Lúc này hai vợ chồng mỗi người đều có tâm tình khác nhau, Hoắc Lăng Trầm trả lời câu hỏi của cô, giữ chặt lấy cô gái đang ôm mình cứng ngắc, đi ra ngoài cửa, "Hành trình đi Maldives được sắp xếp vào nửa năm sau, cuối năm chúng ta đến New York ăn tết, kết thúc năm ba đại học em phải đến Anh du học, anh đã sắp xếp xong xuôi mọi việc liên quan đến vấn đề đi du học của em rồi.."
Móc móc lỗ tai, Niên Nhã Tuyền hung hăng gật đầu, "Oki, chú Hoắc nói gì thì là cái đó." Ai bảo chú Hoắc lúc nào cũng đối xử tốt với cô cơ chứ! Cô không thể không nghe lời có phải không..
Hơn nữa đằng nào lúc cô ra nước ngoài du học anh cũng đi theo cô còn gì, cô ở đâu cũng vậy thôi, đáng thương nhất là mấy người đám Hàn Huệ Minh, đánh mất một cô bạn thân có thể đánh nhau và cùng có thể chạy trốn từ đây!
Cô như thuận như vậy, anh rất hài lòng, không để ý đến ánh mắt của mọi người, anh hôn một cái lên trán cô, "Ngoan, khi nào về sẽ cho một bất ngờ."
"Bất ngờ gì cơ?" Niên Nhã Tuyền chờ mong nhìn anh.
Trong mắt Hoắc Lăng Trầm vẫn nồng đậm ý cười, "Bí mật mà nói ra, thì còn gì gọi là bí mật nữa?"
Hai chữ "bất ngờ" rút hết khẩu vị của Niên Nhã Tuyền suốt bốn tiếng đồng hồ, bốn tiếng sau, rốt cục cũng về tới Việt Thành.
Niên Nhã Tuyền đang chơi điện thoại ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút nghi hoặc, hỏi người đàn ông đang làm việc ở bên cạnh, "Không về biệt thự à?"
"Ừm." Có điều ngay lúc anh định nói thêm gì đó, tự dưng điện thoại di động của anh vang lên.
Niên Nhã Tuyền không hỏi lại nữa, tiếp tục lướt Weibo.
Mười phút sau, xe bắt đầu giảm tốc, Trọng Hải Trình ngồi ở hàng phía trước nhắc nhở Niên Nhã Tuyền, "Phu nhân xem xem phong cảnh trong trang viên, rất không ok." Hoắc tổng rất biết hưởng thụ, trong một trang viên nên có cái gì thì đều có cái đó.
Kéo kính xe xuống, cô nhìn cánh cổng nguy nga của một trang viên ngay trước mắt, nghi hoặc, "Đây là đâu?"
Hoắc Lăng Trầm cười nhạt, "Đây là nhà của chúng ta."
Lúc trước khi chưa dọn đến ở tại biệt thự của Niên Nhã Tuyền, chỉ cần anh có mặt ở Việt Thành thì đều sẽ về đây. Nơi này yên tĩnh phong cảnh lại rất đẹp, rất thích hợp ở lại đây.
Nhà.. của bọn họ?
Cửa lớn của trang viên được thiết kế theo lối kiến trúc Châu u rất nguy nga, cột cửa màu xám nhạt cao mười mấy mét, phía trên chỉ treo một cái biển, trên cùng của cây cột là đèn thoi bằng thủy tinh dùng để chiếu sáng vào ban đêm.
Giữa hai cây cột cao nhất thô nhất là cánh cửa tự động màu đen, hai bên được trang trí bằng sáu cái cửa vòng to nhỏ đều có, hai bên của cửa vòm là phòng dành cho bảo an cùng màu. Cho dù là phòng bảo an hay là mấy cây cột đều không có bất kỳ hoa văn gì, tạo hình đơn giản nhưng khí chất.
Trong đoạn đường xe đi về phía trước, hàng loạt các cửa màu đen tự động mở ra, mấy người bảo an được huấn luyện nghiêm chinh đứng ở cửa ra vào để nghênh đón xe của bọn họ.
Niên Nhã Tuyền chấn kinh há to mồm, một cái cửa của trang viên cũng đủ làm cô chấn kinh đến thế này. Rất khó mà tưởng tượng được trong trang viên sẽ ra sao, xa hoa như thế nào..
Chung quanh trang viên đều có cây xanh bảo phủ, có đại thụ che trời, bốn mùa xanh tươi, còn có các loại cây cao cao thấp thấp nhìn cũng không biết nó tên gì. Trong cùng của tầng một là song sắt rào màu xám tro nhạt, trong đám cây xanh có ẩn giấu lưới điện và vô số camera HD 360 độ không góc chết.
Xe lái vào trong trang viên, Hoắc Lăng Trầm mở cửa sổ trên nóc xe ra, "Đứng lên xem xem."
Trọng Hải Trình thả chậm tốc độ xe, Niên Nhã Tuyền nhô người ra ngoài trần xe, trong xe hai tay của Hoắc Lăng Trầm ôm eo cô, lỡ xe có bị xóc nảy sẽ không để cô bị va đập.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, màu sắc chủ chốt của toàn bộ trang viên là màu xanh lá cây, xanh hóa* rất tuyệt, không khí cũng rất tươi mát. Trên đường đi tới, hồ nước, thảm cỏ, vườn hoa.. nên có gì thì sẽ có đó.
*xanh hóa cũng tương tự như công nghệ hóa hiện đại hóa.
Chính giữa trang viên tọa lạc một tòa biệt thự ba tầng xa hoa kiểu Mỹ, phía ngoài biệt thự lấy màu gạo trắng là chủ chốt.
Kiến trúc chung quanh còn có mấy tòa biệt thự phục thức (Duplex) hai tầng, được quy hoạch rất chỉnh tề tọa lạc ở chung quanh biệt thự ba tầng. Cô vậy mà còn thấy có cả đường băng cho trực thăng nữa, suối nước nóng thần bí chảy ngấm ngầm phía dưới..
Cuối cùng xe đỗ tại bãi dừng xe lộ thiên bên cạnh biệt thự ba tầng, từ lên xe đi xuống, Hoắc Lăng Trầm kéo cô đi sang phía bên phải trước.
Anh chỉ vào một chỗ cách đó không xa nói với cô, "Nhìn thấy chưa? Khu bên kia cho người sửa xong rồi là dành riêng cho em."
Anh chỉ vào một tòa biệt thự hai tầng chiếm diện tích tầm mấy trăm mét vuông, trước cửa là một cái bể bơi to kinh khủng, chung quanh bể bơi nào là kỳ hoa dị thảo từ nhiệt đới, á nhiệt đới, ôn đới, nở hoa liên tục, đảm bảo cho trang viên một năm bốn mùa đều có hương hoa.
Vì để cho có số ít thực vật thuận lợi sống sót qua mùa đông, có một phòng kính giữ ấm cho hoa vẫn đang kiến tạo ở bên cạnh.
"Wow? Chúng ta ở lại bên này à? Vậy chúng ta ở trên lầu hay là dưới lầu vậy?" Cô ngây ngốc hỏi.
Biệt thự này kết hợp phong cách Trung Tây, cô thật sự rất thích.
Hoắc Lăng Trầm cười khẽ một tiếng, kéo tay cô, đích thân đưa cô đi tham qua tòa biệt thự hai tầng kia.
Ở lầu một Hoắc Lăng Trầm tiện tay đẩy cửa mở ra một căn phòng, bảo Niên Nhã Tuyền đi vào trước.
"Wow!" Cô gái không nhin được kinh ngạc hô lên một tiếng.
Gian phòng này là phòng chuyên dụng sáng tác âm nhạc, cao cấp nhất là một cái đài để điều khiển âm nhạc, có cả một giá sách đều liên quan đến âm nhạc, còn có phòng thu âm cách âm..
Chung quanh đặt đầy rẫy các loại nhạc cụ lung linh đẹp mắt, ghita, dương cầm, đàn tranh.. Tất cả các loại nhạc cụ trên cơ bản thì không thiếu món nào.
Cô quay đầu, kích động nhìn người đàn ông không có phản ứng gì quá lắm, dò hỏi, "Nơi này.. Có từ lúc trước à?"
Người đàn ông nhíu mày, "Em cho rằng anh thích mấy thứ này à?"
Trong chốc lát Niên Nhã Tuyền liền ướt mắt, nghẹn ngào hỏi, "Sao anh biết em thích hát?"
Hoắc Lăng Trầm giữ chặt tay của cô, cùng đi sang phòng bên cạnh, vừa đi vừa nói, "Chẳng những anh biết em thích âm nhạc, nếu em dám khóc, bây giờ anh cho người dọn cái phòng nhạc này đi! Anh xây dựng cái phòng nhạc này là để cho em giết thời gian, không phải để em khóc, hiểu chưa?"
Niên Nhã Tuyền liên tục gật đầu, nhưng cô lại không khống chế nổi, nước mắt như những hạt châu, rơi mãi không ngừng.
Trước khi mở cửa phòng thứ hai ra, Hoắc Lăng Trầm bất đắc dĩ lau nước mắt cho cô, "Em mà khóc nữa.. Đừng trách anh không khách khí!"
"Không khách khí gì?" Cô gái nức nở hỏi.
Hoắc Lăng Trầm liếc mắt sang phòng nhạc, áp vào bên tai cô nói, "Còn khóc nữa bây giờ chúng ta qua phòng âm nhạc thử một chút.."
Câu nói này vẫn tương đối hữu hiệu, cô gái bỗng nhiên nín khóc mỉm cười, "Biết ngay anh là gã lưu manh mà!" Cuối cùng, còn đập anh mấy phát.
Lấy khăn tay ra lau nước mắt, đợi đến lúc khống chế lại được rồi, Hoắc Lăng Trầm mới dẫn cô đẩy cửa phòng thứ hai ra.
Gian phòng này so với phòng âm nhạc vừa rồi, phong cách khác biệt rất lớn, vừa mới vào, Niên Nhã Tuyền nhìn những bình bình lọ lọ màu sắc khác nhau kia, cũng không biết để làm gì.
Lúc cô nhìn thấy khuôn đúc, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, "Phòng này để làm son môi à?"
Người đàn ông nhéo nhéo khuôn mặt cô, "Thông minh, phòng nghiên cứu phát minh son môi, đến lúc đó sẽ có kỹ sư chuyên nghiệp tới dạy em."
Giờ phút này tâm tình của Niên Nhã Tuyền, đã còn không biết nên hình dung như thế nào nữa rồi, "Em.. Em vốn dĩ.. Không dùng nhiều đến như vậy.."
"Anh đã đăng ký cho em một công ty trách nhiệm hữu hạn sản xuất mỹ phẩm Tuyền Lăng ở Việt Thành rồi, cho nên cái gì em dùng không hết hay là không thích dùng, đem hết ra tiêu thụ! Bản thiết kế nhãn hiệu bao bì anh đã tìm người vẽ xong sơ thảo rồi, đến lúc đó em có thể xem xem rồi chọn cái nào em thích nhất. Còn công việc tuyên truyền hay tiêu thụ này kia, cứ giao hết cho Trọng Hải Trình là được."