Chương 82
Kiều Phụng Thiên lén xem hết vòng bạn bè của Trịnh Tư Kỳ, còn lướt đi lướt lại hẳn hai ba lần. Y không chắc vụ có người đến xem tường nhà này có thông báo cho chủ tài khoản không, nên đã do dự mãi trước lúc thoát ra.
Trịnh Tư Kỳ thích gọi tôm ở nhà ăn đại học Lợi Nam, trong mười mấy tấm hình chụp bữa trưa ở nhà ăn trường trên này, Kiều Phụng Thiên phát hiện anh ăn tôm đến năm lần. Lang Khê được bao bọc bởi suối với hồ, tôm cá bán ngoài chợ còn tươi ngon hơn đồ nuôi nhân tạo trong thành phố. Kiều Phụng Thiên xách giỏ ra chỗ bán mua liền một bịch tôm sông nhảy tanh tách với khúc đuôi cá chẽm.
Y không xài tờ một trăm Lâm Song Ngọc dúi cho, bụng nghĩ cách làm sao âm thầm trả về.
Lúc quay lại bờ ruộng, Kiều Phụng Thiên tay xách nách mang sững người, nhanh chân bước tới nhìn đôi giày, ống quần lẫn bắp chân ướt sũng toàn nước bùn của Trịnh Tư Kỳ.
"Thầy té chỗ nào vậy?" Kiều Phụng Thiên kéo ống quần anh, nước còn đang nhỏ tong tong xuống đất.
Trịnh Tư Kỳ không biết phải giải thích sao đây: "... Sơ sẩy nên thành ra vậy."
Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu: "Thầy đứng nép một bên vậy thôi mà cũng đạp chân xuống nước cho được à?"
"Ôi." Lâm Song Ngọc tháo khăn tay màu trắng gạo trên cổ tay xuống phủi chân Trịnh Tư Kỳ: "Tại mẹ, đứng dậy gấp quá nên không vững, Tiểu Trịnh sốt ruột hoảng lên đứng dậy đỡ nên mới giẫm vào đó, ôi trời xem đây này."
Trịnh Tư Kỳ vội khom người đỡ tay bà: "Để cháu tự làm được rồi ạ."
"Để con." Kiều Phụng Thiên cầm khăn tay của Lâm Song Ngọc, ngồi xổm xuống lau chỗ đất vàng nâu bám lấm tấm trên chiếc quần đen của anh: "Về nhà thầy nhớ thay quần, cái này phải giặt thôi, có lau cũng không hết được."
Trịnh Tư Kỳ chống tay lên gối cúi xuống, giọng vang lên trên đỉnh đầu Kiều Phụng Thiên: "Tới nhà cậu chơi mà sắp thay hết cả người rồi."
"Thầy mà tháo kính để râu cái là nhìn y chang nông dân chỗ bọn tôi luôn, không khác tí gì."
"Có mỗi cái tên tôi là nghe còn hơi Tây Tây được tí nhờ."
Kiều Phụng Thiên xắn ống quần ướt sũng lên, nhìn bắp chân có đám lông xoăn xoăn: "Hay tên Trịnh Thủ Tài đi, nghe là thấy vui vẻ rồi."
Trịnh Tư Kỳ vừa cười vừa thụt lùi về sau: "Đừng, đừng lau mà."
"Thầy tự vắt nước đi." Kiều Phụng Thiên dừng tay lại, ngẩng đầu đón nắng, đôi mắt cong cong: "Ở nhà có tía tô, trưa nay ăn cá nướng với tôm."
Lâm Song Ngọc không nói thêm gì, đứng bên vừa xử lý mớ rau mùi, xem qua mớ củ quả tôm cá Kiều Phụng Thiên mới mua về, quay đầu nhìn cả hai mấy lần nữa.
Bà đã nghe những gì Trịnh Tư Kỳ nói, bình tâm suy xét kỹ lưỡng thì, quả rất đúng, rất có lý. Bà ăn học thấp kém, không cách nào tổng kết ra được đạo lý cao sâu gì từ dăm ba câu trên, những gì bà hiểu đều là những gì bà đã từng trải qua. Trịnh Tư Kỳ liệt kê mọi ưu nhược điểm thành một danh sách những gạch đầu dòng dễ hiểu sắp xếp chúng bày ra trước mắt bà. Những cành ô liu Trịnh Tư Kỳ đưa ra dường như mang ý nghĩa anh sẵn sàng giúp giải quyết tất thảy vấn đề, mà vấn đề lớn nhất bây giờ là bà đồng ý hay không đồng ý.
Bà không sợ là người ra quyết định cao nhất, nhưng không có nghĩa là không sợ hành động chuyên quyền độc đoán của mình ảnh hưởng đến cuộc đời còn chưa thành hình của Tiểu Ngũ Tử. Bà biết giương đao cưỡi ngựa, nhưng chỉ biết mức độ cơ bản nhất của việc lo trước liệu sau. Từng chút từng chút, thúc ép liên lỉ, dù bà có kiêu hãnh đến đâu cũng khó tránh khỏi những lúc muốn đi đường tắt. Khi đuối nước, ai cũng sẽ vội vã bám lấy cọng rơm cứu mạng được ném xuống, bấu chặt lấy nó vốn là bản năng hết sức hiển nhiên của con người.
Những đây là chuyện liên quan rất hệ trọng đến người ném dây, một khi sự nỗ lực đằng sau vẻ bề ngoài nhẹ tênh của anh bị phát hiện, mục đích sẽ trở nên mơ hồ. Lâm Song Ngọc chìm dưới nước lúc được cứu lên vẫn cứ chất vấn giữa lúc thoi thóp giãy giụa —— Cậu làm vậy vì lý do gì?
Bà biết rõ lời nói và thái độ của Kiều Phụng Thiên khi xử sự với mọi người, dù buồn vui không rõ ràng nhưng cũng không hẳn không có dấu vết lần theo. Cảm xúc như đuôi cá đong đưa quẫy thành gợn sóng, buồn hay vui, hài lòng hay thất vọng đều là những thứ diễn ra trong chớp nhoáng. Lâm Song Ngọc ngẫm lại, thế mà lại chẳng nhớ ra đã bao lâu rồi Kiều Phụng Thiên không cười trước mặt mình, kẽ hở giữa đôi môi khác nào khe đá bất biến hằng nhiều năm ròng bị gió táp mưa sa hóa mờ nhạt. Hồi bé Kiều Phụng Thiên có một chiếc răng nanh, bây giờ nghĩ ngợi cũng không nhớ nổi nó có còn ở đó hay không.
Vừa nãy Kiều Phụng Thiên không cười ngoài miệng nhưng đã nở nụ cười trong đôi mắt. Tầng nước lóng lánh ấy chẳng qua là tờ giấy tuyên nhàu nát vẽ nên khung cảnh Lang Khê cỏ mọc én bay, cây cầu loang màu khói.
Cô thấy mình sống khổ sở, nhưng thật ra cậu ấy còn sống khổ sở hơn cả cô.
Đôi khi, bậc làm cha làm mẹ khi có thái độ trái ngược với con cái mình quá lâu sẽ thường quên đi mất mục đích ban đầu của mình. Như thể một trận cờ kéo dài dằng dặc chỉ không muốn mình thua cuộc. Chứ thật sự ra sau khi giành chiến thắng, bên thắng được thưởng gì và bên thua bị phạt gì rõ ràng không phải chuyện quan trọng. Lúc con cất tiếng khóc chào đời chỉ mong con được bình an lớn lên, đến khi con đôi mươi lại mong con sống tự lập thành tài, sau hy vọng là đến thất vọng, sau thất vọng là đến tuyệt vọng, chip cược trong tay càng đánh càng thua nhiều, số tiền cược như được ăn cả về không càng bỏ ra càng lớn. Càng ngang bướng không chịu quay đầu lại càng thít chặt dây cương, móng tay có găm vào da thịt cũng nhất quyết không buông.
Đôi bàn tay loang lổ, trên cổ là vết dây hằn bầm đen không sao xóa mờ. Cuộc đấu không ai chịu thua ai biến thành thế ràng buộc, chỉ cần cắt đứt sợi dây cương là mọi thứ đều sẽ mất dạng. Cuộc đời thường là khái niệm mơ hồ và khó hiểu nhất trên đời, nó không phải thứ trưng ra cho người ta nhìn, cũng không phải thứ để bản thân ngắm nghía.
"Lớn lên bình an" đến tột cùng đã lạc mất trên chặng đường xa xôi.
Bướm trắng bay mãi cũng buồn ngủ, nó đậu lại trên cánh hoa ngò trắng muốt để nghỉ ngơi. Lâm Song Ngọc vén tóc, luồn giỏ mây vào cánh tay gầy guộc: "Về nhà đem quần ra ao Thanh Trì mà giặt, hôm nay trời nắng đẹp, phơi tí là khô."
Kiều Phụng Thiên bưng cái thau bằng gỗ mun viền đồng ra, múc xà bông bột rồi lấy cái chày gỗ dài cỡ cẳng tay. Người Lang Khê không quen xài đồ hiện đại, mọi đồ đạc dụng cụ làm việc nhà vẫn còn là truyền thống. Nếu có ai đó xài món đồ gì lạ lẫm, người ngoài nhìn vào không biết đó là thứ quái dị kỳ cục gì chắc chắn sẽ công kích, chỉ trỏ bép xép sau lưng bảo người ta là đồ lập dị, quên gốc gác cội nguồn mà học ba cái thứ dị dạng khác người.
Trịnh Tư Kỳ thay quần của Kiều Tư Sơn. Chiếc quần bằng sợi tổng hợp mới tinh, Kiều Tư Sơn mặc thì dài ngoằng thừa hẳn mấy lai, thế mà Trịnh Tư Kỳ mặc vào lại thành quần lửng. Kiều Tư Sơn khen dáng người Trịnh Tư Kỳ ngay thẳng chất phác như bản thân anh vậy, còn bảo chân của anh là đôi chân dài nhất ông từng gặp được trong đời.
"Mẹ tôi có nói gì với thầy không?" Kiều Phụng Thiên đi trên con đường đất dẫn đến ao Thanh Trì.
Trịnh Tư Kỳ cứ kéo ống quần ngắn cũn của mình lên liên tục: "Cậu nghĩ mẹ cậu nói gì?"
"Hỏi... quan hệ của thầy với tôi."
Trịnh Tư Kỳ nghiêng đầu cười, cố tình hỏi: "Vậy cậu nói xem quan hệ của tôi với cậu là gì?"
Rõ ràng là một câu hỏi quá sức đơn giản, nhưng bảo Kiều Phụng Thiên đáp ngay, y lại không trả lời được.
Khi đi ngang qua con ngõ chật hẹp, những căn nhà dần dày đặc hơn, hơi nước trắng xóa chậm chạp bốc lên từ mấy ống khói, tiếng nói chuyện tiếng chó sủa khi ẩn khi hiện loáng thoáng tràn đến gần bên. Trịnh Tư Kỳ muốn ôm thau gỗ giúp Kiều Phụng Thiên bèn cúi đầu chìa tay, lại thấy rõ ràng y rụt tay về. Kiều Phụng Thiên bỗng ngừng chân, ngoảnh đầu nhìn anh. Hai đầu dây cung như bị ai đó kéo căng trong khoảnh khắc.
"Cậu..."
"Thầy đứng lại đây chờ được không... chờ tôi đi qua chỗ này một lát rồi thầy hẵng đi."
"Sao vậy?"
Kiều Phụng Thiên không đáp, một lát sau y hỏi tiếp: "Được không thầy?"
Thấy y không muốn nhiều lời, Trịnh Tư Kỳ cũng không hỏi thêm. Anh gật đầu, nhìn đáy mắt Kiều Phụng Thiên chợt hiện vẻ hoảng hốt và bàng hoàng: "Được."
Anh đứng yên tại chỗ trông theo bóng lưng Kiều Phụng Thiên mờ ảo hòa vào ánh nắng le lói rót xuống từ khe hẹp trên đầu ngõ, từng hạt bụi nhỏ bé lững thững trôi trong không khí như những tinh cầu tí hon giữa vũ trụ rộng lớn mênh mông. Y cúi gằm đầu đi rất nhanh chân, nhanh tới nỗi trông vội vã và nhếch nhác chật vật như đang trốn chạy trối chết. Đang khi Trịnh Tư Kỳ nghi ngờ mình đứng đợi mãi như này không biết có bắt kịp y không, từ ngã rẽ bỗng vang âm thanh vang dội lặp lại ba lần liên tục: "Ôi cha!"
Độ khuếch đại âm thanh trong con ngõ nhỏ không đùa được, nên tuy Trịnh Tư Kỳ vốn không muốn nghe.
"Ôi cha chẳng phải Phụng Thiên đây à ôi cha! Ngọn gió nào thổi cậu về đây thế này?"
Lưng Kiều Phụng Thiên bỗng sượng ngắt, bước chân không lao nhanh được nữa.
Nửa miếng vỏ hạt dưa còn dính trên môi người đàn bà, miệng nhếch lên rồi phun phì phì ra hai miếng vỏ khác với nước bọt. Nụ cười trên gương mặt bà ta dưới ánh mặt trời giống hệt bông hoa cúc héo rũ cắm trên quả bí đỏ nát tươm.
"Thím Thẩm." Kiều Phụng Thiên quay đầu, nhìn bà ta vừa bình tĩnh lại vừa mất bình tĩnh.
Người đàn bà vỗ đen đét vào đùi đầy thịt, vỗ mạnh lòng bàn tay vào bắp đùi, bà ta tỏ vẻ tình lình ngộ ra cứ như mới sực nhớ ra gì đó thật: "Ôi cha, nghe người ta nói anh trai lên thành phố làm mới bị xe tông nằm viện bao nhiêu lâu nay rồi, giời ơi có thật không vậy?" Bà ta vừa nói vừa sấn về trước.
Kiều Phụng Thiên cười, sau đó gật đầu: "Vâng."
Người đàn bà chồng mu bàn tay lên nhau vỗ vỗ: "Ôi dào cả thôn um sùm vụ này! Bao nhiêu bà con xóm giềng gặp ba cậu hỏi han mà ổng cứ nín thít không cạy miệng ra nói nửa chữ, làm thím còn tưởng tin đồn vớ vẩn ở đâu ra ấy chứ, chậc chậc chậc."
"Số nó thế rồi, cũng đành vậy ạ."
"Ừ phận số nó thế đấy, mà cậu nói sao chứ nhà nhà người người êm xuôi mỗi nhà cậu xảy ra chuyện ấy nhở ——" Người đàn bà nói tới cuối thì cười sượng sùng, vội tự vả cho mình một cái: "Cậu xem mồm miệng thím này, cứ nói ngớ ngẩn gì đâu không. Thím không có ý gì hết, cậu đừng để bụng nhé."
"Không sao ạ." Kiều Phụng Thiên xốc lại cái thau gỗ.
Chồng thím Lý xách ấm trà đi ra, đứng trong sân nhìn Kiều Phụng Thiên, chỏm râu quanh miệng nhếch lên: "Lạ vậy, Phụng Thiên đấy à, sao, về nhà xem mắt hay kết hôn?" Nói tới đây thì cười cười.
Thím Thẩm hẩy cùi chỏ làm bộ huých huých ông: "Ông cứ nói nhăng nói cuội suốt ngày, người tự do sống nó phải phóng khoáng khác thường, lão nhà quê như ông thì biết cái gì? Người ta từ thành phố lớn lăn lộn mới được như ngày hôm nay, có dựng vợ gả chồng thì làm sao kiếm ở cái xó xỉnh nghèo rớt mồng tơi này được hả?"
Người đàn ông cười không ngớt, giật lui về sau: "Rồi rồi biết rồi, người tự do, người tự do."
"Ông đứng qua bên kia giùm cái đi."
"Rồi tôi đi tôi đi."
Kiều Phụng Thiên im lặng nhìn đôi vợ chồng nói qua nói lại.
Người đàn bà nắm mớ hạt hướng dương trong tay: "Mà thím phải nói này Phụng Thiên, mẹ cậu thật chẳng sung sướng gì cho cam. Đầu tiên là ba cậu tới cậu, tới chị dâu, rồi giờ đến thằng anh nữa chậc chậc chậc... Thế chẳng có nhẽ phong thủy nhà cậu không tốt à, hay là lên chùa Nguyệt Đàm tiêu tí tiền mời thầy về giải hạn? Ba cái này tin còn hơn không mà."
"Lý A Quế bà bớt bớt linh tinh cái mồm đi!"
Đằng sau Kiều Phụng Thiên bỗng vang giọng nữ khác làm y giật mình suýt nữa đánh rơi cái thau gỗ. Ô cửa sổ đen ngòm thình lình có ai đó đẩy tung ra, một người đàn bà đeo tạp dề đang nhặt bó cúc hài nhi đứng đó. Người đàn bà tóc ngắn ngang tai, chân mày nhạt, môi mỏng mắt tam giác.
"Dì Tống..."
"Phụng Thiên gầy đi à." Người đàn bà mắt tam giác nhanh chóng dời mắt nhìn về Kiều Phụng Thiên, nét cười trên môi có mà như không.
Edit: tokyo2soul