Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 155

"Anh không tức giận không có nghĩa là anh không để tâm, cho nên.."

Cô quay đầu lại, anh thuận tay kéo cô ôm vào lòng, "Em phải lấy lòng anh!"

"Được, được, nếu không em hát cho anh nghe một bài nhé!" Cô tắt điện thoại rồi để sang một bên, hai tay thuận thế vắt lên cổ anh.

Người đàn ông nhíu mày, "Bài "Anh mà là đàn ông" gì đó có phải không?"

Cô le lưỡi, "Sao vậy được, em sợ Hoắc đại tổng tài lôi em ra ngoài chôn sống!"

Hoắc Lăng Trầm cười khẽ, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, trong ánh mắt chỉ có vẻ cưng chiều, "Hát đi."

Niên Nhã Tuyền gối đầu lên cánh tay của anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, nhẹ nhàng nói, "Bài em thích nhiều lắm, hát cho anh nghe một bài lúc trước em thích nghe nhất nhé."

"Ừm."

Đèn trong phòng bị tắt đi, Niên Nhã Tuyền nằm trong ngực anh, dùng chút ánh sáng le lói của thành phố ngoài cửa sổ ngắm những vì sao trong mắt anh, chậm rãi lên tiếng hát, "Cảm nhận điểm xuất phát dừng lại ở đầu ngón tay, làm sao để đóng băng khoảng thời gian này, nhớ rằng hãy nhìn kỹ vào đôi mắt kiên định của em.."

Niên Nhã Tuyền hát khá hay, đây là chuyện mà Hoắc Lăng Trầm đã biết từ trước. Bây giờ yên lặng dụng tâm lắng nghe giọng hát của cô, cứ như có khả năng chữa lành, tâm trạng dao động bất an trong phút chốc có thể bình tĩnh trở lại.

Cô vẫn còn tiếp tục hát, ".. Em nguyện chờ đợi anh mãi mãi, không ngờ rằng vì anh em trở nên điên cuồng, trời long đất lở không có anh em sẽ không chạy đi đâu; Đầu óc của em vì anh mà điên cuồng rồi, mạch đập của nhịp tim không có anh cũng chẳng là gì quá không quan trọng; Hai cánh tay vòng qua ôm lại em, cũng đủ chống lại trời long đất lở.."

Hát đến đây cô trầm ngâm nhìn sâu vào đôi mắt tĩnh mịch của anh, hát tiếp phần còn lại một cách máy móc.

Câu cuối cùng của bài hát là: "Em không ngờ rằng." Cô dừng lại một chút, rồi bồi thêm một câu, "Không ngờ rằng có thể có được anh.."

Có được một người chồng ưu tú như Hoắc Lăng Trầm.

Có được một người đàn ông yêu cô đến vậy.

Có được một người đàn ông khiến cô một mực kiên quyết say đắm..

Không khí quá đẹp đẽ quá thoải mái, hai người vốn không nỡ nhưng cũng từ từ khép mắt lại, cuối cùng nói một câu cùng nhau nhắm đi ngủ thì hai người lúc này mới ngủ.

Sáng ngày hôm sau, những người khác tập hợp ăn sáng xong thì xuất phát, Niên Nhã Tuyền lúc này mới được Hoắc Lăng Trầm lôi từ trong chăn ra.

Nhìn ánh mắt mở không nổi của cô, Hoắc Lăng Trầm dứt khoát ôm cô rời giường, đặt cô ngồi lên chân mình xong, mang dép cho cô, rồi mới ôm cô đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt.

"Có cần anh đánh răng giúp em không?" Một giọng nói quen thuộc lôi Niên Nhã Tuyền từ trong mơ mơ màng màng ra ngoài, cô nhìn chính bản thân mình tóc tai rối bù từ trong gương, rồi lại nhìn sang người đàn ông quần áo chỉnh tề bên cạnh, trong nháy mắt bừng tỉnh.

"Không cần không cần, anh dậy hồi nào vậy? Sao em không biết? Mọi người đi hết rồi à?"

"Dậy từ ba tiếng đồng hồ trước rồi, lúc anh dậy em còn đang nằm mơ, tất cả mọi người đi cả rồi, giờ chỉ còn lại hai vợ chồng mình thôi." Anh trả lời từng câu hỏi một của cô, cùng lúc đó, anh còn rất ân cần lấy kem đánh răng trét lên cây bàn chải tự động rồi đưa cho cô.

Niên Nhã Tuyền dùng nước sạch hất lên mặt, nhận lấy cây bàn chải đánh răng, "Em nhanh lắm, đừng có gấp, em gia tốc đây!"

"Ừm, không gấp, anh ra ngoài chờ em."

Người đàn ông rời đi, nhìn đồng hồ trước phòng làm việc, mười giờ năm.

Đợi đến lúc Niên Nhã Tuyền rửa mặt xong đi khỏi phòng vệ sinh, lấy ra biết bao nhiêu bình lọ chai hộp bắt đầu đánh đánh tô tô lên mặt mình, cuối cùng mới thay quần áo.

Đợi đến khi cô làm hết hàng loạt các việc này, ngồi vào bàn ăn sáng đã là bốn mươi phút sau đó.

Hoắc Lăng Trầm rất có kiên nhẫn đợi cô, chỉ có hơi kinh ngạc một chút, cũng rất khó hiểu, đây là "em sẽ gia tốc" của phụ nữ đây sao?

Gia tốc rồi mà hết bốn mươi phút, nếu như không gia tốc thì sẽ bao lâu đây? Đứng lên khỏi bàn làm việc, tới dặn cô gái đang ăn từng ngụm từng ngụm, "Không cần phải gấp, cẩn thận nghẹn đấy."

Niên Nhã Tuyền dừng một chút, "Quên hỏi anh rồi, anh ăn sáng chưa?"

"Ừm, ăn thêm với em chút nữa cũng không thành vấn đề." Người đàn ông ưu nhã ngồi xuống đối diện cô, trải khăn ăn ra, bắt đầu thứ mà anh nói là ăn thêm với cô chút nữa.

Kết thúc một bữa sáng, Niên Nhã Tuyền ăn đến no căng bụng đứng dậy, Hoắc Lăng Trầm lấy một miếng bánh hoa phu cuối cùng đút cho cô.

Cô vuốt vuốt cái bụng phình to, "Không phải nói là ăn sáng với em à? Cả bàn thức ăn có mỗi em ăn." Nói chính xác hơn, anh tới đút cô ăn thì dễ tin hơn.

Đôi lúc cô đút cho anh, anh mới chịu ăn một miếng.

"No chưa?"

Niên Nhã Tuyền vội vàng gật đầu, sợ anh không tin, nhấc lên áo lên chỉ cái bụng tròn trịa của mình, "Ai không biết chắc sẽ tưởng em mang thai hai ba tháng luôn á!"

"Ừm, vậy cứ để họ nghĩ rằng em mang thai đi!" Người đàn ông lau tay sạch sẽ, đi đến trước mặt cô.

"Đừng, em vẫn chưa học xong mà, anh dám cho vào bụng em thêm một đứa bé, anh chết chắc với em!" Nói đến chữ cuối cùng, Niên Nhã Tuyền hung tợn cảnh cáo anh.

Có điều, cô nhớ tới một việc rất nghiêm trọng.. Lập tức quỷ khóc sói gào bắt đầu đánh người đàn ông trước mặt, "Anh không dùng bao, em cũng không uống thuốc, lỡ mà dính thì phải làm sao đây? Đã nói là để anh dùng bao mà, anh nói mà không giữ lời, quả nhiên lời của đàn ông nói khi ở trên giường là không thể tin mà! Nhanh đi mua thuốc cho em!"

Hoắc Lăng Trầm bắt lấy cánh tay cô đang hành hung, nặng nề hỏi, "Em không muốn có con với anh?"

Bộ dáng nghiêm túc của anh, dọa cô sợ. Cái đề tài này không phải đã nói từ lâu rồi sao? Sao còn hỏi lại nữa, lần này cô suy tư một lúc mới nghiêm túc trả lời, "Dĩ nhiên không phải, được thôi, nếu có thì đương nhiên em sẽ giữ."

Câu trả lời của cô, anh rất hài lòng.

Cô gái không muốn để anh đắc ý, đảo con ngươi một vòng rồi nói, "Sau này sinh con, nhất định phải dạy con gọi bố trước."

"Hửm?" Người đàn ông có chút không rõ.

"Như vậy sau này buổi tối bố sẽ thay ta, pha sữa cũng là bố, khóc mãi không ngừng cũng sẽ gọi bố. Quãng đời còn lại, đều là anh, một người đàn ông được gọi là bố, ha ha ha ha ha.."

Hoắc Lăng Trầm nghe cô nói đoạn này, không tự chủ được liên tưởng đến tương lai, càng lúc càng mềm lòng.

Cuối cùng kéo suy nghĩ về, đùa với cô gái đang mặc áo khoác, "Yên tâm, anh sẽ thuê mười cô bảo mẫu cho em, cho nên, em phải dạy nó gọi dì trước mới đúng chứ."

"Bảo mẫu à, bây giờ có rất nhiều vụ trẻ em bị bảo mẫu ngược đãi, anh biết không?"

"Bọn họ không dám đâu!"

Niên Nhã Tuyền kéo khóa kéo của áo lông lên, ném cho anh một cái liếc mắt, "Họ làm chuyện này sẽ nói với anh chắc, đều là làm lén đấy có được không?"

"Vậy thì dạy nó gọi ông nội bà nội trước cũng được."

"Cho nên, ý của anh là, bất luận là thế nào anh cũng sẽ không chăm con có đúng không?

".. Xem tình hình. "Sao anh có thể chăm một đứa bé ngay cả tự lực sinh hoạt cũng không biết chứ? Anh ghét bị phiền phức nhất, con ruột cũng sẽ không chăm!

Cô nhớ có lần anh bảo thích con trai," Nếu như là con trai thì sao? "

" Không chăm. "Anh trả lời rất nhanh.

Dựa theo tốc độ cự tuyệt của anh, cô suy đoán," Nếu như là con gái có phải trực tiếp ném vào thùng rác không?"Nếu là vậy thì bảo cô sinh con làm gì? Chẳng lẽ là muốn hưởng thụ quá trình cô sinh con bị ngược à? Hoặc là.. Không muốn cô sinh con cho anh?

Con gái? Người đàn ông đã từng cứng mồm bảo muốn con trai, giờ khắc này lại do dự..
Bình Luận (0)
Comment