Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 514



Ánh mắt Liễu Liệt Vân nhìn tôi khiến lòng tôi run lên, dường như vì cảm nhận được một luồng sát khí.

Nhưng khi tôi nghiêm túc trấn tĩnh nhìn Liễu Liệt Vân, thì Liễu Liệt Vân có vẻ như đã tiếp nhận lời nói của Liễu Long Đình, rồi sau đó, ánh mắt nhìn tôi bắt đầu trở nên dịu dàng.

Cô ấy kéo tay tôi, đặt vào trong lòng bàn tay của cô ấy, rồi nói với tôi và Liễu Long Đình: “Mang thai là tốt rồi, mang thai là tốt rồi, nhà họ Liễu chúng ta cũng có hậu rồi.”
Nghe lời nói đầy thân mật này của Liễu Liệt Vân, lại liên tưởng đến ánh mắt vừa rồi cô ấy nhìn tôi, tôi nghĩ chẳng lẽ Liễu Liệt Vân có mối hận gì đó với tôi chăng?
Có lẽ là có mối oán hận nào đó, cô ấy yêu U Quân, mà tôi thì lại có quan hệ với U Quân.

Hơn nữa Liễu Long Đình là em trai của cô ấy, giờ em trai của cô ấy lại giao đỉnh Tạo Vật cho tôi, vả lại đáy biển Quy Khư của em trai cô ấy còn bị tôi phá hủy.

Nếu cô ấy không căm hận gì tôi, thế mới thật đúng là kẻ ngu đần độn.

Cho dù tôi rất muốn nói xin lỗi, nhưng hiện giờ lời nói đến bờ môi lại chẳng biết phải nói ra như thế nào.

Hơn nữa Liễu Liệt Vân cũng chẳng cho tôi cơ hội nào để giải thích, cô ấy vừa nói xong những lời đó thì lập tức vội vàng bỏ đi.

Kiều Nhi thì vẫn luôn quấn quýt đòi chơi với tôi, giờ nghe nói tôi có bầu, thì có vẻ như suy nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi tôi em bé trong bụng ngày trước đi đâu rồi? Sao không phát hiện tôi đẻ ra đã chẳng thấy tăm hơi đâu?
Nói đến vấn đề này, nếu là khi trước, lúc tôi không có kí ức của kiếp trước, chắc chắn tôi sẽ đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu Liễu Long Đình.

Song, bây giờ tôi biết mọi thứ cũng do tôi của kiếp trước sắp đặt, mà tất cả những điều Liễu Long Đình làm trước đó cũng đều nằm trong kế hoạch của tôi.


Bây giờ Kiều Nhi hỏi tôi vấn đề này, tôi quay đầu nhìn Liễu Long Đình, rồi sau đó nói với Kiều Nhi em bé kia là do tôi bất ngờ vấp ngã, bất cẩn nên đã sinh non rồi.

Tuy rằng Kiều Nhi đã tu luyện hơn sáu mươi năm, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa bé, nghe tôi giải thích mà cậu hiểu cậu không.

Nhưng cô bé vẫn có thể hiểu chung chung lời tôi nói có ý gì, vì thế tiến lên ôm bụng tôi, nói với tôi: “Em bé lúc trước đáng thương quá, em còn chưa thấy em ấy bước đi mà.

Chị Bạch này, em và Long Đằng sẽ cùng bảo vệ em bé bây giờ trong bụng chị.”
Kiều Nhi nói với vẻ mặt ngây thơ, hơn nữa còn quay người giữ chặt Long Đằng, bắt cậu nhóc phụ họa theo lời mình.

Long Đằng lúc này cứ như thể bị choáng váng, cứ đứng cười ngơ ra nhìn chằm chằm tôi suốt.

Dáng vẻ ngây ngốc đó không chỉ mình tôi cảm giác được mà ngay cả Liễu Long Đình đứng bên cạnh tôi cũng thấy Long Đằng nhìn tôi chòng chọc và cười ngây ngốc.

Vì thế, anh ta ngồi xổm xuống, vươn tay ôm vai Long Đằng, kéo vào trong lòng ôm, nói với Long Đằng: “Long Đằng, dạo này em sao thế? Sao vừa mới thấy chị Bạch của em đã cười ngây ngô ra mãi thế?”
Long Đằng cười hì hì xoay đầu về phía Liễu Long Đình, cười nói với Liễu Long Đình:
“Chị Bạch xinh quá, em vừa nhìn thấy chị ấy đã muốn cười rồi”
Khi Long Đằng trả lời như thế, sắc mặt Liễu Long Đình tức khắc sa sầm xuống, đặt Long Đình xuống đất.

Rồi anh ta bắt đầu giáo dục Long Đằng, nói tôi là chị dâu của cậu nhóc, bảo cậu nhóc đừng nhớ thương tôi nữa.

Nghe Liễu Long Đình nói lời này, nhất thời tôi cảm thấy sao anh đã lớn như thế rồi mà tính nết hãy còn trẻ con thế.

Tuy rằng tôi không thích Liễu Long Đình, nhưng cũng không muốn thấy anh dạy hư Long Đằng.

Tôi bèn nói với nói với Liễu Long Đình rằng anh ta đang nghĩ gì thế, Long Đằng còn nhỏ như vậy, khen tôi xinh đẹp thì đã làm sao? Nói rồi tôi vươn tay dẫn Long Đằng và Kiều Nhi vào trong đại sảnh, lấy mấy hộp kẹo trong túi ra chia cho Long Đằng và Kiều Nhi.

sau đó, tôi tán gẫu với hai đứa, hỏi ở trên núi có được chơi không, lúc nào thì hai đứa đi tu luyện đấy,…
ở trên núi Trường Bạch, tuy tôi không thích Liễu Long Đình, nhưng vẫn rất thích nhà của anh ta.

Sau khi chúng tôi ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được bao lâu, một yêu binh bay từ ngoài vào trong, yêu binh đó thấy Liễu Long Đình ở trong đại sảnh, thì như có chuyển khẩn cấp phải bẩm báo, vội vội vàng vàng chạy vào trong nhà, quỳ phịch xuống một tiếng ngay trước mặt Liễu Long Đình, báo cáo với anh ta: “Bẩm ngô hoàng, chúng tôi đã phát hiện thi thể của Nữ Oa.”
Thi thể của Nữ Oa?
Khi tôi nghe thấy từ đó thì cả kinh đến độ trong lúc nhất thời không kịp khép miệng.

Không phải Liễu Long Đình nói phát hiện hơi thở Nữ Oa lưu lại từ trước trên núi Trường Bạch ư, sao bây giờ đã chết rồi?
Vào lúc Liễu Long Đình nghe thấy yêu binh bẩm những lời này cũng chẳng kinh ngạc là mấy.

Anh ta đứng dậy khỏi ghế, bảo con yêu binh nọ dẫn anh ta đi xem, rồi sau đó quay đầu liếc thoáng qua tôi, hỏi tôi có muốn đi không.

Nếu không muốn đi thì ngồi trong nhà chờ anh ta, một lúc nữa anh ta về nói lại kết quả cho tôi cũng được.


Dù sao tôi cũng không tin tưởng Liễu Long Đình cho lắm.

Để phòng trường hợp tôi lại bị anh ta lừa thê thảm như ngày trước, tôi đương nhiên trả lời Liễu Long Đình là tôi cũng muốn đi xem cùng anh ta.

Thấy tôi muốn đi, Liễu Long Đình tức khắc kéo tay tôi, dặn dò Long Đằng và Kiều Nhi ở lại trong nhà cẩn thận, chờ chị hai về.

Kiều Nhi vốn còn muốn đi cùng tôi, nhưng Liễu Long Đình không cho.

Vì thế lúc chúng tôi đi, cô nhóc còn đứng trước cửa tủi thân nhìn chúng tôi, nhưng mà cái nhà này vẫn phải nghe theo lời của Liễu Long Đình.

Anh ta không cho phép, tôi cũng chẳng có cách nào dẫn cô bé đi cùng cả.

Chúng ta đi thẳng về phía tây của núi Trường Bạch, thật ra phát hiện hơi thở và thi thể của Nữ Oa trên núi Trường Bach khiến tôi cảm thấy quá kinh ngạc.

Bởi vì dựa trên phong thuỷ núi non của núi Trường Bạch mà nói thì linh khí của đất trời hội tụ vẫn chẳng thể nào sánh được với Ngũ Nhạc.

Nữ Oa là thần sáng tạo người, làm sao có thể gặp chuyện trên núi Trường Bạch được?
Trong lòng tôi có rất nhiều nghi vấn.

Tôi hỏi Liễu Long Đình, Liễu Long Đình đáp cũng không biết, còn hỏi vặn lại tôi.

Anh ta bảo trước giờ không giao du gì với Nữ Oa, người có liên quan tới cô ấy là tôi, tôi còn không biết cô ấy tới núi Trường Bạch vì lí do gì thì làm sao anh ta biết được.

Lời ấy khiến tôi lập tức im lặng.

Mà chúng tôi phi hành trên núi Trường Bạch những mười mấy phút đồng hồ mà vẫn chưa đến nơi, trong lòng tôi vẫn luôn gấp rút muốn gặp Nữ Oa, vì thế bèn hỏi con yêu binh nọ rốt cuộc thi thể của Nữ Oa hiện đang ở đâu.

Mà đúng lúc tôi vừa hỏi xong thì ngọn núi lớn trước mặt chúng tôi chuyển động, tầm nhìn trở nên mở rộng hơn đập vào mắt chúng tôi.

Chỉ thấy cách đó không xa, cả ngọn núi đều bị san bằng, mà ở trong tầng nham thạch giữa núi có một thứ gì đó màu xanh, thoạt trông như là rắn đang bị kẹt ở trong tầng nham thạch của núi.

Nó xoay vặn vẹo bò cong vẹo từ tầng nham thạch, thoạt trông ước chừng phải dài năm thước.

Con rắn to như thế, có thể nói là khổng lồ giống y như đúc khi tôi khôi phục bản thể.

Con rắn này có thể to lớn như vậy, nếu không có tu vi trên vạn năm thì tuyệt đối không có thân hình cỡ bự như thế.

Nhưng mà lúc này, quan sát thân hình của con rắn đen lớn ấy, tôi đánh giá tỉ mỉ mới phát hiện con rắn khổng lồ kia dường như chỉ có thân mà đầu chẳng thấy đâu nữa.

Ở trên phần cổ là một cái đầu lâu trắng hếu to như một chiếc xe container lớn, kẹt lại giữa tầng nham thạch.


Chết rồi ư?
Điều này không thể nào? Nếu Nữ Oa chết rồi, thế thì còn ai đi cứu loài người nữa?
Trầm ngâm nhìn đầu xương cốt trắng của rắn này, trong đầu tôi chẳng nảy ra được ý nghĩ nào.

Chờ thật lâu, tôi nói với nói với Liễu Long Đình: “Cô ấy… cô ấy chết rồi?”
Yêu binh ở cạnh đó cũng nghe thấy lời này của tôi, quay đầu nhìn tôi rồi nói: “Đúng thật là đã chết.

Khi chúng tôi nổ tung quả núi này cũng đã phát hiện Nữ Oa rồi.

Kể từ lúc chúng tôi cho nổ đến bây giờ, cô ấy không hề bị sứt mẻ gì, vốn đã không có dấu hiệu còn sống.”
Lời này dường như đã khiến tôi tuyệt vọng.

Chỉ có mỗi một cách có vẻ hay, cũng là một cách duy nhất để thực hiện, thế nhưng mà Nữ Oa lại chết rồi… Cô ấy đã có thể sáng tạo sinh mạng, thế vì sao không thể kéo dài sinh mạng của bản thân? Sao lại chết cơ chứ?
Sau khi Liễu Long Đình nghe yêu binh báo lại, thì ngẩng đầu lên nhìn cự mãng màu đen ở nơi rất xa kia.

Anh ta nhìn chăm chú một hồi lâu, tôi đứng ở bên cạnh Liễu Long Đình, nhìn ánh mắt mà Liễu Long Đình nhìn rắn, ánh mắt anh ta vô cùng sắc bén và sâu thẳm, cứ như thể có thể nhìn thấu tim gan phèo phổi của con rắn kia vậy.

“Cô ấy vẫn chưa chết, thậm chí còn ngược lại, cô ấy đang hồi sinh.”
Liễu Long Đình nói đến đây thì quay đầu nhìn tôi.

“Hồi sinh?” Tôi lại ngẩng đầu nhìn con rắn bự ở phía xa xa.

“Có lẽ nói chính xác ra thì cô ấy đang dần dần khôi phục bản thể của mình.

Thịt trên người cô ấy vừa mới mọc ra, hiện giờ cũng chỉ còn có đầu chưa mọc lại thôi, nhưng mà sẽ nhanh thôi.”
“Nếu nói như vậy thì chỉ cần tất cả thịt trên thân rắn lớn mọc lại hết thì Nữ Oa có thể hồi sinh ư?”
“Chuyện đó còn chưa chắc.” Liễu Long Đình quay đầu nói với tôi: “Cái thân rắn này giống như xác của em khi trước ấy, cần có hồn phách rót vào mới có thể điều khiển cơ thể.

Mà con rắn bự này cũng chỉ là một cái xác trống rỗng mà thôi, hồn phách của cô ấy đã chuyển sinh đầu thai, chỉ khi linh hồn của cô ấy thức tỉnh thì mới có thể quay về được.

Như vậy cô ấy mới được xem như là thực sự hồi sinh.”
Nguồn Novel Tok.


Bình Luận (0)
Comment