"Anh Hạo Vân, vô ích thôi!" Hàn Tuyết Nhi nhắc lại đề nghị: "Hay là đến nhà anh đi, hoặc đến disco chơi một đêm cũng được, thế nào?"
"Mở được rồi…" Phương Hạo Vân ném sợi dây kẽm đi, đẩy nhẹ đã mở được cánh cửa chống trộm, đưa tay làm ra tư thế chào mời: "Hàn tiểu thư, mời vào nhà!"
Hàn Tuyết Nhi lập tức sụ mặt xuống, vẻ mặt ngơ ngác: "Sao anh làm được hay quá vậy?"
"Chẳng phải em đã nhìn thấy rồi sao?" Phương Hạo Vân mỉm cười nói: "Vào nhà đi rồi nói…"
Hàn Tuyết Nhi vội chạy đi lụm lại sợi dây kẽm, quan sát tỉ mỉ, hình như không thấy gì lạ, vậy rốt cuộc anh Hạo Vân đã làm thế nào?
"Anh Hạo Vân, anh lấy sợi dây kẽm này ở đâu vậy? Không phải anh chuẩn bị sẵn nó để thường xuyên cạy cửa nhà của các cô gái xinh đẹp chứ?" Hàn Tuyết Nhi phụng phịu: "Xem ra anh ngày thường chắc rất xấu xa, nếu không sao lại có sẵn dây kẽm trong túi nào?"
Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng, con bé này đúng là biết suy nghĩ vẩn vơ. Hắn từ tốn giải thích: "Sợi dây kẽm này anh lấy từ xe taxi hồi nãy đấy."
Hàn Tuyết Nhi tức tối nói: "Xem ra anh đã sớm tính toán hết cả rồi… Thôi vậy, giờ em đã về nhà an toàn, anh đi về đi… Anh Hạo Vân, chị Thanh Thanh nhờ cả vào anh đó."
"Ờ!" Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay lưng bước đi.
Hàn Tuyết Nhi đứng ở ngoài cửa, dõi theo bóng lưng Phương Hạo Vân cho đến khi hắn khuất bóng, càm ràm: "Anh đúng là một tên đại ngốc, em cố tình để quên chìa khóa ở nhà đó."
Hoàng Kỳ Hùng sau khi về nhà, ngay lập tức đến tìm gặp mẹ Hứa Nhược Phi, khóc lóc kể lể trước mặt bà, thậm chí còn kể tội luôn anh trai Hoàng Kỳ Anh.
Hứa Nhược Phi tuy thương yêu con trai út, nhưng bà không phải hạng người ngu dốt, con trai của mình bà hiểu rõ nhất, Hoàng Kỳ Anh tuyệt đối không như những gì con trai út nói, việc này chắc là lỗi của Hoàng Kỳ Hùng rồi.
Nghĩ đến đây, bà đanh mặt oán trách: "Hùng nhi, không được nói xấu anh con, anh con là người như thế nào mẹ biết rõ, hôm nay nếu không nhờ anh con ra mặt nói giúp, e rằng con đã chuốc họa vào thân rồi đấy. Con không biết Phương Hạo Vân là người gì sao? Nghe nói người này thủ đoạn tàn ác, đã đạp đổ mấy danh gia vọng tộc từng đắc tội với hắn rồi đó."
"Thế thì sao chứ? Hoàng gia của chúng ta có thế lực ở Bắc Kinh, dựa vào một Phương gia nhỏ nhoi chẳng lẽ đủ sức chống lại chúng ta sao?" Hoàng Kỳ Hùng vênh váo nói: "Mẹ, việc này con sẽ không dễ dàng cho qua đâu, sớm muộn gì con cũng trả thù đôi cẩu nam nữ đó…"
"Đồ không biết trời cao đất dày…" Chính vào lúc này, Hoàng Kỳ Anh đột nhiên xuất hiện, trách mắng: "Em mà không biết hối cải, sẽ có ngày chết trong tay Phương thiếu gia…"
Câu này nói ra, không chỉ Hoàng Kỳ Hùng, mà ngay cả Hứa Nhược Phi cũng tỏ ra không vui, có ai lại đi giúp người ngoài trách cứ người thân trong nhà nào? Thật là quá đáng mà.
"Anh hai, có phải anh xích mích với em chuyện gì không?" Hoàng Kỳ Hùng ỷ có mặt mẹ ở đây nên tức tối làm tới: "Hôm nay trước mặt người ngoài anh đã ra tay đánh em, bây giờ trước mặt mẹ anh còn nói ra những lời nhục mạ em, rốt cuộc anh muốn gì đây hả?"
Hứa Nhược Phi cũng hậm hực nói: "Anh nhi, sao con có thể nói em trai như thế? Tên Phương Hạo Vân kia đúng là khó đối phó, nhưng Hoàng gia chúng ta cũng đâu phải là gia đình giàu có tầm thường, không có gì phải sợ hắn cả."
"Đúng… chúng ta không có gì cần phải sợ… Đợi đã, em biết lí do rồi…" Hoàng Kỳ Hùng hình như nghĩ ra chuyện gì, ý nhị nói: "Anh hai, em biết rồi, anh đã thích con gái của Phương gia nên không muốn đắc tội với người ta, mới cố ý lấy em ra làm vật tế thần chứ gì? Tốt lắm, anh giỏi thật đấy, đứa em trai ruột này lại không bằng một cô gái trong lòng anh đó…"
"Bốp!" một tiếng lanh lảnh vang lên, Hứa Nhược Phi giơ tay giáng cho con trai út một cái tát, giận dữ gào lên: "Đứa con hư đốn này, Anh nhi là người như thế nào mẹ còn không hiểu sao? Con mà còn nói lung tung nữa là mẹ bỏ mặc con luôn."
"Cả mẹ cũng đánh con?" Hoàng Kỳ Hùng ôm lấy khuôn mặt sưng vù, hai mắt đỏ ngầu, tỏ vẻ ấm ức lắm.
"Lão nhị, em ra ngoài đi, anh có vài câu muốn nói với mẹ…" Hoàng Kỳ Anh lạnh lùng gắt: "Ra ngoài ngay, tìm chút đá tự đắp mặt đi…"
"Em không đi, anh và mẹ đánh chết em đi…" Hoàng Kỳ Hùng giở thói lưu manh.
"Anh nhắc lại lần cuối, bây giờ em ra ngoài ngay…" Hoàng Kỳ Anh quác mắt dữ tợn, thậm chí còn bắn ra một luồng sáng lạnh băng.
Hứa Nhược Phi thấy tình hình căng thẳng, vội kéo tay Hoàng Kỳ Hùng đẩy ra ngoài, sau đó khóa cửa lại, hỏi: "Anh nhi, rốt cuộc con muốn nói gì với mẹ?"
Hoàng Kỳ Anh cười nhạt nhẽo, nói: "Mẹ à, mẹ không cần thiết diễn kịch trước mặt con nữa… Mẹ đánh em trai thật ra chỉ là muốn làm cho con xem, đúng vậy không? Hoặc có lẽ mẹ cũng nghĩ rằng con vì muốn lấy lòng Phương gia nên mới không dám đối địch với Phương Hạo Vân, phải không nào?"
"Mẹ con là chỗ ruột thịt, nếu con đã nói thẳng ra rồi thì mẹ cũng không giấu con nữa. Đúng vậy, trong lòng mẹ đích thật nghĩ như thế, chẳng lẽ không đúng sao?" Hứa Nhược Phi tức tối nói: "Anh nhi, em con dù có hư đốn cỡ nào thì nó cũng là em trai con, tại sao con lại vì một cô gái họ Phương mà đối xử với nó như thế?"
Hoàng Kỳ Anh cười phá lên, nhìn trừng trừng vào mắt mẹ, buồn bã nói: "Nếu có một ngày em trai con bị mất mạng, tất cả đều do mẹ hại đó."
"Con nói thế là có ý gì?" Sắc mặt Hứa Nhược Phi tối sầm lại, giận dữ trách mắng: "Giờ con khôn lớn rồi không nể mặt cả mẹ nữa phải không? Con dám trả treo cả với mẹ… Ôi, sao tôi mạng khổ thế này, sinh ra đứa con bất hiếu…" Nói xong, Hứa Nhược Phi nấc lên từng tiếng.
Hoàng Kỳ Anh không tỏ ra động lòng: "Đủ rồi, mẹ cảm thấy cứ diễn kịch hoài trước mặt con thế này còn có tác dụng sao? Những lời con vừa nói rốt cuộc có ý gì mẹ hiểu rõ hơn con mà. Em trai con bản tính không xấu, chỉ vì mẹ nuông chiều dung túng nó từ nhỏ nên mới thành ra thế này… Mẹ biết mấy năm qua nó đã gây biết bao chuyện xấu ở bên ngoài không hả? Con nói cho mẹ biết, nếu không phải con, không phải Hoàng gia chúng ta có chút thế lực, những việc xấu mà nó làm đã đủ chết mấy chục lần rồi…"
Nói đến đây, Hoàng Kỳ Anh dừng lại giây lát thở hắt ra ấm ức, nói tiếp: "Con từng hứa chỉ cần có con một ngày sẽ đảm bảo cho nó có vinh hoa phú quý một ngày, nhưng bây giờ nó lại đi gây hấn với Phương gia. Phương Hạo Vân là nhân vật cực kì nguy hiểm, thủ đoạn của hắn mẹ không hề biết rõ đâu… Hôm nay con buộc phải cảnh tỉnh mẹ một câu, nếu mẹ còn dung túng cho em con, sau này đắc tội với Phương gia, cho dù là con cũng hết cách cứu nó đó."
"Có thật là nghiêm trọng đến thế không?" Hứa Nhược Phi nghe con trai nói có vẻ nghiêm túc, không như nói đùa, lập tức trở nên lo âu.
"Những gì cần nói con đã nói hết rồi, những gì con có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu, còn những việc xảy ra trong tương lai, con chỉ có thể cố hết sức, còn hết cách cứu vãn thì mẹ cũng không được trách con. Vẫn là câu đó, em trai con thành ra hư đốn như hôm nay đều do một tay mẹ tạo thành đấy." Hoàng Kỳ Anh thở dài một tiếng, ném lại câu cuối cùng: "Mẹ tự mà lo liệu đi…"
Nhìn theo bóng lưng con trai lớn bước ra ngoài cửa, Hứa Nhược Phi ngỡ ngàng không thể hiểu nổi.
Nếu như những gì Hoàng Kỳ Anh nói đều là sự thật, như vậy Hùng nhi đã gặp phải rắc rối to rồi…
"Không được, mình phải khuyên bảo nó thôi, tuyệt đối không để nó làm bậy nữa…" Hứa Nhược Phi kể cũng không ngu ngốc, sau khi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội chạy đi tìm Hoàng Kỳ Hùng khuyên giải.
Trong một căn cứ bí mật.
Lã Thiên Hành cầm lấy điện thoại trên bàn, ấn vào 5 con số, cuộc gọi liền được kết nối: "Là tôi Lã Thiên Hành đây… gián điệp đã được tung ra chưa?"
Đầu dây bên kia là một giọng nói nhừa nhựa: "Xin thủ trưởng yên tâm, chúng tôi đã phái đi gián điệp ưu tú nhất, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ…"
"Nhớ lấy, sự thể trọng đại, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót… Thân phận của gián điệp, hiện nay có ai biết?" Lã Thiên Hành vội vàng dò hỏi.
"Cho đến hiện nay chỉ có tôi biết thôi!" Giọng nói trong điện thoại trở nên nghiêm túc: "Thủ trưởng, ngài thấy có cần phải…"
"Dùng mật mã chuyển phát qua đây, tất nhiên tôi cũng phải biết thân phận của gián điệp… Từ nay về sau, vụ này tôi sẽ trực tiếp phụ trách, mấy anh không cần hỏi đến nữa. Việc này tôi đã bàn bạc với cấp trên của mấy anh rồi…" Nói xong, Lã Thiên Hành nhanh chóng gác máy.
Chưa đến một phút sau, trên màn hình điện thoại xuất hiện một dãy kí tự kì lạ, đó chính là mật mã mà Lã Thiên Hành đã nói.
Lã Thiên Hành dán mắt vào màn hình, tập trung giải mã hết nửa ngày, cuối cùng đã biết được thông tin thân phận của gián điệp. Ông thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Tại sao lại là hắn? Vốn dĩ mình còn định chọn hắn làm cháu rể. Thôi vậy, nhiệm vụ lần này hắn là người thích hợp nhất…"
"Phương Hạo Vân ơi là Phương Hạo Vân, cậu không được trách tôi đâu nhé, có trách thì trách điều kiện của cậu đưa ra quá khắt khe, tôi cho cậu nhiều quyền lợi đến thế, nếu không giám sát kĩ thì bảo sao tôi yên tâm được… Sau này cậu sẽ hiểu thôi…" Lã Thiên Hành tự nói một mình, sau đó lại nhấc máy lên bấm số gọi đi.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia vọng sang một giọng nói của một anh thanh niên: "Chào thủ trưởng!"
"Nhớ kĩ, bắt đầu từ hôm nay, anh chỉ chịu trách nhiệm dưới quyền tôi, chỉ nhận mệnh lệnh từ tôi… Việc này tôi đã bàn bạc nhất trí với bộ phận chủ quản của anh rồi, lát nữa tài liệu về anh cũng sẽ giao đến tay tôi…" Lã Thiên Hành gằn giọng hỏi: "Mục tiêu nhiệm vụ anh đã xác định rồi chứ?"
"Báo cáo thủ trưởng, mục tiêu nhiệm vụ đã được xác nhận, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ…" Một giọng nói chắc nịch tràn đầy tự tin cất lên.
Lã Thiên Hành nghĩ ngợi một lát, hỏi tiếp: "Vụ việc lần này sự thể trọng đại, tôi hy vọng anh tập trung toàn bộ sức lực vào làm cho tốt… Gia đình anh còn việc gì không? Nếu cần tôi ra mặt giải quyết giúp thì bây giờ anh có thể đưa ra…"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, nói: "Cám ơn thủ trưởng đã quan tâm… Không giấu gì ngài, trong lòng tôi đúng là có chút việc đang lo ngại, nếu thủ trưởng bằng lòng giúp đỡ thì tốt quá."
"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Lã Thiên Hành nói: "Chỉ cần sự việc không quá nghiêm trọng, tôi đều có thể giúp anh giải quyết…"
"Thưa thủ trưởng, việc là thế này… tôi có một đứa em trai…" Bên kia hạ thấp giọng nói, kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.comLã Thiên Hành nghe xong, suy ngẫm một hồi, nói: "Việc này không dễ đâu, tại sao lại dính dáng tới người kia chứ? Như vậy đi, cố gắng quản thúc em trai của anh, đừng để nó xảy ra xung đột với gã hung thần ấy nữa. Tôi có thể hứa chỉ cần em trai anh không đụng vào hắn, những chuyện khác tôi đều sẽ can thiệp giúp đỡ…"
"Cám ơn thủ trưởng!" Giọng nói ở đầu dây bên kia tràn đầy niềm vui.
"Nhớ kĩ đừng để lộ thân phận, tôi đề nghị tốt nhất anh nên dùng tình cảm thật, có vấn đề gì không?" Lã Thiên Hành uy nghi hỏi, giống như một câu mệnh lệnh hơn là xin ý kiến.
"Xin thủ trưởng yên tâm!" Người kia vẫn tự tin trả lời.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang, sáng sớm thức dậy hơi ấm của tia nắng ban mai đã phủ khắp mặt đất, làm cho tinh thần con người ta vô cùng thoải mái. Trước cổng khu nhà ở Lam Tâm, hai chiếc xe du lịch đậu nối đuôi nhau, có mấy nhân viên bảo an đang khệ nệ khiêng hành lí nhét vào trong thùng xe phía sau.
Ngay bên cạnh, mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc lòe loẹt đang léo nhéo chỉ đạo bọn nhân viên bảo an, kiểm đếm số lượng hành lí, ai nấy đều ra vẻ bận bịu.
"Chị Tuyết Di à, mọi người có thể nhanh một chút được không? Chỉ là đến thành phố Tây Hải một chuyến thôi mà, mọi người đâu cần thiết mang theo nhiều đồ đến vậy? Em thấy chúng ta giống dọn nhà qua đó định cư quá…" Đứng trên nốc một chiếc xe, Phương Hạo Vân tru tréo phản đối: "Mấy chị em mang theo nhiều đồ đến thế, chị Mai mà nhìn thấy sẽ không vui đâu…"
"Anh chả biết tâm lí con gái gì cả…" Bạch Lăng Kỳ dứ dứ nắm đấm đe dọa hắn, ngụy biện: "Những thứ này phần lớn đều mang cho chị Mai mà, chị ấy nhìn thấy nhất định sẽ rất vui, còn lâu mới không vui như anh nói đó…"
"Đúng vậy!" Phương Tuyết Di đích thân xách một chiếc túi du lịch bự nhét vào trong xe, ngước đầu lên lườm em trai, dọa nạt: "Thằng tiểu tử kia im miệng cho chị, đây là chuyện của con gái chúng mình, không đến lượt tên đàn ông xấu xa như em xía vào…"
Trương Mỹ Kỳ nghe vậy lè lưỡi trêu chọc Phương Hạo Vân, cười hi hí nói: "Hạo Vân, hay là em lên xe ngồi chờ chút đi, chị xong nhanh thôi mà…"
Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng, ba cô gái đi chung với nhau như một cái chợ, cứ léo nhéo tám chuyện không ngừng, hơn nữa còn đứng chung một chiến tuyến cùng chống đối lại hắn mới tức chứ.
"Thôi vậy, mình phải giữ phong độ đàn ông, lên xe ngồi chờ chứ biết làm sao…" Một người là bà chị khó tính, hai cô hồng nhan tri kỉ, Phương Hạo Vân không thể làm mích lòng bất cứ ai, nên trốn tránh thì hơn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, 3 cô gái cuối cùng đã chất xong đống hành lí khổng lồ, Phương Hạo Vân đưa tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã 9h hơn, tội nghiệp cho hắn 6h thức dậy, 7h ra khỏi cửa, thế mà mấy bà mấy cô lại lề mề hết 2 tiếng đồng hồ.
Con gái là chúa rắc rối, nhận xét này thật chính xác
.