Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 272

Thời gian thấm thoát, một tháng trôi qua rất nhanh.

Một ngày nữa là ngày Dung Cảnh cập quan, Vân Thiển Nguyệt cập kê.

Bởi vì cùng ngày, hai người lại có thân phận không tầm thường hơn những người khác. Đương gia thế tử của Vinh vương phủ, đích nữ duy nhất của Vân vương phủ. Hai thân phận như vậy khiến tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người của hai người.

Vinh vương phủ nằm ở phía Đông kinh thành, Vân vương phủ nằm ở phía Bắc kinh thành. Một bắc một đông, vẫn có chút khoảng cách. Cho nên lúc Lễ bộ bắt đầu làm việc này đã bàn bạc với hai phủ, ở cùng một chỗ tổ chức lễ cập quan và cập kê, lại bẩm tấu với lão hoàng đế, sau khi lão hoàng đế suy nghĩ tìm tòi, ân chuẩn địa điểm, chọn núi Phúc Thọ ngoài thành Bắc.

Núi Phúc Thọ nằm ở phía Bắc kinh thành, cách hai mươi dặm. Hình dạng của ngọn núi giống như một bức tượng Phật lớn. Vì vậy được người đời gọi là núi Phúc Thọ. Núi Phúc Thọ chạy dài mười dặm, trên đỉnh núi xây dựng Quan Thiên Đài. Nghe nói Quan Thiên Đài này có lịch sử ngàn năm. Được hoàng đế các triều đại tôn sùng trở thành vùng đất hạnh phúc an nhàn. Mỗi thời đại khi đế vương gặp chuyện vui mừng, đều đi núi Phúc Thọ Sơn bái trời đất.

Năm đó Thuỷ tổ hoàng đế nổi dậy giành được thiên hạ, không kiêng nể tiêu hủy dấu tích cũ và sách vở của tiền triều, chỉ giữ lại núi Phúc Thọ và Linh Đài Tự. Giữ lại Linh Đài Tự bởi vì hơn mười tăng nhân mặc giáp ra trận cứu Thuỷ tổ hoàng đế có công, mà núi Phúc Thọ hoàn toàn là vì ngụ ý của nó mới có thể bảo tồn.

Năm đó Thuỷ tổ hoàng đế cập quan, sau đó cưới hoàng hậu, sau khi lên ngôi đã leo lên núi Phúc Thọ bái trời đất. Điều này có thể được coi là một sự tiếp nối sự tồn tại hàng ngàn năm lịch sử của núi Phúc Thọ. Bởi vì hoàng đế sáng lập triều đại Thiên Thánh, tất cả các bậc đế vương của các triều đại, về sau đại hôn của đế hậu các triều đại, hoặc là các ngày lễ lớn của quốc gia, các bậc đế vương đều đến núi Phúc Thọ bái thiên, vẫn tiếp tục sự tôn sùng tột bậc.

Mặc dù Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt không phải là thiên tử, liệt hầu* (là thụy hiệu của một số vị quân chủ), nhưng bởi vì thân phận tôn quý đặc thù, là người của Tứ đại vương phủ, hộ hàng nhà vua. Cho nên, lão hoàng đế đặc biệt ân chuẩn cho hai người cùng tổ chức lễ cập quan và cập kê ở núi Phúc Thọ, cũng không hạn chế bên ngoài.

Sau khi thánh chỉ được truyền đạt, dân chúng nhao nhao, đều đi đến núi Phúc Thọ.

Sáng sớm ngày hôm nay, thời tiết càng lạnh, đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là sương trắng khắp trời đất.

Diệp Thiến kéo Vân Mộ Hàn đi núi Phúc Thọ trước.Tây Duyên Nguyệt cũng bị Diệp Thiến kéo đi cùng.

Vân Vương gia, Vân Ly, Thất công chúa ba người sáng sớm đã tới Thiển Nguyệt các, Vân Thiển Nguyệt được Lăng Liên và Y Tuyết hầu hạ trang điểm. Sau khi trang điểm xong, đi tới nhà thờ tổ Vân vương phủ tế bái trước.

Vân lão Vương gia đã đợi ở cửa ra vào của nhà thờ tổ, thấy Vân Thiển Nguyệt đến, bảo người mở nhà thờ tổ ra, về sau nhìn xem chúng nhân nói: “Ly tiểu tử, Thất công chúa, cùng Nguyệt nha đầu đi vào!”

“Vâng, gia gia!” Vân Ly và Thất công chúa vội vàng cung kính lên tiếng trả lời.

Vân lão Vương gia đi đầu, Vân Vương gia nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi phía sau Vân lão Vương gia, Vân Ly dắt Thất công chúa, một đoàn người đi vào nhà thờ tổ, cửa lớn nhà thờ tổ sau khi mấy người đi vào trùng lại đóng lại.

Nhà thờ tổ của Vân vương phủ giống hệt mấy tháng trước lúc mở ra làm lễ nhận Vân Ly là con thừa tự, điều khác biệt duy nhất chính là hôm nay nhiều hơn hai người. Một nữ tử dung nhan tuyệt mỹ, một nam tử cẩm bào đai lưng ngọc. Hai người kia Vân Thiển Nguyệt đều biết. Chính là Ngọc Thanh Tinh và Nam Lăng Duệ.

Ngọc Thanh Tinh vốn không che giấu dung nhan, dưới dạ minh châu sáng ngời của nhà thờ tổ dung mạo để lộ ra giống hệt Vân Thiển Nguyệt.

Vân Ly và Thất công chúa đều khẽ giật mình, dừng bước, mở to hai mắt có chút kinh ngạc mà nhìn hai người.

“Nương!” Khi đó Vân Thiển Nguyệt gọi một tiếng.

Ngọc Thanh Tinh và Nam Lăng Duệ vốn đang quay người về phía cửa ra vào của nhà thờ tổ, lúc này thấy mấy người Vân Thiển Nguyệt đi đến, Ngọc Thanh Tinh mỉm cười, ấm áp mà lên tiếng trả lời, giọng nói hơi nghẹn lại, “Ừ, hôm nay con gái của ta trưởng thành rồi! Thời gian trôi qua thực vui vẻ!”

Vân Thiển Nguyệt tỏ ra vui vẻ, hốc mắt chua xót. Người đã chết không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh nàng búi tóc cho nàng, trong lòng mẹ ruột của nàng chỉ sợ còn khó chịu hơn nàng. Nhưng cũng may người còn sống, hôm nay người ở ngay trước mặt nàng, nàng cảm thấy cái gì cũng không quan trọng. Có mẹ tốt hơn nhiều so với không có, những điều khác cần gì yêu cầu quá đáng.

“Nhiều nước mắt thật!”  Nam Lăng Duệ mắng một tiếng, đi tới, dùng ngón tay lau nước mắt trong mắt của Vân Thiển Nguyệt, mặc dù lời nói cộc cằn, nhưng là động tác nhẹ nhàng, trong chốc lát, gối cằm lên bả vai Vân Thiển Nguyệt, yếu ớt nói: “Muội muội tốt, hôm nay muội là người trưởng thành rồi, tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp đem mình gả đi ra ngoài đi, muội một ngày không lấy chồng, ca ca này một ngày còn chưa được lấy vợ.”

Vân Thiển Nguyệt vốn cảm động, nghe vậy nước mắt lập tức thu lại, dùng tay đẩy Nam Lăng Duệ một cái hỏi: “Muội lấy chồng hay không lấy chồng có quan hệ gì tới việc ca cưới hay không cưới vợ?”

“Đương nhiên là có quan hệ rồi, muội gả đi rồi, ta mới có thể yên tâm cưới vợ về nhà.”  Nam Lăng Duệ yếu đuối nói.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, không nói chuyện.

Đầu Nam Lăng Duệ cọ xát trên bờ vai Vân Thiển Nguyệt, giọng nói bỗng nhiên cực thấp mà nói: “Tiểu nha đầu, bất luận muội gọi bao nhiêu người là ca ca, nhưng phải nhớ kỹ, ca ca ruột của muội chỉ có một mình ta. Nghe rõ chưa?”

Vân Thiển Nguyệt hốc mắt đau xót, tức giận nói: “Muội đâu thấy ca có dáng vẻ làm ca ca?”

“Không có dáng vẻ làm ca ca cũng là ca ca! Trên người hai chúng ta chảy chung mội dòng máu, ngoại trừ ta, ai cũng không phải.”  Nam Lăng Duệ đắc ý nói.

Vân Thiển Nguyệt không cách nào phản bác Nam Lăng Duệ, khẽ hừ một tiếng.

Nam Lăng Duệ đem đầu rời khỏi bờ vai của Vân Thiển Nguyệt, duỗi tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc Vân Thiển Nguyệt ra sau tai, trong chốc lát, lại duỗi làm loạn đầu Vân Thiển Nguyệt một lúc, búi tóc vốn gọn gàng của Vân Thiển Nguyệt bị rối.

“Này, sao ca lại làm rối tóc của muội?” Vân Thiển Nguyệt đưa tay kéo tay của Nam Lăng Duệ ra, trừng mắt với Nam Lăng Duệ.

Nam Lăng Duệ rút tay về, một tay kéo Ngọc Thanh Tinh đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt, lười biếng nói: “Ta là vì cho nữ nhân này cơ hội búi tóc cho muội, muội không thấy người sắp khóc đến chết rồi sao?”

“Xú tiểu tử, ta đâu có khóc?” Ngọc Thanh Tinh quay đầu lại trừng Nam Lăng Duệ.

“Trong lòng khóc, nước mắt sắp nhấn chìm ruột bụng người rồi.”  Nam Lăng Duệ nói.

Vẻ mặt mất tự nhiên của Ngọc Thanh Tinh chợt lóe lên, hốc mắt lập tức chua xót nói: “Con gái của ta, ta dĩ nhiên muốn búi tóc. Xú tiểu tử! Lễ cập quan năm trước của con cũng là ta buộc tóc cho con đấy!”

“Ngài?”  Nam Lăng Duệ nhếch lông mày, “Không phải phụ hoàng sao?”

“Là ta năn nỉ ca ca biến thành bộ dáng của huynh ấy buộc tóc cho con!” Ngọc Thanh Tinh nói.

“Ah, trách không được con cảm thấy lúc đó tay của lão đầu sao lại run vậy, ngay cả lược gỗ cũng nắm không nổi, hóa ra là người.”  Nam Lăng Duệ giật mình, “Con đã nghĩ người kích động đến mức như vậy sao?”

Mặt Ngọc Thanh Tinh đỏ lên.

Vân lão vương gia cười nói: “Khi đó mẹ cháu không khóc ở chỗ đó đã không tệ rồi, cháu còn hi vọng nó có thể cầm chắc cái lược?”

“Nữ nhân ngốc mà thôi, hoàn toàn chính xác không thể hi vọng ngài có thể làm tốt!”  Nam Lăng Duệ bĩu môi, nhưng khóe miệng mỉm cười vẫn cho thấy trong lòng Nam Lăng Duệ rất vui khi biết chuyện này, khoát khoát tay với Ngọc Thanh Tinh nói: “Cho ngài cơ hội, ngài nhanh búi tóc cho muội ấy đi! Chúng ta nhanh đến núi Phúc Thọ sớm một chút, đoán chừng Dung Cảnh tiểu tử kia bây giờ đã lên đường rồi.”

Ngọc Thanh Tinh hung dữ liếc Nam Lăng Duệ, từ trong lòng ngực lấy ra một cái lược bằng ngọc, một lần nữa chải đầu cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đứng yên đấy, giờ khắc này, niềm sướng trong lòng và sự xúc động tràn đầy về tình thân không thể nói lên lời.

Vân Ly và Thất công chúa đứng ở một bên, hai người không phát ra một chút âm thanh nào. Vân Ly từng nhìn thấy khuôn mặt của Ngọc Thanh Tinh và bức họa treo trước bài vị ở nhà thờ tổ, hôm nay nhìn thấy người thật giống hệt bức vẽ, hiểu rõ. Mà Thất công chúa mặc dù không biết trong này có chuyện bí mật gì, nhưng nàng vốn tâm tư thông thấu, bây giờ cũng hiểu được một chút. Vân vương phủ lừa gạt phụ hoàng, đây là tội chết, mà nàng thân là công chúa, lại không bị bọn họ gạt bỏ ở bên ngoài, ngày hôm nay biết rõ sẽ tiết lộ ở trước mặt nàng, nhưng vẫn là để cho nàng đi vào nhà thờ tổ. Đây thật sự là coi nàng như người trong nhà, mà không phải con gái của hoàng thất, cảm thấy cảm động đồng thời lại cảm thấy có thể gả đến Vinh vương phủ, gả cho Vân Ly, có lẽ là cả đời này, là việc nàng làm chính xác nhất. Khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình từ trước đến giờ chưa bao giờ được biết, không bởi vì nàng là con gái của hoàng thượng, con gái của Minh Phi, trong mắt bọn họ, nàng không là công chúa, mà là con dâu của Vân vương phủ.

“Vân Ly, về sau lúc không có người phải gọi ta là ca ca!”  Nam Lăng Duệ quay đầu nghiêm mặt nói với Vân Ly: “Ta mới là ca ca ruột của tiểu nha đầu!”

Vân Ly hiểu rõ, biết lắng nghe, hơi thi lễ, cung kính gọi một tiếng, “Ca ca!”

Nam Lăng Duệ lập tức nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Vân Ly, cười nói: “Vị trí thế tử này của Vân vương phủ ước chừng là từ nhỏ nên là của đệ, chúng ta ai cũng không muốn. Người thực sự đi là ta, đổi lấy một giả dối là Vân Mộ Hàn, hôm nay Vân Mộ Hàn cũng đi rồi, vị trí này là của đệ rồi. Hi vọng đệ có thể ngồi được lâu một chút.”

“Nói cái gì đó! Huynh ấy đương nhiên có thể ngồi được lâu!” Vân Thiển Nguyệt trợn tròn mắt liếc Nam Lăng Duệ.

“Vậy cũng không nhất định, tiểu nha đầu, hôm nay có thể lập tức sắp rối loạn. Vân vương phủ sau này có tồn tại được hay không còn là một chuyện, thế tử của Vân vương phủ thì càng nên suy tính.”  Nam Lăng Duệ không cho là đúng mà nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, chuyện Nam Lăng Duệ nói vốn chính là sự thật.

“Tiểu muội muội, muội còn nhớ rõ năm muội ba tuổi bị ngã ở ngự hoa viên, nằm khóc nhè trên mặt đất không? Lúc ấy đúng lúc ta đi ngang qua kéo muội dậy.”  Nam Lăng Duệ nhìn về phía Thất công chúa.

Thất công chúa đột nhiên trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Nam Lăng Duệ, trong chốc lát, nàng gật gật đầu, có chút xấu hổ khẽ nói: “Nhớ rõ!”

Nam Lăng Duệ lập tức nở nụ cười, “Mười năm trước ta là Vân Mộ Hàn, sau này là Nam Lăng Duệ. Chỉ có điều là đoán chừng thân phận này đến chết cũng đổi không lại được. Muội đã gả cho Vân Ly, chính là em dâu của ta, không phải công chúa hoàng thất gì cả, mà là con dâu của Vân vương phủ, về sau lúc không có người, cũng gọi ta là ca ca a!”

“Vâng, ca ca!” Thất công chúa và Vân Ly đều cung kính gọi một tiếng.

Nam Lăng Duệ lập tức thoả mãn nở nụ cười, đưa tay vào trong ngực, móc ra hai viên KẸO, đưa cho Vân Ly và Thất công chúa mỗi người một viên nói: “Thực nghe lời, ca ca mời các ngươi ăn kẹo!”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đen lại, giương mắt nhìn trời, nàng thực không muốn nhận thức người này.

Vân Ly và Thất công chúa nhận kẹo, liếc mắt nhìn nhau, dường như có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn ca ca!”

“Xú tiểu tử!” Ngọc Thanh Tinh cười mắng một câu.

“Có dạng cha mẹ gì, sẽ có con cái dạng đó! Tên tiểu tử thúi không biết lớn nhỏ này là học các ngươi đấy!” Vẫn không nói chuyện Vân lão Vương gia mắng một tiếng, bộ mặt không muốn nhìn bộ dạng của bọn họ.

“Lão già khọm khẹm, cuối cùng ngài cũng nói đúng một câu!”  Nam Lăng Duệ mừng rỡ.

“Đừng nói chuyện với ta, thấy ngươi là tâm phiền! Ta lão đầu tử cả đời này không biết tạo nghiệt gì, con trai con trai không ở lại, cháu trai cháu trai giữ không được. Thật vất vả có một xú nha đầu cháu gái ở cùng ta, nó lại trưởng thành rồi, về sau phải lập gia đình rồi.” Vân lão Vương gia mắng Nam Lăng Duệ một câu, vẻ mặt rất là thương cảm.

“Công công, đều là con không tốt, khiến người vất vả!” Ngọc Thanh Tinh áy náy nhìn Vân lão Vương gia.

“Được rồi, được rồi, còn nói chuyện này để làm gì! Xú tiểu tử lấy được người con dâu như con là phần mộ tổ tiên của Vân vương phủ chúng ta bốc khói xanh. Ta còn có điều gì không hài lòng.” Vân lão Vương gia khoát khoát tay, “Mặc dù các con không ở bên cạnh ta, nhưng ta biết mấy đứa còn sống tốt là thỏa mãn rồi, ta còn có thể sống bao lâu? Quan trọng là cuộc sống của các con còn rất dài.”

“Công công, ngài nhất định sống lâu trăm tuổi!” Ngọc Thanh Tinh hốc mắt ửng đỏ.

“Đó là lời nói lừa gạt quỷ!” Vân lão Vương gia phất phất tay, nói với Ngọc Thanh Tinh: “Ngày đại hỉ, không được khóc, con mau búi tóc cho tiểu nha đầu đi, sau đó để cho nó nhanh chóng cút đi đến núi Phúc Thọ, đoán chừng Cảnh tiểu tử đã đi rồi, không thể để nó một mình chiếm núi Phúc Thọ được, như thế nào cũng phải chia sẻ cho tiểu nha đầu một chút.”

“Tóm lại vẫn là cháu gái mình! Cháu còn tưởng rằng Dung Cảnh mới là cháu trai của lão già họm hẹm người chứ!”  Nam Lăng Duệ nói.

Vân lão Vương gia hừ một tiếng, liếc xéo Nam Lăng Duệ, “Nó tốt hơn cháu nhiều, nếu có thể, lão đầu tử ta mới không cần đứa cháu như cháu, muốn Cảnh tiểu tử.”

“Thật đáng tiếc a! Ai bảo gia gia người không có mệnh tốt!”  Nam Lăng Duệ cố ý chọc giận Vân lão Vương gia, “Cho dù cháu là củ cải trắng, người cũng phải thừa nhận.”

“Cháu tên tiểu tử thúi!” Vân lão Vương gia vung quải trượng muốn đánh Nam Lăng Duệ.

“Duệ, không được chọc giận gia gia của con.” Vân Vương gia đưa tay chặn quải trượng của Vân lão Vương gia, khiển trách Nam Lăng Duệ một câu, lại nói với Vân lão Vương gia: “Cha, đã bao nhiêu năm, tật xấu dùng quải trượng đánh người này của ngài sao vẫn không đổi vậy?”

Vân lão Vương gia hừ một tiếng, “Không đổi được! Nếu là biết rõ ngươi là đồ như vậy, năm đó ta nên nhét ngươi lại vào trong bụng mẹ ngươi, sẽ không có tên tiểu tử thúi sau này rồi, một lũ con cái khốn nạn không để người ta bớt lo.”

Vân Vương gia lập tức im bặt.

Nam Lăng Duệ bĩu môi, cũng không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, già trẻ cha con ông cháu ba người này ở cùng một chỗ, ai có thể nghi ngờ không phải người thân? Có nhiều thứ đoán chừng là do di truyền. Cha nào con nấy, đáng tiếc dường như lão già họm hẹm này không hiểu.

Ngọc Thanh Tinh búi tóc xong Vân Thiển Nguyệt, hài lòng nhìn thoáng qua, cười nói: “Tốt rồi!”

“Nhanh chóng tế bái, cút nhanh lên núi Phúc Thọ đi!” Vân lão Vương gia dặn dò.

Vân Thiển Nguyệt vốn còn muốn lôi kéo mẹ nàng chuẩn bị một hồi mẫu tử tình thân, nghe vậy những lời này bị bóp chết sạch. Mấy người ở trong tối của nhà thờ tổ xuất hiện, trước tiên là đọc gia phả, sau đó hướng dẫn nàng lần lượt tế bái liệt tổ liệt tông.

Tế bái xong xuôi, đã là nửa canh giờ sau.

Lúc ra khỏi tổ tự, đã là giờ Thìn, Vân Thiển Nguyệt được mọi người vây quanh đi về phía cửa lớn của Vân vương phủ.

Cửa lớn Vân vương phủ đã sớm chuẩn bị xe xong xuôi. Vân Thiển Nguyệt được Thất công chúa và Vân Ly giúp lên xe ngựa, Vân lão Vương gia nhiều tuổi, không đi núi Phúc Thọ, chỉ có Vân Vương gia mang theo mọi người trong Vân vương phủ cùng Vân Thiển Nguyệt đi núi Phúc Thọ.

Chắc là do dân chúng trong thành đều đi đến núi Phúc Thọ, nên đường phố của kinh thành vô cùng vắng lặng.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy rèm ra, liếc nhìn bên ngoài, trên đường phố nhà nhà đóng chặt cửa, chỉ có vài bóng người rải rác đi đi lại lại trên đường. Nàng hạ màn che xuống, nghĩ rằng nói chung mỗi lần xảy ra một sự kiện lớn đều sẽ như thế. Có chút là dấu hiệu trùng hợp, có chút là dấu hiệu tất nhiên. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngày mai không biết sẽ long trời lỡ đất như thế nào.

“Muội muội, khí sắc muội không tốt, không thoải mái sao?” Thất công chúa khẽ hỏi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không có, chỉ là cảm thấy mười lăm năm trôi qua thực vui vẻ, phần phật thoáng cái đã trưởng thành.”

Thất công chúa nghe vậy che miệng cười, chế nhạo nói: “Muội cảm thấy nhanh, tỷ thấy, có người không cho là vậy cảm thấy chậm đây này! Ngày ấy tỷ và Cảnh thế tử tán gẫu hai câu, hắn vậy mà nói hắn đợi nhiều năm, rốt cục hắn cập quan rồi, muội cũng cập kê rồi. Nếu không đến, hắn chịu không được rồi.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy mặt đỏ lên, cũng cười, “Thật sự là không biết xấu hổ, lời này cũng có thể tùy tiện nói.”

“Đều nói Cảnh thế tử lòng dạ rất sâu, tâm tư của Dung Cảnh ai cũng đoán không được. Theo tỷ thấy ah, là rất dễ đoán mới đúng, mục đích của Dung Cảnh chỉ có một, là muốn lấy muội về nhà.” Thất công chúa buồn cười nói.

“Muội cũng muốn gả cho chàng ấy, hai bọn muội trái tim tương thông, rõ ràng rất đơn giản, đáng tiếc việc này lại là chuyện khó khăn nhất.” Vân Thiển Nguyệt cũng cười, giọng nói hơi lạnh nhạt.

Thất công chúa thu lại ý cười, khẽ nói: “Tỷ cũng thấy muội cùng Cảnh thế tử xứng đôi nhất, thậm chí bây giờ người trong thiên hạ đều cảm thấy hai người xứng đôi nhất, thế nhưng mà muội lại có hôn ước với hoàng thất, phụ hoàng đem hôn ước kia mắc trên người Thất ca, nếu là đổi lại là bất cứ người nào, hai người sẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng dây dưa sâu đậm với muội lại là Thất ca. Hai người mới khó như thế.”

Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng.

Thất công chúa không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt u ám, khẽ nói với Vân Thiển Nguyệt: “Muội muội, muội nói nhị ca và Tứ ca hôm nay sẽ chết sao?”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, nhìn về phía Thất công chúa.

Thất công chúa khẽ mím môi, nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Tỷ thực sự không hi vọng bọn họ chết. Cái ghế kia thực sự tốt như vậy sao? Những năm này tỷ tự nhận là tỷ là người sống rất tỉnh táo nhất, tỉnh táo nhìn tất cả mọi người trong và ngoài hoàng cung đấu tranh, kể cả phụ hoàng. Người ngồi ở vị trí cao quý đó  mạnh mẽ vang dội hô phong hoán vũ cả đời, thế nhưng mà đến lúc già rồi chẳng phải sống không mang đến, chết cũng chẳng thể mang đi? Sau trăm năm, người chẳng qua là một phong hào ghi chép trong lịch sự thiên thánh mà thôi. Mỗi ngày đều không có thời gian, khắp nơi bày mưu tính kế tính toán, tỷ thực không nhìn không ra vị trí kia có cái gì tốt.”

“Chúng ta không thấy được cái tốt của nó, nhưng tâm tư của nam nhân không giống với nữ nhân.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

Thất công chúa nhìn Vân Thiển Nguyệt, dường như rất khó hiểu, chờ Vân Thiển Nguyệt giải thích nghi hoặc.

“Trái tim của phụ nữ, rất nhỏ đến mức trong lòng chỉ chứa một người đàn ông, trái tim của đàn ông thì lớn đến mức chứa toàn bộ thiên hạ, kể cả phụ nữ. Điều này là khác biệt.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt hơi lạnh nhạt, “Vạn dặm giang sơn như tranh vẽ, bài ca ghi lại một đời thiên thu, bao nhiêu người đàn ông không muốn hô phong hoán vũ, đứng ở vị trí cao, soạn cơ nghiệp cả đời, lưu danh sử sách một ngàn năm? Người không như vậy, chỉ sợ cực ít không có mấy.”

Thất công chúa nhíu mày, do dự một chút, hỏi: “Vậy Cảnh thế tử? Cảnh thế tử có lòng với muội, thiên hạ đều biết.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, nghiêng đầu nhìn Thất công chúa, cười hỏi, “Tẩu tẩu, tỷ muốn nói cái gì?”

Thất công chúa lắc đầu, “Tỷ không biết, trong thiên hạ này, luôn luôn người đàn ông ngoại lệ a? Tỷ biết trong những người này, Nhị ca, Tứ ca, Thất ca, và một đám ca ca đệ đệ, không ai không nôn nóng mưu cầu, muốn vị trí kia, người có năng lực liền đi tranh giành ngôi vị hoàng đế, người không có hi vọng, giúp người có hi vọng tranh giành, cuối cùng đơn giản là muốn mưu cầu Vương tước. Mặc dù là Dạ Khinh Nhiễm của phủ Đức thân vương, Lãnh Thiệu Trác của phủ Hiếu thân vương, ngay cả Vân Ly, chàng ấy cũng muốn cố gắng hết sức bảo vệ Vân vương phủ. Mấy năm nay, tỷ đều có thể nhìn rõ, nhưng chỉ có Cảnh thế tử, tỷ nhìn không thấu.”

“Sao lại nhìn không thấu?” Vân Thiển Nguyệt vẫn cười hỏi, “Mới vừa rồi không phải tỷ nói tâm tư của chàng ấy rất dễ đoán sao?”

“Tâm tư của Dung Cảnh rất dễ đoán khác với nhìn không thấu.” Thất công chúa lắc đầu, chậm rãi nói: “Loại cảm giác này nói không nên lời. Phụ hoàng và Thất ca không định để muội thoát khỏi hoàng gia, Dung Cảnh  yêu muội, vì muội tranh giành, nói tiếp, tâm tư của Dung Cảnh bày ở ngoài sáng, dám chẳng kiêng nể trước mặt phụ hoàng và Thất ca đối xử tốt với muội, coi nhẹ hoàng quyền, thậm chí là Dung Cảnh tự mình áp đảo hoàng quyền cao quý tối cao. Khiến người trong thiên hạ đều phải ngưỡng vọng* (kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ) Dung Cảnh. Không phải bởi vì Dung Cảnh là thế tử của Vinh vương phủ, mà chỉ riêng vì hắn là Dung Cảnh mà thôi. Nhưng chính là bởi vì đều bày ở chỗ sáng, cho nên, mới khiến cho người ta nhìn không thấu. Tỷ có khi suy nghĩ, Cảnh thế tử ngoại trừ muốn muội ra, còn muốn cái gì.”

Trong mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên tia sáng, cười nói: “Tẩu tẩu cảm thấy ngoại trừ muội, chàng ấy còn muốn cái gì?”

Thất công chúa nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Thiển Nguyệt, thấy Vân Thiển Nguyệt cười rất tươi, tâm tư nàng khẽ động, lập tức nói: “Muội muội, lời này của tỷ không có ý gì khác, chỉ là muốn đem ý nghĩ của tỷ nói cho muội nghe mà thôi. Nếu tỷ nói không thỏa đáng, muội nghe không thuận tai, tất cả xem như tỷ chưa nói.”

Vân Thiển Nguyệt cười khẽ, “Tẩu tẩu nói rất tốt. Muội không nghe không thuận tai. Muội và tỷ là người nhà, cần gì phải giả bộ như thế.”

Thất công chúa thở dài một hơi, nói: “Tỷ cảm thấy có một số việc nhìn càng đơn giản, phía sau càng không đơn giản. Muội muội là người thông minh, có nhiều chuyện, muội nhìn rõ hơn tỷ, đối với Cảnh thế tử, muội hiểu nhiều hơn. Chắc chắn hôm nay tỷ nói thừa lời rồi. Nhưng tỷ vẫn muốn nói, Cảnh thế tử muốn, hẳn là không chỉ muội.”

Vân Thiển Nguyệt cười không trả lời.

Thất công chúa nhìn Vân Thiển Nguyệt, từ đầu tới cuối, Vân Thiển Nguyệt ngoại trừ cười tươi hơn, không có biểu lộ thừa thãi gì, trong lòng nàng thở dài, khẽ nói: “Giang sơn Dạ thị trăm năm, sớm muộn có ngày kết. Ai ngồi ở vị trí kia,  không có liên quan đến tỷ. Mặc dù thiên hạ đại loạn, giang sơn đổi chủ, đó cũng là vận số Dạ thị đã hết. Nhưng cuối cùng tỷ vẫn hi vọng vọng ca ca đệ đệ bọn họ có thể sống tốt.

“Ý nghĩ của tẩu tẩu rất hay, vậy hôm nay chúng ta cùng cầu phúc cho bọn họ nhé!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

Thất công chúa gật gật đầu, thở dài: “Có lẽ chỉ là kỳ vọng mà thôi, sao có thể không nhuốm máu? Việc bọn họ làm là mà tội lớn mưu cầu phản nghịch, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, Thất ca và Nhiễm tiểu vương gia ở đó, bọn họ không ngang tài ngang sức, không có đường sống!”

Vân Thiển Nguyệt không nói.

“Trừ phi. . . Cảnh thế tử và muội cứu bọn họ.” Thất công chúa bổ sung nói.

“Muội sẽ không cứu, Dung Cảnh có cứu hay không, muội cũng không biết!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Thất công chúa không nói thêm gì nữa, khuôn mặt lộ ra vẻ tổn thương.

Vân Ly ngồi đối diện hai người, lẳng lặng nghe, lúc này thấy thần sắc của Thất công chúa, duỗi tay nắm chặt tay của Thất công chúa nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, mỗi người có lựa chọn của mỗi người, là ai cũng không thao túng được. Nàng đã sớm bị Hoàng Thượng vứt bỏ, nếu Vân vương phủ sụp đổ, sẽ có một ngày bị chém đầu, cũng sẽ không thiếu phần của nàng. Cho nên, đã là như thế, chúng ta chỉ cầu kết quả tốt nhất a!”

“Vâng!” Vẻ đau thương trên mặt Thất công chúa giảm đi, ngẩng đầu, cười dịu dàng với Vân Ly.

Ba người đều không nói thêm gì nữa.

Xe ngựa một đường thông suốt ra phía Bắc kinh thành, đi về phía núi Phúc Thọ. Đường ngoài thành cũng vô cùng yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, xe ngựa dừng ở dưới chân núi Phúc Thọ.

Vân Ly đẩy màn xe ra, nhìn thoáng qua bên ngoài, quay đầu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Muội muội, nhiều người và xe như vậy, sợ là hôm nay dân chúng trong kinh đều đến đây.”

Vân Thiển Nguyệt theo Vân Ly đẩy màn che ra, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người dưới chân núi đã tập hợp chi chít, đông nghịt một vùng, toàn bộ núi Phúc Thọ dường như chật kín. Xe của tất cả các phủ đã sớm đến được một lúc, mỗi người quần áo hoặc hoa lệ, hoặc mộc mạc, nhưng biểu cảm trên mặt đều không ngoại lệ là tràn đầy chờ mong, con ngươi ẩn chứa sự hưng phấn và kích động, nàng nghĩ đến vạn người cũng không quá, có vạn người quan sát lễ cập kê cập quan của nàng và Dung Cảnh, điều này chỉ sợ là lễ trưởng thành phố trương và lớn nhất từ trước tới nay.

“Tới thật chậm!” Bỗng nhiên vang lên giọng nói của Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy bên trái xe của nàng, một cỗ xe ngựa màu đen đang dừng, đứng trước xe là Dung Cảnh. Người mặc cẩm bào trắng nguyệt nha, thắt eo đai lưng ngọc, bên hông buộc một khối ngọc bội màu trắng óng ánh sáng long lanh, toàn thân cao thấp không thừa thãi điểm xuyết thêm gì, lại có vẻ đẹp độc nhất vô nhị, vô cùng kinh diễm, nghiêng thế gian trong vạn người.

Vân Thiển Nguyệt lại nghĩ tới câu nói kia, “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”

Lúc Vân Thiển Nguyệt đang si ngốc, Dung Cảnh đã đi tới xe của Vân Thiển Nguyệt trước, đưa tay với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đặt tay vào trong lòng bàn tay Dung Cảnh, vừa đặt vào, đã bị Dung Cảnh nắm chặt. Nhẹ nhàng kéo một cái, Vân Thiển Nguyệt bị lôi xuống xe, chân vừa đứng vững, Dung Cảnh đã kéo nàng đi về phía trên núi.

Vân Ly và Thất công chúa liếc mắt nhìn nhau, cùng xuống xe đi theo sau hai người.

Ở núi Phúc Thọ tổ chức lễ cập quan cập kê vốn đã là hiếm thấy trong thiên cổ. Hơn nữ là là một đôi nam nữ được thiên hạ đồn đãi hứa chung thân với nhau, càng là hiếm thấy.

Giờ khắc này, ánh mắt của vạn người đều cố định trên người hai người.

Giờ khắc này, chuyện phong nguyệt của Ngọc Tử Thư và Vân Thiển Nguyệt, tin đồn di tình biệt luyến (*) đều bị mọi người ném lên chín từng mây, trong mắt mọi người chỉ thấy hai người kia, trong lòng ghi nhớ lời thề “Một người nặng, người khắp thiên hạ đều nhẹ.”, cũng là lời thề kia “Cuộc đời này chỉ lấy một thê, không phải khanh* (vợ chồng, bạn bè gọi nhau thân mật) không cưới.”

(*)di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Dung Cảnh kéo tay Vân Thiển Nguyệt, bước nhẹ nhàng chậm chạp, mỗi bước đi cực kỳ vững vàng, vẻ mặt Dung Cảnh vẫn là dung nhan như ngọc, như thơ như họa, nhưng giờ khắc này Dung Cảnh, vẫn khác với trước kia, không có vẻ thờ ơ, không giống đám mây mỏng trên cao, khí tức quanh người Dung Cảnh đều không còn là nhàn tản tùy ý nữa, có chỉ là sự coi trọng dường như tràn ra từ đáy lòng của Dung Cảnh

Sự tôn sùng và coi trọng trước nay chưa từng có.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu, liếc nhìn Dung Cảnh.

Ánh mắt Dung Cảnh vẫn nhìn về phía trên núi, tia sáng trong mắt trầm tĩnh, dường như cảm nhận được ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm hắn,  liền mỉm cười với Vân Thiển Nguyệt, giọng nói như gió xuân ấm áp, “Vân Thiển Nguyệt, chúng ta lớn lên cùng nhau, cùng trưởng thành, hôm nay lễ trưởng thành của ta và nàng, ta muốn nắm tay của nàng đi đến núi, từ nay về sau,  cả đời này của nàng, đều sẽ thuộc về ta, ta cũng sẽ thuộc về nàng.”

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy cảm động, không khỏi bị hút vào đôi mắt như gió xuân kia. Nhưng vẫn là không muốn cứ như vậy bị một câu của Dung Cảnh làm cảm động, quăng ánh mắt, lầm bầm nói: “Sáng nay trong đồ ăn của Vinh vương phủ thêm mật đường sao?”

Dung Cảnh cười khẽ, hơi sát vào bên tai Vân Thiển Nguyệt nói: “Nàng nói đúng, thêm mật đường!”

Vân Thiển Nguyệt dùng tay đẩy Dung Cảnh, “Tránh xa một chút, bao nhiêu người đang nhìn kìa!”

“Không sợ!” Dung Cảnh cười lắc đầu, kéo tay Vân Thiển Nguyệt đi về hướng trên núi.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, bước theo Dung Cảnh. Bất luận trên núi dưới núi ánh mắt bao nhiêu người đang nhìn, tay của nàng vẫn bị Dung Cảnh nắm trong tay. Không hợp cấp bậc lễ nghĩa, không tuân theo thế thường, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, nam nữ thụ thụ bất thân, đã sớm bị bọn họ phá vỡ. Mặc dù nơi đây là núi Phúc Thọ biểu tượng hậu thế tôn sùng hoàng quyền của đế vương, chẳng qua là bằng chứng hai tâm hồn như một của bọn họ mà thôi.

Vân Thiển Nguyệt không muốn suy nghĩ núi Phúc Thọ là biểu tượng của hoàng quyền, tại sao lão hoàng đế lại đồng ý cử hành lễ cập quan cập kê của Dung Cảnh và nàng tại đây. Cũng không muốn suy nghĩ, mấy ngày này Dung Cảnh phải ngầm trù tính điều gì, mới có hôm nay Dung Cảnh nắm tay của nàng cùng đi lên núi Phúc Thọ, không muốn nghĩ đến Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục hôm nay sẽ phản kháng lão hoàng đế, trong thời gian này Dung Cảnh sắm vai  nhân vật nào, giúp, thúc đẩy, hay là thờ ơ lạnh nhạt, hay sống chết mặc bay. Không muốn nghĩ nữa, hôm nay Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Lãnh Thiệu Trác, Dung Phong bọn họ đang ở đâu? Là ở chân núi, hay là ở kinh thành. . .

Những điều này nàng đều không cần suy nghĩ. . .

Nếu trên thế giới này không có đường, trước mắt nàng không có đường, phải đi ra một con đường, như vậy con đường kia của nàng nhất định là một người. Người kia tên là Dung Cảnh.

Không muốn nghĩ nữa, trên con đường này bao nhiêu Đế hậu đã đi qua.

Không muốn nghĩ nữa, trên con đường này chôn cất bao nhiêu hoàng quyền.

Không muốn nghĩ nữa, trên con đường này, chuyến đi ngày hôm nay sẽ thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người .

Không muốn nghĩ nữa, ngày mai vật đổi sao dời, thế giới thay đổi màu sắc, ai còn sống, ai đã chết.

Không muốn nghĩ nữa. . .

“Nghĩ gì vậy?” Hình như Dung Cảnh cảm nhận được sự yên tĩnh chưa từng có từ trước đến nay của Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cười với Dung Cảnh, nụ cười sáng chói rực rỡ, giọng nói lành lạnh như sương trong gió dịu dàng mềm mại, ngẩng mặt lên nhìn nam tử như ngọc độc nhất vô nhị bên cạnh, cười hỏi, “Ta nghĩ, ta trưởng thành rồi, chàng cũng thành người lớn rồi!”

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt cười nhẹ, khẽ hỏi, “Cho nên?”

“Cho nên ngày mai ta định làm một đôi nhẫn kim cương.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Nhẫn kim cương? Đó là cái gì?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Không nói cho chàng!” Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhếch lông mày, quay đầu, bước chân nhẹ nhàng dễ dàng kéo Dung Cảnh đi về phía trước.

Dung Cảnh nhìn liếc qua hướng trên núi, cười nói: “Ta lên núi hỏi một người, hắn nhất định biết rõ.”

Vân Thiển Nguyệt biết Dung Cảnh sẽ hỏi ai, lập tức quay đầu lại hung dữ nói: “Không được hỏi, chàng hỏi, ta sẽ không làm!”

Dung Cảnh bất đắc dĩ cười cười, thỏa hiệp nói: “Được rồi! Vậy nàng phải nhanh để ta nhìn thấy nhẫn kim cương nàng nói.”

Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment