Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 142

Ngồi tàu cao tốc hai tiếng đồng hồ vẫn chưa sao, ngồi xe buýt đến tận hơn bảy tiếng đồng hồ, đến nơi thì trời đã tối. Cô bình thường không bị say xe, bị chiếc xe buýt này cộng với con đường đất của thôn Nam Bình, giày vò đến hoa mắt chóng mặt, muốn nôn mà nôn không ra.

Có mấy người bạn học, sau khi xuống xe lập tức nôn lên nôn xuống.

Niên Nhã Tuyền lúc đầu không nôn ra được, nhưng nghe mấy cái âm thanh kia, lập tức trào lên tới cuống họng không nhịn được..

Thư Trạch Nam mở một một chai nước khoáng ra, đưa cho Niên Nhã Tuyền vừa mới nôn xong, "Đã hết nước nóng rồi, cậu dùng tạm chút đi."

Nhận lấy chai nước khoáng súc miệng, Niên Nhã Tuyền lúc này mới cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng có chút tâm tình đi thưởng thức phong cảnh.

Phóng ánh mắt nhìn ra xa, thôn Nam Bình chính là từng tấc đất bọn họ đang đứng, mấy chục căn nhà xếp san sát nhau. Căn nhà cao nhất, cũng chỉ có ba tầng, những ngôi nhà khác cơ bản đều chỉ có một tầng.

Ngược lại không khí lại rất tốt, rất tươi mát.

Nhưng chỉ có điều, trời.. lạnh quá.

Một trận gió lạnh ập đến, Niên Nhã Tuyền rùng mình một trận.

Mấy nữ sinh bên cạnh cũng bắt đầu phàn nàn, hai ban am sinh khác cũng nhịn không được kiến nghị, nơi này đúng thật là quá lạnh, ít thiểu nhất cũng phải âm mấy độ.

Người trong thôn đều biết bọn họ đến, đứng ở cửa thôn chờ từ lâu rồi. Trong đó con nít chiếm đa số, khuôn mặt và tay chân bị đông cứng đến đỏ bừng, trên người mặc những bộ áo bông cũ nát, trên chân mang thì.. ấy vậy mà vẫn còn những đứa bé đeo những đôi giày đơn*!

*giày đơn: Những đôi giày chỉ có cái đế, ngoài ra không còn gì khác

Bọn chúng trợn tròn mắt, trong ánh mắt đó mang theo vẻ hiếu kì, chờ đợi và khát vọng.

Đằng sau là những ông bà lão lớn tuổi và phụ nữ, so với những đứa bé cũng không tốt đẹp gì hơn, trên gương mặt đen đuốc nở nụ cười thật thà, duỗi bàn tay phải chằng chịt những vết chai sần vẫy vẫy bọn họ.

Vừa nhìn thấy vậy, hơn mười sinh viên đều xém chút khóc rống lên, đã là thế kỷ thứ 21 rồi, vậy mà vẫn còn nơi nghèo đến vậy.

Trước khi đến đây bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng điều kiện kém đến vậy, vẫn có chút nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Vật phẩm để làm công ích vẫn chưa tới, dự tính là ngày mai mới đến nơi. Trưởng thôn dẫn đầu tiến lên chào hỏi mọi người, hàn huyên một đỗi, sau đó đưa bọn họ về nơi ở đã chuẩn bị.

Chỗ ở là nhà của người dân trong thôn, nhìn căn phòng chuẩn bị cho mình, trong lòng Niên Nhã Tuyền thầm siết chặt.

Vừa rồi nhìn qua căn phòng của Hàn Huệ Minh và Thư Trạch Nam, nơi cô ở vẫn tương đối tốt hơn. Thật sự qua khốn khổ, ngoài một cái giường, một cái bàn trang điểm, một bộ bàn ghế, một cái tủ quần áo cũ kỹ thì không còn gì khác.

Nhưng mà, trên giường được phủ lên một bộ bốn thứ mới tinh vô cùng sạch sẽ, khiến cô rốt cuộc cũng có một chút an ủi.

Sắc trời dần dần đen lại, mọi người tập hợp lại ở nhà trưởng thôn ăn tối.

Bữa tối thật sự rất phong phú, hơn mười món thức ăn đều không giống nhau, đều được làm từ rau dại hoặc là lợn rừng thỏ rừng vịt hoang thuần thiên nhiên. Mặc dù nhìn thì thấy cũng tầm thường, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Tống Vũ Dương vùng vẫy một hồi, mới chịu ăn một ít cơm. Các nữ sinh cầm trong tay tách trà nóng hổi, hai phú nhị đại là Lục Hạo Thiên và Hàn Huệ Minh thì ngồi tại chỗ không hề động đũa, cứ ngồi đó chơi điện thoại thôi. Niên Nhã Tuyền gõ gõ tay của Hàn Huệ Minh, nhỏ giọng cảnh cáo, "Nhiều ít gì cũng ăn một chút đi, cũng cho người ta chút thể diện chứ."

Thành viên lo cơm nước chính là mười mấy cô dì người dân tộc thiểu số, từ khi bọn họ chưa tới đây đã bắt đầu bận rộn lo cơm nước cho buổi tối rồi, nếu như không ăn, như vậy chẳng phải là rất không nể mặt họ sao?

Hàn Huệ Minh lầm bầm một hồi rồi cất điện thoại vào, cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.

Lục Hạo Thiên còn đang chơi điện thoại, Niên Nhã Tuyền cũng không muốn để ý tới cậu ta, nhưng đội trưởng là Thư Trạch Nam, nếu như mỗi đội viên nào đó có biến, người đội trưởng là cậu ấy nhất định phải chịu trách nhiệm.

Thư Trạch Nam thừa dịp không có người ngoài, nói với mọi người, "Các cô dì nấu cơm rất vất vả, những món này đối với các bạn có thể không được xem là thức ăn, nhưng đối với mọi người dân ở đây mà nói, nói không chừng có ăn tết cũng không được thịnh soạn đến vậy. Như Niên Nhã Tuyền nói đấy, tốt xấu gì cũng ăn một chút coi như tôn trọng các cô dì ở đây, biết chưa?"

Tất cả mọi người vẫn tương đối nghe lời Thư Trạch Nam, ngoại trừ..

Tròng mắt của Niên Nhã Tuyền xoay lòng vòng, hỏi Thư Trạch Nam, "Tí nưa có chỗ sạc điện thoại không?"

Có lẽ biết cô có ý gì, Thư Trạch Nam nhìn thoáng qua Lục Hạo Thiên, phối hợp nói, "Không có."

Mọi người vừa rồi lúc đi cất hành lý, chỉ lo nhổ nước bọt chê bai, không có ai chú ý việc có ổ điện hay không. Nghe Thư Trạch Nam nói như vậy, mọi người đều kêu rên một trận.

Nhưng vừa đúng lúc thôn trưởng và người dân lại lần nữa ôm vài hũ rượu đi đến, mấy người đang kêu ca đành phải ngậm miệng lại.

Lục Hạo Thiên mắt liếc nhìn Niên Nhã Tuyền, động tác chơi điện thoại trên tay không hề ngừng lại, còn ném cho cô một chữ, "Ngu!"

Cậu ta đã tìm thấy được ổ điện rồi đấy có được không?

Niên Nhã Tuyền lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin cho Lục Hạo Thiên, "Nếu còn không chịu ăn cơm nữa, tôi gọi điện thoại cho hiệu trưởng Lục."

Cô không hề có số điện thoại của Lục Hạo Thiên, chỉ là lúc trước Lục Khải Hàng có cho cô. Nói cô có việc gì thì bất cứ lúc nào ngại gì cả, cứ coi cậu ta như là trợ lý của mình mà sai bảo thôi.

Lục Hạo Thiên nhìn tin nhắn vừa đến, khó tin nhìn về phía cô gái điềm nhiên như không có việc gì đang cất điện thoại vào túi, từ trước tới nay chưa từng gặp qua người con gái nào mà đáng ghét đến vậy!

Giọng nói của cậu ta không to không nhỏ, nhưng tất cả mọi người có thể nghe được. Ánh mắt của Lục Hạo Thiên còn đang đặt trên người Niên Nhã Tuyền, trong nháy mắt mọi người ai cũng biết cậu ta đang nói ai.

Thôn trưởng cùng với người dân ở bên cạnh khui rượu, không nghe thấy bên này nói cái gì. Mục Quắc Quắc với mấy cô nữ sinh, nhìn Niên Nhã Tuyền thầm cười trộm xem cô như một trò cười.

Thế mà bị lục Hạo Thiên diss cho một trận, cuộc sống sau này ở trường, Niên Nhã Tuyền khẳng định không dễ chịu được rồi.

Hàn Huệ Minh đặt đũa xuống, Niên Nhã Tuyền vội vàng đè cổ tay của cậu ta lại, "Không có việc gì cả, ăn cơm."

Lục Hạo Thiên cũng đã cầm đũa lên rồi, mục đích của cô cũng đã đạt được, không cần thiết phải so đo với cậu ta làm gì.

Chỉ là, cô càng khó hiểu, hiệu trưởng Lục..

Bữa tối ăn được phân nửa, vợ của trưởng thôn cũng bận xong mấy việc vặt, mọi người nhường chỗ ngồi cho bà ấy. Vợ của trưởng thôn không ngồi xuống, hết lần này tới lần khác lựa chỗ bên cạnh Niên Nhã Tuyền.

Uống rượu đào hoa nhưỡng của làng này, Niên Nhã Tuyền mới biết được vợ của trưởng thôn vì sao lại chọn ngồi bên cạnh cô. Cô cứ là như một nhân viên đặc biệt, là đối tượng được người khác chăm sóc.. Không biết là ai đã sắp xếp, vợ của trưởng thôn vừa nghe nói không hiểu tiếng lắm, vừa gắp thịt với thức ăn đặt vào bát của cô.

Loại cảm giác muốn từ chối lan tỏa khắp cả người nhưng lại không thể làm vậy được trước cái thịnh tình này..

Hàn Huệ Minh nói đùa, có phải là vợ của trưởng thôn để mắt tới cô, muốn cô ở lại làm vợ cho đưa con trai đẹp trai của trưởng thôn rồi hay không.

Niên Nhã Tuyền trực tiếp ném cho hắn một chữ "cút".

Sau bữa ăn tối, trưởng thôn dẫn bọn họ đi tham gia một bữa tiệc tối xung quanh đống lửa. Lúc Niên Nhã Tuyền cảm giác mình sắp bị đông cứng rồi, rốt cục cũng thấy được đống lửa giữa sân.

Hơn mười mấy cô cậu mặc những bộ quần áo đặc sắc của dân tộc nhảy điệu múa dân dã bên cạnh đống lửa, nhìn thấy bọn họ chạy tới, ai nấy đều chào hỏi vô cùng nhiệt tình, cũng chủ động bước tới kéo bọn hắn đến gần đống lửa giữa sân, cùng múa với nhau.

Một tay của Niên Nhã Tuyền là một chị gái xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu vàng của dân tộc, tay phải là cậu con trai cực kỳ soái ca của trưởng thôn, cũng mặc một bộ đồ của dân tộc thiểu số, đội một chiếc mũ bện thật to.

Dù sao thì tuổi tác cũng tương đương nhau, trong đó có một hai người còn từng rời thôn, đi học tới chín năm, mọi người còn có thể nói chuyện hợp với nhau, làm cho thời gian bọn họ ở lại đây làm công ích tăng thêm không ít niềm vui.

Trở lại chỗ ở, Niên Nhã Tuyền cóng đến run rẩy, ngay cả mặt cũng chẳng muốn rửa, chỉ muốn nhào vào trong chăn.
Bình Luận (0)
Comment