*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
Những lời này như sấm sét nổ ầm trong đầu tôi. Tôi quả thực không thể tin được lời nói của người đàn ông trong điện thoại là thật, lập tức cho rằng anh ta là kẻ lừa đảo, hỏi anh ta rốt cuộc đang nói ai? Có phải là người bên Anh Cô không? Muốn thừa dịp Liễu Long Đình vắng mặt mà dọa tôi chứ gì? Nói tới đây, nước mắt của tôi lập tức tuôn rơi, khóc đến nỗi thở hổn hển.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thấy tôi mới cầm điện thoại đã khóc, Thần Sông và Phượng Tố Thiên lập tức lại gần hỏi tôi sao vậy? Tôi nhất thời không rảnh trả lời Thần Sông với Phượng Tổ Thiên, chỉ cầm chặt điện thoại, hy vọng đối phương là kẻ lừa đảo, đang lừa gạt tôi.
Đầu dây bên kia, đối phương thấy tôi cảm xúc kích động thì cũng không vội vã giải thích cái gì mà chờ tôi khóc đủ rồi mới nói: “Tôi thực sự là anh trai của Long Đình. Long Đình trúng nguyền rủa vô cùng ác độc, cả nhà chúng tôi đều không biết nên giải lời nguyền này như thế nào. Vừa rồi em ba nói muốn gặp cô một lần nên tôi mới gọi điện cho cô. Nếu cô không tin tôi thì có thể đưa điện thoại cho Thần Sông, cô ta biết tôi là ai.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe thấy người đàn ông này biết Thần Sông ở bên cạnh tôi, hơn nữa còn kêu Thần Sông nghiệm chứng thân phận của anh ta, tôi lập tức rơi vào tuyệt vọng. Thần Sông nhận lấy điện thoại trong tay tôi, bấm ngón tay một chút, sau đó ngước mắt nhìn tôi, gật đầu nói: “Đúng vậy, anh ta chính là anh trai của Liễu Long Đình, tên là Liễu Long Dương.”
Trong lúc nhất thời, tôi không biết mình đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên xúc động chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Liễu Long Đình, muốn xem thử anh ấy ra sao rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phượng Tổ Thiên cũng nghe được tin tức của Liễu Long Đình, sắc mặt bỗng trở nên trầm xuống, im lặng một hồi rồi nói với Thần Sông: “Cô đưa bé Bạch tới núi Trường Bạch thay tôi đi, bây giờ tôi không thể dùng pháp lực, không có cách nào đưa cô ấy đến đó."
Thần Sông ôm tôi vào lòng, cầm khăn tay lau nước mắt cho nói với Phượng Tố Thiên: “Bây giờ dù chúng ta đưa bé Tô qua đó thì bé Tô cũng không muốn dẫn theo chúng ta. Lát nữa ta sẽ kêu thuộc hạ của ta đưa bé Tô đến núi Trường Bạch, chúng ta ở nhà chờ tin tức cuối cùng đi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thần Sông nói chuyện với Phượng Tố Thiên xong thì nhẹ giọng an ủi tôi không sao đâu, không chừng tôi đến đó thì Liễu Long Đình lại khỏe mạnh thì sao? Nếu Liễu Long Đình thật sự chết, tôi còn có họ cơ mà. Nói rồi cô ấy đút cho tôi một viên thuốc màu đen, nói ăn viên này thì trong vòng mấy ngày có thể thấy được vật âm yêu ma, không cần tiên gia nhập vào người.
Thần Sông ấm áp như chị gái lập tức khiến tôi cảm động. Tôi ngước mắt nhìn Thần Sông, liên tục nói cảm ơn. Vào lúc này, Liễu Long Đình sắp không qua khỏi, tôi chỉ muốn một mình đi gặp Liễu Long Đình lần cuối, không muốn dẫn theo ai tới núi Trường Bạch.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thần Sông ra lệnh cho đám nô lệ khiêng kiệu đưa tôi tới nhà họ Liễu ở núi Trường Bạch. Khi tôi ngồi trong kiệu của Thần Sông rời đi, Thần Sông và Phượng Tố Thiên đứng trên mái nhà tiễn tôi. Nhìn mái tóc dài của Thần Sông tung bay cùng vẻ mặt lo lắng của Phượng Tổ Thiên, trong lòng tôi càng khó chịu hơn. Nếu lần này, Liễu Long Đình thật sự không sống nổi thì tôi cũng không muốn sống nữa.
Trên đường đi, cỗ kiệu vẫn bay với tốc độ nhanh nhất. Mặc dù muốn được gặp Liễu Long Đình ngay lập tức, nhưng trong lòng tôi vẫn còn ấp hủ một tia hy vọng rằng anh cả của Liễu Long Đình chỉ lừa tôi thôi. Nhưng khi cỗ kiệu dừng lại trước cổng nhà họ Liễu thì thấy cửa nhà họ yên tĩnh như phần mộ, thỉnh thoàng còn truyền ra tiếng nức nở. Tôi mở cổng đi vào, ngước mắt lên thấy Long Đằng ngồi lau nước mắt dưới gốc cây khô quắt trong sân, Kiều Nhi cũng đỏ mắt đi ra khỏi nhà, thấy tôi đã đến thì vội vàng kêu to vào trong nhà: “Anh cả chị hai, chị Bạch tới rồi!" Nói rồi cô bé lại bật khóc, chạy tới kéo tôi vào nhà, hơn nữa không ngừng nói: “Chị Bạch, chị tới rồi, anh ba của em sắp không được rồi, chị mau cứu anh ấy đi, anh ấy bảo muốn gặp chị."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Liễu Liệt Vân bước ra từ phòng của Liễu Long Đình. Vẻ mặt của cô ấy tốt hơn Kiều Nhi và Long Đằng, không khóc đến mức như sắp ngất xỉu, nhưng đôi mắt cũng đỏ hoe, miễn cưỡng nở nụ cười với tôi, nói Long Đình đang ở trong phòng, anh cả ra ngoài tìm người khám bệnh cho Liễu Long Đình, cũng không biết là có tác dụng gì hay không. Nói rồi, cô ấy dẫn tôi đến bên giường của Liễu Long Đình.
Khi thấy Liễu Long Đình mặt không còn giọt máu nằm trên giường, trái tim tôi như bị dao đâm, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống. Liễu Long Đình được đắp chăn kín người, chỉ lộ ra một cái đầu. Thấy anh ấy trùm kín chăn, tôi nghĩ chắc lúc này Liễu Long Đình chỉ có thể duy trì được đầu người, thân thể đã sớm biến thành rắn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Em trò chuyện với Long Đình đi. Thằng bé vẫn nói muốn gặp em." Có lẽ Liễu Liệt Vân cũng biết mình ở đây không tiện nên nói xong thì đi ra ngoài, vừa đi vừa khóc nức nở.
Sau khi Liễu Liệt Vân đã rời đi, trong phòng yên ắng đến mức tôi không nghe thấy tiếng hít thở của Liễu Long Đình. Liễu Long Đình đang lẳng lặng nhắm mắt nằm trên giường. Anh ấy bảo là muốn gặp tôi, nhưng bây giờ tôi đang ở bên cạnh anh ấy, anh ấy lại không biết tôi đã đến. Nhìn gương mặt trắng bệch đến mức gần như trong suốt, tôi càng nhìn càng đau lòng, ngay cả cánh môi bình thường vẫn hồng hào bóng loáng của anh ấy cũng trở nên tái nhợt khô nứt, khiến tôi càng khó thở, khẽ kêu lên:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Long Đình."
Sau đó tôi cúi xuống hôn lên đôi môi khô khốc của Liễu Long Đình, chỉ hận không thể nuốt chửng anh ấy vào lòng để bảo vệ, liếm cánh môi khô nứt, chỉ mong sao anh ấy có thể mở mắt ra nhìn tôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không biết qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy mình liếm lưỡi Liễu Long Đình đến mức sắp mất tri giác, lúc này tôi mới thấy lông mi của Liễu Long Đình khẽ run lên, đôi mắt đen nhánh mở ra, Liễu Long Đình đã tỉnh lại!
Chờ rất lâu mới thấy Liễu Long Đình tỉnh lại, tôi vừa mừng vừa khổ sở, ghé vào bên cạnh anh ấy khóc lóc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tôi còn chưa chết đâu, em khóc cái gì?" Giọng nói suy yếu của Liễu Long Đình vang lên.
Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên mắng anh ấy: “Vậy anh muốn anh chết rồi em mới khóc hả? Sao hôm đó anh lại uống rượu bà nội đưa? Anh thông minh lắm mà, sao lần đó anh lại ngốc như vậy? Liễu Long Đình, em nói cho anh biết, nếu anh dám chết thì em sẽ lập tức đi tìm người đàn ông khác, em sẽ không thủ tiết cho anh đâu!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôi tức giận mắng Liễu Long Đình, nhưng vẫn khóc rất nhiều, nhìn Liễu Long Đình rồi lại nhào vào lòng anh ấy, hỏi anh ấy có thể khỏe lại được không? Lỡ anh ấy không thể khỏe lên thì tôi phải làm sao bây giờ?
"Em đã có chồng rồi mà, còn thủ tiết gì cho tôi nữa? Hơn nữa sau khi tôi chết, em còn có thể chơi với Thần Sông rồi Phượng Tổ Thiên cơ mà, chẳng phải
Anh nợ em một câu yêu thương!