Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 273

Dung Cảnh không nói nữa, kéo Vân Thiển Nguyệt từ từ đi về phía trước.

Vân Thiển Nguyệt vừa nghĩ hình dạng của kim cương, vừa tỉ mỉ sờ ngón tay của Dung Cảnh, suy tính cỡ ngón tay của Dung Cảnh. Kiếp trước nàng không có cơ hội nhận được tình yêu, càng không có cơ hội đeo nhẫn kim cương, kiếp này, nàng hi vọng tự tay mài được một đôi nhẫn kim cương, mang trên tay nam tử như ngọc độc nhất vô nhị này, suốt đời.

Bất luận người ấy là ai, là thế tử của Vinh vương phủ, hoặc một ngày trong tương lai thân phận thay đổi, người ấy vẫn là Dung Cảnh, nàng bằng lòng tin tưởng yêu người nam nhân này cả đời.

Đường lên và đường xuống của núi Phúc Thọ xa xa nhìn lại giống như hai cánh tay của bức tượng Phật lớn, bọn họ đang đi trên cánh tay của con đường, như là bức tượng Phật lớn mở rộng cánh tay, đón bọn họ.

Gió thổi tới, gió không lạnh, sướng giá trên núi không lạnh.

Trên núi dưới núi hàng vạn hàng nghìn người, vạn ánh mắt, lại giống như thế giới vắng lặng, chỉ có hai người bọn họ.

Vào giờ khắc này trong lòng Vân Thiển Nguyệt vô cùng bình thản.

“Vân Thiển Nguyệt, tay của nàng ấm lắm!” Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng, giọng nói vô cùng nhẹ, như đám mây trong sương, xa xa yên tĩnh, dịu dàng.

“Tay của chàng cũng ấm.” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, mỗi lần liếc mắt nhìn người nam nhân bên cạnh này, dung nhan như ngọc độc nhất vô nhị, mỗi lần nghe giọng nói của Dung Cảnh, nàng đều không tự chủ được mà bị Dung Cảnh mê hoặc.

“Nhẫn kim cương nàng nói là đeo trên tay sao?” Dung Cảnh cười hỏi.

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, nhếch lông mày nhìn Dung Cảnh, không phải Dung Cảnh không biết sao? Chẳng lẽ biết rõ?

Dung Cảnh cũng nháy mắt mấy cái với Vân Thiển Nguyệt, kéo tay của Vân Thiển Nguyệt đưa đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Nàng vẫn đo ngón tay của ta, qua một thời gian dài như vậy, bây giờ thực sự đo chính xác rồi hả?”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, tức giận nói: “Chàng thông minh như vậy làm gì?”

“Ai, nàng không thông minh như vậy, nếu ta không thông minh một chút thì sao được?” Dung Cảnh buông tay xuống, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, trái tim ấm áp. Đây là Dung Cảnh, thông minh như thế, người như vậy… thì sao nàng lại không yêu được chứ? Yêu Dung Cảnh, từ trước đến nay cũng không phải là ngẫu nhiên.

“Trăm năm trước, hoàng hậu tiền triều thích nhất núi Phúc Thọ này, hơn nữa rất thích hoa đào trên núi Phúc Thọ, đáng tiếc mặc dù phong cảnh núi Phúc Thọ vô cùng tốt, nhưng hoa đào không sinh sôi nảy nở được. Hoàng Thượng vô cùng sủng ái hoàng hậu, vì vậy sai người nghiên cứu cấu tạo và tính chất đất của núi Phúc Thọ, mất khoảng ba năm, cuối cùng mới điều tra ra cấu tạo và tính chất đất của núi Phúc Thọ thành điều kiện thích hợp với sự sinh trưởng của cây đào. Hai năm sau, trên núi Phúc Thọ hoa đào nở khắp nơi. Khi đó hoàng hậu đã mang thai, Hoàng Thượng sợ Hoàng hậu bị đè nén trong hoàng cung, liền xây dựng một hành cung ở núi Phúc Thọ cho Hoàng hậu. Hoàng hậu ở hành cung núi Phúc Thọ mười tháng, sinh một người con trai. Hoàng Thượng rất vui, phong làm thái tử.” Dung Cảnh chậm rãi nói.

Vân Thiển Nguyệt khẽ động tâm tư, nhìn Dung Cảnh.

Ánh mắt Dung Cảnh nhìn về hướng trên núi, con ngươi trong mắt trong suốt xa thẳm, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, ngón tay chỉ chỗ ngực của bức tượng Phật lớn lưng chừng núi, ấm giọng nói: “Hành cung năm đó chính là xây ở chỗ ấy.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn theo hướng ngón tay Dung Cảnh, chỉ thấy chỗ đó rỗng tuếch, trời và núi sát nhau, vô cùng mênh mông.

Dung Cảnh buông ngón tay xuống, thản nhiên nói: “Sau khi Thuỷ tổ hoàng đế lập nên Thiên Thánh hoàng triều, mặc dù giữ lại Quan Thiên Đài của  núi Phúc Thọ, nhưng lại sai người dỡ bỏ hành cung đó. Cho nên, bây giờ nàng không thấy.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, đối với bí mật của tiền triều, nàng biết rất ít. Sau khi Thuỷ tổ hoàng đế thành lập vương triều, sai người không kiêng nể tiêu hủy dấu tích và sách vở của tiền triều cũ, bây giờ những thứ còn tồn tại trên đời này ít càng thêm ít, mà nàng cũng không phải người thích tìm tòi nghiên cứu lịch sử, cho nên, không biết. Nhưng mà nàng nghe nói Đế hậu tiền triều cực kỳ ân ái, hậu cung ba nghìn giai nhân, hoàng đế lại chỉ độc sủng một mình hoàng hậu, hoàng hậu sinh hạ một đứa con, đứa con của bọn họ lúc ba tuổi bị lạc đường, tìm một năm cũng không thấy, bởi vì vậy sau đó hoàng hậu bệnh nặng, không lâu sau buồn bực mà chết, hoàng đế thương tâm, ngày ngày nhớ thương tưởng niệm, đến mức tương tư lâu thành bệnh, chính sự xao nhãng, mới khiến triều cục tan rã, người có dị tâm rục rịch ngóc đầu, sau này hoàng đế cũng chết trẻ. Bởi vì Đế Hậu chỉ có một đứa con, đứa con kia bị lạc đường, cho nên Đế Hậu không có người thừa kế, khiến thiên hạ đại loạn. Nhiều nơi lực lượng mới xuất hiện, thiên hạ khói lửa loạn lạc, ngươi tranh ta đoạt, dân chúng lầm than. Hai mươi năm sau, Thuỷ tổ hoàng đế dẫn đầu quần hùng, bình định đại loạn, phiên vương tiểu quốc, cùng vào một mối, mới có thiên hạ thịnh thế. Về lịch sử lộn xộn của tiền triều, những điều nàng biết cũng chỉ có thế.

“So với chuyện giả vờ ân ái của Thuỷ Tổ hoàng đế và Trinh Tịnh hoàng hậu đương triều, Đế Hậu của triều đại cuối cùng tiền triều mới là người chung tình thật sự.” Dung Cảnh nhìn xem nơi vắng vẻ kia, con ngươi lẳng lặng, khóe miệng có chút đùa cợt mà nói: “Chỉ tiếc trời không ủng hộ bọn họ, mấy năm mới được một đứa con, không ngờ đứa bé kia không phải phúc phận của bọn họ, trái lại mầm tai hoạ. Nếu đứa con kia không lạc đường, hoàng hậu không phải buồn bực sầu não mà chết, hoàng đế không nhớ thương đến mức thiêu đốt cả tim gan, không muốn sống, không quan tâm cơ nghiệp giang sơn, như vậy, lấy thiên phú tài năng, văn chương vang khắp thiên hạ của vị hoàng đế đó, há có chuyện thiên hạ đại loạn sau này, Thuỷ tổ xưng hùng? Há có Thiên Thánh trăm năm này?”

“Đế hậu tiền triều chết trẻ, thái tử mất tích, không tìm được tung tích, đều nói vậy, số phận, vận mệnh. Theo cách nói của chàng, nói chung là như thế.” Vân Thiển Nguyệt hơi than thở một tiếng. Hoàn toàn chính xác, so với Đế Hậu của tiền triều Mạt Đại, Thiên Thánh Thuỷ tổ hoàng đế và Trinh Tịnh hoàng hậu – thái cô cô của nàng, quả thực là sự khác biệt giữa sông Thiên Hà và vũng nước. Thuỷ tổ hoàng đế khuyếch đại sự yêu thương độc nhất vô nhị đối với Trinh Tịnh hoàng hậu, nhưng người thực sự biết rõ nội tình lại biết rõ, những điều kia chẳng qua là biểu hiện giả dối mà thôi. Vinh vương phủ có người ngắm trăng đến trời hửng sáng, Vinh hoa cung có người ngày ngày đối diện với đèn. Tương tư trông mong lẫn nhau không thể thân thiết, sao bảo hai nơi mất hồn.

“Thuỷ tổ hoàng đế Dạ thị, chỉ là lừa người đời lấy danh tiếng mà thôi.” Giọng nói Dung Cảnh lạnh lùng, như ngưng một lớp sương lạnh lẽo, “Thế gian này có quân tử thực sự, cũng có tiểu nhân thực sự. Còn có tiểu nhân khoác áo quân tử bên ngoài, xưng bạn bè với họ, lại trù tính quốc qia của họ, đoạt gia đình của họ, hủy cơ nghiệp của họ, đoạt người yêu của họ. Cuối cùng lại dùng thiên hạ đại nhân đại nghĩa bức hiếp người ta, diệt chí hướng của họ, hủy linh hồn họ, diệt sinh mệnh họ, chôn vùi xương cốt họ, mãi mãi không trở mình được.”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, nhìn Dung Cảnh, thấy giọng nói của Dung Cảnh đều đều, sắc mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt dương như vỡ thành một lớp sương tuyết. Khí tức quanh người vẫn ôn hòa, nhưng thực chất ở bên trong lại lộ ra sự rét lạnh như băng bị đóng lại, nàng cầm lòng không đậu mà nắm thật chặt tay của Dung Cảnh.

Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, sương giá lạnh lẽo trong mắt biến mất không thấy bóng dáng, hơi thở lạnh lẽo như băng bị đóng lại quanh người cũng biến mất, Dung Cảnh giật giật khóe miệng với Vân Thiển Nguyệt, nở nụ cười ấm áp, khẽ nói: “Vân Thiển Nguyệt, may mà ta có nàng.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, trong lúc nhất thời không nói gì.

“Lúc nãy bị dọa à?” Dung Cảnh hơi nghiêng người, dịu dàng hỏi.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, chợt dừng bước, xoay người, đưa tay ôm lấy eo Dung Cảnh, cũng không để ý tới hàng vạn hàng nghìn ánh mắt của mọi người đều đang nhìn bọn họ, vùi vào trong lòng ngực của Dung Cảnh, ôm chặt Dung Cảnh, khẽ nói: “Dung Cảnh, chàng sẽ luôn có ta.”

Mặt Dung Cảnh khẽ lộ ra vẻ xúc động, trong giây lát, cười một tiếng, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, tia sáng trong mắt ấm áp, “Ta đương nhiên biết rõ ta sẽ luôn có nàng. Ta sống, nàng sống, ta chết, nàng chết. Tóm lại cả đời này, nàng đừng mong chạy trốn khỏi lòng bàn tay của ta.”

“Ta vốn cũng không muốn trốn!” Vân Thiển Nguyệt ngửi hơi thở thanh nhã như hoa sen trên người Dung Cảnh, khẽ nói.

“Đó là tốt nhất! Dù nàng trốn, ta cũng nắm chặt nàng, không buông tay.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc, “Ta nói ta sẽ không trốn, lỗ tai chàng không nghe thấy sao? Ta nói là ta không cần chàng nắm chặt, ta cũng sẽ không trốn.”

Dung Cảnh nở nụ cười, trong khoảnh khắc này tia sáng trong mắt giống như sự dịu dàng của nước sông mùa xuân, giọng nói ấm áp như gió xuân, “Ta đây an tâm!”

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, không biết vì cái gì, giờ khắc này bỗng nhiên lại muốn ôm Dung Cảnh như vậy, khiến nàng cảm nhận được tâm ý của mình. Mặc kệ sau này giang sơn thay đổi màu sắc như thế nào, thiên hạ khói lửa chiến loạn như thế nào, nàng vẫn sẽ ở cùng hắn, cùng hắn đến chết.

“Tất cả mọi người đều đang nhìn chúng ta! Nàng xác định vẫn muốn ôm ta như vậy?” Dung Cảnh cười hỏi.

Vân Thiển Nguyệt chôn trong lòng ngực của Dung Cảnh không ra, ngang ngược nói: “Vậy thì sao?”

“Dù sao Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ quần là áo lượt không thay đổi, không có người khen ngợi, làm ra nhiều chuyện không có đức hạnh, không quan tâm đến chuyện phong nguyệt thế tục không được phép làm trước mặt mọi người, nhưng ta được xem là thần dân tốt cử chỉ đoan chính, bản thế tử cực kỳ quý trọng thanh danh của mình, như vậy dường như không ổn.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liếc trắng mắt, ngẩng lên mặt nhìn Dung Cảnh, “Dung công tử, chàng rất quý trọng thanh danh của mình?”

Dung Cảnh đưa tay đỡ trán, hình như suy nghĩ một chút, cười nói: “Rất quý trọng.”

“Rất rất quý trọng?” Vân Thiển Nguyệt hỏi, “So với yêu quý ta thì như thế nào?”

“Đương nhiên không bằng nàng!” Dung Cảnh lại cười nói.

“Vậy là được, để ta ôm một lúc!” Vân Thiển Nguyệt một lần nữa vùi vào trong ngực của Dung Cảnh.

Hinh như Dung Cảnh rất bất đắc dĩ thở dài, khẽ cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, đương nhiên cũng không đẩy Vân Thiển Nguyệt ra.Nụ cười ấm áp và khóe miệng cong lên như đường cong của trăng lưỡi chứng tỏ tâm tình lúc này của Dung Cảnh rất tốt.

Trên khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt đang chôn ở trong ngực Dung Cảnh cũng nở nụ cười.

Ánh mắt của vạn người trên núi dưới núi đều cố định trên người của hai người, vốn đang tán thưởng hai người một người như ngọc độc nhất vô nhị, như đám mây trên cao, một người thanh lệ thoát tục, dung mạo như sắc màu của ngọc, đang tán thưởng hai người xứng đôi, bỗng nhiên thấy Vân Thiển Nguyệt nhào vào trong ngực Dung Cảnh, đưa tay ôm chặt trong ngực, nhịn không được cùng kinh sợ hô một tiếng, đáy lòng thực sự hít một hơi khí lạnh.

Mặc dù thanh danh ái mộ yêu mến lẫn nhau của Cảnh thế tử của Vinh vương phủ và Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ đã sớm lan truyền, thiên hạ đều biết, nhưng hành động như thế này trước mặt mọi người là lần đầu tiên, khiến mọi người đều mở to hai mắt, chấn động đến mức hoa cả mắt.

Nhưng không phải không thừa nhận, cẩm bào trắng nguyệt nha và màu tím nguyễn yên la, hai người ôm nhau cùng một chỗ, nam nữ đều là tao nhã độc nhất vô nhị, phong cảnh này là đẹp nhất thế gian. Không người nào có thể làm lu mờ vẻ đẹp của họ vào giờ khắc này.

“Chúng ta không tiếp tục đi, người trên núi sẽ sốt ruột chờ đấy!” Sau một lúc lâu, Dung Cảnh khẽ nói.

Vân Thiển Nguyệt buông Dung Cảnh ra, rời khỏi ngực của Dung Cảnh, liền cảm giác được vô số ánh mắt đang cố định trên người nàng, mặt nàng hơi đỏ lên.

“Về sau rèn luyện mấy lần như vậy, mặt của nàng sẽ không đỏ nữa!” Dung Cảnh cười nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt, đỏ như khói ráng,vô cùng kiều diễm, lòng hắn có chút rung động.

Mặt Vân Thiển Nguyệt càng đỏ hơn, xấu hổ trừng mắt liếc Dung Cảnh một cái, tức giận nói: “Chàng đây là mắng ta da mặt dày hả!”

Dung Cảnh cười nhẹ, cầm chặt tay Vân Thiển Nguyệt, đi về phía trước.

Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh không nói, cũng không nói gì nữa, bước theo Dung Cảnh đi về phía trước.

Hôm nay trên núi Phúc Thọ nửa gốc cây đào cũng không thấy, tất cả dấu tích của tiền triều đều biến mất, tình yêu nghiêng thế gian trăm năm trước của Đế hậu tiền triều bao nhiêu người còn nhớ? Ngày nay dân chúng thiên hạ đều bị lừa bởi tình yêu khuyếch đại của Thuỷ tổ hoàng đế. Giang sơn sau thời buổi loạn lạc, điều lưu lại chỉ có sự ca tụng công đức của Thuỷ tổ hoàng đế Dạ thị, có bao nhiêu người biết trong lúc mai táng Đế hậu tình thâm không hối hận, thái tử mất tích không bình thường, tình yêu mà yêu không thành của Vinh Hoa công tử và Trinh Tịnh hoàng hậu?

Dạ thị, dòng họ này, nàng luôn chán ghét, bây giờ, càng ghét hơn.

Leo lên núi Phúc Thọ, trên núi sớm đã tụ tập đầy người, đều là các nhân vật quyền quý, có ảnh hưởng lớn trong triều, Dung lão vương gia luôn không ra khỏi cửa vương phủ ngồi ở chỗ cao, ngoài ra còn có Đức thân vương, Hiếu thân vương, Tần thừa tướng ở đó, trong đó có khách quý từ bên ngoài đến  Ngọc Tử Thư thái tử của Đông Hải, Nam Lăng Duệ thái tử của Nam Lương, Tây Duyên Nguyệt thái tử của Tây Duyên, Diệp Thiến công chúa và phò mã của Nam Cương, và tất cả sứ giả của tiểu quốc, cũng đã ngồi ở giữa đài cao.

Trên đài cao, ngoài mọi người quần áo gọn gàng, Quan Thiên Đài cũng được trang trí vô cùng tươi sáng rực rỡ.

Đập vào mắt sẽ thấy, tất cả đều là vật có hình thể của lễ cập quan cập kê, bất luận cái nào cũng là tốt nhất.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua mọi người, không thấy Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, thậm chí vài hoàng tử nhỏ tuổi của hoàng thất cũng không ở đây, người trẻ tuổi chỉ có Lãnh Thiệu Trác và Dung Phong ngồi ở một chỗ, nàng thu lại ánh mắt, trong lòng cười cười.

Lúc này, Vân Vương gia mang theo Vân Ly, Thất công chúa mọi người từ một con đường khác lên núi.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi có phần không coi ai ra gì lắm nha? Nếu Bổn công chúa nhớ không lầm, hôm nay Cảnh thế tử còn chưa phải người nhà của ngươi, trước mặt mọi người, hàng vạn ánh mắt nhìn ngươi, ngươi vẫn ôm Dung Cảnh, ngươi không xấu hổ sao?” Diệp Thiến mở miệng trước.

“Sớm muộn cũng là người nhà của ta, ta xấu hổ cái gì?” Vân Thiển Nguyệt thấy đó là điều hiển nhiên nói.

Diệp Thiến tức giận mắng Vân Thiển Nguyệtmột tiếng, “Không nhận ra ngươi là nữ nhân không biết thẹn thùng đấy!”

“Ngươi biết thẹn thùng là gì sao?” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc Diệp Thiến, nói với Vân Mộ Hàn: “Ca ca, quản nữ nhân của huynh đi! Nàng ta có lẽ đã sớm muốn ôm ca rồi, thế nhưng mà không dám, hôm nay thấy muội ôm Dung Cảnh, nàng ta đây là ghen ghét!”

Mặt Vân Mộ Hàn đỏ lên, ho nhẹ một tiếng. mặt Diệp Thiến cũng đỏ lên, vừa muốn nói chuyện, lại bị Vân Mộ Hàn đưa tay ngăn lại, hắn mỉm cười, nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt nói: “Giờ lành sắp bắt đầu rồi! Đừng làm muộn giờ. Lễ trưởng thành là chuyện lớn, không qua loa được.”

Diệp Thiến hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười xán lạn cười cười, “Ca ca nói đúng, đương nhiên không thể qua loa!” Dứt lời, nàng nói với một vị đại thần đang mặc quần áo của quan lễ nghi: “Chuẩn bị bắt đầu đi!”

“Vâng, Thiển Nguyệt tiểu thư!” Quan lễ nghi vội vàng gật đầu, cung kính nói với Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt: “Trước tiên bái trời, sau là lễ buộc tóc, sau đó là lễ cập kê. Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, hai người, thế tử đứng trước, Thiển Nguyệt tiểu thư đứng sau, sắp xếp như vậy có thể thỏa đáng không?”

“Thỏa đáng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Dung Cảnh mỉm cười khẽ gật đầu.

“Thất hoàng tử vừa mới phái người đến truyền đạt rằng, nói Hoàng hậu nương nương cũng muốn đến xem lễ cập kê của Thiển Nguyệt tiểu thư. Tự mình cài trâm cài tóc cho người, bây giờ đang trên đường rồi, bởi vì nguyên nhân thân thể của Hoàng hậu nương nương, xe không thể đi quá nhanh. Cho nên có lẽ sẽ đến chậm một lúc. Nhưng mà chắc vẫn kịp lễ cập kê của người.” Quan lễ nghi lại nói.

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, “Cô cô cũng muốn đến?”

Lễ nghi quan gật đầu, “Thất hoàng tử phái người đến truyền đạt nói như thế đấy! Thất hoàng tử chăm sóc Hoàng hậu nương nương, cùng đi trên dọc đường.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía vân Vương gia và Vân Ly, “Phụ vương và ca ca biết cô cô sẽ tới sao?”

Vân Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía lão, cười gật đầu nói: “Tự nhiên cô cô con muốn đến! Sợ con ngăn cản không cho cô cô đến, liền bảo ta và Ly nhi không nói cho con biết. Mấy năm nay cô cô con đối xử với con như con ruột của mình. Đương nhiên không muốn bỏ qua lễ trưởng thành của con.”

Vân Ly cũng gật đầu, “Cô cô dặn dò ta mấy lần, bảo ta không được nói cho muội biết.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh cười gật đầu với Vân Thiển Nguyệt, khẽ nói: “Có Thất hoàng tử ở đó, cô cô sẽ không xảy ra chuyện. Cô cô không muốn bỏ lỡ lễ cập kê của nàng, bởi vì cô cô cũng không có gì không khỏe, nếu không đến e rằng sẽ trở thành việc đáng tiếc.”

Trái tim hơi khẩn trương Vân Thiển Nguyệt buông lỏng chút ít, gật gật đầu, “Cô cô có thể tới, đương nhiên tốt nhất. Ta chỉ sợ cô cô bôn ba lên núi, thân thể chịu không nổi.”

“Cô cô con không có mảnh mai như vậy!” Vân Vương gia lắc đầu, “Không cần lo lắng!”

Vân Thiển Nguyệt “vâng” một tiếng, không nói thêm gì nữa. Nghĩ rằng Dạ Thiên Dật đích thân đi cùng cô cô nàng. Trong lúc này lại có mưu tính như thế nào? Nhưng mà nàng cũng không cần biết nhiều như vậy. Có thể xác định một điều chính là Dạ Thiên Dật sẽ không hại cô cô nàng. Bất luận nàng và hắn cãi nhau náo loạn, trái tim lạnh lùng, tàn nhẫn trong tình yêu, nhưng điều này vẫn có thể chắc chắn.

Quan lễ nghi nhìn đồng hồ cát, giờ lành đã đến, hắn hô to một tiếng, “Bái thiên!”

Trên núi tất cả mọi người đứng dậy, trong tay Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cầm một bó hương đã được châm. Đứng ở nơi cao nhất của Quan Thiên Đài bái trời. Sau bọn họ, đám khách quý trên núi bọn họ cũng luân phiên làm biểu tượng bái thiên.

Sau đó tiến hành “quán lễ” (lễ đội mũ – biểu thị sự trưởng thành của nam nhân, khoảng 20 tuổi mới cử hành) cho Dung Cảnh, quán lễ của nam nữ cổ đại bình thường đều do cha mẹ chủ trì. Nhưng Vinh Vương mất sớm, cũng may Dung lão vương gia vẫn còn sống, vì vậy Dung lão vương gia nói, tự mình làm lễ đội mũ cho Dung Cảnh. Bình thường lễ đội mũ phải làm ba lần, sau khi Dung lão vương gia làm lễ đội mũ cho Dung Cảnh, có thể chỉ định khách quý ở đây làm lễ đội mũ lần thứ hai.

Dung lão Vương gia còn chưa chỉ định, Nam Lăng Duệ đã đứng lên, vô cùng phong lưu cười nói: Lễ đội mũ lần thứ hai này bản thái tử làm cho Cảnh thế tử nhé! Bản thái tử là bạn rất tốt của Cảnh thế tử, thân phận bản thái tử cũng không làm bẽ mặt Cảnh thế tử, không biết Cảnh thế tử có ý kiến gì không?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nam Lăng Duệ, thầm suy nghĩ lúc này Duệ thái tử của Nam Lương làm việc khí khái và lúc làm người bình thường quả thực là hai người khác nhau. Mấy năm nay từ trước đến nay người trong thiên hạ đều coi Nam Lăng Duệ là thái tử phong lưu, hắn cũng tự xưng là thái tử phong lưu, thế nhưng mà hai tháng trước đập nước Thiên Thủy Nhai ở cửa khẩu Phượng Hoàng sụp đổ, người trong thiên hạ mới chính thức thấy được thủ đoạn của vị Duệ thái tử Nam Lương này. Vốn bởi vì việc từ hôn xông vào đầm rồng hang hổ của Lam gia mà rất được lòng dân chúng Nam Lương, hôm nay việc Duệ thái tử ở cửa khẩu Phượng Hoàng ngày đêm không ngủ, chịu mệt nhọc, cực nhọc ngày đêm cùng ăn cùng ngủ cùng với binh sĩ dân chúng càng khiến dân chúng trong thiên hạ nhìn với cặp mắt khác xưa. Tin đồn Duệ thái tử luôn làm việc bằng sự yêu thích, Duệ thái tử tâm tư bất định đã lưu truyền rộng rãi khắp dân gian, luc đó hắn giống hệt với Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ, thường làm ra chút việc ngoài dự đoán của mọi người. Cho nên, hôm nay Duệ thái tử không đợi Dung lão vương gia chỉ định đã đứng ra muốn làm lễ cập quan cho Cảnh thế tử, mặc dù không đúng cấp bậc lễ nghĩa, nhưng nghĩ rằng tính tùy tiện của Duệ thái tử lại bộc phát, sau khi mọi người bất ngờ một lúc, cũng không thấy quá bất ngờ.

“Cảnh vinh hạnh! Đa tạ Duệ thái tử!” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.

Nam Lăng Duệ mừng khấp khởi trong lòng nhận mũ mão, đường đường chính chính, đâu ra đấy, biết cách thực sự làm lễ đội mũ lần thứ hai cho Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, một người đứng im lặng, một người vui rạo làm lễ đội mũ. Trong lòng nàng hiểu rõ, Nam Lăng Duệ làm lễ đội mũ cho Dung Cảnh, đây là đã đồng ý quan hệ của nàng và Dung Cảnh. Người ca ca này, ngoài miệng nói Dung Cảnh lòng dạ hiểm độc không tốt như thế nào, nhưng trong lòng vẫn là ưa thích Dung Cảnh.

“Lễ đội mũ lần thứ hai xong!” Quan lễ nghi hô to một tiếng.

Nam Lăng Duệ buông tay xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Dung Cảnh, thoả mãn cười cười, quay người đi trở về chỗ ngồi.

“Lễ đội mũ lần thứ ba…” Dung lão vương gia nhìn về phía Dung Cảnh.

“Lễ đội mũ lần thứ ba con làm!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, nói.

Dung lão vương gia khẽ giật mình, “Tiểu nha đầu, hôm nay là lễ cập kê của con, còn cần người khác làm lễ cập kê cho con. Điều này cũng không hợp với cấp bậc lễ nghĩa!”

“Ở đâu có nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, mắt cố định trên người Dung Cảnh không dời, hỏi: “Dung Cảnh, chàng có muốn ta làm lễ đội mũ cho chàng hay không.”

“Được!” Dung Cảnh cười cười dịu dàng, chậm rãi gật đầu, tia sáng trong mắt như mưa xuân hòa nhã.

Dung lão vương gia biết không thể ngăn cản được, liền lắc đầu cười cười.

Vân Thiển Nguyệt đi lên phía trước, làm lễ đội mũ lần thứ ba cho Dung Cảnh. Mắt nàng chuyên chú, động tác nhẹ nhàng, mỗi động tác đều thật sự tỉ mỉ, chậm chạp như kéo dài cảnh quay, giờ khắc này, dường như hơn mười năm trôi qua, những đoạn thời gian đã xảy ra, dây dưa, tránh né, hoặc đánh nhau, hoặc ngọt ngào từng cái hiện ra. Giờ khắc này, mới biết được hóa ra bọn họ có nhiều ký ức chung như vậy, nhiều đến mức đếm không hết.

“Tiểu nha đầu, sao muội lại làm lễ đội mũ cho Nhược mỹ nhân?” Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên truyền đến từ phía dưới núi.

Vân Thiển Nguyệt đặt mũ mão ngay ngắn, tỉ mỉ vuốt vài sợi tóc đang bị tán loạn cho Dung Cảnh, mới hạ tay xuống, cũng học theo bộ dạng của Nam Lăng Duệ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dung Cảnh, thoả mãn cười cười, từ từ quay người lại, chỉ thấy Dạ Thiên Dật đang vịn hoàng hậu, Dạ Khinh Nhiễm đi theo sau hai người, cung nữ thái giám hầu hạ ở Vinh hoa cung và đội danh dự của hoàng hậu đi theo phía sau đang đi lên núi, nàng quan sát hoàng hậu từ trên xuống dưới, thấy hôm nay cô cô mặc trang phục hoàng hậu lộng lẫy, khí sắc được son phấn che giấu, không có vẻ tiều tụy nàng nhìn thấy hai ngày trước, sắc mặt tốt hơn một chút. Nàng cười gọi một tiếng, “Cô cô!”

“Chúng thần tham kiến Hoàng hậu nương nương!” Mọi người vội vàng đứng dậy chào.

“Miễn lễ!” Hoàng hậu khoát khoát tay, cười liếc nhìn Dung Cảnh, cười hỏi với Vân Thiển Nguyệt; “Tiểu vương gia hỏi đúng, hôm nay cháu cập kê, sao lại làm lễ đội mũ cho Cảnh thế tử?”

“Chàng ấy cập quan, đương nhiên cháu phải đội mũ cho chàng ấy. Sau mới có thể quyết một lòng, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cháu.” Vân Thiển Nguyệt đi qua, nhận từ tay của hoàng hậu từ Dạ Thiên Dật, vịn hoàng hậu nói.

Dạ Thiên Dật liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt một lúc lâu, con ngươi trong mắt lóe lên, chớp mắt.

“Tâm tư nhỏ nhặt! Cảnh thế tử cũng cho phép cháu càn quấy.” Hoàng hậu cười mắng một câu, hỏi: “Cảnh thế tử đã là lần đội mũ thứ ba rồi sao?”

“Vâng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Xem ra Bổn cung vẫn đã tới chậm một bước! Nhưng mà Cảnh thế tử tốt phúc, địa vị cao quý, ngang với ông trời, cũng không thiếu lời chúc phúc này của Bổn cung.” Hoàng hậu cười cười, hỏi quan lễ nghi quan, “Tiếp theo sẽ đến lượt Nguyệt nhi à?”

“Bẩm hoàng hậu, đúng là đến lượt Thiển Nguyệt tiểu thư!” Quan lễ nghi lập tức trả lời.

“Tốt, vậy mau bắt đầu đi!” Hoàng hậu buông tay Vân Thiển Nguyệt ra, Dung lão vương gia, Đức thân vương, Hiếu thân vương mấy người vội vàng đến chỗ nàng thỉnh an. Nàng chậm rãi ngồi xuống, lần lượt gật đầu với Ngọc Tử Thư, Tây Duyên Nguyệt, Diệp Thiến, Vân Mộ Hàn, mấy người cũng vội vàng đáp lễ.

“Lễ cập kê của Thiển Nguyệt tiểu thư bắt đầu!” Quan lễ nghi hô to một tiếng.

Tất cả mọi người đều yên lặng.

“Lần cài trâm đầu tiên để cho Hoàng hậu nương nương a!” Vân Vương gia nói với hoàng hậu.

Hoàng hậu lắc đầu, “Vẫn là ca ca đến đi! Hôm nay muội đến xem lễ mà thôi. Ân huệ của cha đẻ, quý giá như trời, đương nhiên phải làm lễ này.”

Vân Vương gia lắc đầu, “Mấy năm nay muội phí nhiều tâm tư trên người Thiển Nguyệt hơn ta nhiều, ta tin tưởng nha đầu kia Thiển Nguyệt cũng vui lòng để muội làm lễ cập kê cho nó.”

“Đúng vậy a, cô cô, người và phụ vương con đều là trưởng bối, cô cô đến con cầu còn không được.” Vân Thiển Nguyệt nói với hoàng hậu nói.

Hoàng hậu nghe vậy không từ chối nữa, đứng dậy, đứng trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cài trâm cho Vân Thiển Nguyệt. Trâm phượng màu vàng cài lên tóc Vân Thiển Nguyệt, hoàng hậu rơi nước mắt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu cô nương nhà ta trưởng thành rồi, thật tốt! Đáng tiếc, không biết cô cô có thể thấy con xuất giá hay không.”

“Đương nhiên có thể!” Vân Thiển Nguyệt lập tức nói.

Hoàng hậu lau nước mắt cười gật đầu, “Vậy là tốt rồi! Cô cô cũng hy vọng có thể nhìn thấy!”

Hốc mắt của Vân Thiển Nguyệt chua xót.

Hoàng hậu được Quan ma ma vịn trở về chỗ ngồi, quan lễ nghi hô một tiếng “Lễ thứ nhất xong! Lễ thứ hai!”

“Tử Thư đến!” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Ngọc Tử Thư đang ngồi trên ghế, hô một tiếng với Ngọc Tử Thư.

Ánh mắt mọi người cũng nhìn theo ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt.

Ngọc Tử Thư mỉm cười, từ từ đứng lên, đi về phía Vân Thiển Nguyệt. Hắn bước đi nhẹ nhàng, từ chỗ cao đi xuống, như vòng hoa đầy màu sắc từ chín tầng mây đổ xuống, lập tức mê hoặc tất cả ánh mắt của mọi người. Trong chốc lát, hắn đi đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt, từ trong tay áo rút ra một chiếc trâm cài đầu bằng noãn ngọc màu tím nhạt, khẽ giơ tay lên, cài lên tóc cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng đứng đấy, nhìn người con trai trước mặt. Tiểu Thất, Ngọc Tử Thư, bất luận hắn là ai, đều là người thân quan trọng nhất trong lòng nàng. Hai kiếp chết đi sau đó sống lại, địa vị của hắn trong lòng nàng khác hẳn với mọi người.

Ánh mắt mọi người đều nhìn hai người bọn họ, về tin đồn phong nguyệt giữa Ngọc thái tử của Đông Hải quốc và Thiển Nguyệt lại một lần nữa biến mất trong lòng mọi người. Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Thư đối diện nhau như vậy, hai người đứng chung một chỗ, không giống với Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đứng chung một chỗ tình ý sâu đậm, thân mật khăng khít, mà hai người bọn họ lại để lộ ra vẻ ôn hòa và sự thánh khiết của tình bạn, giờ khắc này, về tin đồn phong nguyệt lưu truyền lưu một tháng chưa đánh đã tan.

Bọn họ đứng chung một chỗ, bất kể người nào nhìn thấy bọn họ cũng cảm thấy xứng đôi ăn ý, nhưng chỉ không có sự yêu hận xuyên thấu linh hồn.

“Kết bạn ở việc hiểu nhau, anh em ruột thịt chưa chắc đã thân thiết. Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha cả đời không đánh đàn nữa.” Ngọc Tử Thư chậm rãi, từ từ nói từng chữ từng câu: “Vân nhi, muội nên trưởng thành!”

Nước mắt Vân Thiển Nguyệt không báo trước bỗng nhiên rơi xuống, Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Tử Thư, sự đan xen của dung mạo như ngọc của Ngọc Tử Thư xuyên thời gian, bỗng nhiên mơ hồ không rõ, nàng cắn chặt cánh môi, nặng nề gật đầu, “Ừ, muội nên trưởng thành!”

Không có gì đặc biệt, một câu bình thường, bao hàm ngụ ý chỉ có hắn và nàng hiểu.

Kiếp trước sự nghiệp của nàng đạt đến đỉnh cao, nhưng chỉ có nàng và tiểu Thất hai người biết rõ, nàng vẫn chỉ là con nít mà thôi. Kiếp này, nàng ngụy trang chính mình, tìm đủ mọi cách giả vờ làm một tiểu hài tử tùy hứng cái gì cũng không hiểu trước mặt lão hoàng đế và người khác. Bây giờ, không cần ngụy trang, nên trưởng thành! Lớn lên không chỉ là tuổi, còn có tâm hồn.

“Đừng khóc! Cuộc sống như vậy, muội nên vui vẻ!” Ngọc Tử Thư dùng ngón tay lau nước mắt ở vành mắt cho Vân Thiển Nguyệt, khẽ cười với Vân Thiển Nguyệt, quay người đi về chỗ ngồi.

Giờ khắc này, mọi người đều im hơi lặng tiếng.

Không phải là không có người tận mắt nhìn thấy Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ khóc lớn trước mặt mọi người, nhưng rơi nước mắt, vui đến phát khóc, không ra tiếng như vậy, không phải kiểu khóc lê hoa đái vũ (*), cũng không là người thấy sẽ thương xót, nhưng lại khiến tất cả mọi người cảm thấy  giờ khắc này Vân Thiển Nguyệt đẹp vô cùng.

(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Quan lễ nghi đờ ra một lúc, mới hô: “Lễ thứ hai xong, lễ thứ ba!”

“Tiểu nha đầu, lễ này để ta đến đúng không?” Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm vang lên.

Vân Thiển Nguyệt nhìn liếc qua Dạ Khinh Nhiễm, không trả lời, rời ánh mắt nhìn về phía Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhếch khóe môi, chậm rãi đi tới, đứng trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cười với Vân Thiển Nguyệt, “Nàng làm lễ đội mũ cho ta, đương nhiên ta muốn cài trâm cho nàng. Như vậy mới công bằng.”

Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng.

Dung Cảnh từ trong tay áo lấy ra một chiếc trâm noãn ngọc hình hoa đào màu hồng phấn, vừa mới lấy ra, màu hồng nhạt ở xung quanh chiếc trâm ngọc đã bị nhuộm ánh sáng rực rỡ. Vân Thiển Nguyệt nghe rõ những tiếng hít khí lạnh của mọi người xung quanh, nàng nhìn chiếc trâm cài đầu trong tay Dung Cảnh, óng ánh sáng long lanh, noãn ngọc màu hồng nhạt bản thân nàng cũng ít gặp, nhất là hai cánh hoa đào ở trên đuôi trâm cài tóc, sinh động như thật, mài giũa chạm trổ tỉ mẹ, chút dấu vết tạp chất cũng không thấy. Khiến nàng nhớ tới lúc trước khi bọn họ ở trên núi, Dung Cảnh nói cho nàng nghe về chuyện Đế hậu tiền triều trồng hoa đào khắp núi Phúc Thọ.

“Thích không?” Dung Cảnh khẽ hỏi.

“Thích lắm!” Vân Thiển Nguyệt nặng nề gật đầu.

Dung Cảnh mỉm cười, cài trâm cài đầu trong tay lên tóc Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt chuyên chú, động tác dịu dàng điềm tĩnh.

“Đây là trâm phượng hoa đào bằng ngọc của hoàng hậu triều đại cuối cùng của tiền triều?” Hiếu thân vương bỗng nhiên ngạc nhiên nói.

Hiếu thân vương dứt lời, Vân Thiển Nguyệt lại nghe rõ những tiếng hít không khí.

Dung Cảnh thả tay xuống, thoả mãn nhìn chiếc trâm trên tóc Vân Thiển Nguyệt. Mới chậm rãi quay người lại, liếc nhìn mọi người, dung mạo như ngọc bình tĩnh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hiếu thân vương, dịu dàng cười nói: “Lãnh vương thúc nói không sai, đây chính là trâm phượng hoa đào bằng ngọc của hoàng hậu triều đại cuối cùng của tiền triều.”

Hiếu thân vương nghe vậy há to miệng, dường như muốn nói cái gì, thấy mọi người không ai nói, lão đem lời nói nuốt trở về.

Dung Cảnh lại không để ý tới Hiếu thân vương, quay người lại, cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, khẽ nói: “Vân Thiển Nguyệt, chúc mừng nàng trưởng thành!”

Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười, như hoa sen tươi đẹp trong sương và tuyết, nàng cười ôm lấy Dung Cảnh, dịu dàng nói: “Dung Cảnh, cũng chúc mừng chàng trưởng thành. Chúc mừng chúng ta cùng trưởng thành!”

Bình Luận (0)
Comment