Chương 98
Thật ra Kiều Phụng Thiên là dân tay mơ, đã lâu lắm rồi không đụng tay vào việc này nên lúc kẻ mắt cho mấy cô sinh viên y cứ hết kẻ rồi xóa, hí hoáy bôi vẽ tới lui bao nhiêu lần mới mượt mà được tàm tạm. Thấy khóe mắt bị chà đỏ hết cả lên, Kiều Phụng Thiên nói xin lỗi, mấy cô nàng cũng dễ chịu xua tay dúi cho y một phong sô cô la quả hạch mà dạo này họ thích ăn.
Giữa chừng Trịnh Tư Kỳ ghé đến kéo Kiều Phụng Thiên đang gắn mi giả vào phòng giải khát. Nhìn y rửa sạch mực bút kẻ mắt với keo dán mi xong, anh đưa cho y hai cái bánh ú trong suốt đã bóc vỏ, một cái nhân đậu đỏ một cái nhân mận ngâm. Kiều Phụng Thiên hỏi anh bánh ở đâu ra, Trịnh Tư Kỳ chỉ ra ngoài cửa —— Trưởng khoa chịu chơi, tự bỏ tiền túi ra mua rồi phát đấy.
"Sinh viên lớp anh trang điểm xong xinh xắn ghê." Kiều Phụng Thiên cắn miếng bánh ú nhân mận ngâm, lớp vỏ mát lạnh mà mềm dẻo, bên trong là thịt mận nghiền hình như trộn với hoa anh đào muối, nhấm nháp trong miệng có vị chua chua mằn mặn: "Ai cũng tốt tính nữa."
"Lại còn học giỏi, mười hai trong nhóm đó đã đậu thạc sĩ rồi." Trịnh Tư Kỳ phụ họa.
Kiều Phụng Thiên giơ ngón cái với anh.
Chương trình văn nghệ tốt nghiệp chính thức bắt đầu vào lúc sáu giờ tối. Trước giờ khai mạc năm phút, cửa vào hội trường đã đông nghẹt sinh viên. Cũng có kha khá sinh viên trường ngoài, những người chừng ba mươi bốn mươi tuổi vác máy ảnh cồng kềnh vừa cẩn thận giữ món đồ tác nghiệp trong tay vừa len lỏi trong dòng người đông đúc tiến vào khu vực trống giữa hàng ghế khán giả.
Trịnh Tư Kỳ tròng thẻ công tác của mình vào cổ áo Kiều Phụng Thiện, dặn y ngồi ở ba hàng ghế đầu dành cho thầy cô. Kiều Phụng Thiên ngại bị chú ý, Trịnh Tư Kỳ cũng hết cách đành dắt y kiếm chỗ ngồi trong xó, tầm nhìn hơi khuất, nhưng may ở khá gần sân khấu nên vẫn thấy rõ mọi thứ.
Trịnh Tư Kỳ chuẩn bị về hậu trường, đang xoay người đi thì Kiều Phụng Thiên vô thức nắm tay anh lại.
"Chỉ... chỉ có mình em thôi hả?"
Kiều Phụng Thiên nhìn quanh quất, hội trường rộng lớn không có lấy một gương mặt quen thuộc. Toàn là sinh viên, chỉ cần nghĩ tới mình là người ngoài thôi đã thấy ngượng nghịu mất tự nhiên trong lòng.
"Lát nữa tôi phải lên sân khấu, xong xuôi sẽ về với em." Trịnh Tư Kỳ nắn nắn tay Kiều Phụng Thiên, nhéo cái cằm thuôn nọ: "Chờ tôi." Dứt câu, anh ngồi thụp xuống lẩn vào bóng tối, dáng người khuất khỏi tầm nhìn của đám đông: "Hôn cái."
Kiều Phụng Thiên hít một hơi, cúi đầu chạm môi anh nhanh thật nhanh: "Dạ."
Niềm vui bất ngờ, Kiều Phụng Thiên kiềm chế lòng mình, gắng gạt nó khỏi suy nghĩ. Bởi sự khác biệt trong quan điểm và tư tưởng, giữa những tưởng tượng khác nhau luôn tồn tại một khe hở hoặc nông hoặc sâu. Niềm vui của Trịnh Tư Kỳ chưa chắc gì đã thực sự khiến Kiều Phụng Thiên thấy bất ngờ khó tin. Còn ảo tưởng về niềm vui trong đầu Kiều Phụng Thiên, Trịnh Tư Kỳ cũng chưa chắc làm được đến nơi.
Khởi nguồn mâu thuẫn của hai người yêu nhau thường nằm ở việc một người quá chú trọng vào cảm xúc của bản thân trong mối quan hệ này. Và khi mức độ niềm vui chưa đạt đến mốc vạch chia cao nhất của chiếc cốc đong, bản thân thẹn quá hóa giận thế nên xem nhẹ bản chất vốn lẽ của sự việc. Được là phúc của ta, không tâng thổi kỳ vọng của bản thân quá hạn định, được bao nhiêu thì trân quý cất giữ bấy nhiêu, chỉ khi yêu thích mới đủ giữ sự tươi mới dài lâu, lần sau mới đáng để mong chờ.
Đây là lần đầu tiên hai người làm trò chỉ cả hai ngầm hiểu nhau giữa chốn đông người.
Dù đã chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, thế nhưng khoảnh khắc nam nữ MC giới thiệu tiết mục bằng giọng điệu tinh nghịch, bức màn kéo ra, nhìn thấy Trịnh Tư Kỳ đứng ở chính giữa sân khấu tim y vẫn đập nhanh không chịu yên.
Sơ mi trắng kiểu dáng trẻ trung, quần jeans màu xanh nhạt, mái tóc đen để rủ, gọng kính kim loại thay thành gọng to bản màu nâu đậm. Tiếng bật công tắc lạch cạch truyền tới khán giả qua hệ thống âm thanh, luồng sáng từ hai khung cửa sổ trời khép lại ấm áp bao phủ lấy dáng người cao ráo của Trịnh Tư Kỳ.
Bóng hình trẻ trung hiên ngang ấy tựa núi xanh mây trắng, bầu trời trong veo tít tắp không một gợn sương khói, Kiều Phụng Thấy gần như thấy mình ngưng thở.
Y ngồi thẳng người trong góc trong trạng thái ngây ngẩn, nghe bên tai rộn tiếng hò reo và vỗ tay nhiệt liệt. Khu vực khán giá viện nhân văn như vẩy nước lạnh vào chảo dầu khuấy động tràng sục sôi ầm ĩ. Kiều Phụng Thiên thấy các sinh viên đứng dậy vừa hô hào "Nam thần" vừa láu cá huýt sáo lên sân khấu.
Trong đó có tiếng la "Nam thần" của sinh viên nữ nào đó cất lên quá đúng thời điểm, cực kỳ vang dội và nhiệt liệt giữa những tiếng vỗ tay và đột ngột vọng khắp hội trường, thế là lập tức tạo ra một trận cười giòn.
Trịnh Tư Kỳ trên sân khấu như một gốc cây cao thong dong thanh nhàn, như Tam Mao viết – Nửa khoan thai chôn vùi trong đất, nửa phất phơ tung bay giữa làn gió, nửa tỏa bóng râm mát, nửa tắm mình dưới ánh mặt trời. Ở bên anh như đích đến cuối cùng để được trở về con người thật sau chặng đường xa xôi nhọc nhằn.
Trịnh Tư Kỳ nhìn từ trái sang phải, mỉm cười giơ tay, dựng thẳng ngón trỏ kề lên miệng.
Sau đó toàn hội trường im lặng, Kiều Phụng Thiên nhìn anh không chớp mắt.
"Bài ca của Trương Tam, gửi tặng các học trò sắp gian nan bước vào đời." Anh búng tay một cái: "Và em."
Một ca khúc của Lý Thọ Toàn, chất chứa ước mơ của những con người nhỏ bé đã được rất nhiều người hát lại, dân ca thuộc hàng kinh điển của kinh điển. Phần nhạc dạo như tiếng dòng nước chảy trên núi nhẹ tuôn từ trên cao xuống, tiếng cổ cầm réo rắt, nếu nói theo cảm giác thì, dường như Kiều Phụng Thiên chạm vào được làn gió mát ở nơi đây.
Dưới ánh đèn sân khấu, Trịnh Tư Kỳ giơ micro trong tay, môi mấp máy. Giai điệu sống động mà đầy ắp hy vọng này chậm rãi cất lên ngập tràn không gian. Phần guitar độc tấu cố tình chỉnh nhỏ khiến chất giọng hơi trầm nhưng không lê thê của Trịnh Tư Kỳ thêm phần nổi bật, Kiều Phụng Thiên chăm chú lắng nghe đến từng âm cuối hơi cao lên du dương của anh.
Tôi muốn đưa người bay lượn khắp muôn nơi, đi ngắm nhìn hết thảy phong cảnh thế gian
Không có muộn phiền không có thương đau, tự do tự tại lòng này khoáng đạt biết mấy
Quên đi đau khổ quên đi thương đau, ta cùng nhau lên đường lang bạt
Dẫu chẳng có nhà cao áo đẹp, mà trái tim đầy tràn hy vọng
Ta muốn bay đến nơi xa xôi kia để ngắm nhìn, thế gian này không hề lạnh lẽo
Ta muốn bay đến nơi xa xôi kia để trông mong, thế gian này vẫn còn ánh sáng
Trịnh Tư Kỳ búng tay, nét mặt dịu dàng đối diện với khán đài tối tăm, mà cũng có thể vẫn luôn hướng về Kiều Phụng Thiên nơi góc khuất từ phút ban đầu. Nói là hát cho mọi người thưởng thức, chẳng bằng nói bài hát này chỉ để ngân nga cho một người nghe, một bản tình ca nhẹ nhàng giàu ý nghĩa với câu từ tuyệt đẹp.
Ca từ được viết một cách bộc trực, liều lĩnh, không sợ hãi, tẻ nhạt lại vừa trong sáng vô tư. Song bất kể lắng nghe thế nào trong bài hát vẫn phảng phất màu xưa cũ. Phủi đi quá khứ mịt mùng, chặt đứt dĩ vãng rối bời khó lòng gỡ rối, bắt tay hoạch định cho câu chuyện ngày mai. Chỉ cần có nhau, hai người hoàn toàn có quyền nuôi hy vọng, có quyền bắt đầu lại từ đầu.
Kiều Phụng Thiên cúi thấp đầu, nghe lòng mình như ấm nước đun sôi.
Sau khi hát được nửa bài đến khúc nhạc dạo vang lên, hàng ghế khán giả đột nhiên hò reo sôi sục một lần nữa. Kiều Phụng Thiên ngẩng đầu lên, thấy Trịnh Tư Kỳ đang hổi kèn harmonica hết sức điêu luyện, phong thái trầm tĩnh và điềm nhiên khối thạch anh.
Tối nay anh đã thể hiện thành công trót lọt hình tượng người đàn anh trong mộng vốn chôn vùi sâu kín trong tim các sinh viên nữ một cách không tì vết. Cuối cùng còn tỏ ra đẹp trai phong độ theo kiểu "già mà không nên nết", đúng là xứng với cái danh tội đồ phóng hỏa trái tim, ai mà không rung động cho được.
Sự thật là từ rất lâu trước đó, trái tim Kiều Phụng Thiên đã chẳng còn lẻ loi tự do vì anh. Và cũng vì anh, y trải qua nỗi khắc khoải tột cùng nhất, cảm xúc tự ti nghi ngờ bản thân vô cớ nhất, song cũng là sâu sắc quyết liệt nhất trong tình yêu, thứ tình cảm mà Kiều Phụng Thiên ngỡ tưởng đã khô kiệt chẳng thể trao đi một lần nữa sống dậy và dần đầy tràn.
Từ ngóng nhìn từ đằng xa đến từng bước lại gần, từ ngưỡng vọng đến nhìn thẳng vào đôi mắt, và cuối cùng, in bóng hình anh vào tận nơi đáy tim. Nhìn lại quá trình đã qua thành thực rất ngắn ngủi thôi, nhưng những điều cần nghĩ suy đong đếm trĩu nặng đến nỗi tạo ảo giác như dài đằng đẵng.
Kiều Phụng Thiên cảm động muốn khóc, nhưng y vẫn thấy mình còn nhịn được.
Edit: tokyo2soul