Giờ hắn cần phải làm cho cơ thể thư giãn trở lại, do Chiến Thần biến tự kích hoạt cho nên hắn nhất thời cũng không thu pháp ngay lại được. Lúc trước tiểu Lan có giới thiệu cho hắn bồn tắm ở đây, nó rất là đẹp và sang trọng, mới nhìn hắn đã muốn tắm ngay lúc ấy rồi.
Nói đúng hơn là một cái bể tắm, vì nó khá rộng. Bồn tắm làm bằng một loại ngọc thạch màu hồng có vân đỏ trong suốt, xung quanh được khảm rất nhiều Linh Thạch. Miệng bồn có hình bầu dục dài hơn ba mét, sâu mét rưỡi, trên thành có bốn bức tượng hình cá nhìn rất kỳ dị đang há miệng phun một dòng nước xanh biếc xuống bồn, bên thành có một khoảng cầu thang bước xuống và bên trên thành bồn có để một đĩa hoa quả một cốc rượu, mặt nước lượn lờ khói trắng, còn tỏa chút hương thảo mộc thoang thoảng, bên ngoài cửa sổ là toàn cảnh khu phố. Hắn liền cởi đồ ngâm mình xuống thư giãn, cả thân hình khổng lồ của hắn bước xuống ấy vậy mà không làm tràn lấy một giọt nước ra khỏi bồn.
Một canh giờ sau hắn chợt tỉnh giấc, vì nghe có tiếng chuông gọi cửa. Lúc này hắn đã về trạng thái bình thường lúc nào rồi không hay, cơ thể hắn vẫn nổi lềnh bênh trên mặt nước như vậy. Hắn lặn một hơi rồi bơi lên bờ. Lau người mặc quần áo gọn gàng rồi ra mở cửa.
- Đại ca, chiến đấu hơi lâu rồi đấy nha.
Bên ngoài là Lập Địa đang ôm một cô gái đang ngó nghiêng nhìn vào trêu trọc hắn. Tiểu Minh gãi gãi đầu ngại ngùng mở cửa cho hắn vào.
- Đại ca như vậy là không được đâu nha, đâu rồi đại ca lại giấu tiểu đệ là sao?
- Tiểu Huệ ra mắt Minh thiếu.
- Ukm.. Ta đâu có như đệ, ta là chính nhân quân tử không ham hố mấy chuyện xấu hổ này.
- Đại ca hay là đại ca có sở thích kỳ lạ.
Hắn nói xong liền giả vờ ôm lấy ngực nấp sau tiểu Huệ ra vẻ sở hãi.
- Cút.... Ta có biến thái thì ngươi cũng chưa đủ lọt vào mắt ta.
- Haha... Đại ca, được đi chuyến này thực sự làm người không uổng. Không biết nhân sinh mấy lần được như này.
- Thôi bớt nói nhảm chúng ta đi ăn thôi.
- Tuân mệnh, hẹn gặp tầng hai.
Cả hai người nhanh chóng bước vào thang máy, tiểu Huệ nàng chỉ được làm ở tầng năm nên không thể theo hai người họ được.
Khi họ bước ra khỏi thang máy thì liền có một vị cô nương xinh đẹp đứng sẵn đó chờ hai người rồi.
- Tiểu nữ Ngọc Chi, hân hạnh đón tiếp Minh công tử Địa công tử.
- Ồ nàng biết chúng ta.
- Dạ, là khách quý thì đều được tiếp đón đặc biệt ạ.
- À hóa ra là vậy.
- Xin mời, hai vị đi lối này.
Nàng liền đưa hai người tới một bàn phía bên ngoài ban công, có thể nhìn ngắm ra ngoài Vạn Hoa Thành. Lúc này trời cũng đã về chiều, ánh đèn cũng bắt đầu sáng rực, những chiếc đèn hình dáng đủ loại hoa màu sắc rực rỡ, lúc này mới thấy được rõ Vạn Hoa đua nở là như thế nào. Mọi người ở đây, hầu như kẻ nào cũng là người có tiền nên khá lịch sự, không hề ồn ào. Ai cũng lịch thiệp nho nhã ăn uống, nam thanh nữ tú nhẹ nhàng nói chuyện cười duyên, làm cho hai tên nhà quê này có chút hơi hồi hộp. Trên bàn để sẵn hai ly nước và hai quả cầu thủy tinh vừa bằng nắm tay. Nàng chỉ vào quả cầu mà mỉm cười nói:
- Hai vị mời chọn món.
Hắn ngơ ngác nhìn vào quả cầu không biết làm sao, lúc này Lập Địa khẽ hắng giọng rồi một tay điểm lên quả cầu truyền vào đó chút linh lực, lập tức quả cầu phát sáng chiếu lên khoảng không hỉnh ảnh của hàng loạt các món ăn, đồ uống hắn hất cằm ra điều với Tiểu Minh.
Tiểu Minh cũng làm theo, hai người thi nhau lật lật, món nào cũng hấp dẫn cũng là mới lạ với hai người, đồ uống cũng rất phong phú. Khi nhìn đến giá thì Lập Địa liền toát mồ hôi hột bỏ tay xuống.
- Thôi Đại ca cứ chọn đi, huynh ăn gì đệ ăn đấy.
- Ta cũng đâu biết chọn gì?
Hắn cũng lúng túng không biết chọn gì cả, quá nhiều món, mà toàn là những thứ hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
- Nếu hai vị chưa biết chọn món nào vậy nên thử món đặc biệt của nhà hàng hay không?
- Ý hay, là món gì nàng cứ mang lên đây, mỗi món hai phần, đồ uống cũng vậy loại ngon nhất mỗi thứ cũng hai phần.
Hắn như chút được gánh nặng đi vậy, đằng nào cũng đói rồi ăn gì chả được.
- Vậy xin hai vị chờ một chút sẽ có đồ ăn ngay ra đây.
Hai người vừa ngồi đợi vừa ngắm cảnh.
- Đại ca, người nhìn thấy phía xa kia không đấy là chỗ Vinh Quang Đấu Chiến, là nơi mà các tu sĩ dưới ngàn tuổi dự đấu so tài với nhau. Còn kia là đấu gia hội, kia.....
- Ồ đây chẳng phải là Hình thiếu đấy sao? Chẳng nhẽ hôm nay Trảm Không kiếm lại có khách quý? Ồ Cha ngươi đâu?
Hắn đang mải mê giới thiệu cho Tiểu Minh nghe thì tự nhiên có một đoàn người đi qua, trong đó có một lão giả đi đầu liền nhận biết hắn lên tiếng hỏi.
- Là Bối trưởng Lão của Bối gia, gia phụ hôm nay không có đi theo. La tiểu bối tự ý đi ra ngoài chơi mà thôi.
Hắn vội vã đứng lên hành lễ nói, Bối Trưởng Lão tu vi cũng ngang ngửa phụ thân hắn làm sao hắn không hốt hoảng đáp lại cho được.
- Ồ hóa ra là vậy? Ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác rồi, chơi bời mà ngồi bàn khách quý.
Lão cười cười nói nhưng mắt thì lại liếc về Tiểu Minh, hắn vẫn cứ ngồi im nãy giờ mặc kệ đám người, vẫn nâng li nước uống ngắm cảnh đẹp ngoài kia.
- Tiểu bối nào có bản lĩnh đó, đều nhờ vị đại ca đây. Đại ca đây là Bối Lão, trưởng lão của Bối gia, là gia tộc luyện khí có tiếng trên đại lục.
- Xin chào. Ta tên Tiểu Minh hân hạnh.
Tiểu Minh đứng dậy đưa tay ra chào lại lão giả, làm cả đám người đơ ra không hiểu ý.
- Tiểu tử giám vô lễ.
Vị tiểu cô nương đứng sau lão liền định xông lên thì bị Lão giả đưa tay lên ngăn lại.
- Quả là thiếu niên xuất anh hùng.
Mặt lão giả liền trùng xuống, dù gì cũng là Lão tiền bối mà lại bị coi thường đến vậy, lão liền đưa tay ra bắt lấy tay Minh bóp chặt lại khóe miệng lão hơi nhếch lên. Nhưng tiếp sau đó thì liền sựng lại, cả người lão bắt đầu nổi gió mọi người liền bị đẩy lui lại, từng con rồng vàng nhỏ từ bả vai lão bay lượn quấn lấy tay lão rồi truyền xuống bàn tay từng lần như vậy lực đạo lại lớn lên từng phần. Nhưng mặt Tiểu Minh thì vẫn vậy không có biến hóa, có chăng chỉ là vài sợi tóc mái khẽ tung bay.
Lúc này vị nữ tử kia và mọi người đi theo sau hắn đều hít một hơi khí lạnh vẻ mặt đầy sự hoang mang. Đúng lúc này.
- Thức ăn đến rồi...!
Cả hai người liền buông tay.