Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 160

Đợi đến lúc ông bốc hỏa xong, Hoắc Lăng Trầm mới nhàn nhạt mở miệng, "Cô ấy không phải là một người có lai lịch không rõ ràng, hôn nhân của con do con làm chủ, ăn nói thế nào với nhà họ Lệ là chuyện của riêng bố, không liên quan gì tới con!"

Thái độ này của anh làm cho huyết áp của Hoắc Dật Lâm trong phút chốc "phóng" lên cao, nghe thấy tiếng động bố anh bên kia chắc đang lục tìm thuốc huyết áp, Hoắc Lăng Trầm nhắm hai mắt lại.

Uống thuốc xong, cả người Hoắc Dật Lâm mới bình tĩnh lại được đôi chút, "Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!"

Giọng nói của Hoắc Lăng Trầm chợt lạnh lẽo hơn vài phần, "Còn có chuyện gì khác không?"

"Mới tháng trước tôi vừa nói chuyện hôn sự của anh với bên nhà học Lệ xong, Tư Nghiên là thanh mai trúc mã của anh, anh năm nay hai mươi tám, con bé năm nay hai mươi bảy, lo mà tranh thủ kết hôn trước khi cả hai bước qua ngưỡng cửa số ba mươi đi." Hoắc Dật Lâm cứ như chẳng biết rằng con trai mình cưới vợ rồi, cứ liên tục thúc cưới.

"Nếu bố đã thích Lệ Tư Nghiên nhiều đến vậy, chi bằng bố cưới đi, cũng coi như buông tha cho mẹ con."

"Súc sinh! Thằng con mất dạy!" Sau đó, không còn sau đó nữa, bên kia điện thoại trực tiếp cúp máy rồi, Hoắc Lăng Trầm nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, thừa biết Hoắc Dật Lâm bên kia vừa ném vỡ điện thoại rồi.

Nhiều năm qua, số chiếc điện thoại bị Hoắc Dật Lâm ném chắc cũng đủ gom lại thành một cái shop điện thoại rồi.

Nếu như anh đoán không sai, ngay sau đây Hoắc Dật Lâm khẳng định sẽ đi tìm chỗ nào đó để trút lửa giận. Nhanh tay tìm đến số điện thoại của Lạc Tử Sênh, chờ một đỗi bên kia mới nhấc máy.

"Lăng Trầm à, trễ vậy rồi sao còn chưa chịu đi ngủ nữa?" Mặc dù Lạc Tử Sênh đang đứng cách chỗ Hoắc Dật Lâm rất xa, nhưng âm thanh ném đồ với mấy câu mắng chửi bà vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy.

"Mẹ, để con bảo trợ lý đi sang đón mẹ, mẹ trước tiên cứ chuyển tới nhà bên đó của con ở tạm đã, chờ tới ngày hai mươi chín âm cuối năm con đến New York rồi mẹ về lại nhà cùng con sau." Ở New York Hoắc Lăng Trầm có tới mấy căn nhà, đồng thời nếu như Lạc Tử Sênh qua đó ở, Hoắc Dật Lâm có sôi trào thạch nham đi nữa cũng không ảnh hưởng gì tới bà ấy được.

Lạc Tử Sênh dụi nước mắt, cố gắng mỉm cười, "Không sao cả con trai, mẹ đang ở trong phòng, con không cần lo. Con lo sống tốt với Nhã Tuyền, là mẹ đã an tâm rồi."

Hoắc Lăng Trầm bực bội nhắm mắt lại, trầm giọng nói, "Chẳng lẽ số lần mẹ bị ông ấy tác động đến còn ít lắm à? Sao thế? Chẳng lẽ để mẹ chịu ấm ức tới mức stress nặng thì mẹ mới chịu đi à?"

Lạc Tử Sênh vì Hoắc Dật Lâm, mấy năm trước mắc chứng stress cường độ thấp, là do Hoắc Lăng Trầm trong lúc vô tình phát hiện ra. Cũng có đi tìm bác sĩ chữa trị cho bà, tình hình cũng có chút chuyển biến tốt đẹp. Nhưng dù sao sống với Hoắc Dật Lâm trong thời gian dài đến vậy, cứ phiền muộn này lại tới phiền muộn khác liên tục như vậy, đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.

Hoắc Lăng Trầm lấy chìa khóa biệt thự của mình giao cho Lạc Tử Sênh, nói bà ấy đi qua chỗ anh ở, nhưng mà Lạc Tử Sênh lại cứ cố chấp. Nhà họ Hoắc mặc dù là ở nước H hay là New York, mỗi người đều là những nhân vật có máu mặt. Bà ấy sợ nhà họ Hoắc mất mặt, cho nên cứ một mực kiên trì sống chung với Hoắc Dật Lâm.

"Không phải, Trầm Trầm à, chuyện của mẹ với bố.."

"Bây giờ bắt đầu thu dọn đồ đạc, con cho trợ lý đi sang đón mẹ." Nói xong, không cho Lạc Tử Sênh có cơ hội tiếp tục từ chối, trực tiếp cúp điện thoại, ngay sau đó lại nhanh chóng bắt đầu liên hệ với phía New York phân phó với người trợ lý bên công ty bên kia, bảo cậu ta dẫn thêm người, nhất định phải đưa được Lạc Tử Sênh đi.

Nhìn một mảng đen thẫm bên ngoài, Hoắc Lăng Trầm chầm chậm châm một điếu thuốc, một lát sau lại như chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cầm điện thoại mở Wechat ra xem, tìm tới nick Wechat Niên Nhã Tuyền rồi ấn mở vòng bạn bè của cô.

Vòng bạn bè của cô đúng thực không làm anh thất vọng, Niên Nhã Tuyền là một kiểu người rất sinh động, cơ hồ như mỗi ngày đều sẽ đăng lên vòng bạn bè vài thứ gì đó.

Ngay vừa rồi, cô vừa đăng một tin, trong tấm hình đó là cô đang đứng trong phòng tắm vừa sơn một bộ móng tay chân rất đáng yêu, còn có cái ly vừa rồi anh rót cho cô ít rượu đỏ, cộng thêm một hàng chữ nữa: Tình yêu đến quá nhanh tựa như cái vòi rồng vậy.

Tình yêu đến quá nhanh.. Người đàn ông ngoắc ngoắc khóe môi, đúng vậy đấy, lúc trước khi chưa biết Niên Nhã Tuyền là vợ của anh, dường như có cái dự cảm nếu không nhanh tay xử lý Niên Nhã Tuyền sạch sẽ, anh nhất định sẽ bị cắm vào lòng bàn tay cô.

Sự thật đã chứng minh, dự cảm của anh rất chuẩn xác, anh chẳng những đã bị cắm, còn cắm một cách cam tâm tình nguyện, khăng khăng một mực..

Kéo màn hình điện thoại xuống, chính là những kỉ niệm Niên Nhã Tuyền đăng lúc trước, cô gái nhỏ dù gì vẫn là cô gái nhỏ, những cay đắng ngọt bùi trong cuộc sống của mình đều đăng hết lên vòng bạn bè.

Không biết từ một ngày nào đó bắt đầu, những gì Niên Nhã Tuyền đăng lên vòng bạn bè, đều luôn luôn có quan hệ gì đó với anh.

Ví dụ như hôm nay đi, hay như lần trước hai người họ cùng đến thành phố T sau khi tiễn Mục Tư Du về xong, hai người đi bộ về tới khách sạn. Cô chụp một tấm hai tay anh với cô nắm chặt nhau, đăng lên, cộng thêm một hàng chữ là: Muốn đi cùng anh như thế này cho đến khi đầu bạc..

Tâm trạng vừa rồi vốn rất tệ, ngay tại giây phút này đều tan thành mây khói.

Dụi tắt tàn thuốc rồi ra khỏi thư phòng, lúc Hoắc Lăng Trầm trở lại phòng ngủ, Niên Nhã Tuyền cũng đã chui vào trong chăn lướt Wechat, tán gẫu với đám bạn khí thế ngất trời.

Người đàn ông đi lại gần lôi cô gái từ trong chăn ra rồi ôm vào ngực mình, nửa trên thì ép xuống dưới người mình, làn môi mỏng lướt nhẹ lên mái tóc dài của cô, "Thơm thật."

"Đương nhiên rồi, em dùng chính là sữa tắm và sữa dưỡng thể có chiết xuất từ tinh chất sữa bò nối tiếng nhất của tập đoàn ZL đấy, không thơm sao được?" Niên Nhã Tuyền bị hơi thở của anh lướt tới lướt lui mà thấy nhột toàn thân, âm mưu muốn trốn khỏi tình trạng thế này.

"Ừm! Ngày mai anh sẽ phát thưởng cho toàn bộ các thành viên tham gia sản xuất loại này!"

Niên Nhã Tuyền, "..."

Người có tiền chính là tùy hứng thế đấy!

"Tóc vẫn chưa khô mà." Anh nói.

"Ừm, em biết chứ, cố ý để vậy đấy." Tóc lại dài hơn nữa rồi, chút kiên nhẫn ngồi sấy khô cô còn không có nữa là.

Người đàn ông nhíu mày, "Nếu đã như vậy, giao cho anh!" Cánh tay dài của anh vòng lấy ôm trọn eo của cô, lật cô ngồi lại để cô đối diện với mình.

Niên Nhã Tuyền dịch sang bên giường một tí, tóc dài trải rộng ra góc giường, xác định sẽ không làm ướt ga giường, lúc này cô mới an tâm. Hai tay vắt lên cổ anh, nở nụ cười ngọt ngào, "Anh muốn sấy tóc cho em à?"

Hoắc Lăng Trầm ngoắc ngoắc khóe môi, "Cũng không phải là không thể, phải trả giá tốt gì đó cho anh trước đã."

Giờ phút này cảm xúc trong đáy mắt anh, Niên Nhã Tuyền vừa nhìn đã hiểu, lập tức giãy dụa muốn chạy cách cái giường, "Đừng, Đừng, tự em sấy được."

"Muốn chạy?" Hoắc Lăng Trầm cũng không cản cô, nhìn cô gái vụt xuống chạy vào nhà tắm lại lần nữa, anh không nhanh không chậm đuổi theo.

Trong phòng tắm

Niên Nhã Tuyền cầm máy sấy tóc lên mới phát hiện Hoắc Lăng Trầm cũng theo vào tới nơi rồi, cầm máy sấy trong tay lắc lắc trước mặt anh, "Em đi sấy tóc thật mà, thật đấy, anh đi trước đi ngủ nhaaaaa~"

Hoắc Lăng Trầm cầm lấy cái máy sấy trong tay cô, Niên Nhã Tuyền nghĩ là anh muốn sấy tóc cho mình, dù sao với những chuyện thế này lúc trước Hoắc Lăng Trầm cũng có từng làm rồi. Ngoan ngoãn đưa lưng về phía anh, lên giọng ra lệnh, "Dây ngắn lắm, anh đứng về phía ổ điện bên này đi."

Hoắc Lăng Trầm đặt máy sấy sang một bên, từ phía sau ôm eo cô, thổi một hơi bên tai cô, "Dây ngắn cũng có sao đâu, dù sao thì anh cũng đủ dài.."

"..."

Cả gương mặt Niên Nhã Tuyền lập tức đỏ bừng, đánh một cái rõ kêu lên tay anh, ghét bỏ đuổi anh, "Đừng có làm vướng chuyện của em, mau tránh ra đi."

Tên đã lên dây, Hoắc Lăng Trầm hơi đâu đứng đây nói nhảm với cô, quay cô lại đối diện với mình rồi ôm cô tới bồn rửa tay sau đó thì muốn làm gì đó thì làm.

Sáng ngày hôm sau

Lúc Trịnh Hiểu Kha gọi điện thoại cho Niên Nhã Tuyền rủ cô dạo phố, Hoắc Lăng Trầm đã đến công ty tù sớm rồi, Niên Nhã Tuyền còn đang nằm trong chăn ngáy o o. Sắp đến tết rồi, Hoắc Lăng Trầm nghe theo ý của cô cho giáo viên vũ đạo và giáo viên yoga nghỉ tết, cô cũng có thể hưởng thụ cảm giác dành toàn bộ thời gian mỗi ngày chỉ để ăn ăn ngủ ngủ.

*Mình dự định sẽ hai ngày ra một chương, không biết có bạn nào muốn cùng mình edit để cho ra chương sớm không nhỉ, chứ làm một mình vã quá rồi. HUHUHU!
Bình Luận (0)
Comment