Không ổn, tuy một quả đủ làm ta sáng khoái tinh thần, nhưng mà cũng ngon quá đi rồi. Quả này giống như quả Chanh vậy chắc không ngon, còn quả này nhìn giống quả nho, có vỏ mỏng như lụa, màu hơi tím nhạt, chỉ to bằng đầu ngón tay cái. Hắn liền bỏ tỏm vào mồm nhai, nhát cắn đầu tiên hắn còn nghe thấy bộp một cái, nó vỡ ra như cái bọng nước, một loại dịch thể sệt như sữa màu tím chảy tràn cả ra mép hắn, vị ngọt lịm như muốn nuốt cả lưỡi hắn tuôn ra, nó mềm mịn ngon ngọt, mùi thơm lại càng ngào ngạt, lần này thì chấn động đến cả xác vị trưởng lão Tiền bối cũng phải hít hít ngửi ngửi, khắp Không Kiếm môn kẻ nào cũng mắt lim dim nước rãi nhỏ ra ướt cả vạt áo. Quá thơm quá ngon rồi.
- Tử Đằng Long Nhãn, có yêu thú to gan giám ăn cắp linh quả của Không Kiếm môn?. Ngay lúc này trong đầu của rất nhiều người đều hiện lên câu hỏi đó.
Ở đâu đó Không Kiếm môn, có một tòa bảo tháp cũ kỹ nhưng lại thập phần to lớn, bảo tháp cao chín tầng nửa gỗ nửa đá tuy cũ kỹ nhưng vẫn toát lên vẻ cổ kính đầy kiên cố, cả tòa tháp được bao bọc quấn quanh bởi một loại cây dây leo. Những đoạn thân cây thô to xù xì như con rồng uấn lượn, đặc biệt thân cây có lớp vỏ nâu sần xùi như lớp vảy, thỉnh thoảng lóe lên ánh tím ở trong từng kẽ lớp vỏ cây xù xì đó rất huyền bí ma mị, cây khá ít lá, chỉ lác đác vài chùm lá, lá cây to xanh, cả một cây Tử Đằng to lớn xem ra lại chỉ có ba chùm lá tổng tất cả chín cái lá hết thảy, chỗ chùm lá cao nhất có thể thấy ẩn dưới ba cái lá là một chùm quả giống như Chùm nho, màu tím đen. Đột nhiên ở một nhánh dây leo đột nhiên hiện ra hai đốm màu đỏ có một khe hẹp màu vàng, tiếng khè khè khẽ vang lên, nhìn kỹ khiến người ta giật mình, đó đâu phải là nhánh cây, mà chính xác là một con đại mãng xà đang nằm ngủ, sau khi mở mắt, cãi lướt thò ra thụt vào thì nó lại nhắm mắt lúc này nó lại hóa thành một nhánh cây của Tử Đằng dù có nhìn kỹ đến đâu cũng không thể nhận ra nó.
Trên đỉnh Thiên Sơn, nàng đang đứng đó nhìn xuống, gió khẽ tung y phục nàng, ánh trăng mờ mờ khẽ miên man trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, lúc này nàng giống như một vị nữ thần đang nhìn xuống chúng sinh. Nhưng lúc này trên trán nàng đang nổi gân xanh: "Tử Đằng Long Nhãn linh quả trấn phái mà hắn đem bỏ mồm nhai, ta có nên một phát đem hắn bóp chết không"
Cả môn phái lại một phen náo động hộ sơn Đại Trận lại được mở, Trưởng môn Đại trưởng lão đã bay tới chỗ phát ra mùi hương, hai người họ còn đang đơ người trước khung cảnh tuyết đối hãi hùng này, linh quả trấn phái, từng giọt linh dịch đang chảy ra từ mép Lão Tổ chảy xuống vạt áo, bọn họ đều có cảm xúc muốn lến thò lưỡi ra thật dài liếm thật sạch mép Lão tổ thậm chí nhai luôn cái áo người đang mặc. Cảm xúc đang dâng cao thì Minh đưa tay lên quẹt miệng một cái, cảm giác đau đớn vô cùng tận xộc lên, đôi mắt hai người đã đỏ những tia máu từ bao giờ. Lúc này Minh cũng giật mình, nhận ra hai kẻ đó, thấy có gì đó không ổn minh khẽ đề phòng. Hai người họ thấy Minh nhận ra cũng lục đục hạ xuống hành lễ rồi lấy lệnh bài ra truyền lệnh, lúc này môn phái lại trở về hiện trạng ban đầu.
- Hai người các ngươi đến đây làm gì?
- Bái kiến, Lão tổ. Phải chăng người vừa dùng Tử Đằng Long Nhãn?
- Là quả nho tím đó hả, mấy nay bận rộn la còn chưa có gì lót dạ, tạm ăn mấy hoa quả trong túi mà thôi.
- Ăn... Lót dạ! Cả hai người đều mắt chữ O miệng chữ A đứng đơ ra đó dường như đã bị hóa thành đá rồi.
Minh lúc này mới nhớ lại, linh quả này là vị Lão Tổ trước đây có từ rất lâu, được Hộ Thú trông coi Bảo Khố ban tặng do lấy được Trảm Không Kiếm. Linh quả này cũng là quá trân quý đi, hắn vẫn chưa có cơ hội phục dụng. Giờ lại tiện cho Minh, mà Minh cũng chẳng nghĩ nhiều, linh quả hay tiên quả gì cũng được, có mà không dùng thì chỉ là vật vứt đi chả phải lại cho kẻ khác ăn ư. Nhưng mà cũng quá ngon đi, linh hồn hắn giờ vẫn còn lâng lâng. Thực chất dù linh dịch có chảy ra ngoài nhưng vẫn được Lục Ngọc âm thầm giúp hắn hấp thu vào trong cơ thể hắn, linh dịch khi được dạ dày hắn hấp thụ một cách nhanh chóng, linh lực được chuyển hóa thành năng lượng nuôi dưỡng cơ thể hắn, còn dược lực ẩn chứa trong linh quả đươc Luc Ngọc tinh luyện chảy xuôi toàn bộ kinh mạch hắn, lúc này kinh mạch hắn ẩn ẩn chút màu tím.
- Ngươi cần kiếm thêm nhiều hơn loại linh quả này, nó rất tốt cho kinh mạch của ngươi.
Không cần Lục Ngọc nhắc nhở, nếu gặp lần nữa hắn chắc chắn không bỏ qua, dư vị của nó còn khiến hắn vô cùng lưu luyến.
- Nè hai người! Hắn khua khua tay trước mặt mà hai kẻ vẫn không có động tĩnh gì? "Chỉ là chút hoa quả thôi các ngươi cần phải thế không?" tay hắn lóe lên hai quả giống như quả Chanh vừa rồi mà hắn đoán là không ngon, khẽ tung tung, "ta cũng có thể cho hai người mà". Vừa dứt lời "vù" "vù" hai tiếng, hai trái linh quả biến mất, thay vào đó thấy hai kẻ kia đã chắp tay: "Tạ Lão Tổ". Lần này thì đến lượt hắn đơ người ra, hắn còn nhìn thấy rõ ràng khóe miệng hai kẻ kia còn giật giật lên.