Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 97

Chương 97

 

Đại học Lợi Nam mùa tốt nghiệp, cây long não vươn thành từng cụm như tán ô, tỏa hương thơm tươi mát trong lành. Từng tốp sinh viên năm tư quay về trường như thử đưa tay hứng một vốc nước mưa ngoài cửa trong một khắc ngắn ngủi, rồi lại trở về bên dưới tấm màn nhung mềm mại nặng trĩu. Có người đứng phía sau giúp bẻ lại cổ áo cho ngay, nói với đám trẻ rằng lần này phải lên đường thật rồi, dù rằng nơi này tốt đẹp đến mấy cũng chỉ là tòa tháp ngà không gió không mưa. Thế là trong cảm xúc nhẹ tênh và quyến luyến vẫn đâu đó hiện diện nỗi ngậm ngùi khó tả.

 

Kiều Phụng Thiên không có nhiều cảm tưởng với cụm từ "tốt nghiệp" này. Đối với y, ngôi trường y từng theo học chỉ là bước đệm để y đặt chân vào xã hội; nơi tay nghề và kỹ năng chuyên môn là trên hết, còn chuyện làm người, đối nhân xử thế ra sao, trau dồi lối tư duy chặt chẽ tinh tường thế nào, lập kế hoạch cho tương lai bản thân, những gì đại học Lợi Nam dạy thì hoàn toàn không xuất hiện ở môi trường trung cấp nghề.

 

Không phải nói rằng trường trung cấp nghề không tốt hay cố tình làm nổi bật sự kém cạnh lép vế của nó khi đặt trên bàn cân với một ngôi trường đại học nổi tiếng. Chỉ là mục đích vào ra khác biệt, khoảng chênh lệch lớn lao và những mong cầu cũng không hoàn toàn giống nhau vốn không thể cùng đưa ra so sánh. Một bên đeo đuổi vượt qua khó khăn để "bước đi", một bên lại kỳ vọng được dang rộng đôi cánh để "bay cao".

 

Bởi thế nên một người chỉ ước ao vững bước chân đi như Kiều Phụng Thiên không khỏi thấy buồn rầu khi nhìn thấy những sinh viên tuổi trẻ tài cao, tương lai tươi sáng vô tiền khoáng hậu. Y chợt nhớ đến câu "Tuổi trẻ trôi nhanh". Suy cho cùng, người ta chỉ phân biệt được tốt với xấu khi làm phép so sánh, nhất là khi họ không có ý phô bày ra cho bạn xem mà chỉ bình thản tồn tại trước mắt bạn như một sự thật khách quan.

 

Kiều Phụng Thiên đứng lại trước cây táo gai nhìn nhóm sinh viên đang chụp ảnh tốt nghiệp. Cậu chàng nhỏ con bị mấy cô bạn bế ngang ra làm trò. Cậu sinh viên to con chụp hình giơ chiếc máy ảnh DSL treo trên cổ cao lên, cười đùa la ầm lên: "Bế chắc bế chắc vô! Nào! Anh Bảo bảnh không?!"

 

"Bảnh!"

 

Cậu sinh viên vừa nhấn chụp liên tục vừa nói: "Anh Bảo đần không?!"

 

"Đần!"

 

Kiều Phụng Thiên nhìn mà vui lây, niềm vui hết sức kỳ quặc khó hiểu, miễn là bỏ qua mùi hoa táo gai nồng nặc kỳ quặc đằng sau kia.

 

"Em đợi lâu chưa?"

 

Trịnh Tư Kỳ choàng tay qua vai trái Kiều Phụng Thiên. Thoạt tiên y ngoảnh đầu sang trái trước, không có ai, sững ra một thoáng mới quay qua phải: "Không lâu lắm, em cũng vừa tới." Kiều Phụng Thiên đổi tay xách cốp đồ trang điểm ngẩng lên nhìn cằm anh ướt nhẹp, ống tay áo cũng xắn cao tới tận khuỷu tay: "Nóng thế à anh?"

 

Trịnh Tư Kỳ quẹt mu bàn tay lau mồ hôi: "Tôi phụ bưng đồ, đông người quá."

 

Kiều Phụng Thiên nghe vậy cười: "Thầy cô như anh mà phải làm mấy việc này à? Em tưởng bên hội sinh viên lo liệu hết chứ?"

 

"Làm gì có." Trịnh Tư Kỳ cúi đầu cười, kéo vai y dẫn vào hội trường làm lễ: "Đặc thù hội sinh viên viện nhân văn nhiều nữ ít nam, mấy sinh viên nữ đâu khuân vác nặng được nên nhờ vả nguyên văn phòng tôi đi làm lao động khổ sai."

 

"Thế chứng tỏ sinh viên gần gũi với giảng viên mà." Trịnh Tư Kỳ chìa tay định cầm cốp đồ giúp thì Kiều Phụng Thiên tránh né không cho: "Hồi đi học em cứ thấy thầy cô là né như né tà ấy, chỉ thiếu điều lúc nào cũng cách xa tám mét thôi."

 

"Chứng tỏ thầy cô của em có uy, còn bọn tôi thì không." Trịnh Tư Kỳ âu yếm nắn nắn cằm Kiều Phụng Thiên, y sợ người ta thấy nên vội vã ngả trái nghiêng phải: "Em xem tôi phấn đấu đợt bình xét phó giáo sư sáu tháng cuối năm nay, sang năm xét tiếp lên giáo sư được không?"

 

Kiều Phụng Thiên ngẩn ra, hình dung theo ngôn ngữ mạng thì, nghe không hiểu nhưng chắc là xịn đét.

 

"Được... được chứ, anh muốn là được." Y không hiểu quy trình thủ tục bên trong cho lắm, cũng không rõ việc xét duyệt chức danh khó thế nào, chỉ đơn giản là cảm thấy hai chữ "giáo sư" bật ra là biết ngay người tài giỏi uyên bác, thông kim bác cổ. Dù nhiều năm qua từ "giáo sư" đã bị phê phán là suy đồi, sự tôn kính chỉ còn cái xác rỗng.

 

"Vậy nếu anh xét lên được em có sùng bái anh hơn tí nào không?"

 

Kiều Phụng Thiên nghĩ ngợi một lát, cũng cười theo, gật đầu hơi có vẻ miễn cưỡng: "Chắc là có."

 

"Có là có, lại còn chắc là có nữa à."

 

"Có." Kiều Phụng Thiên chịu thua lặp lại, sợ anh không tin còn làm bộ gật đầu thật mạnh cho chắc chắn: "Nhất định có, có hết sức!"

 

Trịnh Tư Kỳ bị chọc người, trèo tiếp lên cành cây y chìa ra: "Sùng bái bao nhiêu cơ?"

 

"Cái này thì khó nói... chờ anh lên rồi tính tiếp."

 

"Em không nói tôi không có động lực."

 

"Động cơ của anh bất chính thế á?" Kiều Phụng Thiên cố tình cười anh: "Không phải anh phấn đấu cả đời vì sự nghiệp và lý tưởng của mình à?"

 

"Được rồi, nhìn cái vẻ một lòng hướng Đảng của em kìa."

 

Tia nắng kéo dài bóng cả hai lại sát gần nhau, lửng lơ trên con đường trải nhựa sâu hun hút giữa lòng đại học Lợi Nam. Cây cối hai bên dường cao lớn ngắt xanh, tiếng cười nói râm ran, phông nền chỉ còn lại gam màu xanh vàng nhạt nhòa.

 

Trịnh Tư Kỳ dẫn Kiều Phụng Thiên vào cửa bên hông hội trường, thông qua lối đi chật chội là tới chỗ ngồi phía Tây. Kiều Phụng Thiên đứng trong cửa, ngước mắt lên nhìn nơi cao hơn của hội trường dưới ánh đèn huỳnh quang từ lối vào, không nhịn được thốt lên "Xa hoa quá".

 

Hội trường làm lễ lớn, vô cùng lớn, thậm chí còn lớn hơn rạp chiếu phim khổng lồ Kiều Phụng Thiên đã từng đến nhiều. Hàng ghế ngồi được chia làm ba nấc cầu thang, chính giữa trần vòm cao gắn đèn chùm pha lê cỡ lớn, không phải dạng treo mà vô số bóng đèn nhỏ ghép lại tạo thành một mảng rực rỡ, ngoài ra vẫn còn nhiều vòng đèn xếp lớp lan ra từ trung tâm, tỏa ánh sáng vàng nhạt không hề chói mắt.

 

Ngay trước những hàng ghế ngồi là sân khấu rộng, phía sau là tấm màn nhung màu rượu dày dặn nặng trịch không bám bụi nom có vẻ sạch sẽ, không hề có chút gì là cũ kỹ lâu ngày không đụng đến. Trên tấm màn là hàng cửa sổ trời có lắp đèn chiếu sáng tốp sinh viên đeo thẻ trên cổ chạy tới chạy lui, có người đang thử micro, vài người thì chỉnh đèn đóm ánh sáng.

 

Chiếc thang đặt giữa sân khấu có hai cậu sinh viên đang treo tấm bạt in dòng chữ "Vạn dặm chân trời, Nhân Văn chung một tấm lòng", một người đứng ở chính giữa hàng ghế khán giả giơ lo nói bên này chỉnh bên kia.

 

"Em vào phòng trang điểm sau cánh gà kiếm Mao Uyển Tinh, người lần trước em gặp đó." Trịnh Tư Kỳ thừa lúc Kiều Phụng Thiên thơ thẩn ngẩn ngơ hôn lên má y, sau đó dừng lại hỏi: "Em bôi gì vậy?"

 

Kiều Phụng Thiên sờ má: "Nổi mẩn ngứa nên em bôi Bảo Bảo Sương."

 

"Thơm quá." Trịnh Tư Kỳ lại quay sang hôn thêm cái nữa: "Tôi đi giúp học trò treo băng rôn, lát nữa gặp em."

 

Mao Uyển Tinh đang bận bịu xoay như chong chóng, sân khấu chưa xong mà lại có nhóm sinh viên người nước ngoài ngành Hán Ngữ kiếm cô ký thư giới thiệu. Kiều Phụng Thiên đang nghĩ cách chào hỏi trình bày mục đích mình đến đây với Mao Uyển Tinh sao cho không bị gượng gạo, mà cô lại dường như rất thân quen, nhìn thấy y từ xa xa đã vẫy tay chào.

 

"Đây đây đây, chỗ này chỗ này chỗ này!"

 

"Chào cô Mao." Kiều Phụng Thiên nhìn búi tóc trên đỉnh đầu Mao Uyển Tinh đã xòe tung như bông hoa cúc.

 

Mao Uyển Tinh vừa dắt tay y vào phòng trang điểm vừa hỏi: "Cậu bao tuổi rồi?"

 

"Tuổi mụ thì ba mươi."

 

"Trời ạ?" Mao Uyển Tinh trợn trừng, nhìn chằm chằm gương mặt non choẹt da dẻ mịn màng của Kiều Phụng Thiên không tin nổi: "Bộ cậu ăn thịt Đường Tăng hả? Tôi hơn cậu hai tuổi mà nhìn cái mặt tưởng đâu dì cậu không luôn. Cậu đó, đừng gọi tôi là cô Mao nữa, cứ gọi Mao Mao giống Lão Trịnh là được, hay gọi chị Mao Mao cũng được."

 

Mao Mao, Trịnh Tư Kỳ gọi cô ấy là Mao Mao. Kiều Phụng Thiên không nhịn được nhìn cô thêm mấy lần.

 

"Mấy cô nương lại đây xem nào, nam thần có tuổi của mấy đứa kiếm thợ trang điểm cho này." Mao Uyển Tinh mở cửa hô hào, quơ tay chỉ vào cậu sinh viên ngồi trong góc: "Vũ công chính qua đây ngồi trang điểm trước đi, à đầu tiên cạo hết ria mép của cậu chàng đi giúp tôi."

 

Mấy sinh viên nữ khác trong phòng nghe vậy cười ha hả, có mấy người hay cắt tóc ở tiệm của Kiều Phụng Thiên nên nhận ra y, rỉ tai nhau rầm rì rồi cười cười ngại ngùng, vẫy tay nhẹ nhàng chào hỏi. Tuy Kiều Phụng Thiên không nhận ra hết nhưng cũng gật đầu chào họ, đặt cốp trang điểm lên bàn.

 

Cậu sinh viên múa chính ngượng ngập cực kỳ, nhăn nhăn nhó nhó bị ép buộc kéo tới đè xuống ghế xoay, sinh viên nữ bu lại quanh cậu ta nhìn ngó cười đùa xấu xa, có mấy cô nàng còn lôi điện thoại ra chụp hình tanh tách. Mao Uyển Tinh đứng kế bên cười, búi lại tóc tai.

 

"Đừng đừng đừng đừng tỉa lông mày nữ tính quá ạ..."

 

"Em yên tâm." Kiều Phụng Thiên nhìn cậu ta rụt cổ gồng vai, mặt mày bi thảm cứ như tráng sĩ một đi không trở lại mà không nhịn được cười: "Em càng gồng là anh càng dễ sai đó."

 

"Ôi đù ôi đù." Cậu sinh viên vừa mở mắt ra, thấy dao tỉa lông mày sáng loáng ngay trước mặt bèn nhắm tịt lại: "Ôi đù thanh danh cả đời của tôi ơi, mình học ở cái trường này bốn năm trời, phút cuối cùng mặt mũi lại hết cứu..."

 

Cậu sinh viên có đôi mày rất rậm, lại mọc chỉa lung tung, may mà vẫn giữ được dáng mày cứng với hai đỉnh chân mày góc cạnh sắc nét. Kiều Phụng Thiên ấn nhẹ ngón trỏ lên xương mày, nâng bên mí mắt đang cụp xuống bằng ngón cái, lưỡi dao tỉa tì lên đuôi mày nhắm được vị trí tỉ lệ tam đình ngũ nhãn.

 

"Em độc thân hết bốn năm trời rồi mà sợ tỉa lông mày cái gì, cũng có lo tỉa hư bạn gái chia tay em đâu." Mao Uyển Tinh đứng bên vẹo cổ quan sát hết sức chăm chú, không chịu được ghẹo sinh viên mình.

 

"Cô chờ đó, tới chừng khai giảng thạc sĩ em kiếm bạn gái liền." Cậu sinh viên đôi co trong lúc mí mắt đang đánh nhau giật giật liên hồi.

 

"Uầy." Nhóm sinh viên nữ quây quanh với Mao Uyển Tinh đưa mắt nhìn nhau, cười đáp: "Nói cái câu gì nghe hết vị ghê, khai giảng thạc sĩ ông kiếm bạn gái liền cơ á, như nào? Gái khoa này không lọt mắt ông hay gì?"

 

"Cậu nghe thanh niên ấy vờ vịt khoe mẽ làm gì." Một cô gái trong đám nheo mắt đá vào mắt cá cậu ta một phát: "Khiếp cọng giá chẳng ngắt ra nổi hai lạng thịt, móc sợi dây vô là thả diều được luôn. Bọn mình mới là người gai mắt nhé."

 

Cậu sinh viên nhắm mắt lại thò chân đá trả: "Người cậu thích thì đâu có mà dám vừa mắt cậu."

 

Cô gái bĩu môi: "Tôi thích ai cơ."

 

"Thầy chủ nhiệm lớp tụi mình chứ ai, bốn năm đại học có đứa nào hỏi bài lắm như cậu không, mỗi cái việc làm bài tập nộp bản in hay nộp online thôi mà tíu tít chạy lên hỏi hai ba lần, cậu tưởng bọn tôi đần hay mù."

 

Cậu sinh viên vừa nói xong các bạn nữ lập tức "À ra vậy" cười ồ lên, đến cả Mao Uyển Tinh cũng vỗ tay ồn ào theo.

 

"Mắc gì ông nói nhiều vậy." Cô gái nọ cũng không xấu hổ, thoải mái cười hùa.

 

"Tôi nói thật mà, nếu lần trước thầy chủ diệm không dắt con gái tới khéo cậu đưa cả thư tình tốt nghiệp rồi chứ gì? May mà cậu chưa rục rịch gì đấy, có mà thầy giật mình chết. Á á á, đau đau đau..."

 

Kiều Phụng Thiên xoa xoa đỉnh chân mày cậu ta.

 

"Ôi dào có đưa thì cũng đâu sao!" Mao Uyển Tinh xem trò vui không chê chuyện lớn, giục cô gái tận dụng thời cơ ra tay: "Thành được hay không đều sẽ trở thành kỷ niệm. Người trưởng thành với nhau cả rồi với cả không phạm pháp, nhỡ đâu trái tim già cỗi của Lão Trịnh mấy đứa lại rung động thì sao?"

 

"Thế thì thảm thật, còn trẻ măng đã làm mẹ kế." Cậu sinh viên kia không thèm nhịn xen lời.

 

"Ê ông bớt miệng đi, lắm mồm chết sớm đó biết không?" Cô gái bấm eo cậu bạn.

 

"Ai ngứa ngứa, nhéo chân đi đừng có nhéo eo nữa coi!"

 

Kiều Phụng Thiên không ngừng tay, lặng lẽ nghe họ cười đùa rôm rả giỡn hớt mấy câu chẳng cần nghĩ rồi thi thoảng cũng cười theo. Y tán một lớp nền mỏng, rồi một lớp che khuyết điểm để che đi mấy vết mụn đỏ trên cằm cậu sinh viên.

 

Tuổi trẻ là điều tốt, mụn còn đang mọc. Có thể xem tuổi trẻ là vốn liếng lại vừa là cái cớ. Kiều Phụng Thiên lấy cọ chải lông mày trong túi ra, phẩy nhẹ đầu cọ rồi nhẹ tay chấm bột màu xám đậm chậm l*n đ*nh, viền lại đường nét cho phần đầu chân mày. Chính y cũng tò mò muốn xem rốt cuộc Trịnh Tư Kỳ sẽ phản ứng thế nào khi học trò tỏ tình anh.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment