cung phản xạ của anh hơi dài quá hay do anh đắn đo chần chừ mãi đến tận bây giờ mới dám mở lời.
"Khi dễ tôi sao?" Trọng âm đặt ở từ khi dễ.
"Cậu thấy không phải à?" Trịnh Tư Kỳ nở nụ cười: "Như thế còn không gọi là khi dễ thì là gì?"
Anh hiểu lầm ý của Kiều Phụng Thiên, tưởng y cho là bấy nhiêu chưa tính đến mức khi dễ. Nhưng thật ra ý của Kiều Phụng Thiên là đương nhiên đấy không là khi dễ, mà phải gọi là vũ nhục mới đúng.
"Cũng bình thường thôi, vẫn vậy mà." Kiều Phụng Thiên không trả lời bằng câu "Không sao tôi quen rồi", cái nét gắng ra vẻ kiên cường kia tới bây giờ đã bị Trịnh Tư Kỳ âm thầm gạt phăng đi mất rồi.
Sự thật là con người không thể ở lại trong mùa xuân quá lâu, bởi nó vốn dĩ mang trong mình sự dịu dàng và nguồn sức mạnh khổng lồ.
"Tại sao?"
"Thầy hỏi tại sao gì cơ?"
"Tại sao họ lại nói cậu như vậy?"
Thực tế Kiều Phụng Thiên không sợ bóc mở sẹo của mình ra, mở ra sẽ đau đớn, tuy y không sợ đau nhưng vết sẹo này xấu xí quá, y sợ bản thân khó coi, sợ mình dọa người khác và tự khiến bản thân khó xử. Y không thể nào chắc chắn rằng người nào bề ngoài ôn hòa đều thật sự thiện chí và bao dung, sợ họ trông thấy hành động không thể tha thứ của mình hoảng sợ vội vã bỏ đi mất, mà có bỏ đi cũng chẳng sao cả, miễn đừng quay về ném đá lên đầu mình là được.
Huống gì chuyện của y và gã kia không hoàn toàn xem như "ép mua ép bán". Chỉ treo cái mác vì mình là trẻ vị thành niên chưa biết điều nên đổ mọi trách nhiệm lên đầu người khác thì đúng là giỏi đổ tội, giỏi tự cho mình là trung tâm quá rồi. Vậy nên sau này mọi sự nhẫn nhịn của y đều ngầm chứa sự tự ti, tự nhắc nhở mình tự làm tự chịu.
"Thầy muốn nghe không?" Kiều Phụng Thiên vắt quần.
"Muốn nghe." Có người nặng tâm tư, câu hỏi còn trĩu lòng hơn cả câu trả lời. Trịnh Tư Kỳ đáp không nặng nề cũng không chần chừ mà rất bình thản cởi mở. Giọng điệu anh đầy chắc chắn như thể thốt ra một câu hết sức bình thường giữa lúc đánh cờ "À, tôi muốn nghe chuyện hay ho bữa trước cậu nhắc".
"... Thế lúc tôi kể xong thầy đừng có mà xem thường tôi nhé."
Trịnh Tư Kỳ đẩy kính, cười với y.
Tầm giờ này ao Thanh Trì vắng hoe không một bóng người, nắng dịu êm và bầu trời xanh trong. Thời tiết đẹp thế này đau khổ khóc than thì vô vị quá, thế là Kiều Phụng Thiên muốn mở đầu bằng một câu gì đó kinh thiên động địa, nhẹ nhõm một tí, thú vị một tí, chẳng hạn như chỉ vào thềm đá xanh dưới chân anh nháy mắt tinh nghịch: "Thầy tin không, chỗ thầy đang đứng đó là nơi mười mấy năm trước tôi nhảy xuống, nghe tõm một tiếng luôn mà!"
Edit: tokyo2soul