"Cám ơn!" Hoàng Kỳ Anh tỏ ra rất lịch sự với Phương Hạo Vân, dùng hai tay đón lấy chiếc điện thoại hắn đưa, bước sang một bên nói chuyện với Trác Nhã.
Hàn Tuyết Nhi kinh ngạc không kém, nhủ thầm tên Hoàng Kỳ Anh này đúng là thần thông quảng đại, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà ngay cả mẹ của anh Hạo Vân cũng liên lạc được, còn nhờ bà ra mặt nói giúp nữa chứ.
Xem ra vụ việc hôm nay bắt buộc phải bỏ qua rồi.
"Kỳ Anh, việc xảy ra hôm nay dì đã nói giúp cháu rồi, nhưng dì vẫn phải nhắc nhở cháu một câu, sau này nhớ quản thúc tốt em trai, thằng Hạo Vân con dì thứ gì cũng tốt, nó thích hành hiệp trượng nghĩa lắm, hơn nữa những ai đắc tội với nó xưa nay nó đều không dễ dàng bỏ qua… Em trai của cháu đã làm chuyện xấu gì thì dì không cần nói nhiều nữa, trong lòng cháu cũng biết rõ, nếu lần sau mà còn để Hạo Vân bắt gặp thì cả dì cũng hết cách rồi đó."
Trác Nhã cẩn thận dặn dò thêm, thằng bé Hạo Vân đúng là tài giỏi nhưng nó lại quá ưa chấp nhặt với người ta, gần đây bà mới biết cái chết của Tưởng Đại Phát là do một tay con trai sắp đặt, đủ thấy tính khí của nó mạnh mẽ cỡ nào.
Trên thực tế Trác Nhã đã hiểu lầm, Phương Hạo Vân không phải thích chấp nhặt, chẳng qua hắn không bao giờ muốn người thân bên cạnh bị làm hại, Tưởng Đại Phát phải chết vì dám sỉ nhục chị Mỹ Kỳ ngoài phố.
Hoàng Kỳ Anh gật đầu lia lịa: "Dì cứ yên tâm đi ạ, Kỳ Anh sẽ xử lí ổn thỏa, hôm khác cháu sẽ mời dì dùng bữa…"
"Dùng bữa thì miễn đi, nhưng dì muốn cháu và Hạo Vân có thể làm bạn…" Trác Nhã tiết lộ thông tin: "Hai chị em Hạo Vân và Tuyết Di có tình cảm tốt lắm, nếu như cháu muốn qua lại với Tuyết Di, cháu phải chiếm được cảm tình của Hạo Vân trước mới được. Thôi nhé, nói đến đây là đủ rồi, những việc còn lại cháu tự mà nắm bắt…"
Nói xong, Trác Nhã liền kết thúc cuộc gọi.
Nguồn truyện: TruyenGGHoàng Kỳ Anh bước tới cung kính trả điện thoại cho Phương Hạo Vân, lại nói thêm vài lời khách sáo: "Phương thiếu gia, chuyện hôm nay rất cám ơn cậu…"
"Cám ơn tôi?" Phương Hạo Vân mỉm cười ý nhị: "Anh đã sớm tính toán hết rồi, liên quan gì đến tôi nữa… Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu, Hoàng Kỳ Hùng sớm muộn gì cũng phải trả giá cho hành động của hắn thôi, vì hắn ta đúng là một tên cặn bã thứ thiệt…"
Câu này nói ra, Hoàng Kỳ Hùng đứng kế bên liền đỏ mặt tía tai, đang định lao tới cự cãi, ai ngờ bị Hoàng Kỳ Anh nắm lấy cổ áo, nghiêm khắc quát mắng: "Cái thằng khốn nạn này, còn không mau xin lỗi Phương thiếu gia và Hàn tiểu thư đi."
Hoàng Kỳ Hùng dù có ngốc nghếch đến đâu nhưng phen này chắc đã nhận ra tên mặt trắng kia không phải hạng xoàng. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, hôm nay ngay cả anh trai cũng không giúp mình, hắn chỉ còn cách cúi đầu nhận lỗi, sau này nhất định sẽ nghĩ cách trả thù đôi cẩu nam nữ này.
"Phương thiếu gia, Hàn tiểu thư, Kỳ Hùng biết lỗi rồi, mong hai vị khoan dung độ lượng, tha thứ cho tôi một lần. Hai vị yên tâm, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ tu tâm dưỡng tính làm một người tốt, nếu vi phạm lời thề xin trời đánh thánh đâm chết tôi…" Hoàng Kỳ Hùng làm ra bộ dạng hối lỗi, hứa hẹn đủ điều.
Hàn Tuyết Nhi bỉu môi, khinh miệt ném cho Hoàng Kỳ Hùng một câu: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời…"
Phương Hạo Vân đã đồng ý với Trác Nhã bỏ qua, tất nhiên hắn sẽ không nuốt lời, dửng dưng nói: "Nếu cậu quả thật biết sửa chữa lỗi lầm thì chính là việc tốt, vụ việc hôm nay tạm thời coi như xong, hy vọng cậu nhớ lấy lời thề của mình…"
"Nhất định rồi, nhất định rồi…" Hoàng Kỳ Hùng gật đầu lia lịa, nhủ thầm, sau này nhất định dìm chết đôi cẩu nam nữ này mới hả dạ.
Hoàng Kỳ Anh thấy Phương Hạo Vân nhượng bộ, một lần nữa cảm tạ: "Phương thiếu gia, hay là thế này, tôi mời hai vị đi ăn khuya, coi như tạ lỗi vậy…"
"Không cần đâu!" Hàn Tuyết Nhi là người lên tiếng từ chối đầu tiên. Đùa hả? Khó khăn lắm mới hẹn được anh Hạo Vân chịu đi chơi với mình, đâu thể để cho anh em họ Hoàng xen vào phá đám được.
Phương Hạo Vân cũng lên tiếng phụ họa: "Ăn cơm thì miễn đi, Hoàng thiếu gia hãy dẫn mấy tên cậu ấm bị thương về chữa trị vậy, để quá lâu lỡ có di chứng gì thì không tốt lắm đâu."
Hoàng Kỳ Anh nghe vậy, sắc mặt vẫn bình thản, nói: "Nếu Phương thiếu gia đã nói thế thì hôm khác chúng ta mới hẹn tiếp…"
Nhìn vào cảnh thê thảm của bọn Lạc Binh, Hoàng Kỳ Anh giật thót tim, mình mà đến trễ hơn một chút e rằng đứa em trai hết cứu rồi, may mắn nhất là nó vẫn chưa viết bản thú nhận tội trạng, bằng không thì đúng là hết cách cứu vãn. Phương Hạo Vân là nhân vật gì? Hoàng Kỳ Anh biết rõ hơn ai hết… Trong thành phố Hoa Hải này phàm là những ai đắc tội với hắn đều không một ai thoát khỏi số phận bi thảm, Lăng gia, Hứa gia, còn có Tưởng Đại Phát… Tần gia tuy có sản nghiệp mạnh hơn mấy gia tộc kia, nhưng chắc cũng khó tránh khỏi bị Phương Hạo Vân đánh đổ, vấn đề chỉ còn là thời gian.
Nói đến thằng em trai hư đốn của mình, Hoàng Kỳ Anh thật ra cũng ấm ức lắm, có câu bà mẹ nào cũng cưng chiều con út, điều này rất đúng, thằng em trai trở nên ngang tàng như hôm nay, tất cả đều do mẹ dung túng nó làm nên.
Nhưng mọi việc đã lỡ, giờ đây Hoàng Kỳ Anh cũng hết cách thay đổi Hoàng Kỳ Hùng, trên thực tế hắn cũng không muốn đi thay đổi, mặc kệ Hoàng Kỳ Hùng cứ vô dụng như thế, đối với hắn chỉ có ích chứ không có hại, thừa kế sản nghiệp Hoàng gia sau này hắn là lựa chọn số một rồi.
Chỉ có điều Hoàng Kỳ Anh đã hứa với ba mẹ, chăm lo cho em trai được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.
……
Sau khi rời khỏi quán café đã là hơn 11h đêm, Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi tản bộ thong dong trên phố, không ai lên tiếng. Đột nhiên, bụng của Hàn Tuyết Nhi phát ra tiếng sôi sùng sục.
"Em đói bụng đó à?" Phương Hạo Vân mỉm cười hỏi.
Hàn Tuyết Nhi xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu lí nhí: "Anh Hạo Vân, chúng ta đi tìm chỗ nào đó ăn chút gì đi… Trưa nay em không có ăn gì hết…"
Phương Hạo Vân không biết suốt cả buổi chiều Hàn Tuyết Nhi vì buổi hẹn xem phim với hắn mà trốn lì trong phòng, thay hết bộ cánh này đến bộ cánh khác, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ăn mặc giản dị đi chơi với anh Hạo Vân.
"Nói đi, em muốn ăn gì, anh sẽ mời!" Phương Hạo Vân tỏ ra rất có phong độ của một quý ông.
"Chúng ta đi tìm quán ăn lề đường đi…" Hàn Tuyết Nhi đưa ra đề nghị: "Ăn quen sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng hay hay."
"Được thôi!" Phương Hạo Vân gật đầu đồng ý, dẫn Hàn Tuyết Nhi đến một con phố bán thức ăn khuya ở gần khu Tây Hoàn, lúc 11h đêm chính là thời điểm tấp nập nhất của phố thức ăn này, dòng người chen chúc đông ngẹt, gần như quán nào cũng ngồi đầy khách, có người ăn mì gõ, có người ăn nui xào, còn có quán lẩu, quán nhậu thịt chó, xe đẩy bán cá viên chiên…
"Anh Hạo Vân, em muốn ăn há cảo thịt dê…" Hàn Tuyết Nhi dừng chân đảo mắt một vòng, cuối cùng chấm một quán nhỏ treo bảng bán há cảo thịt dê chính hiệu Đăng thành Tây An.
"Được thôi, không thành vấn đề!" Khi xưa Phương Hạo Vân còn phục vụ trong tổ chức sát thủ Thiên Đạo, có một lần đến Tây An chấp hành nhiệm vụ, từng thưởng thức qua một lần loại há cảo thịt dê chính hiệu Đăng thành Tây An, cảm thấy món này rất ngon.
"Hai vị, muốn tô đặc biệt hay là tô thường…" Người đứng bán là một phụ nữ trung niên, ăn mặc chỉnh tề, khu vực xung quanh quán cũng được quét dọn khá vệ sinh, thấy một đôi nam nữ bước tới, liền vồn vã tiếp đón.
Hàn Tuyết Nhi vừa định mở miệng gọi hai tô đặc biệt, ai ngờ bị Phương Hạo Vân xen vào gọi trước: "Cho hai tô thường là được rồi…"
"Dạ được, mời hai vị đợi cho một lát…" Bà chủ quán mỉm cười lịch sự với hai người, quay lại bắt đầu nấu nướng.
Hàn Tuyết Nhi hỏi nhỏ: "Anh Hạo Vân, có phải anh quên mang theo tiền không? Yên tâm đi, em có nè…"
Mấy quán ăn nhỏ lề đường này có treo bảng giá, tô đặc biệt giá 50 tệ, tô thường 35 tệ… Hàn Tuyết Nhi tự nghĩ Phương Hạo Vân gọi tô thường chắc vì không mang đủ tiền.
Phương Hạo Vân nghe hỏi lắc đầu nguầy nguậy, hắn đưa tay bẹo má Hàn Tuyết Nhi, lên tiếng giải thích: "Không phải là vụ tiền bạc, chỉ là tô đặc biệt và tô thường không có gì khác nhau, đây chỉ là cách kinh doanh đánh vào tâm lí của khách hàng thôi, vì thế chúng ta đâu cần thiết tốn thêm tiền oan uổng."
"Nói đi nói lại cũng là vấn đề tiền bạc…" Hàn Tuyết Nhi phụng phịu: "Anh Hạo Vân, mời con gái ăn cơm mà anh keo kiệt thế là không được đâu nhé… Chỉ tốn thêm có mấy chục tệ, bây giờ anh có tài sản đến mấy chục tỉ cơ mà…"
Sắc mặt Phương Hạo Vân tối sầm lại, lựa lời khuyên bảo: "Tuyết Nhi, sao em lại có cách nghĩ như vậy được… Mấy chục tệ thì sao chứ, không phải là tiền à? Tuyết Nhi, anh biết em xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn đã là cô công chúa được cưng chiều, nhưng em không được tập tành thói hư phung phí tiền bạc… Nhà em tuy có tiền, nhưng em có từng nghĩ đến bản thân em đã dựa vào sức mình kiếm được xu nào chưa? Số tiền mà em tiêu xài bây giờ đều do ba mẹ em cực khổ mới kiếm được đó…"
Nghe Phương Hạo Vân giảng bài tiết kiệm, trong lòng Hàn Tuyết Nhi cảm thấy không vui, chỉ là kêu anh mời một tô há cảo thịt dê thôi mà, có cần phải làm dữ như vậy không?
Nhưng suy nghĩ kĩ hơn, bài giảng của anh Hạo Vân hình như rất đúng.
"Anh Hạo Vân, em xin lỗi, em sai rồi… Anh yên tâm, từ nay em sẽ sửa đổi, sau này em cố gắng ít tiêu tiền của gia đình, em phải dựa vào sức mình để nuôi sống bản thân…" Hàn Tuyết Nhi cảm thấy những lời dạy bảo của Phương Hạo Vân rất có lí.
Phương Hạo Vân vốn định dạy bảo thêm Hàn Tuyết Nhi vài câu nữa, nhưng chính lúc này bà chủ quán đã bưng hai tô há cảo thịt dê nghi ngút khói đến cho hai người.
Mùi thơm phức của thức ăn xộc vào mũi, cái bụng của Hàn Tuyết Nhi lại réo lên biểu tình, cô bé liền cầm đũa lên ăn ngấu nghiến như ma đói, hoàn toàn mất đi hình ảnh e thẹn hàm súc của một đại tiểu thư danh giá như ngày thường.
Phương Hạo Vân trố mắt ngạc nhiên, hắn không ngờ khi đói Hàn Tuyết Nhi lại có tướng ăn xấu xí như thế, nên nhớ trước kia Hàn Tuyết Nhi lúc ăn cơm luôn nhã nhặn từ tốn, kiểu ăn như hùm beo thế này Phương Hạo Vân lần đầu bắt gặp.
Hàn Tuyết Nhi thấy anh Hạo Vân nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt liền ửng đỏ thẹn thùng, nguýt dài: "Nhìn cái gì đó, mặt em bị dính mực à?"
Tuổi thanh xuân mười sáu… Phương Hạo Vân cảm thấy Hàn Tuyết Nhi bây giờ đang là một đóa hoa tươi tắn nở rực rỡ nhất.
Tất nhiên hắn không nói cách nghĩ này ra, tránh cho Hàn Tuyết Nhi có hiểu lầm gì thì nguy.
"Không có gì, anh chỉ cảm thấy tướng ăn của em rất đẹp!" Phương Hạo Vân nói không thật lòng, rõ ràng là tướng ăn khó coi nên hắn mới để ý.
Hàn Tuyết Nhi tuy đói bụng nhưng đầu óc đâu bị ảnh hưởng, cô bé tất nhiên biết Phương Hạo Vân đang nói ngược. Cô trừng mắt nhìn hắn, giận dỗi không thèm nói chuyện với Phương Hạo Vân nữa, cắm cúi tiếp tục ăn ngấu nghiến tô há cảo thịt dê.
Trước mắt nhét đầy bao tử mới là cần thiết nhất.
Phương Hạo Vân cũng cắm cúi ăn tô há cảo thịt dê của mình, tuy hắn không đói lắm nhưng trước món ngon không ăn thì là một tội lỗi khó tha.
Đáng ngạc nhiên là Phương Hạo Vân lại ăn xong trước cả Hàn Tuyết Nhi.
Đợi khi Hàn Tuyết Nhi ăn xong, mãn nguyện vỗ vỗ vào chiếc bụng nhỏ, ngẩng đầu lên phát hiện anh Hạo Vân đã chén sạch từ lâu, cô bé mỉm cười trêu chọc: "Em thấy anh mới là ma đói đầu thai đó."
Phương Hạo Vân không tiếp tục đề tài của Hàn Tuyết Nhi, mà nói: "Thời gian không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà, anh cũng phải sớm nghỉ ngơi, ngày mai anh còn phải đi thành phố Tây Hải xem thử…"
"Chơi thêm một lát nữa được không?" Hàn Tuyết Nhi sụ mặt, bỉu môi nhõng nhẽo: "Anh xem ở đây náo nhiệt thế này, chúng ta ở chơi thêm một lát đi, một lát thôi mà… Có được không?"
"Không được, bây giờ em phải về nhà…" Phương Hạo Vân nắm lấy tay Hàn Tuyết Nhi kéo đi, sau khi rời khỏi khu phố thức ăn đêm, hắn đón một chiếc taxi trên đường, bảo tài xế chở đến nhà Hàn Tuyết Nhi.
Mang vẻ mặt phụng phịu ngồi vào xe, Hàn Tuyết Nhi giở thói trẻ con: "Hôm nay ba mẹ em không có nhà, em cũng quên mang chìa khóa luôn rồi… Bây giờ anh đưa em về nhà, em cũng không cách gì vào trong. Anh Hạo Vân, căn hộ ở khu Lam Tâm của anh chẳng phải có một phòng trống sao? Hay là tối nay em đến đó ngủ nhờ một đêm nha…"
Hàn Tuyết Nhi không nói dối, đêm nay đúng là Hàn Sơn và Tần Tú Văn có việc đi khỏi, cô cũng giả vờ bỏ luôn chìa khóa ở nhà không mang theo, vốn dĩ cô định dựa vào lí do này bám lấy Phương Hạo Vân, chơi suốt một đêm cho đã, nhưng bây giờ xem ra không được rồi.
"Không được!" Phương Hạo Vân một lần nữa phủ quyết đề nghị của Hàn Tuyết Nhi, nói: "Em phải về nhà, anh có cách cho em vào nhà là được."
"Đồ đầu gỗ!" Hàn Tuyết Nhi đột nhiên hét lên vào mặt hắn.
Câu này tất nhiên có ý trách móc, nhưng hình như Phương Hạo Vân bỏ ngoài tai, hắn mỉm cười giải thích: "Giờ khuya lắm rồi, em là cô bé ngoan không được qua đêm ở nơi khác, đến giờ thì phải về nhà chứ?"
Hàn Tuyết Nhi tức tối nghiến răng keng kéc, quay phắt mặt đi nơi khác không thèm nhìn Phương Hạo Vân nữa.
Một lúc sau, chiếc taxi đổ xịch xuống trước cửa ngôi biệt thự của Hàn gia, Hàn Tuyết Nhi vẫn chưa chịu bỏ cuộc: "Xem anh làm cách nào mà vào nhà, cửa trong cửa ngoài đều khóa hết rồi, không phải anh muốn đập vở cửa sổ mà vào chứ? Không được đâu nhé, nhà em toàn gắn kiếng chống đạn, đập không vỡ đâu, hơn nữa mọi cánh cửa nhà em đều được gắn chuông báo động, anh mà cố phá cửa, cảnh sát sẽ kéo đến ngay."
Phương Hạo Vân tự tin vênh mặt: "Anh tự có cách của mình."
Nói xong, hắn không đoái hoài đến Hàn Tuyết Nhi nữa mà lấy từ túi áo ra một sợi kẽm, đâm vào giữa khe cửa chống trộm bắt đầu thao tác.
Hàn Tuyết Nhi thấy lạ nên dõi mắt vào Phương Hạo Vân, nhủ thầm, nhà mình toàn gắn hệ thống chống trộm hiện đại, một sợi kẽm bé tẹo thì làm sao mở cửa được chứ, nếu làm được thì tài giỏi thật đấy.