Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 646


Phong Trảm cũng nhăn mặt, nắm chặt đao trong tay, lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân khẽ động tâm, không dám chậm trễ, bởi vì Phong Trảm là một trong các đổí thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp.

Phải biết rằng, trong quá khứ, Phương Hạo Vân chưa từng chạm trán với cao thủ được đả thông Nhâm Đốc lần nào.

Nếu không phải có Thiên Phạt trong tay, Phương Hạo Vân sẽ không có niềm tin tất thắng.

Hai người đối chọi với nhau, không ai nhường ai, tuy chưa ra chiêu, mà chiến ý của hai người đã tranh đấu. Cao thủ so chiêu, có đôi khi không cần phải ra tay, so đấu khí thế thôi cũng rất quan trọng.

Khóe miệng Phương Hạo Vân nhếch lên một nụ cười lạnh, thản nhiên nâng tay lên, Thiên Phạt bổ về hướng Phong Trảm. Tư thế của hắn thoạt nhìn rất thong thả, nhưng thực tế lại rất nhanh, cánh tay vừa mới nâng lên, mà Thiên Phạt đã hiện ra một tia sáng, đánh úp về hướng Phong Trảm.

Phong Trảm âm thầm kinh hãi, lui về sau nửa bước, đồng thời giơ đao lên chém xuống.

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang lên, đao khí của hai người chạm nhau, tựa hồ như lực lượng ngang nhau, không phân biệt cao thấp.

Phong Vấn híp mắt cẩn thận nhìn Phương Hạo Vân, quan sát đao thế của hắn, ánh mắt không hề rời khỏi Thiên Phạt.

Hai người dừng lại trong tích tắc, sau đó lại bắt đầu tấn công. Lần này, vẫn là Phương Hạo Vân ra tay trước, Thiên Phạt múa một vòng hoàn mỹ trên không trung, đao thế như gió bão quét đến Phong Trảm.

Khi Phương Hạo Vân ra tay, thì Phong Trảm cũng bắt đầu tấn công, chém về hướng cổ tay của Phương Hạo Vân. Hiển nhiên, hắn cũng ý thức được sự uy hiếp của Thiên Phạt, tâm tư của hắn rất rõ ràng, muốn ép Phương Hạo Vân buông Thiên Phạt ra.

Phương Hạo Vân đương nhiên là hiểu rõ tâm tư của Phong Trảm, cười lạnh một tiếng, không tránh không né, đao thế cũng không đổi, tốc độ không giảm, vẫn bổ đến hướng Phong Trảm.

Trong lòng Phong Trảm hừ lạnh, vận khí đủ lực, mạnh mẽ tấn công.

Một đao này nếu chém trúng, thì tay của Phương Hạo Vân phỏng chừng sẽ bị chặt đứt.

Phong Vân âm thầm bật cười, con nít vẫn chỉ là con nít, vẫn rất nóng tính.

Tâm tình của Phong Trảm lại không được thoải mái như thành chủ, đặt mình trong tình cảnh này, hắn cảm nhận được lực lượng và sát khí của Phương Hạo Vân rõ ràng nhất.

Nếu không phải có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sợ rằng ngay cả khí thế của Phương Hạo Vân hắn cũng không chịu đựng nổi.

Rất bất ngờ, khi đao thế của Phong Trảm gần đến cổ tay của Phương Hạo Vân, thì hắn vẫn không có ý định tránh né.

"Rắc!"

Một tiếng gãy xương nhỏ vang lên, Phong Trảm thật sự đã chém trúng Phương Hạo Vân.

Trong lòng hắn mừng rỡ, nhưng mà ngay sau đó, hắn liền phát hiện ra có chuyện không đúng, cổ tay của Phương Hạo Vân tuy rằng bị chém trúng, nhưng hắn vẫn không buông Thiên Phạt, đao thế vẫn không giảm.

Con mắt vừa chuyển, Phong Trảm phá thiện ra Thiên Phạt trong tay Phương Hạo Vân vẫn chém đến mình, hắn liền kêu lên không tốt, vội vàng lui về sau.

Sát tâm của Phương Hạo Vân đã dậy, sao có thể để cho đối phương chạy thoáng. Hắn hy sinh cổ tay của mình, chính là muốn dụ địchh, sau đó mới bắt lấy.

Tuy rằng Phong Trảm đã lui rất nhanh, nhưng tốc độ của Phương Hạo Vân còn nhanh hơn, ngoại trừ Phong Vân ra thì người khác không thấy được Phương Hạo Vân hành động thế nào. Nguồn truyện: TruyenGG

"Giết!!!"

Gào to một tiếng, Phương Hạo Vân đã đến gần Phong Trảm, Thiên Phạt lóe sáng, lập tức chém về hướng đầu của Phong Trảm. Trong giây phút đó, Phong Trảm cũng bất chấp hình tượng, lăn một vòng trên đất để né chiêu, chỉ tiếc là tốc độ của hắn vẫn chưa đủ, cho nên cánh tay đã bị chặt đứt.

"Mày không phải người...." Phongg Trảm vội vàng điểm huyệt cầm máu, hắn nhìn về cổ tay của Phương Hạo Vân theo bản năng, kỳ quái là cổ tay của Phương Hạo Vân thậm chí là không có một giọt máu nào cả.

Cái này không hợp với lẽ thường.

Phong Vân cũng có một suy nghĩ giống với Phong Trảm.

Trước đó, ông ta đã tận mắt nhìn thấy Phong Trảm chém trúng cổ tay của Phương Hạo Vân, chỉ là cổ tay của hắn vẫn bình thường. Đúng là không thể tưởng tượng được.

Phong Vân nhìn thoáng qua Thiên Phạt trong tay Phương Hạo Vân, thầm nghĩ, hay đây là công hiệu của Thiên Phạt?

Nghĩ đến đây, Phong Vân thậm chí còn sinh ý nghĩ đoạt đao.

Đương nhiên, đoạt đao cũng phải chọn địa điểm và cơ hội thích hợp, bây giờ hiển nhiên không phải lúc rồi. Cho dù Phong Vân có thực lực này thì cũng không dám công khai làm ra chuyện như thế.

"Mày phải chết!" Giết một cao thủ được đả thông Nhâm Đốc hai mạch, chắc chắn sẽ tạo tiếng vang tại Thiên Phạt thành. Phương Hạo Vân tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này, quát lạnh một tiếng, hắn bước đến gần Phong Trảm, một tay túm lấy đầu hắn, tay kia giơ Thiên Phạt lên chuẩn bị chặt xuống.

"Dừng tay!" Phong Vân sao có thể trơ mắt nhìn đệ nhất cao thủ dưới tay mình bị giết, quát lạnh một tiếng : "Phương Hạo Vân, dừng tay, cậu đã chém tay hắn rồi, đủ rồi..."

"Thật sao?" Phương Hạo Vân cười khinh miệt, giơ đao chém xuống, và chặt đứt đầu của Phong Trảm.

"Đồ khốn!"

Phong Vân quát lớn một tiếng, đứng trước mặt Phương Hạo Vân : "Lá gan của cậu thật quá lớn... xem ra cậu quyết định chống đối tôi đúng không?"

"Thì sao nào?" Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Phong Vân, tôi hỏi ông, nếu công phu của tôi không đủ, bị thuộc hạ của ông giết, thì thế nào? Là tôi đáng chết à? Đạo lý như vậy, tôi giết thuộc hạ của ông, cũng là vì năng lực của hắn không đủ, xứng đáng!"

Lời này làm cho Phong Vân ngậm họng lại ngay.

Thật ra Phong Trảm không có thua nhanh như vậy, hắn chết hơi oan. Hắn không biết Phương Hạo Vân có năng lực khép miệng vết thương mạnh như vậy, nếu không thì hắn cũng sẽ không mù quáng đến nổi chém vào cổ tay của Phương Hạo Vân.

Nếu không mù quáng, hắn cũng không bị Phương Hạo Vân đánh bại chỉ trong vòng hai chiêu.

Tuy rằng nói vậy, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Bình Luận (0)
Comment