Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 159

Đây là chuyện của chiều hôm qua, ăn cơm trưa xong, sau khi lên xe, vừa cởi áo khoác ra tự dưng bị đè ép xuống.. Đúng rồi! Tấm ngăn cách giữa xe lúc vừa đi xuống xe vào khách sạn đã cho kéo xuống rồi, lúc lên xe lại quên chưa kịp kéo lên lại, cho nên, để cho Trọng Hải Trình có cơ hội thừa dịp, chụp tấm hình này.

Có hơn một trăm vạn bình luận, bị lôi lên top 1 comment là sự lưu luyến của một cô gái nào đó: "Aaaaaaa bá đạo tổng tài vô cùng mãnh liệt, tôi hết cách hít oxi rồi!"

Top 2 vậy mà lại là comment của Tống Từ? "Xem xem vợ cậu bị cậu áp sát tới cỡ đó kìa, cho cô ấy chút chỗ ngồi được không?"

"Cơm bữa chính của chó, đúng là trí mạng nhất!"

* * *

Niên Nhã Tuyền tiêu hơn nữa tiếng đồng hồ chỉ để xem comment, cho đến lúc bên ngoài vang lên tiếng chó sủa, cô lúc này mới đành lưu luyến không rời dời mắt ra khỏi màn hình điện thoại.

Ủa! Cô chẳng những quên béng Hừ Hừ, còn quên cho Hừ Hừ ăn thức ăn của chó luôn rồi luôn rồi..

"Hừ Hừ, mấy cái thức ăn của chó này thôi đừng ăn nữa, ăn thức ăn chó của mẹ với Hoắc Lăng Trầm thôi cũng đủ no rồi con à! Hoắc Lăng Trầm có dặn là phải cho con ăn thịt, ừm.. bỏ đi, mẹ đi nấu chút thịt cho con vậy, còn thức ăn chó của bố mẹ thì cứ từ từ ăn."

Đi vào phòng bếp, cô cho vẫy tay với Hừ Hừ, "Qua đây nói mẹ nghe xem, con muốn ăn nhiều ít, mẹ lấy cái gì để nấu cho con đây, có thích ăn nhiều muối không?"

Hừ Hừ rất bất mãn trừng mắt nhìn cô, cũng không thèm đi vào phòng bếp với cô, nó cứ đứng đó mắt lớn trừng mắt nhỏ với Niên Nhã Tuyền.

Cuối cùng Niên Nhã Tuyền sợ làm sai gì đó, nên chuẩn bị gọi điện thoại cho Hoắc Lăng Trầm, cô vừa chạm đến điện thoại, chuông cửa liền reo lên. Phòng bếp cách cửa chính của biệt thự khá xa, cô chạy đến cạnh ghế salon trong phòng khách, xem camera ngoài cổng. Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ dáng vẻ lo lắng bồn chồn, cô tò mò hỏi, "Cô là?"

Người phụ nữ đó vội vàng nói, "Thật sự rất xin lỗi phu nhân, tôi tới cho chó ăn, vì chiều nay trong nhà có tí việc gấp, vừa lo việc xong tới đây thì trễ mất rồi, thật sự rất xin lỗi.."

À, thì ra Hoắc Lăng Trầm có thuê người lo cơm nước cho Hừ Hừ..

Cô nhấn lên cái nút bên cạnh một cái, cửa biệt thự tự động mở ra, người phụ nữ đó thay giày xong nhanh chân chạy đến trước mặt cô, thành khẩn xin lỗi, "Thật sự rất xin lỗi, chiều nay con trai tôi có xảy ra chút việc, nên mới tới muộn như vậy, sau này sẽ không tái phạm nữa. Công việc này đối với tôi thực sự rất quan trọng, xin phu nhân đừng giận.."

Niên Nhã Tuyền bị cái dáng vẻ có chút hèn mọn của bà ấy làm cho chấn kinh một hồi, sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng phất phất tay, "Không sao cả không sao cả, Hừ Hừ đói bụng rồi, cô nhanh đi cho ăn nó đi!"

Người phụ nữ cảm động đến gần khóc, liên tục nói cảm ơn rồi chạy tới phòng chứa đồ lấy thức ăn cho chó với thịt gà.

Niên Nhã Tuyền tò mò nhìn người phụ nữ bỏ mấy miếng thịt vào nồi, sau đó cho vào chút muối và gia vị, rồi đậy nắp nồi lên.

"Như vậy là được rồi à?"

"Vâng thưa phu nhân, chó Eskimo ăn thịt cùng với thức ăn riêng của chó, cũng có thể cho thêm chút rau củ và gan động vật."

"Ồ, được thôi."

Hừ Hừ ăn xong, Niên Nhã Tuyền chủ động dắt nó ra ngoài đi dạo, vừa hay cô cũng đang muốn chạy bộ tối.

Ban đêm trong trang viên, mở đèn đường rất sáng, cho dù là vậy, Niên Nhã Tuyền cũng có chút sợ sợ, dù sao cả một cái trang viên lớn như vậy cũng chỉ có mỗi cô..

Ngay lúc Niên Nhã Tuyền đang suy nghĩ lung tung, Hừ Hừ thừa dịp cô vừa không chú ý, nhanh như chớp chạy mất tiêu.. Chính xác! Chạy đi mất rồi!

Niên Nhã Tuyền nhìn tay phải của mình, mới vừa rồi còn cầm dây xích chó, Hừ Hừ dùng lực một phát, kéo đi mất tiêu.

"Hừ Hừ, dừng lại~Đừng có chạy lung tung mà!" Sợ thằng quỷ chó mà như sói đó, sẽ hủy hoại cái hoa viên đến một ngọn cây cọng cỏ cũng không còn, Niên Nhã Tuyền vội vàng đuổi theo.

Lúc Hoắc Lăng Trầm trở về, không thấy Niên Nhã Tuyền đâu, gọi điện thoại cho cô, điện thoại thì không đem theo còn đặt ở trên bàn trong phòng khách.

Gọi điện thoại cho phòng an ninh, mới biết là cô đang dắt chó ra sau trang viên.

Lúc tìm thấy Niên Nhã Tuyền, cô đang thở hồng hộc đối mặt với Hừ Hừ, "Bố mày nói cho mày nghe nhé mày có thể cho bố mày cầm cái vòng trên cổ mày chút không, một chút thôi.. Ai ya, đừng có trốn mà con chó chết bầm này! Bố mày mệt chết thì được cái lợi lộc gì chứ? Hả?"

Hừ Hừ giống như đang chuyên tâm đối nghịch với cô, cô vừa động một cái thì Hừ Hừ cũng chạy sang một phía khác, ý của nó chính là không cho cô nắm được nó.

Một giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên, "Hừ Hừ!"

Hừ Hừ nghe được âm thanh này thì lập tức phóng sang bên cạnh, Niên Nhã Tuyền lúc này mới biết là Hoắc Lăng Trầm trở về rồi. Hoắc Lăng Trầm vừa lên tiếng gọi một cái, Hừ Hừ trực tiếp nhào tới, thừa dịp lúc này, Hoắc Lăng Trầm giữ chặt vòng cổ của nó, khống chế nó trong tay của mình.

Niên Nhã Tuyền chỉ vào Hừ Hừ, vừa tức giận vừa bất bình tố cáo, "Anh không tưởng tượng ra được em với nó giằng co bao lâu đâu, nó cứ không cho em nắm vậy đó, nó nhất định là cái chó cái, với anh thì nó khác phái hút nhau."

"Khác phái hút nhau?" Người đàn ông lặp lại lời cô nói một lần.

Niên Nhã Tuyền ngây ngốc một hồi, mới vừa rồi cô nói gì ấy nhỉ, nói Hoắc Lăng Trầm và một con chó khác phái hút nhau? Niên Nhã Tuyền biết mình nói sai, cố nén cười co cẳng chạy mất, "Em nói có sai đâu?"

Hoắc Lăng Trầm vỗ vỗ đầu Hừ Hừ, ra lệnh, "Đuổi theo mẹ cho bố!"

Sau đó anh nhìn Hừ Hừ "vụt" một phát vọt ra ngoài, còn anh thì ung dung chậm rãi đuổi theo sau. Niên Nhã Tuyền thét lên một tiếng còn chưa hét xong, Hoắc Lăng Trầm kéo chặt cô gái đang bị Hừ Hừ gắt gao cắn ống quần vào ngực mình, "Anh khác phái hút nhau với ai?"

Niên Nhã Tuyền cười tủm tỉm trả lời, "Không phải với Hừ Hừ, là với cô Cơm, cô Gạo, cô Xanh, cô Đỏ*.. A.. Hoắc Lăng Trầm! Khụ khụ khụ, anh buông em xuống mau lên! Em sai rồi sai quá sai rồi, như vậy khó chịu lắm.. Huhuhu."

*Là cô Mễ có nghĩa là gạo; cô Lam là màu xanh, nên chị ta nói là cô Cơm với cô Gạo; cô Xanh với cô Đỏ.

Dù cho cô có liên tục cầu xin tha thứ, Niên Nhã Tuyền vẫn cứ bị Hoắc Lăng Trầm vác ngang đi về biệt thự, Hừ Hừ ngoan ngoãn đi theo phía sau bọn họ, nhìn bọn họ vui cười đùa giỡn, nghe bọn họ nói cười thánh thót.

Dưới ánh đèn đường ban khuya, hai người một chó, bầu không khí rất hạnh phúc, phong cảnh rất hữu tình.

Có điều.. Chẳng được mấy ngày, Hoắc Lăng Trầm tống con chó tên Hừ Hừ kia đi đâu đó thì đi. Bởi vì anh không ngờ rằng, Niên Nhã Tuyền có con chó đó, chẳng những không tăng trưởng thể lực, ngược lại mỗi ngày đều mệt mỏi rồi đi ngủ rất sớm, ngay cả cơ hội để anh kiểm tra thể lực của cô cũng không có..

Niên Nhã Tuyền khóc huhu thảm thiết mãi, mắng Hoắc Lăng Trầm quá ác độc, thứ đàn lơ đễnh, có con thú cưng mới nuôi được mấy ngày đã tống đi rồi.

Nếu như Niên Nhã Tuyền thật sự thích chó, anh hứa sau khi ăn tết bên New York về lại đậy, sẽ cho cô một con chó thích hợp với cô để cô nuôi.

Khổ lắm mới dỗ được vợ mình, Hoắc Lăng Trầm cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, còn đối với Hừ Hừ một mực không nghe lời cô, sống chung với nhau vài ngày tự dưng sinh ra tình cảm, biểu cảm rất khó hiểu.

Ban đêm lúc Niên Nhã Tuyền đang ngâm mình trong bồn, Hoắc Lăng Trầm vốn định muốn vào cùng cô, nhưng vừa đi tới cửa phòng tắm anh lại nhận được một cuộc điện thoại từ New York.

Mở cửa phòng sách ra rồi mới trượt nút trả lời, "Bố."

Anh vừa mới nói có một chữ, bên kia ào tới một tràng như sấm chớp, "Anh còn biết tôi là bố anh à! Anh còn biết anh có một người bố cơ đấy! Chuyện kết hôn là chuyện lớn như vậy, thế mà không thông qua ý kiến của tôi, đừng nói thông qua ý kiến báo một tiếng thôi cũng không có! Rốt cuộc anh có đặt bố mẹ anh vào mắt hay không?"

Hoắc Lăng Trầm sớm đã quen với cái tính tình của bố anh rồi, chỉ trầm mặc nghe bên kia tiếp tục chửi rủa,"Có phải là nếu như không có truyền thông lộ tin này ra ngoài ánh sáng, anh còn dự định giấu diếm chúng tôi cả đời đúng không? Ai cho anh cưới một cô gái không rõ lại lịch như vậy? Ai cho anh cái lá gan này? Anh như vậy, Tư Nghiên phải làm sao bây giờ? Tôi có cách nào ăn nói với nhà họ Lệ bây giờ?
Bình Luận (0)
Comment