Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liễu Long Đình cười khẽ, hỏi tôi: “Có phải em không thích tôi giày vò em không?"Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cảm thấy Liễu Long Đình nói rất nhiều, khiến tôi không muốn để ý tới anh ấy. Nhưng anh ấy là Liễu Long Đinh chứ không phải người khác, cho nên tôi ôm eo anh ấy, nói: "Cái gì của anh em cũng thích, cho dù sau này anh bị liệt dương, hoặc là làm ăn mày bên đường, em cũng thích anh."Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đầu óc của tôi còn mơ hồ, không rõ Liễu Long Đình nói vậy là có ý gì, chỉ ngơ ngác nói mấy câu mà chính tôi cũng không hiểu được, sau đó nhắm mắt lại. Tôi quá buồn ngủ, mỗi lần Liễu Long Đình đều làm như muốn chết trên người tôi, không tới cuối cùng kiệt sức thì sẽ không chịu bỏ qua cho tôi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoàng Tam Nương trả lời tôi: "Đi tìm Tiết Thanh Trạch. Tối qua tam gia su ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên không đánh thức cô. Mà cô cũng ngù giòi thật đấy, xe xóc này thế này mà vẫn ngủ được bốn năm tiếng. Cũng không biết Tiết Thanh Trạch làm trò mèo gì, nêu chiếc xe cứ tiếp tục đi theo con hón thi sẽ tới đường cùng"Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoàng Tam Nương tiếp tục lái xe. Trong xe chi có mình tôi là phụ nữ, hơn nữa mấy ngày trôi qua, Hoàng Tam Nương cũng đã quen thuộc với tôi. Phụ nữ quen thuộc nhau thì bắt đầu tám chuyện, bàn về việc lặt vặt trong cuộc sống, trò chuyện về ngôi sao, trò chuyện về cuộc sống thể thảm của Hoàng Tam Nương ở núi Trường Bạch lúc còn chưa đi theo nhà họ Liễu. Chẳng qua khỉ Hoàng Tam Nương trò chuyện với tôi vé cách tăng kỹ xảo trong chuyện ấy ngay trước mặt Liễu Long Đình, tôi bỗng trở lời đêm qua hình như Liễu Long Đình từng nói gì đó với mình. Bởi vì đang vui nên tôi cũng xưng hô bông đùa với anh ấy: "Chống đi, tối qua có phải anh đã nói với em rất nhiều không?"Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liễu Long Đình là chồng, cô ấy cũng run lên, nói sao tôi lại mặt dày vậy, chưa kết hôn mà đã gọi chồng đi chồng à, cũng không biết xấu hổ. "Đều nhờ cô dạy dỗ thôi. Chẳng phải cô nói tôi nên dỗ dành Liễu Long Đình nhiều hơn hay sao?" Tôi đổ tội cho Hoàng Tam Nương, sau đó bắt đầu hòi LiễuAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liễu Long Đình vốn không muốn nói, nhưng thấy tôi kiên quyết hỏi tới cùng, Liễu Long Đình giơ tay gõ lên trán tôi: "Tôi nói em xấu. Em xem Hoàng Tam Nương còn xinh đẹp hơn em kia, em còn mặt dày hòi tôi hà?"Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xe chúng tôi chạy được không lâu thì quả thực đi đến đường củng. Hoàng Tam Nưong chi vào hướng đằng trước, nói với Liễu Long Đình: "Nữ quỷ kia đi vào từ lối này."Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy Liễu Long Đình hiện nguyên hình, Hoàng Tam Nương cũng biến thành nguyên hình. Thấy nguyên hình của Hoàng Tam Nương, tôi quả thực sơ hết hồn, bên cạnh tôi là một con chồn bự to bằng con chó, đó chính là Hoàng Tam Nương. Tôi tính hỏi Hoàng Tam Nương có phải tu vi càng cao thì thân thể của họ sẽ càng lớn hay không? Nhưng đang định lên tiếng thì con chốn này bỗng giơ móng vuốt đặt lên miệng, ra hiệu cho tôi im lặng, sau đó bắt đầu cùng Liễu Long Đình chạy vào trong rừng. Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.netAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liễu Long Đình dứt khoát nhập vào người tôi. Ngay sau đó, tầm mắt của tôi trở nên sáng sủa hơn nhiều. Ở nơi cách tôi hơn năm mươi mét, có một căn nhà tranh nhỏ, một cô gái mặc đổ đỏ tươi đứng trước căn nhà. Bên cạnh cô gái đó có mấy đứa bé khoảng chừng hai ba tuổi vây quanh, giống y như trường mầm non. Biểu cảm của những đứa bé đó có khóc có cười, luôn mồm líu riu có vẻ rất bài xích cô gái đó, liên tục cầm đá ném về phía cô gái. Cô gái đó chinh là Diêu Lê Na, bộ đồ mà cô ta mặc thực ra là bộ đồ mặc lúc nhảy lầu, chẳng qua sau khi cô ta chết, bộ đồ đó biến thành màu đỏ thẫm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu quỷ chẳng phải thịnh hành ở khu vực Đông Nam Á hay sao? Tiết Thanh Trạch là tiên gia Đông Bắc cơ mà, không lo làm lại nghề cũ đi mà nuôi nhiều tiểu quỷ làm gì? Thoạt nhìn có tới bảy tám chục đứa, hơn nữa đảm tiểu quỷ đó giống hệt con nít bình thường, chẳng qua bên cạnh đám tiểu quỷ có một đống hũ hình trứng, cứ như một đống trứng đang chờ được ấp nở. “Tam gia, nhiểu tiểu quỷ canh trước cửa thế này thì sát khí rất nặng, hơn nữa trước kia tôi nghe nói tiểu quỷ rất khó choi. Lần này chúng ta muốn đi vào, e rằng hơi khó. Tôi đoán chắc Tiết Thanh Trạch đã đoán được chủng ta sẽ tới đây nên mới an bài tiểu quỷ canh chừng ngoài cửa."Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net