Hoàn Mỹ Tu Luyện

Chương 52 - Lộc Dã Trư

Lão giả cũng đã rời đi, trên mặt còn ẩn ẩn tầng sương đen có lẽ lão cũng là khá bất ngờ. Tiểu Minh và Lập Địa cũng ngồi xuống bàn ăn, thức ăn cũng được đưa lên. Lập Địa qua chuyện vừa rồi lại càng thêm cung kính với đại ca hơn.

  Trên bàn ăn xuất hiện nguyên một con yêu thú nướng to lớn, giống như con lợn rừng vậy thế nhưng trên đầu lại có một cặp sừng hươu nhỏ bé. Cả con vật rộng nguyên cái bàn, anh đầu bếp vẫn đứng đó hai tay bấm quyết tạo thành một quả cầu lửa nhỏ trên đầu hai ngón tay rồi ấn nhẹ xuống mặt bàn. Liền lúc này giữa bàn nổi liên hồng quang phát ra lượng nhiệt nhè nhẹ.

- Xin giới thiệu với hai vị khách quý, đây là Dạ sơn Lộc dã Trư sống chủ yếu thành bầy đàn trên Dạ Hắc sơn, vùng núi này vốn dĩ địa hình vách đá hiểm trở nhưng lại mọc nhiều Hồng Thảo quả là món ăn ưa thích của chúng và Hồng Thảo quả cũng là vị thuốc không thể thiếu trong các loại đan dược tráng dương cường thể cho nên thịt của nó không những thơm ngon mà còn rất bổ dưỡng. Vì địa hình hiểm trở cộng thêm thực lực của chúng cũng không phải dạng vừa, cho nên mỗi năm cũng chỉ thỉnh thoảng bắt ra được một hai chục con mà thôi. Khách hàng cũng có thể đặt trước để nhà hàng cho người đi săn, tất nhiên giá cũng sẽ cao hơn một chút.

    Hắn vừa nói vừa bắt quyết thêm lửa, tay cầm một que xiên lớn lật qua lật lại con Dã trư rồi rắc đều gia vị. Khi mùi thơm đã đủ đượm hắn lật tay xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén tỏa ra chút hào quang nhè nhẹ. Đi một đường từ phần cổ xuống dưới thân dọc theo cột sống con vật, miếng thịt lở ra óng ánh nước còn chút đỏ đỏ của huyết mùi thơm ập ra tấn công hai kẻ đang đói khát ngồi kia. Từ bao giờ hai kẻ nước rãi đã chảy ra tận mép miệng chực chờ chảy xuống đất. Tiếp theo người ta có thể nghe được tiếng rắc rắc khi con dao đâm sâu xuống các dẻ sườn của con vật, một tảng sườn bong ra. Tiếng xèo xèo liên tục của mỡ với nước thịt bốc cháy, miếng sườn bắt đầu co lại và chuyển sang màu nâu đậm từng khúc sương sườn chữ I chữ H bắt đầu thò ra từ hai đầu tảng thịt. Tiếp theo anh chàng đầu bếp lật tay ra một chiếc bình nhỏ mở nắp ra rồi đổ xuống miếng sườn nướng một thứ sốt đỏ tươi sóng sánh, tiếp đó anh ta lấy ra một hai nhành lá thảo mộc nào đó bẻ vụn rắc xuống. Miếng sườn được cắt làm hai rồi cho lên đĩa mang đến cho hai người. Không chờ được nữa hai kẻ đói khát này cầm một đầu sương sườn tách nhẹ ra, từng thớ thịt óng ánh nước bị bong ra làm đôi. Tiểu Minh quệt miếng sườn đẫm xuống chỗ nước sốt đỏ kia sau đó đưa lên miệng cắn một miếng xé toạc xớ thịt ra khỏi cái xương, cảm nhận đầu tiên của hắn đó là mềm rất mềm, sau đó là mọng nước không bị khô, thơm, thịt mềm mà lại dai chứ không bở, nước sốt đỏ kia chua chua ngọt ngọt lại cay cay, còn lá thảo mộc kia lại có vị thanh tươi mát, chúng quyện lại với nhau như bạn đang ăn một miếng thịt thơm ngon trên một vườn hoa quả nằm tận đỉnh núi cao thanh mát vậy. Chẳng cần chờ vị đầu bếp kia cắt cho bọn họ ăn nữa mà hai tên ma đói này định tự thò tay kéo thịt xuống, nhưng ngay lập tức bị ngăn lại.

- Hai vị cẩn thận không được đưa tay vào trong bếp. Nhiệt lượng trong đó rất cao sợ sẽ làm tổn thương đến hai vị, khi miếng thịt được đưa ra ngoài nó đã được làm nguội đi rất nhiều.

- Quả là nóng thật.

Tiểu Minh vẫn nhanh tay thò vào trong kéo xuống một tảng thịt lớn. Nhiệt độ trong đó khiến cho tay hắn phải tỏa ngân quang để kháng lại, theo hắn ước tính nhiệt độ đó cũng phải trên mấy nghìn độ, đủ để phá hủy phòng thủ Nguyên Anh.

- Vị công tử đây thể thuật quả kinh người, nhiệt độ như vậy mà không mảy may tổn thương tới người, là ta đã lo xa rồi.

Vị đầu bếp kia cũng là ngạc nhiên nói.

- Ta nghĩ là đệ nên để tay lại mà gặp tiểu cô nương tên Huệ kia thì hơn, chứ người ta có đôi quả mà mình lại có một tay thì đúng là không hưởng thụ được hết gọi là lãng phí đấy. Haha

  Lập Địa cũng định thò tay vào thử, thì liền bị hắn nhắc nhở như vậy, hắn cũng nhanh rút tay về.

- Cùng lắm quả còn lại phần huynh chứ đi đâu mà phí. ha hả

Nói xong cả hai hả hả cười đùa, đứng bên cạnh họ còn có hai người cầm bình nước gì đó, khi hai người bắt đầu ăn thì hai người này cũng lấy ra hai cái chén nhỏ bằng ngọc rót xuống đó dung dịch màu đỏ trong suốt nhìn như rượu vang, một mùi hương kỳ lạ bay lên không thơm nhưng cũng không khó ngửi. Hai người nâng ly uống thử dù sao đến đây rồi cái gì cũng nên thử.

- Đây là mật của Lộc Dã Trư pha với linh tửu đặc biệt, hai vị thấy sao.

- Cũng không ngon lắm.

  Hai kẻ đánh khà một tiếng bình phẩm. Không ngờ ở đây cũng uống mật thú với rượu như người Việt Nam, tiểu Minh có chút thân quen nghĩ.

- Mới đầu thì quả thực là khó uống, nhưng những người đã quen uống rồi thì sẽ rất thích đấy ạ.

Hai người mặc kệ hắn nói lại lao vào tiếp cuộc chiến, do Tiểu Minh có thể tự tay lấy thịt cho nên tốc độ ăn của hắn vẫn là nhỉnh hơn Lập Địa.

- Tại sao trong tình báo lại không có chút thông tin gì về hắn? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?

- Thưa Bối Lão lão quả thực là tên này như từ trên trời vừa mới rơi xuống vậy, không chút thông tin gì về hắn, có lẽ trong vài ngày tới sẽ có ạ.

- Kẻ này ta tuy trẻ tuổi mà thực lực lại không tầm thường, nhất là thể thuật.

- Gia gia chỉ là một tên tiểu tử kiêu ngạo mà thôi, với lại lúc đó gia gia mới dùng chưa đến ba thành thực lực kia mà.

- Không, kỳ lạ là trong mắt hắn ta lại không thấy sự kiêu ngạo, mà dường như hắn tự tin có thể ngang sức với ta. Các ngươi chú ý cho ta, sắp Vạn Tiên Đại hội rồi, cấm có được khinh xuất.

- Dạ.

  Trở lại với hai tên tham ăn, thì giờ trên bàn chỉ còn đống xương mà thôi. Ngay sau đó có người đến dọn hết đống xương đó đi, lúc này vị đầu bếp lấy ra hai chiếc bát đá để vào giữa bàn rồi vận nhiệt lên, hắn đổ vào hai bát một chút nước gì đó rất thơm có thể thấy nổi lên trong bát là một vài loại nấm, khi bát đá đã sôi nước, hắn liền bỏ mỗi bên một chiếc sừng như sừng hươu của con Lộc Dã Trư vừa rồi vào bát đá. Khoảng một phút hắn liền đưa hai cái bát ra về phía hai người, trên bàn liền tự động hiện ra một đôi đũa và một chiếc thìa vàng. Hai người cầm thìa lên múc nước trong bát nếm thử, đầu tiên đó là vị thơm ngọt từ nấm, sau đó là một vị như sâm từ chiếc sừng, cũng ngon ngon vừa miệng.

- Cái sừng này ăn được không?

- Tất nhiên rồi, Sừng của Lộc Dã Trư được coi là linh Sâm của các loại động vật đấy ạ. Tăng tuổi thọ, tăng tốc độ linh lực trong Kinh mạch.

Tiểu Minh lấy tay cầm chiếc sừng lên cắn thử, ngay lập tức chiếc sừng bị cắn xuống một miếng lớn. Nó rất mềm và dẻo nữa, nó có hai phần, bên ngoài được bọc một lớp mềm mềm ngậy ngậy, bên trong lõi thì lại dẻo thơm và vị hơi đắng.

- Ưm ngon.

Hai người vừa cắn chiếc sừng nhai như kẹo rồi lại húp chút nước canh, quả thực ngon đến mức nuốt lưỡi.

Bình Luận (0)
Comment