Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 32

Vân Thiển Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, cái gì gọi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo? Cứ nhìn tình hình hiện thời của Thái tử trắc phi là hiểu được!

“Đúng a! Thái tử trắc phi thật đúng là lợi hại a! Nghĩ tới trên dưới Thiên Thánh chúng ta còn không ai có khả năng chân không bước ra khỏi nhà cũng theo dõi được nhất cử nhất động của người khác. Ngày sau lão thần nhất định phải tiến cung bẩm báo hoàng thượng, tài năng của thái tử trắc phi kiệt xuất như thế, nhất định phải vì Thiên Thánh triều xuất tận lực cống hiến mới phải.” Vân lão vương gia giãn sắc mặt, hùa theo Dạ Khinh Nhiễm cười nói.

Dạ Thiên Khuynh nghe vậy sắc mặt lại càng âm trầm như bão táp sắp kéo đến, nhìn chằm chặp thái tử trắc phi.

Thái tử trắc phi đẩy ra Phượng trắc phi đang nằm ở trên vai nàng, “ầm” một tiếng lập tức quỳ gối trước mặt thái tử, hoa dung thất sắc, kinh hoảng liên tục nói: “Thiếp thân sai lầm rồi, thiếp thân chẳng qua là thấy Tiểu vương gia cùng Nguyệt muội muội thân thiết liền hồ ngôn loạn ngữ suy đoán, thật sự là ngu xuẩn. Thái tử điện hạ thứ tội!”

“A! Hóa ra là hồ ngôn loạn ngữ!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cười nói với Dạ Thiên Khuynh: “Ta còn tưởng rằng thái tử hoàng huynh anh minh cơ trí cưới được người đa mưu túc trí tiến vào phủ, nào biết đâu rằng hóa ra là một kẻ chỉ biết tự suy đoán, ngu xuẩn không biết, ăn nói ba hoa, không có nửa điểm phẩm hạnh tu dưỡng của phụ nhân.”

Vân Thiển Nguyệt khóe miệng nhẹ co rúm, nghĩ tới nếu bàn về độc mồm độc miệng lời nói âm hiểm, Dạ Khinh Nhiễm này mà đứng đệ nhị thì không ai dám nhận đệ nhất a!

Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh băng lãnh, hắn vốn cảm thấy đố kỵ việc Vân Thiển Nguyệt được Dạ Khinh Nhiễm cùng Dung Cảnh che chở. Càng đối với việc nàng thình lình kiên quyết cùng hắn đoạn tình trong lòng phiền muộn không thôi. Hôm nay bị cái trắc phi này nói ra mặc dù là chê bai Vân Thiển Nguyệt, nhưng đồng thời không phải cũng là đánh vào mặt của hắn sao. Lúc này nhìn nàng run rẩy nằm ở trên mặt đất cầu xin tha thứ, trước mắt hiện ra tình huống ngày hôm qua Vân Thiển Nguyệt đối mặt với đao kiếm ẩn vệ, bị giải vào Hình bộ đại lao mặt không đổi sắc, nữ nhân này cùng nàng quả thực là một trời một vực, trong lòng hắn lại càng buồn bực.

“Thái tử điện hạ, van cầu ngài thứ tội cho thiếp thân! Thiếp thân đáng chết, thiếp thân chẳng qua là nhất thời suy đoán, thiếp thân không biết, thiếp thân. . . ..” Thái tử trắc phi không nghe thấy thái tử nói, nhưng cảm nhận được lửa giận ngập trời cùng áp suất thấp của hắn, trong lúc nhất thời bị làm cho sợ đến lời nói cũng không còn mạch lạc.

“Hôm nay trở về phủ, ngươi trở về phủ tư quá (giam mình lại suy nghĩ) cho bổn thái tử, không có bản thái tử ra lệnh không được rời đi viện của ngươi nửa bước. Bất luận kẻ nào cũng không cho phép thăm hỏi.” Nơi này dù sao cũng là Vân Vương Phủ, Dạ Thiên Khuynh đè xuống tức giận trong lòng, lạnh lung nói với trắc phi.

“Dạ, thiếp thân trở về phủ tư quá!” Thái tử trắc phi lập tức đứng lên, không dám dừng lại một bước, vội vàng ra khỏi phòng Vân lão vương gia. Dường như sợ đi chậm một bước sẽ bị Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm nói ra những câu hại chết người không đền mạng bắt nàng lưu lại. Như vậy nàng không chỉ là tư quá đơn giản như vậy. Không cẩn thận còn có thể bị đuổi ra khỏi phủ thái tử, thậm chí bị Hoàng Thượng giáng tội. Đã sớm quên ước nguyện ban đầu lúc mới đến, hiện tại nàng hận không được lập tức rời đi Vân vương phủ.

Phượng trắc phi nhìn thấy thái tử trắc phi cứ như vậy bị Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm mỗi người một câu làm cho hôi đầu thổ kiểm (ý là mặt xám như tro tàn) chạy về phủ thái tử tư quá. Trong lòng cực độ phẫn hận, nhưng không thể làm gì. Dù sao hai người kia chụp cho nàng tội danh còn lớn hơn so với Vân Thiển Nguyệt câu tam đáp tứ. Nàng cắn răng, chuyện hôm nay tiền mất tật mang, nàng tuyệt đối không để cho Vân Thiển Nguyệt được sống khá giả. Nghĩ đến chỗ này, lập tức nói với Dạ Thiên Khuynh: “Diệp nhi đúng là không tự suy xét kỹ lại suy đoán lung tung, thật sự không nên. Nhưng nàng cùng điện hạ đã lâu như vậy, điện hạ hẳn là hiểu rõ nàng, nàng không có ý xấu gì, chẳng qua là thành thực một chút mà thôi. Đợi nàng tư quá ít ngày, thái tử điện hạ hãy đặc xá để nàng ra đi!”

Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh hơi giận, nhưng biết lỗi này không hoàn toàn thuộc về nàng ta, dù chưa gật đầu, nhưng vẫn hòa hoãn lại giọng nói: “Bác chớ lại quan tâm nàng. Yên tĩnh tư quá, sau này nàng mới có thể càng hiểu biết thêm.”

Phượng trắc phi gật đầu, cũng không dám nói cái gì nữa.

Dạ Khinh Nhiễm giải hận, đuổi đi được nữ nhân hắn chán ghét, nhất thời tâm tình thư sướng rất nhiều, quay đầu nháy mắt với Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt cũng nháy mắt với hắn, hai người ngầm hiểu lẫn nhau.

Đang lúc này, phía ngoài Ngọc Trạc nhẹ giọng bẩm báo, “Lão Vương Gia, Đại tiểu thư đã tới!”

“Để cho nàng đi vào! Đúng lúc giải quyết chuyện hôm nay. Các ngươi không chê mệt mỏi, lão đầu tử ta cũng ngại mệt mỏi đây! Đêm hôm qua náo loạn một hồi không nói, hôm nay lại náo loạn suốt sáng sớm, ai ai cũng không bớt lo!” Lão vương gia nhìn Phượng trắc phi một cái, hừ nói.

Phượng trắc phi trong lòng mặc dù giận, nhưng là không dám cãi lại. Nghĩ tới mặc dù thái tử trắc phi đã đi, nhưng còn có những người khác ở đây. Nhìn lão đầu tử như thế nào còn có thể bao che Vân Thiển Nguyệt trước mặt thái tử điện hạ. Cho dù có cái Tiểu ma vương Dạ Khinh Nhiễm này ở đây, cũng không thể không để ý lý lẽ. Chung quy cũng phải cho nàng cùng nữ nhi nàng một công đạo.

Dạ Thiên Khuynh nhìn Phượng trắc phi một cái, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, đã sớm hiểu bảy tám phần chuyện này. Không nói gì, cũng nhìn về phía ngoài cửa.

Không lâu lắm, bức rèm che vén lên, Vân Hương Hà được một nô tỳ đỡ đến. Cùng hôm qua một thân xa hoa hùng hùng hổ hổ gây sự cực kỳ càn rỡ tưởng chừng như là hai người. Hôm nay chỉ thấy nàng mặc áo tơ trắng, trên mặt không thoa son phấn, được nô tỳ dìu nhẹ nhàng bước, lộ ra vẻ dịu dàng uyển chuyển. Một đôi mắt hạnh khóc đến sưng đỏ không chịu nổi, một tay bị thương quấn lụa trắng đặt ở trước người, rất bắt mắt. Vừa vào, con ngươi sưng đỏ nhìn lướt qua nhà mấy người bên trong, ánh mắt dừng lại ở trên người thái tử Dạ Thiên Khuynh vài giây, cúi đầu, tiến lên quỳ lạy, còn chưa nói chua rằng, liền cúi đầu khóc ồ lên.

Trong mắt Phượng trắc phi chợi lóe lên vẻ hài lòng. Nghĩ tới này nữ nhi không làm uổng công nàng nuôi dạy một hồi. Nhu nhược là vũ khí tốt nhất, người yếu có đôi chiếm được sự đồng tình của mọi người dễ dàng nhất.

Lão vương gia hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không chịu nổi bộ dạng này của nàng.

Quả nhiên vương gia có chút không đành lòng, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Vân Thiển Nguyệt một cái, ấm giọng nói với Vân Hương Hà: “Có lời gì đứng lên nói!”

Vân Hương Hà lắc đầu, nước mắt lã chã như chuỗi trân châu đứt sợi, như cũ không nói.

Vân vương gia cau mày, nhẹ giọng nói: “Hương Hà, đứng lên mà nói, có thái tử điện hạ cùng Nhiễm Tiểu vương gia ở chỗ này. Chớ để mất lễ nghi, luôn khóc không nói còn ra thể thống gì!”

Vân Thiển Nguyệt liếc Vân vương gia một cái, thầm nghĩ quả nhiên hắn rất cưng chìu Vân Hương Hà. Cũng không nỡ nói lớn tiếng một câu.

“Dạ, phụ vương!” Vân Hương Hà đứng dậy, từ từ ngẩng đầu, một đôi con ngươi sưng đỏ hàm chứa nước mắt trong suốt như pha lê nhìn Lão vương gia một cái, nói với Vương gia: “Cầu xin gia gia cùng phụ vương làm chủ, muội muội phế đi tay ta, xin gia gia cùng phụ vương trả lại cho Hương Hà công đạo.”

“Muội phế đi tay nàng? Làm sao phế?” Dạ Khinh Nhiễm quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, con mắt lóe lên sáng óng ánh.

“Nữ nhi cũng không biết, hôm qua Hương Hà tỷ dẫn theo một nhóm tỷ muội chất đầy sân viện của nữ nhi. Ép hỏi nữ nhi câu dẫn Cảnh thế tử thế nào. Nữ nhi nói không câu dẫn, tỷ ấy không tin, chưa nói xong ba câu đã tiến lên đánh nữ nhi, tỳ nữ của ta là Thải Liên bị đánh thay nữ nhi. Nàng còn chấp nhất không buông tha. Nói rằng đừng tưởng có gia gia cái lão bất tử kia sủng ái liền không để nàng vào mắt rồi, cũng không nhìn một chút ở hậu viện này chủ mẫu đích thật là ai. Nhất định muốn dạy dỗ nữ nhi, sao nữ nhi có thể chịu để nàng đánh? Chỉ có thể cầm tay nàng, sau lại chẳng biết tại sao nàng lại hét to một tiếng ngất đi, ai. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt chậm rãi, từng câu từng chữ nói xong hơn nữa rõ ràng tỏ vẻ bất đắc dĩ. Mặc dù sắc mặt nàng không làm ra chút nào ủy khuất hay khóc, nhưng lời tự thuật tự thuật như vậy dễ dàng làm cho người ta tin tưởng. Hơn nữa đây thật là sự thật.

“Hóa là là như vậy! Bản vương đã nói rồi! Lấy tính tình nhu nhược của muội ấy làm sao có thể vô duyên vô cớ đả thương người!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu. Chuyển mắt hừ lạnh một tiếng đối Vân Hương Hà: “Lại dám khi dễ Nguyệt muội muội, còn mắng Vân gia gia là lão bất tử, phế một cái tay còn nhẹ. Nếu gặp phải bản vương, phải loạn côn đánh chết, còn cho phép ngươi ở nơi này khóc sướt mướt cầu xin công đạo. Chê cười!”

Sắc mặt Phượng trắc phi lập tức khó coi.

Vân Hương Hà lập tức lắc đầu, “Mới không phải như vậy, nàng nói không đúng, nàng nói láo. Hôm qua nữ nhi đưa một đám tỷ muội vội tới chỗ gia gia thỉnh an, gia gia chẳng những không gặp còn muốn bọn nữ nhi trở về, nữ nhi lo lắng bệnh tình gia gia, không yên lòng. Cho nên đến Thiển Nguyệt Các hỏi thăm muội muội, không hiểu tại sao nàng không nói hai lời liền phế tay của nữ nhi, có chúng muội muội chứng kiến. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt. Lo lắng bệnh tình của gia gia? Là muốn nhìn cái kẻ đào hoa Dung Cảnh kia sao!

Vương gia vốn tin Vân Thiển Nguyệt mấy phần, lúc này nhìn Vân Hương Hà không giống nói giả, không khỏi lại tỏ ra nghi ngờ.

“Đúng vậy a, hôm qua sau khi Hương Hà ngất đi được đưa trở về, thiếp thân đã hỏi thăm chút ít từ chúng nữ nhi đi cùng, các nàng cũng nói với thiếp thân như vậy. Hôm nay thiếp thân muốn đi Thiển Nguyệt Các hỏi một chút chuyện gì xảy ra, ai ngờ cái nha đầu này không có một câu đứng đắn. Thiếp thân muốn bắt nàng lại đem tới nơi này cho phụ vương xử trí, nào ngờ tới nàng lại ném thiếp thân vào trong hồ.” Phượng trắc phi tiếp lời Vân Hương Hà khóc nói với vương gia: “Vương gia, khi ngài trở về nhưng là thấy tận mắt thấy thiếp thân mới từ trong hồ được cứu lên, nếu những nô tài kia chậm một bước nữa, thiếp thân sẽ không còn thấy được vương gia nữa. . . . . .”

Vương gia nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt: “Rốt cuộc nguyên nhân gây ra như thế nào, phía ngoài nhiều người như vậy, nếu cũng tới trong viện của gia gia rồi, sao lại có thể đi một chuyến uổng công? Chúng ta đều ngồi ở trong phòng, chính phụ vương tự mình đi ra ngoài hỏi một chút không phải sẽ biết nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch) sao! Nữ nhi tin tưởng công đạo tại lòng người, Vân vương phủ nuôi người cũng không phải toàn là bọn tiểu nhân nịnh nọt. Luôn luôn sẽ có người sẽ nói lời thật.”

“Cũng tốt! Ba người các ngươi đều là người trong cuộc, chờ ở chỗ này, để bổn vương đi ra ngoài hỏi một chút.” Vương gia đứng lên.

“Chờ chút, thái tử hoàng huynh cùng bản vương bây giờ cũng không có chuyện gì, hôm nay gặp đúng dịp, không bằng cũng theo Vương thúc đi ra làm chứng. Phải trái trắng đen sẽ phân rõ. Đến lúc đó cho người chân chính chịu ủy khuất một câu trả lời thỏa đáng mới đúng. Bổn tiểu vương thế nhưng không nhìn được có người bị ủy khuất.” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên đứng lên. Mặc dù hắn không có ở trong kinh bảy năm, nhưng chuyện lớn nhỏ trong kinh không lừa gạt được hắn. Đến giờ hiển nhiên trong những năm gần đây Phượng trắc phi đã xây dựng ảnh hưởng quá sâu, hắn không rõ vì sao Vân Thiển Nguyệt quả quyết nhất định có người vì nàng nói chuyện, tự nhiên muốn đi nhìn tận mắt. Làm sao cũng không thể khiến nàng chịu thiệt.
Bình Luận (0)
Comment