Hàn Huệ Minh lười đi tranh luận tiếp với cô, thuận miệng hỏi, hai ngày nữa đến thôn Nam Bình, về nông thôn giúp đỡ người nghèo coi như làm việc công ích, cậu tham gia không? "Theo như cậu nhớ không lầm thì thường ngày có những hoạt động này, Niên Nhã Tuyền là người tích cực nhất.
" Đi! Đương nhiên phải đi! "Trước kia dù có tiền hay không, cô đều đi, huống chi hiện giờ, Hoắc Lăng Trầm cho không ít tiền, coi như cô thay anh làm công ích đi!
" Quả nhiên là đồng ý đi! "Hàn Huệ Minh ai oán," Thôn Nam Bình là vùng nông thôn nghèo nhất của nước mình, điều kiện thiết bị cũng kém cỏi nhất, lúc này là khoảng giữa mùa đông, đã đi thì ít nhất phải một tuần lễ, cậu nhất định phải đi rồi tự mình chuốc lấy cực khổ à? "
Niên Nhã Tuyền do dự một chút, nhớ lại vẫn còn đang chiến tranh lạnh với Hoắc Lăng Trầm, cắn răng," Đi! Nhất định đi. "
Hàn Huệ Minh lúc đầu cảm giác rất ấm lòng, vừa nghĩ tới phải theo Niên Nhã Tuyền đến cái nơi khỉ không thèm ho cò không thèm gáy chim không thèm ị rồi lại còn không được ấm áp kia, cảm giác như nhiệt độ của toàn bộ thế giới giảm đi mấy phần, run lẩy bẩy quấn chặt áo lông vào người.
Phòng học đa chức năng
Trịnh Hiểu Kha đầu lắc như cái trống bỏi," Niên Ca, tớ van cậu đấy, chẳng lẽ cậu không biết thôn Nam Bình có điều kiện chênh lệch biết bao nhiêu, người trong thôn mười phần là có tám phần đều là dân tộc thiểu số, ngôn ngữ không đồng, hơi ấm không có, đường nhựa càng không có.. Nếu mà cậu đi mấy ngày, tuyệt đối sẽ bị tra tấn cho thành một bà cô trong thôn. "
Lâm Uyển Oánh phối hợp gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Hàn Huệ Minh mang cái biểu cảm "đời này coi như bỏ". Chỉ nhìn cái biểu tình kia của Hàn Huệ Minh là biết, cậu ta nhất định sẽ theo Niên Nhã Tuyền cùng đi, bội phục vỗ vỗ bả vai Hàn Huệ Minh," Thật ra thì, cậu cũng rất manly. "
Hàn Huệ Minh lập tức không tình nguyện," Lão Thư, cứ lo cho tốt bạn gái của cậu đi, thật ra là cái quái gì chứ, tớ vốn dĩ là vậy đấy có được không? "
Thư Trạch Nam cười cười không nói nữa, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, rồi mới chậm rãi mở miệng," Hiểu Kha và Uyển Oánh thôi cũng đừng đi nữa, tớ và Hàn Huệ Minh đi cũng Niên Ca là được rồi. "Cậu cũng là sinh viên xuất thân từ nông thôn, mọi cực khổ đều đã từng nếm qua, đi thôn Nam Bình đối với cậu mà nói, dễ như ăn một bữa cơm vậy.
Trịnh Hiểu Kha rất áy náy nhìn Niên Nhã Tuyền, trịnh trọng vỗ vỗ tay vào lưng cô," Đại ca, mặc dù nói giữa anh em với nhau thì phải là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nhưng mà ấy, chuyện khó này là cậu tự đâm đầu vào, tớ thật sự chơi không nổi với cậu.. Cậu bảo trọng! "
Niên Nhã Tuyền hết lời để nói, vốn dĩ muốn Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh đi theo chịu khổ với cô," Có Huệ Minh Nhi và Lão Thư theo giúp tớ là đủ rồi, hai người các cậu cứ an nhàn mà nghỉ đông đi! "
Thư Trạch Nam ghi tên ba người bọn họ vào danh sách đang cầm trong tay, toàn trường có cả thảy mười lăm người cùng đi. Lớp bọn họ đã chiếm hết bốn người, Niên Nhã Tuyền tò mò nhìn một cái tên khác, Tống Vũ Dương.
Tống Vũ Dương.. Không phải là người mà đêm hôm đó cô uống say, sau đó đưa cô về nhà đấy sao, cái người nam sinh tướng tá như con chó còn chưa cai sữa đó đấy á..
Nam sinh trắng nõn nà yếu ớt vậy mà cũng muốn về thôn Nam Bình à?
Niên Nhã Tuyền quét mắt một lượt khắp phòng học, trong lúc vô tình mắt chạm mắt với một người khác, còn không phải là Tống Vũ Dương sao?
Tống Vũ Dương bị ánh mắt của Niên Nhã Tuyền bắt gặp, vội vàng cúi đầu ra vẻ đọc sách. Trên mặt đỏ ửng làm thế nào cũng không che dấu được, Niên Nhã Tuyền chấn kinh toàn tập còn đang nhịn không nổi sợ hãi thán phục, nếu như Tống Vũ Dương mặc hán phục vào, khẳng định có thể khiến một đám nữ sinh phải chết mê chết mệt.
Tiểu thịt tươi sạch sẽ đến vậy, đáng lý phải ở lại Việt Thành như Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh để bảo vệ thân thể, sao lại muốn về thôn Nam Bình để làm gì chứ?
Không được, càng lúc càng hiếu kỳ, Niên Nhã Tuyền dứt khoát đi hỏi thăm một chút.
Niên Nhã Tuyền đi đến dãy ghế phía trước Tống Vũ Dương, phất phất tay với một nữ sinh, nữ sinh kia lập tức ngồi vào bên trong. Niên Nhã Tuyền tùy ý ngồi xuống đối diện với Tống Vũ Dương, đi thẳng vào vấn đề hỏi," Bạn học Tống, cậu cũng sắp về thôn Nam Bình à? "
Tống Vũ Dương khép sách giáo khoa lại, khẽ gật đầu," Nghỉ đông, vừa hay tớ cũng không cần phải làm gì. "Kỳ thật, cậu ta có việc.
Chỉ là biết sở thích của Niên Nhã Tuyền, vừa hay hợp ý cậu ta..
Niên Nhã Tuyền nhìn Tống Vũ Dương như có điều suy nghĩ gật gật đầu, cảm giác Tống Vũ Dương này có chút quen thuộc, dáng dấp rất giống một người.. Nhưng là, lại nhất thời nhớ không ra là sao giống ai.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một cái chớp mắt đã đến ngày về thôn Nam Bình, Niên Nhã Tuyền mặc một chiếc lông màu đen áo, mặc một bộ áo liền quần bằng len, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng. Kéo chiếc vali màu đen hai mươi sáu tấc của Hoắc Lăng Trầm, cùng Hàn Huệ Minh và Thư Trạch Nam xuất hiện ở trạm tàu cao tốc.
Lúc mọi người của trường đều đã tập hợp đầy đủ, Niên Nhã Tuyền kinh ngạc một hồi. Chỉ vào một nam sinh mang khẩu trang màu đen, mặc một bộ quần áo bình thường màu đen," Lục Hạo Thiên, cậu cũng đi à? "
Lục Hạo Thiên khinh thường cười lạnh một cái," Thế nào? Không được sao? "
Đánh chết cậu ta, cậu ta cũng sẽ không nói với Niên Nhã Tuyền, mình bị Lục Khải Hàng ép buộc đi cùng, nói gì mà cậu ta nên đi theo bảo vệ các bạn nữ này kia.
Ngay cả một nữ hán tử như Niên Nhã Tuyền, cần bảo vệ cái trứng á!
Hơn nữa, Niên Nhã Tuyền coi như có cần được bảo vệ đi nữa, thế cũng chẳng tới lượt cậu ta đi theo bảo vệ?
Cậu ta lại rất khó hiểu, Lục Khải Hàng sao lại đối xử với Niên Nhã Tuyền tốt như vậy! Nếu như bọn họ thực sự có quan hệ không bình thường.. Lục Hạo Thiên nhìn Niên Nhã Tuyền trong ánh mắt toát ra vẻ chán ghét.
Thái độ này của cậu ta, Niên Nhã Tuyền thật tức điên, nếu không phải lần trước ở sân vận động cậu ta gọi cô lại, cô còn khinh thường giao tiếp với cậu ta!
Bỏ đi, không so đo với một thằng nhãi lau mũi chưa sạch nữa, quay người ra vẻ vui vẻ đi đến trước mặt một nữ sinh," Mục Quắc Quắc, sao cô lại về thôn Nam Bình vậy, cô của tôi có biết không? "
Nhìn thấy Niên Nhã Tuyền, Mục Quắc Quắc cứ như nhìn thấy kẻ thù, lợi dụng góc khuất mọi người không thấy được, hung tợn đạp cô một cái, khẽ nói," Đáng chết, đều là do chị cả, nhất định phải đi tham gia công ích gì chứ, còn không phải do bố tôi bắt tôi đi theo chị học hỏi này kia à, Niên Nhã Tuyền đầu óc chị có bị bệnh không! "
Ngây ngốc cả tuần lễ với cái nông thôn hẻo lánh xa xôi kia, đầu óc của Niên Nhã Tuyền không phải có bệnh thì chính bị úng nước rồi!
Niên Nhã Tuyền hiểu rõ, vui vẻ gật đầu," Dượng cũng là vì muốn tốt cho cô thôi, một thiên kim tiểu thư chưa bao giờ chịu cực khổ, đi thể nghiệm một chút ít cuộc sống gian khổ, cũng không tồi mà!"
Mục Quắc Quắc xém chút lớn tiếng mắng người, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, trước mặt bạn học cô ta phải gìn giữ hình tượng ưu nhã thục nữ, xoay người mỉm cười khoác tay lên khủy tay của Niên Nhã Tuyền, đề cao âm lượng, "Đúng vậy đấy, tôi còn mang theo không ít đồ ăn vặt, có thể chia cho các nhỏ dưới quê, Nhã Tuyền chị đem theo gì cho các bạn nhỏ vậy?"
"Tiền." Trường học đã lấy danh nghĩa quyên góp củi gạo dầu đường và quần áo gửi đến đó rồi, những thứ đó cô cũng không cần phải đem theo, có tiền thì sẽ có thể mua đồ ăn vặt bất cứ lúc nào. Đồng thời, cô đương nhiên có mang theo những thứ khác, chỉ là cô không muốn nói với Mục Quắc Quắc mà thôi!
Nụ cười của Mục Quắc Quắc chợt cứng đờ, thấp giọng trào phúng, "Chị cho rằng chị rất có tiền à? Hoặc là nói chị cho rằng mang theo tiền rất hữu dụng à? Bên kia là vùng núi, có thể mua được cái gì chứ?"
Niên Nhã Tuyền kéo dài khoảng cách với cô ta, từ tốn nói, "Đừng quản tôi, nhớ kỹ lúc đi đừng có mà kéo chân mọi người!"
Lần này đi có tổng cộng mười lăm người, mười nam sinh, năm nữ sinh. Trong đó chỉ có hai ba người là cô không biết, hơn mười người khác ở trường học cũng có thường xuyên gặp, ngẫu nhiên cũng sẽ chào hỏi vài câu.
Cho nên, đi làm công ích quái gì chứ, nói là đi du lịch thì đúng hơn!
Thôn Nam Bình
Xe buýt vừa dừng lại, Niên Nhã Tuyền nhanh chóng chạy xuống ven đường, khô khốc nôn một hồi.