Phượng trắc phi thấy Vân Thiển Nguyệt vừa nói vừa nhìn sắc mặt nàng,
cả khuôn mặt khuôn mặt lập tức dữ tợn. Cái nha đầu chết tiệt kia từ khi
nào cũng làm ra vẻ rồi? Vẻ mặt kia rõ ràng là đang tỏ vẻ ủy khuất, nàng
làm sao mà bị ủy khuất? Từ hôm qua đến hôm nay rõ ràng nàng không hề
chịu thiệt nửa điểm, ngược lại là Hương Hà, lại còn ném nàng vào trong
hồ. Nàng ủy khuất cái gì a?
“A? Lại có chuyện này?” Dạ Khinh Nhiễm ngẩn ra, nhưng ngay sau đó
cười nhạo một tiếng: “Muội cái tiểu nha đầu này thoạt nhìn cứng rắn, kì
thực mềm lòng nhất, người khác không khi dễ muội, đã nên cảm ơn rồi, làm sao muội có thể khi dễ người khác?”
Tri âm a! Vân Thiển Nguyệt suýt nữa lệ nóng quanh tròng. Nàng ngước
mắt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, hít mũi một cái, nhẹ giọng nói: “Cũng chỉ có
tiểu vương gia có thể hiểu ta, người khác đều không cho là như thế.”
Dừng một chút, thoáng nhìn qua Vân vương gia ở một bên, tiếp tục nói:
“Ngay cả phụ vương đều cho rằng ta khi dễ người khác. Người là phụ thân
thân sinh của ta đấy, không hỏi nguyên do đã ta trị tội ta. Ngay cả
người mà cũng cho là như vậy, ta còn có thể đến nơi nào để phân rõ thị
phi đây? Hôm nay huynh đến không đúng lúc rồi, ta đang chuẩn bị nhận
phạt đây! Làm thế nào có thể ra ngoài cùng huynh?”
Dạ Khinh Nhiễm chợt quay đầu nhìn về phía Vân Vương gia.
Vân Vương gia tức khắc tỏ ra lúng túng áy náy. Mấy ngày vừa qua hắn
xuất môn, hôm nay mới vừa trở về phủ, ở bên ngoài đã nghe nữ nhi không
bao giờ làm hắn bớt lo này thế mà lại châm lửa đốt mấy trăm mạng người
của Vọng Xuân Lâu, khiến đại thần trong triều liên hợp tấu thư, hắn giận đến không kiềm chế được. Sau lại nghe nói Nhiễm tiểu vương gia cùng
Cảnh thế tử đồng thời ra tay bảo vệ nàng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sang hôm nay mới vừa trở về phủ đã nghe nàng hôm qua phế đi tay
Hương Hà, khiến nàng không còn tiếp tục đánh đàn được nữa, lại thấy
Phượng trắc phi được người vớt từ hồ lên, nhất thời thật là cơn giận
dâng lên đầu óc, dẫn theo Phượng trắc phi tới hỏi tội. Đâu còn nghĩ tới
phải tra hỏi nguyên do? Trong lòng hắn đúng thật nhận định lỗi là của
Vân Thiển Nguyệt, chưa từng nghĩ tới nữ nhi này của hắn thật sự thay đổi rồi.
“Vương thúc, tại sao ngài có thể không hỏi nguyên do đã trị tội của
Nguyệt muội muội rồi? Ta xem ngài thật đã già nên hồ đồ rồi, tính
tình Nguyệt muội muội dịu dàng. Hôm qua ở hoàng cung muội bị người khác
khi dễ lại trốn ở Uyên Ương Trì thương tâm khóc một mình, về sau thái tử hoàng huynh muốn bắt muội ấy hỏi tội, muội cũng không thốt một tiếng
đợi bị bắt. Thử hỏi tính tình muội ấy nhu nhược như thế làm sao có thể
khi dễ người khác? Người ta không khi dễ muội ấy, muội ấy đã thắp hương
tạ ơn rồi! Thật không biết những lời đồn đãi ngoài kia rốt cuộc là
truyền thế nào, nói Nguyệt muội muội ngày ngày khi dễ người khác, ta
nhìn làm sao cũng là người khác đang khi dễ muội ấy?” Dạ Khinh Nhiễm
nhìn chằm chằm Vân Vương gia.
Vân Vương gia nghe vậy sắc mặt lại càng áy náy, nói với Vân Thiển
Nguyệt: “Chuyện này đích xác là phụ vương không đúng. Phụ vương không
nên. . . . . .”
“Trắc phi nương nương, thiếp thân. . . . . . Thiếp thân. . . . . .”
Phượng trắc phi bỗng nhiên khóc to lên, cắt ngang lời Vân Vương gia.
“Bác đừng thương tâm! Cẩn thận thân thể. Người giải thích rõ một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Hôm qua tay Hương Hà biểu tỷ vì sao bị
thương, hơn nữa còn nặng như vậy? Tỷ ấy học đánh đàn mười năm, luyện ra
được một tay đàn rất hay! Cứ bị phế đi như vậy thật sự đáng tiếc, rốt
cuộc là người nào ác tâm như vậy, lại tàn nhẫn như thế!” Thái tử trắc
phi cất lời, thanh âm oán hận.
“Còn không phải là. . . . . .” Phượng trắc phi nghĩ đã tìm được cơ hội rồi.
“A, xem ra hôm nay bổn vương tới nhưng thật là đúng dịp a. Vậy thì
thật là tốt, bổn vương cũng muốn cùng muội nhìn xem một chút rốt cuộc là người nào nói muội khi dễ nàng, khi dễ thế nào? Đua ngựa chuyển sang
ngày khác vậy. Dù sao đua ngựa thì đi lúc nào cũng được, chuyện như bây
giờ thật là rất hiếm hoi a.” Dạ Khinh Nhiễm cắt đứt lời Phượng trắc phi
định nói, bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng vẫy một cái, một cái ghế nhẹ
nhàng bay đến bên người Vân Thiển Nguyệt, hắn ngông nghênh ngồi lên, hơn nữa tựa vào Vân Thiển Nguyệt rất gần.
Vân Thiển Nguyệt âm thầm than thở, nhẹ vẫy một cái cái ghế liền tới,
đây là sánh ngang Hấp Hồn đại pháp biểu diễn trên ti vi a! Không biết
nàng có thể làm hay không? Vừa nghĩ như thế, tay không nhịn được liền
hướng chiếc ghế chỗ xa không người nào ngồi thầm hút. Nhưng cái ghế vẫn
không mảy may nhúc nhích, nàng nhất thời nhục chí, thì ra là nàng không
biết làm. Phượng Hoàng chân kinh tồi tàn, thế mà lão đầu tử đáng chết
diễn tả dường như lợi hại lắm.
“Nguyệt muội muội? Tay của muội làm sao vậy?” Dạ Khinh Nhiễm khó hiểu nhìn nàng vươn tay thẳng tắp như là muốn với cái gì.
Vân Thiển Nguyệt thất vọng cúi mặt, lắc đầu, mặt không đỏ hơi không
xuyễn nói dối: “Không có gì! Chính là ngồi lâu, tay chân cũng cứng, hoạt động một chút.”
“Thì ra là như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, tự nhiên tin tưởng.
Vân lão Vương Gia hừ một tiếng, tất nhiên là hắn biết xú nha đầu này
suy nghĩ gì. Một cái ‘cách không thủ vật’ tính là cái gì? Hắn truyền cho nàng Phượng Hoàng chân kinh, nếu đã tu luyện tốt rồi thì đâu chỉ là
‘cách không thủ vật’? Chính là lấy một tòa núi lớn cũng có thể. Không có ánh mắt! Không khỏi mắng: “Xú nha đầu!”
(Cách không thủ vật: lấy đồ vật từ xa)Vân Thiển Nguyệt len lén hướng về phía Vương lão đầu le lưỡi.
Dạ Khinh Nhiễm bắt gặp vẻ mặt dí dỏm của nàng, không khỏi mỉm cười.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy nữ nhi nào như vậy, có thể lãnh tĩnh, có thể trầm ổn, có thể tuyệt nhiên, có thể thấy rõ thời cuộc, có thể
xem xét thời thế, lại có thể thông minh tuyệt đỉnh. Giống như ngày hôm
qua ở hoàng cung, khi hắn và Dạ Thiên Khuynh đối chọi gay gắt nàng đột
nhiên chấp nhận đi Hình bộ đại lao. Tất nhiên là biết nếu bọn họ đánh
nhau thật, máu chảy thành sông thì không có lợi cho nàng. Mà hôm qua lúc nàng đua ngựa tự tin không câu nệ, đùa giỡn dí dỏm hồn nhiên, vân vân,
nhiều loại biểu cảm hiện nên trên mặt nàng, có thể nói thật rõ nét như
thế. Cảm thấy những năm gần đây tuy tiếp xúc vô số nữ tử, nhưng có lẽ
chỉ người con gái đang ở bên cạnh này được lòng hắn Không khỏi trong lúc nhất thời nhìn nàng không chuyển mắt.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại thấy Dạ Khinh Nhiễm tuấn nhan mỉm cười, không khỏi cảm thán, vóc người mĩ coi như xong, đừng cười đoạt hồn đoạt phách như vậy có được hay không? Cười còn chưa tính, còn vừa cười vừa
bước đến gần nàng! Chỉ còn cách nàng gần như vậy, không biết nàng không
có sức chống cự mạnh với mỹ nam sao?
Vừa muốn mở miệng bảo hắn tránh xa một chút. Chỉ nghe thái tử trắc
phi bỗng nhiên cười nói: “Kinh thành truyền Tiểu vương gia không gần bất kỳ nữ tử nào, thiếp thân xem ra cũng không phải như vậy. Nguyệt muội
muội xem ra rất được Tiểu vương gia để tâm đây? Tiểu vương gia xuất
ngoại bảy năm không về, trở lại rồi thân thiết với Nguyệt muội muội như
thế, chẳng lẽ bảy năm này muội muội thư từ qua lại với Tiểu vương gia?”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, từ lúc Dạ Thiên Khuynh
cùng trắc phi của hắn tiến vào đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn về phía hai người.
Chỉ thấy hôm nay Dạ Thiên Khuynh không mặc triều phục thái tử, mà là
mặc một thân mặc sắc cẩm bào (cẩm bào màu đen), bỏ qua vầng hào quang
của thái tử và khí thế cao cao tại thượng, hắn chẳng qua cũng chỉ là một công tử trẻ tuổi bình thường mà thôi. Hôm nay trừ ánh mắt nhìn nàng hơi âm trầm phức tạp khó phân biệt ra, cũng chẳng khác gì hôm qua. Mà nữ
nhân đứng bên người hắn bề ngoài cực kỳ đẹp, một thân tơ lụa lăng la,
châu ngọc đầy đầu, tóc vấn cao như mây, lộ ra cổ tuyết trắng, cổ tay đeo nhiều vòng vàng ngọc, toàn thân trên dưới cực kỳ đắt tiền. Lúc này nàng ta đang nắm tay Phượng trắc phi cười nhìn Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ
Khinh Nhiễm, vẻ mặt nói không ra tia ấm áp, hàm ý trong lời nói cho dù
là ai nghe được cũng hiểu rõ ràng.
Ở thời đại phong kiến này, nữ tử chưa lập gia đình thư từ qua lại với nam tử nói lên cái gì? Hơn nữa với thân phận Vân Thiển Nguyệt còn có
trong tình trạng nàng đang dây dưa với Dạ Thiên Khuynh lại thư từ qua
lại với Dạ Khinh Nhiễm. Rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến nàng chân
đạp hai thuyền (bắt cá hai tay), không cẩn thận sẽ liên lụy người hôm
qua cứu nàng cùng nàng hồi Vân Vương Phủ – Dung Cảnh, đây chính là chân
đạp tam thuyền nha. Mọi người đang không rõ vì sao Nhiễm tiểu vương gia
cùng Cảnh thế tử sao lại dư thừa tinh lực đi trợ giúp Vân Thiển Nguyệt
nàng, hôm nay vừa đúng lúc cho mọi người một lời giải thích.
Tức khắc ngay cả sắc mặt lão vương gia cũng trầm xuống.
Phượng trắc phi tựa lên vai thái tử trắc phi lộ ra nụ cười âm tàn đắc ý. Quả nhiên không hổ là cháu gái nàng, có suy nghĩ giống hệt nàng vừa
rồi. Hôm nay không chỉnh chết Vân Thiển Nguyệt, cũng nhất định phải làm
cho nàng gánh tội danh câu tam đáp tứ. Nhìn nàng còn lớn lối thế nào,
việc người ta nhạo báng nàng quần là quần áo lụa là không thay đổi chính là không thể nào so được với tội danh này, việc này truyền đi, chỉ cần
nước bọt mỗi người trong thiên hạ là có thể dìm chết đuối nàng.
Vân Thiển Nguyệt tự nhiên cũng hiểu dụng ý kia, nghĩ thầm thật đúng
là thái tử trắc phi, nữ nhân có thể đi theo bên cạnh Dạ Thiên Khuynh quả nhiên không phải là dễ trêu. Chỉ một câu nói đầu tiên đã chụp cho nàng
danh tiếng lớn như thế. Nàng không giận ngược lại cười, thản nhiên nói:
“Thái tử trắc phi nói lời này cứ như là tận mắt chứng kiến vậy. Nếu theo như lời người nói, vài năm nay ta đây phạm vào bao nhiêu sai lầm hoàng
thượng dượng cũng không trị tội của ta, khắp nơi bảo vệ ta, có phải là
cũng nói ta thư từ qua lại với hoàng thượng dượng hay không?”
Sắc mặt thái tử trắc phi lập tức tái đi, nàng không nghĩ tới Vân
Thiển Nguyệt lại từ chuyện này liên hệ tới hoàng thượng, cho nàng gan
lớn bằng trời nàng cũng không dám nói nàng ta thư từ qua lại với hoàng
thượng a! Nhất thời không biết mở miệng thế nào.
“Haha, đúng a! Thái tử trắc phi thật là hoả nhãn kim tinh a! Hoàng bá bá nhật lý vạn kỵ (ngày lo trăm việc), thế mà ngươi cũng có thể biết
trong ngự thư phòng trừ tấu chương của đại thần ra còn có thư từ của
Nguyệt muội muội, khó lường, khó lường nha.” Dạ Khinh Nhiễm vốn đang tức giận muốn ném nữ nhân này ra, đến giờ vừa nghe Vân Thiển Nguyệt nói thư thế, nhất thời tức giận tiêu tan phá lên cười, nói với Dạ Thiên
Khuynh: “Thái tử hoàng huynh, huynh thú cái trắc phi này thật đúng là có bản lãnh nha. Có nàng ở bên cạnh huynh, chẳng phải là chuyện tình gì
trong thiên hạ nàng ta đều có thể thấy rõ? Ngay cả nhất cử nhất động của Hoàng bá bá và tứ vương phủ cũng nắm trong lòng bàn tay a!”
Dạ Khinh Nhiễm nói xong những ngôn từ ác độc này. Nếu như nói Vân
Thiển Nguyệt mới châm ngọn lửa nhỏ, như vậy hắn đã đem ngọn lửa nhỏ đốt
thành đám lửa ngập trời a. Giám thị tứ vương phủ có thể không tính là
gì, nhưng giám thị nhất cử nhất động của hoàng thượng chính là đại tội.
Tuy Dạ Thiên Khuynh là thái tử, tương lai sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế,
nhưng hắn còn là thái tử một ngày, cũng không gánh nổi cái tội này.
Quả nhiên, sắc mặt Dạ Thiên Khuynh thoáng chốc âm trầm, quay đầu quát thái tử trắc phi: “Nói xằng bậy gì đó? Những năm gần đây Nguyệt muội
muội làm chuyện gì bản Thái Tử đều biết nhất thanh nhị sở (biết rõ ràng
rành mạch). Nàng làm sao mà thư từ qua lại với Khinh Nhiễm? Nếu còn để
cho bản Thái Tử nghe được ngươi còn bịa chuyện một câu nữa. Lập tức cút
ngay khỏi phủ thái tử!”