*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
"Em cũng yêu anh, em vẫn luôn yêu anh!" Tôi ra sức trả lời lại Liễu Long Đình. Khi nói xong câu này, cúi đầu nhìn Liễu Long Đình thì thấy không biết từ khi nào, Liễu Long Đình đã nhắm mắt lại. Vừa rồi anh ấy còn có thể giữ đầu người, nhưng bây giờ đã biến thành đầu rắn trắng, lớp vảy trên người không còn chút sáng bóng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Liễu Long Đình?” Tôi kêu tên anh ấy.
Con rắn vẫn không nhúc nhích. Khi tôi dần dần nghĩ tới một ý tưởng đáng sợ, trái tim tôi lập tức vỡ tan, nỗi đau tràn ngập trong lòng. Hai ngày trước Liễu Long Đình còn được Hoàng Tam Nương, Kiều Nhi đỡ về núi Trường Bạch giải lời nguyền, nhưng còn chưa tới hai ngày, Liễu Long Đình đã... đã không còn nữa...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi không dám chấp nhận sự thật này, tiếng gào khóc của tôi thu hút Liễu Liệt Vân vào phòng. Liễu Liệt Vân thấy tôi ôm con rắn trắng thì lập tức hiểu được, cho dù vừa rồi cô ấy kìm nén cỡ nào thì bây giờ cũng không nhịn được bùng nổ, cũng ghé vào bên giường Liễu Long Đình, khóc thương tâm khổ sở như tôi.
Kiều Nhi và Long Đằng vào phòng, thấy Liễu Long Đình được tôi và Liễu Liệt Vân đặt lên giường thì tới hỏi chúng tôi anh ba sao rồi? Tôi không biết nên nói cho Kiều Nhi và Long Đẳng biết chuyện Liễu Long Đình đã chết như thế nào, Liễu Long Đình lau nước mắt, nói với Kiều Nhi và Long Đằng: “Anh ba của hai đứa đang ngủ. Hai đứa mau đi chơi đi, chờ anh ba tỉnh dậy, chị lại gọi hai đứa."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc dù Kiều Nhi và Long Đằng là rắn con đã tu luyện mấy chục năm, nhưng cũng chỉ tương đương với con nít của loài người. Song khi nghe Liễu Liệt Vân nói xong, Kiều Nhi như đoán được điều gì đó, cô bé lại không khóc mà rất ngoan ngoãn an ủi tôi và Liễu Long Đình, nói anh cả đã đi mời Xích Cước Đại Tiên, chờ Xích Cước Đại Tiên đến đây, không chừng có thể cứu sống anh ba.
Tôi vẫn biết chút ít về Xích Cước Đại Tiên, nói đơn giản thì là thần tiên cai quản y học hiện nay. Trước kia thế hệ người già thường gọi những thầy thuốc đi chữa bệnh trong vùng là xích cước đại phu, cái tên này cũng có ý được đổi lại từ danh hiệu của Xích Cước Đại Tiên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tôi với Liễu Liệt Vân đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì. Liễu Long Dương đi ra ngoài mấy ngày vẫn chưa về, Liễu Liệt Vân cũng không thể làm lễ tang cho Liễu Long Đình trong lúc Liễu Long Dương đi vắng. Hơn nữa cũng không coi như là làm lễ tang, bởi vì mấy ngày trước mặc dù Liễu Long Đình đã chết, tim đã ngừng đập, nhưng anh ấy vẫn còn khí tức. Tôi không rõ thế này là thế nào, Liễu Liệt Vân cũng không biết, cho nên hết thảy đều phải chờ Liễu Long Dương mời Xích Cước Đại Tiên gì đó về đây thì mới biết rõ nguyên do.
Liễu Liệt Vân nói với tôi rằng Xích Cước Đại Tiên là vị thần có địa vị khá cao trên trời, không giống như thần tiên Shaman như chúng tôi, ông ấy là thần Đạo giáo, trên trời cũng có địa vị rất cao. Mặc dù Liễu Long Dương là Thượng Phương Tiên, nhưng mời đại thần này về cũng rất khó, nếu không có lý do để đại tiên đích thân hạ phàm thì đại tiên sẽ không vô duyên vô cớ cứu người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không phải tôi không tin bản lĩnh của anh cả Liễu Long Đình, mà là Liễu Long Đình vốn là người mang tội. Xích Cước Đại Tiên cũng là chính thần, hơn nữa không có dính líu gì tới tiên động vật hệ Shaman, với lại đã mấy ngày trôi qua, Liễu Long Dương còn chưa thể mời đại tiên trở về, hy vọng cho Liễu Long Đình sống sót càng ngày càng mỏng manh.
Đến ngày thứ bảy, khi chúng tôi đang tuyệt vọng, tôi ra nhà trước kêu Kiều Nhi vào ăn cơm thì thấy hai người đàn ông mặc trường bào phiêu dật bước vào sân. Một người mặc áo bào màu bạc liên tục cười nói hùa với một người mặc áo ào trắng. Còn người đàn ông mặc áo bào trắng thì rất nghiêm túc quan sát chúng quanh. Song khi thấy tôi, anh ta bỗng nhìn chằm chằm vào tôi, quay sang hỏi người đàn ông mặc áo bạc: “Liễu Long Dương, chính là cô ấy hả?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông áo bạc chính là Liễu Long Dương, tư thế đứng đắn, tiên bào phiêu dật càng làm tôn lên khí chất không dính khói lửa trần gian của anh ta.
“Vâng, đúng thế.” Liễu Long Dương cúi đầu đáp lại người đàn ông mặc áo trắng. Người đàn ông áo trắng này phỏng chừng chính là Xích Cước Đại Tiên mà Liễu Liệt Vân nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Xích Cước Đại Tiên vừa đến, Liễu Liệt Vân nhanh chóng dẫn Kiều Nhi và Long Đằng đi ra chào đón Xích Cước Đại Tiên. Xích Cước Đại Tiên vẫn nhìn tôi mấy lần, lại hỏi Liễu Long Dương: “Em trai cậu bị bệnh gì?"
“Em trai tôi không phải bị bệnh, mà là trúng nguyền rủa. Lời nguyền đó đã hút hết tinh nguyên của em trai tôi. Thấy em ba sắp không được, tôi mới tìm đại tiên tới đây giúp tôi cứu em ba”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc nghe Liễu Long Dương nói chuyện, Liễu Liệt Vân im lặng, lại nói với đại tiên: “Đại tiên đã tới muộn rồi, mấy ngày trước em trai tôi đã hồn về tây thiên."
"Chết ư?" Xích Cước Đại Tiên hơi kinh ngạc, bấm ngón tay rồi nói: “Không, còn chưa chết. Trong người em trai cô còn giữ một luồng khí, có luồng khí đó thì cậu ta vẫn có thể sống lại lần nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đại tiên nói rồi đi vào phòng Liễu Long Đình. Thấy tôi và Liễu Liệt Vân đã cho rắn trắng nằm ngay ngắn, đại tiên không có biểu cảm gì, cứ như làm một chuyện rất thành thạo quen thuộc, đưa một luồng tiên khí màu trắng vào người Liễu Long Đình. Nhất thời Liễu Long Đình đã biến thành rắn tiếp nhận luồng tiên khí của Xích Cước Đại Tiên thì lại biến thành người. Còn chưa được cứu, nhưng sắc mặt của anh ấy đã khá hơn mấy ngày trước rất nhiều, vẻ mặt cũng hồng hào hơn một chút.
“Cậu ta còn chưa chưa muốn chết, vẫn còn chấp niệm với thế giới này, cho nên giữ lại một luồng khí trong người để bảo vệ thân thể. Nhưng công lực của cậu ta đã bị hút hết sạch, nếu muốn cậu ta tỉnh lại thì trong người cậu ta phải có công lực ban đầu chống đỡ thì mới dễ giúp cậu ta hồi sinh.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc Xích Cước Đại Tiên nói chuyện với chúng tôi, Liễu Long Dương và Liễu Liệt Vân nhìn nhau, khẽ lắc đầu, nói công lực của họ đều là tu vi của mình, mặc dù đều cùng cha cùng mẹ, nhưng khí trong người hoàn toàn khác nhau.
"Không cần hai người, chỉ cần cô nương này là được. Cô ấy là đệ tử xuất mã của em trai cô cậu, tiên gia với đệ tử xuất mã kết duyên thì đều sẽ phong ấn một nửa tinh nguyên trong người đệ tử xuất mã, nếu cô nương này chịu giúp đỡ thì có thể cứu em ba của hai người."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Chỉ cần Liễu Long Đình có thể hồi sinh, tôi sẵn sàng làm mọi thứ.” Tôi vội vàng đồng ý.
Xích Cước Đại Tiên nhìn tôi, mặc dù anh ta rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao khi thấy gương mặt bình thường đến cực hạn này, tôi lại cứ cảm giác như mình đã từng gặp anh ta ở đâu đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Cũng không cần cô làm gì. Chắc cô cũng biết rồi, đệ tử xuất mã các cô muốn đả thông thất khiếu thì mới có thể thả ra pháp lực một nửa tinh nguyên của tiên gia. Cô chỉ cần đả thông thất khiếu, tôi lại truyền luồng pháp lực này vào người Liễu Long Đình thì cậu ta có thể sống lại. Nhưng vấn đề là bây giờ cô có đồng ý đả thông thất khiếu, cứu mạng Liễu Long Đình không?"
Liễu Long Đình đã cùng tôi nói đánh thất khiếu có nghĩa là gì, tức là bẻ gãy xương cốt toàn thân, sau đó nối lại, nếu không bị thương không tàn phế thì tức là đã thất khiếu thành công. Tiên gia và đệ tử xuất mã kết hợp với nhau, mặc dù đánh gãy xương cốt trên người rất đau đớn, nhưng tôi càng sợ Liễu Long Đình sẽ chết. Anh ấy chết, tôi sẽ đau đớn hơn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.