Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 95

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



Tôi nói cảm ơn Liễu Long Đình. Anh ấy lại ôm tôi một hồi rồi nói: “Tôi hứa sẽ làm cho Diệu Lê Na hồn phi phách tán, nhưng em cũng phải hứa với tôi là sau khi trở về, chúng ta sẽ lập tức kết hôn."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi không rõ tại sao Liễu Long Đình lại cố chấp chuyện kết hôn như vậy. Nhưng giờ đây thù hận với Diêu Lê Na đã bao phủ sự cố kỵ với bà ngoại, cho nên tôi gật đầu đồng ý.

Sau khi hỏi thăm người chung quanh, tôi tìm đến nhà của mẹ tôi và chồng bà ấy. Đúng là một ông già giàu có, hơn sáu mươi tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ tầm bốn năm mươi thôi, gương mặt còn rất trẻ trung. Thấy tôi, không rõ ông ta có nhận ra tôi là con gái của mẹ tôi hay không, tóm lại thái độ của ông ta rất khó chịu, thậm chí không cho tôi vào nhà ông ta mà chỉ đứng ở cửa nói cảm ơn, sau đó đuổi tôi đi. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Về đến khách sạn, tôi rất lo lắng lão già kia sẽ khó xử mẹ tôi vì mẹ tôi có lỗi với ông ta. Khi tôi bước vào thang máy khách sạn, Hoàng Tam Nương vừa lúc trở lại từ bên ngoài, thấy tôi thì nói cô ấy đã nghe ngóng được tung tích của Diêu Lê Na. Có điều phải chờ Liễu Long Đình trở về rồi hẵng nói.

Sau khi tôi hứa hẹn chỉ cần giết Diêu Lê Na thì sẽ kết hôn, Liễu Long Đình rất để bụng chuyện này, còn đích thân ra ngoài điều tra. Tôi với Hoàng Tam Nương về khách sạn chờ khoảng hai tiếng, Liễu Long Đình cũng về, nói với tôi rằng anh ấy đã biết ai cúng cho Diêu Lê Na, sau đó hỏi Hoàng Tam Nương đã tìm được tung tích của Diêu Lê Na chưa?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tìm được rồi. Thực ra cô ta ở ngay gần chỗ chúng ta, hơn nữa vừa rồi có Quỷ Tiên nói với tôi rằng đêm qua cậu ta thấy Diêu Lê Na vào một nghĩa trang rồi không thấy đi ra, chắc là trốn ở đó. Hôm nay chúng ta có thể tranh thủ giết chết cô ta."

Nghe Hoàng Tam Nương nói vậy, tôi nhất thời cảm thấy hả dạ. Tôi không tin Diêu Lê Na lợi hại đến mấy, chẳng lẽ Hoàng Tam Nương với Liễu Long Đình còn không để đối phó với cô ta sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vậy thì hôm nay khi nào chúng ta đi? Để em chuẩn bị một chút." Tôi nói với Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình trầm tư một hồi rồi nhìn tôi: “Tối nay chúng ta còn chưa thể đi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vốn dĩ là cơ hội tốt, tại sao Liễu Long Đình lại không đi? Tôi không kìm nổi cáu giận, hỏi Liễu Long Đình tại sao? Lỡ để cô ta chạy mất thì chúng ta còn phải tìm kiếm khắp nơi, hơn nữa nếu có thể giải quyết sớm thì sao không giết cô ta luôn?

Hoàng Tam Nương lại không nhiều lời như tôi. Liễu Long Đình nói không đi, cô ấy lập tức nói sẽ ra ngoài theo dõi Diêu Lê Na thêm một thời gian. Chờ khi nào quyết định ra tay thì báo cho cô ấy. Sau đó cô ấy xoay người rời đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thấy Hoàng Tam Nương nghe lời như vậy, tôi không tiện nói gì nữa. Chỉ cần nhớ lại cảnh mẹ tôi bị đám đàn ông kia làm nhục, tôi lại tràn đầy oán hận với cô ta, chỉ muốn băm xác cô ta ra làm trăm mảnh.

“Sao vậy? Giận tôi à?" Liễu Long Đình ôm tôi từ sau lưng, liếc mắt nhìn tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Rõ ràng anh biết em đang muốn giết Diêu Lê Na, càng kéo dài thời gian thì cơn giận của em đối với cô ta sẽ càng giảm xuống, em lại không nỡ làm hại cô ta, lúc đó mẹ em sẽ chịu thiệt thòi oan ức. Đều là tại em hại mẹ, Diêu Lê Na tìm đến mẹ em chính là vì lúc đi học, em thường nói với cô ta là mẹ em hay gửi tiền cho em xài. Cho nên để trả thù cô ta, em nhất định phải cho cô ta hồn phi phách tán trong lúc mình đang căm nhận nhất!"

"Vậy em biết, bây giờ Diêu Lê Na cũng được coi là tiên, chung quy cô ta phạm tội chưa nghiêm trọng đến mức phải bị hồn phi phách tán. Tiên gia có tốt có xấu, tiên ác thì sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt. Nhưng em là đệ tử xuất mã của tôi, nếu em giết tiên một mình thì sau này em sẽ bị trừng phạt phán tử hình. Cho nên chuyện này em phải nghe lời tôi, tôi trở thành chủ mưu thì mới không liên lụy tới em." Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng không liên lụy tới tôi thì lại liên lụy tới anh ấy! Nhớ lại câu anh ấy vừa nói, tiên ác sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt, còn sẽ bị tử hình. Nhưng Liễu Long Đình đừng nói là giết tiên, mấy kẻ vừa rồi ức hiếp mẹ tôi cũng bị anh ấy giết, sau này chẳng lẽ anh ấy cũng sẽ bị tử hình?

“Chuyện này anh mà làm chủ mưu, vậy thì anh cũng sẽ bị trừng phạt sao?" Tôi hỏi Liễu Long Đình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nghe vậy, Liễu Long Đình nhất thời nở nụ cười, nói với tôi: “Tôi đã sớm nên chết rồi. Tôi giết tiên, còn giết nhiều người như vậy, thêm một người hay bớt một người cũng như nhau. Em đừng để trong lòng."

Khi Liễu Long Đình nói anh ấy sẽ chết, không hiểu sao trái tim tôi lại đau đớn. Tôi còn sợ mình sẽ chết trước anh ấy, nhưng nghe anh ấy nói vậy, tôi lại sợ anh ấy sẽ rời đi khi tôi còn sống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tình yêu rất ích kỷ, ích kỷ đến mức khiến người ta khi yêu sâu đậm một người, một khi liên quan tới tính mạng của đối phương thì không còn so đo bất cứ thứ gì nữa.

"Long Đình." Tôi kêu anh ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Hửm?"

Tôi chần chờ hồi lâu mới nói với anh ấy: “Em... em không muốn giết Diêu Lê Na nữa. Coi như tha cho cô ta đi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Liễu Long Đình đoán được tôi không muốn tăng thêm nghiệp chướng cho anh ấy, bèn hỏi tôi: “Vậy em không muốn lấy lại hồn vía của mẹ em để bà ấy quên hết chuyện này, trở nên giống như trước kia hả?"

Nghe nói có thể lấy lại hồn vía của mẹ, tôi nhất thời bị đánh thức, hỏi Liễu Long Đình: “Hồn vía của mẹ em còn lấy lại được à?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Được chứ.” Liễu Long Đình ngồi trên giường, nhân tiện kéo tôi ngồi lên đùi anh ấy: “Hôm nay tôi điều tra được thực ra đệ tử xuất mã kiếp trước của Phượng Tố Thiên, tức là Tiết Thanh Trạch, đã cúng cho Diêu Lê Na. Tôi đoán chắc chắn anh ta muốn trả thù em đã cướp Phượng Tố Thiên nên mới mới thu lưu oan hồn của Diêu Lê Na, luyện chế cho cô ta trở nên lợi hại hơn.

Nhắc đến Tiết Thanh Trạch, tôi lại không hiểu, hỏi Liễu Long Đình rằng thực ra Phượng Tố Thiên chỉ biết chỉ trỏ mà thôi, sao Tiết Thanh Trạch lại coi trọng anh ta đến thế?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không, anh ta không chỉ biết chỉ trỏ, chẳng qua năng lực của anh ta không thể thi triển trên mặt đất. Anh ta là phượng hoàng cuối cùng trên thế giới này, địa vị trên trời rất cao, được vạn tiên kính ngưỡng, là thụy thú dưới tòa của Thượng Cổ Đại Đế, chủ yếu phụ trách liên hệ giữa thần linh và Thượng Cổ Đại Đế, hơn nữa có thể độ người thành thần. Thực ra tôi đoán lần này anh ta hạ phàm không phải chỉ vì muốn giúp Tiết Thanh Trạch tu thành chính quả, đó chỉ là cái cớ. Năm kiếp trước của Tiết Thanh Trạch đều là đệ tử xuất mã, đã sớm công đức viên mãn, chính anh ta không muốn phi thăng. Lần này mục đích Phượng Tổ Thiên xuống trần là vì em." Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.vip

Không ngờ bình thường Phượng Tổ Thiên hay chịu đựng kia lại có lai lịch lớn đến thế. Nghe Liễu Long Đình nói xong, sau này tôi thậm chí không dám đá nh ta nữa. Nhưng xuống trần vì tôi là thế nào? Tôi chỉ là một phàm nhân, mặc dù Liễu Long Đình nói kiếp trước tôi là Ngân Hoa giáo chủ, mà đẳng cấp của Ngân Hoa giáo chủ thì chắc cũng tương đương với phượng hoàng thôi. Chẳng lẽ kiếp này phượng hoàng ở lại chỗ tôi không chịu rời đi là vì kiếp trước tôi có liên quan tới anh ta?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Vì em là sao?" Tôi hỏi Liễu Long Đình. Anh ấy nói nhiều như vậy, tôi vẫn rất có hứng thú muốn biết kiếp trước tôi với Phượng Tổ Thiên có quan hệ gì.

Liễu Long Đình nhìn tôi hồi lâu, bỗng đè tôi xuống giường: “Vì lý do gì thì tôi không biết. Bây giờ tôi chỉ biết chờ trả thù giúp em xong, lấy lại hồn vía cho mẹ em thì chúng ta có thể kết hôn. Hồn vía của mẹ em bị Tiết Thanh Trạch lấy đi, bây giờ chúng ta không thể tìm được tung tích của anh ta, Diêu Lê Na chính là manh mối của chúng ta. Thanh Phong chỉ có thể ra ngoài cùng lắm là hai ngày rồi phải trở về bài vị cung phụng. Nếu tôi đoán không nhầm, hôm nay chúng ta không ra tay, Diêu Lê Na sẽ trở về. Lúc đó chúng ta bám theo cô ta thì sẽ tìm được nơi ẩn nấp của Tiết Thanh Trạch, lúc đó chúng ta lấy hồn vía của mẹ em, đồng thời giết Diêu Lê Na, chẳng phải càng thống khoái hơn hay sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nói rồi Liễu Long Đình ôm tôi xoay người, cho tôi nằm trên người anh ấy, sờ lên lưng tôi, bỗng nhỏ giọng nói: “Xem chồng em suy nghĩ kỹ càng cho em như vậy, em không suy xét thưởng cho tôi à?" Nói tới đây, Liễu Long Đình dùng chân mình tách hai chân của tôi ra, dùng nhiệt độ cơ thể của anh ấy nói cho tôi biết anh ấy muốn gì.

Tôi đánh Liễu Long Đình một phát, nói lúc đó anh ấy đừng làm thất bại, đừng có lỗi với tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tôi xuất mã, đã bao giờ thất bại đâu?" Liễu Long Đình nói rồi hôn lên mặt tôi.
Bình Luận (0)
Comment