Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 513



Cho tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng nợ Liễu Long Đình bất cứ thứ gì.

Trước đây tôi đã phản bội anh ta, nhưng kiếp này, anh ta cũng giết chết tôi một lần, cả hai chúng tôi đều hòa nhau.

Mà bây giờ, tôi chỉ làm việc đúng bổn sự của mình, còn việc anh ta muốn làm, anh ta che giấu quá kỹ, căn bản không để cho người ta đoán ra được.

Nhưng mà hiện giờ Liễu Long Đình lại mở lời bằng lòng giúp tôi, đương nhiên tôi chẳng có gì mà phải từ chối.

Tôi không phải kẻ ngốc ngang ngược ương bướng gì mà chỉ vì tôi ghét Liễu Long Đình nên từ chối nhận bất cứ thứ gì của anh ta.

Vào những lúc như thế này, tôi còn chưa ngu đến nỗi hết thuốc chữa như thế.

Vì thế, sau khi Liễu Long Đình nói xong, tôi lập tức xoay người lao vào vòng ôm của Liễu Long Đình.

Mặc kệ anh ta thật lòng hay giả vờ, đều chẳng liên can gì đến tôi hết, tôi chỉ muốn lấy được thứ mình mong cầu mà thôi.

Sau khi chúng tôi đạt được thỏa thuận chung, Liễu Long Đình cũng không để tôi tiếp tục ngồi trên chiếc xe lửa này nữa.

Nhờ pháp lực khổng lồ, anh ta ôm tôi xuyên qua mui xe lửa, thần liễn của anh ta ở ngay bên trên xe lửa của chúng tôi.

Anh ta dẫn tôi ngồi vào trong thần liền rồi lập tức bay về phía núi Trường Bạch.

Vào lúc tôi quay đầu nhìn lại chiếc xe lửa mà chúng tôi vừa ngồi thì thấy trên cả một chiếc xe lửa, cũng chỉ độc những hành khách ngồi trên toa xe chúng tôi vừa ngồi đã chết hết, những người trên toa xe khác hãy còn khỏe mạnh.


Việc này khiến tôi bắt đầu hơi nghi ngờ liệu đây có phải là hoàn cảnh mà Liễu Long Đình cố ý muốn cho tôi thấy, mục đích là để tôi đồng ý với anh ta sớm hơn một chút, để anh ta giúp tôi đánh bại Thiên Đế, khôi phục nhân gian.

Nếu không thì trăm phần trăm anh ta sẽ không trùng hợp ngồi cùng toa xe với tôi, hơn nữa còn để tôi tận mắt chứng kiến cảnh tử vong.

Dốc nhiều công sức như vậy, chắc chắn không phải trùng hợp, nhất định là do anh ta đã mưu mô từ trước.

Nhưng điều khiến tôi không hiểu chính là Liễu Long Đình đã giao đỉnh Tạo Vật cho tôi rồi, vì sao còn phải giúp tôi đối phó với Thiên Đế nữa làm gì? Những điều này thật mâu thuẫn.

Nếu anh ta không muốn bị thất bại, thì cũng chẳng cần đưa đình Tạo Vật ra làm gì.

Cứ giống như trước kia, thất hứa, tôi cũng chẳng làm gì được anh ta.

Nhưng lần này anh ta vô cùng giữ chữ tín, tuân thủ hứa hẹn đến nỗi tôi còn hơi không thể tin được người này là anh ta.

Cũng may mà tôi không nghĩ theo hướng là do anh ta yêu tôi, điều này quá phi lý.

Tình yêu của anh ta giống như là tương ngọt mix cùng thuốc độc vậy, bên trên thoạt trông thì ngấy phát khùng đấy, nhưng dưới sự chán ngấy đó, là từng con rắn độc há to cái miệng như bồn máu, có thể cướp đoạt mạng sống của người khác bất kể lúc nào.

Mà chúng tôi muốn về núi Trường Bạch thì vẫn phải đi lâu một chút.

Nếu Liễu Long Đình đã hứa sẽ giúp tôi, thì cũng không thể nói suông mà không làm gì.

Vì thế, tôi tức khắc hỏi Liễu Long Đình, xem anh ta định giúp tôi như thế nào.

Chẳng lẽ hiện giờ chúng tôi phải đi giết Thiên Đế thì mới có thể bảo vệ được nhân gian ư?
Với thực lực của Liễu Long Đình thì giết Thiên Đế không phải chuyện ngoài tầm với.

Nhưng sau khi nghe xong lời này của tôi, Liễu Long Đình lại lắc đầu, trả lời: “Thiên Đế có đỉnh Tạo Vật bảo vệ, chúng ta không giết được ông ta.

Tuy nhiên, tôi có thể bảo ông ta dừng hành vi giết hại nhân gian, đương nhiên, nếu ông ta liên tục hấp thu lực tín ngưỡng thì tôi không thể ngăn cản anh ta quá lâu đâu.

Vậy nên việc quan trọng trước mắt của chúng ta là phải tìm được cách có thể giúp em khởi tử hồi sinh.”
Muốn người đã chết hồi sinh ư.

Đương nhiên, tôi biết chúng tôi phải tìm ra cách có thể cứu người trước, nhưng đó là trong trường hợp có gần mười mấy người hoặc ngàn người thì còn dễ nói, có vài địa tiên nhân số ít ỏi thuộc chúng tiên trên Thiên Đình biết luyện chế thuốc trường sinh bất lão.

Thế nhưng phương thuốc này căn bản không cứu sống được mấy người, cái mà chúng tôi cần là phương pháp có thể cứu sống trăm họ chỉ trong nháy mắt.

Tìm ra cách này à, đúng là nói dễ hơn làm ha?
“Trước đây tôi cũng từng nghĩ đến rồi, nhưng không có sáng kiến gì mới cả, chẳng lẽ anh có cách gì chăng?”
Bàn đến chuyện chính, tôi cũng khách khí hơn với Liễu Long Đình hơn rất nhiều, giọng điệu cũng xem như đã dịu đi.

Hiện giờ chúng tôi đang ở trên trời, tuy rằng thần liền được pháp lực bảo vệ, nhưng khi có gió thổi tới, vẫn thấy hơi lành lạnh.

Liễu Long Đình cũng biết bấy giờ tôi đang trong thể xác người phàm, vì thế kéo chăn mỏng trên thần liễn xuống, bọc kín mít người tôi, rồi sau đó nói: “Nếu như tôi không biết thì chuyện hứa hẹn với em còn có tác dụng gì nữa?”

“Thế cách đó làm thế nào?”
Liễu Long Đình nhìn tôi truy hỏi tới cùng, nhất thời nghiêng người hướng về phía tôi, ôm lấy tôi, rồi sau đó nói: “Em còn nhớ Nữ Oa không?”
“Nữ Oa?” Nói thật, lúc này tôi đã chẳng còn ấn tượng gì về hình dáng của Nữ Oa nữa.

Chỉ nhớ ngày trước tôi và cô ấy quan hệ khá tốt.

Hơn nữa, lúc tôi còn là Bạch Tô, trong sách giáo khoa có từng dạy về cô ấy, trong đó ghi rằng cô ấy là người tạo ra con người, vả lại lúc sau còn là người vá trời.

“Chỉ mới nghe qua thôi, quên dáng vẻ cô ấy thế nào rồi.

Chẳng lẽ cô ấy có thể cứu mọi người ư?”
Đối với việc tôi đã quên, Liễu Long Đình dường như cũng chẳng bận lòng lắm.

Trái lại còn tiếp nhận cách nói của tôi, nói với tôi: “Người sống trên mặt đất là do cô ấy sáng tạo.

Nhóm tượng đất sét đầu tiên chính là thần linh mà con người thờ phụng.

Sau này cô ấy còn tạo ra nhiều chủng người nữa.

Nói chung cô ấy chính là mẹ của loài người, có thể tạo ra sinh mệnh, cũng có thể hồi sinh sinh mạng.

Chỉ cần chúng ta tìm được cô ấy, thì nguyện vọng của em ắt được thực hiện.”
Sau khi Nhân Thần lên trời, thì yêu thần từ xưa vốn đã chẳng còn mấy.

Còn tôi tuy là thần từ thời thượng cổ, nhưng các trí nhớ ngày xưa trong đầu tôi thi thoảng cứ như những mảnh vỡ, cố thế nào cũng không nhớ được bao nhiêu chuyện ngày xưa.

Ví dụ như về Nữ Oa, trong ký ức của tôi chẳng có bất kỳ hình ảnh nào về cô ấy, cứ như thể đã bị ai rút mất một đoạn vậy!
“Thế cô ấy đi đâu rồi?” Tôi hỏi Liễu Long Đình với giọng khá yếu ớt.

Chung quy tôi và Liễu Long Đình đều là yêu thần, đều tồn tại từ thời đại trước cho đến thời đại bây giờ.

Những chuyện mà anh ta biết, theo lý tối ắt cũng biết, vậy nên tôi hỏi một câu như thế thì có vẻ tôi rất giống một kẻ đần độn.

“Tôi cũng không biết.” Liễu Long Đình trả lời tôi một câu như thế.

Nhưng mà sau khi dứt lời, anh ta còn bổ sung thêm với tôi: “Cô ấy hạ phàm còn sớm hơn cả em, kể từ đó em chưa gặp cô ấy bao giờ, tôi lại càng không thấy cô ấy.

Từ mấy tháng trước, tôi đã sai người đi tìm cô ấy rồi, nhưng vẫn chưa tìm thấy.

Nhưng em đừng lo lắng, tôi vừa nhận được tin thuộc hạ truyền đến.

Họ báo rằng phát hiện hơi thở cuối cùng của Nữ Oa trên nhân gian ở núi Trường Bạch.

Lần này chúng ta về thì lập tức đến xem tình hình, chỉ cần có ấy còn sống, thì tất cả binh lực của tôi cộng lại không thể không tìm thấy cô ấy được.”
Vừa rồi Liễu Long Đình nói anh ta có thể kiểm soát sức mạnh mà Thiên Để sử dụng đỉnh Tạo Vật nên dù tôi không tìm được thuốc khởi tử hồi sinh thì người trên mặt đất cũng sẽ không chết, điều ấy khiến tôi vô cùng ên tâm.

Vả lại nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Liễu Long Đình khiến tôi thả lỏng một chút.


Giờ Liễu Long Đình đột nhiên nói muốn tới núi Trường Bạch theo tôi, chỉ e đã sớm chắc chắn tôi sẽ đồng ý với anh ta ngay trên xe nhỉ.

So mưu mô với Liễu Long Đình, tôi trầm cảm.

Lòng dạ của anh ta thấm sâu đến độ đáng sợ, vậy nên việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ chính là duy trì cảnh giác bất cứ khi nào với Liễu Long Đình.

Có thế, tôi mới không giẫm lên vết xe đổ ngày trước.

Tôi và Liễu Long Đình còn nói câu được câu chẳng mấy chuyện khác nữa.

Sau khi nói với tôi những lời đó, chúng tôi cũng đã đến núi Trường Bạch.

Lúc Liễu Long Đình đến trước cổng nhà họ Liễu, mở cửa ra, tôi thầm nghĩ, nếu Liễu Long Đình thật sự đã giết chết U Quân, thì sao giờ anh ta còn mặt mũi đi gặp Liễu Liệt Vân? Giết chết chồng của chị gái mình có khác gì thù giết cha không cơ chứ.

Nhưng mà khi Liễu Liệt Vân mở cánh cửa ra, thấy Liễu Long Đình đã về, vẻ mặt vui mừng giương cao lông mày.

Nhưng khi cô ấy thấy tôi đứng phía sau Liễu Long Đình, mặt hơi đổi sắc, dường như có vẻ không chào đón tôi gì cho cam.

Nhưng ngại thể diện của Liễu Long Đình, cô ấy vẫn tiếp đón tôi đi vào trong phòng.

Tôi biết tôi quả thật đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với Liễu Liệt Vân, nhưng những việc đó, tôi cũng không phải làm theo ý mình.

Vốn còn định bắt chuyện nói mấy câu với Liễu Liệt Vân, nhưng Liễu Liệt Vân dường như dồn hết tâm trí tránh né tôi, cũng chẳng muốn nói thêm lời gì với tôi.

Trái lại là Long Đằng, khi Long Đằng và Kiều Nhi đi chơi về, có thể do ngửi thấy hơi thở của tôi trước đó, nên chạy u vào nhà.

Thấy tôi ngồi trong phòng khách, cậu nhóc vung hai cái tay mập mạp chạy vào trong phòng khách, rồi đứng trước mặt tôi, không nói lời nào, chỉ mím môi cười ngây ngô.

Kiều Nhi thì ngược lại, nhào tới chỗ tôi chẳng phân biệt nặng nhẹ, lớn.

tiếng gọi tôi một câu chị Bạch, suýt chút làm tôi ngã nhào xuống đất, cũng may có Liễu Long Đình đỡ tôi.

“Từ Từ thôi, chị Bạch của em đang có bầu, nếu em làm cháu chết non, chắc chắn anh sẽ không tha cho em đâu đấy.”
Liễu Long Đình công khai chuyện tôi mang thai, mà sau khi anh ta nói xong, tôi nhìn thấy vẻ mặt Liễu Liệt Vân đứng bên cạnh anh ta có gì đó khang khác.

Nguồn Novel Tok.


Bình Luận (0)
Comment