Bọn họ cùng nhau kéo tới chỗ cắt thạch, phía trước họ đang có ba người cũng tới cắt Bảo thạch thử vận nên bọn họ phải đứng chờ đến lượt. Phụ trách cắt bảo thạch gồm có ba người, một người cầm một linh cụ hình dạng giống như một cung nhưng lại không thấy dây cung đâu. Đến khi người kia truyền linh lực vào nó thì hắn để ý kỹ mới thấy được có một sợi dây rất mảnh căng hai đầu cung. Hai người còn lại thì loay hoay lật đi lật lại viên bảo thạch rồi chỉ đạo người cầm cung kia, anh ta đặt phần dây cung xuống chỗ mà hai người kia chỉ tới rồi vận công pháp chuyền một lượng lớn linh lực hơn vào cây cung, cái sợi dây kia ấy vậy mà sắc bén vô cùng chỉ thấy người kia nhẹ nhàng đẩy xuống là gọt đi một lát đá trên viên Bảo thạch kia rồi.
Sau đó hai người kia lại chỉ tay xuống cho hắn cắt đôi viên đá ra, chỉ thấy hai người kia lắc đầu, chủ nhân viên Bảo thạch lên nhận đá xuống nhìn xong buồn bã bỏ đi.
- Đại ca là sao?
- Chắc trong đó không có gì?
- Vậy...?
Hắn lo lắng nhìn tiểu Minh.
- Yên tâm đi, Bảo thạch mà đại ca đã chọn cho đệ thì làm sao lại tầm thường được.
Tiếp tục người thứ hai cũng phế phẩm, người thứ ba hên hơn chút coi như hòa tiền. Vị Long công tử kia trên mặt càng thêm nét cười hắn lại càng thêm tự tin hơn, hắn muốn nhìn qua xem khuôn mặt lo lắng của hai kẻ kia, thì đáp lại hắn một kẻ thì vẫn tự tin ung dung cười nói, còn kẻ kia thì vẫn nhìn hắn bữu môi. Hắn cắn răng bước lên phía trước đưa Bảo thạch, trước khi đưa hắn vẫn không quên buông lời khiêu khích.
- Để ta xem, đến lúc mở đá các ngươi còn kiêu căng được nữa không? Hay là một lũ ngốc mất tiền vì ngu dốt ngồi khóc.
Tiểu Minh chẳng thèm để ý tới Long Nhược nói gì, mà mắt hắn đang bận liếc nhìn trộm vị tiểu thư kia. Hắn vừa nãy để ý, khi viên Bảo thạch về tay nàng thì nàng có lật qua lật lại xem rất kỹ còn thỉnh thoảng sử dụng loại công pháp nào đó để thăm dò viên đá, có lẽ nàng rất am hiểu và thích Đổ Thạch. Nàng cũng mấy lần liếc nhìn hắn đánh giá hắn một lượt, khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì nàng chỉ khẽ cười gật đầu còn hắn thì ngại ngùng đưa tay lên gãi đầu quay mặt đi. Cuối cùng thì cũng cắt đá, nàng chăm chú nhìn từng chi tiết, lần cắt này có vẻ là chậm hơn rất nhiều, thỉnh thoảng hai người kia ra hiệu cho người cắt đá dừng lại rồi đổi hướng cắt. Long Nhược cũng hiểu là có bảo vật nên hai người kia mới tỉ mỉ đến như vậy. Trong lòng hắn đột nhiên trùng xuống khi hai người kia đột nhiên ra hiệu dừng lại rồi cả ba xúm lại bàn bạc gì đó sau đó một người rời đi, còn người kia quay lại chỗ hắn. Lòng hắn trùng xuống khi nghe vị giám thạch kia nói cần gọi người có cấp bậc cao hơn xuống cắt vì bọn họ không thể tự quyết được vì nhát cắt của bọn họ gặp nhiều vấn đề lạ nghi là có bảo vật giá trị họ sợ có sơ sót nên không giám tự ý hành động.
Còn Lập Địa thì không hiểu chuyện gì xảy ra lại càng thêm lo lắng. Vị tiểu thư kia cũng khá ngạc nhiên lại quay ra nhìn kỹ tiểu Minh thêm lần nữa, ngoài vẻ non nớt thiếu niên ra thì không hề có gì nổi bật cả, nhưng vị thiếu niên này lại toát lên một vẻ tự tin đến lạ kỳ.
- Tại sao ta chưa từng nghe về hắn, trong thập đại tiên môn có thiếu niên anh tài nào mà ta còn chưa biết?
Một hồi sau một đoàn người kéo xuống, đi đầu là một vị nam tử tuổi trung nhiên tướng mạo đàng hoàng, mặc bộ áo khoác da thú sang trọng lịch thiệp đằng sau là bốn người mặc quần áo là đồng phục của cửa hàng này chỉ là khác màu một chút.
- Ha hả! Ta còn tưởng ai may mắn ngẫu nhiên chọn được bảo vật, hóa ra là không phải là ngẫu nhiên rồi. Của Long công tử và Đổ Thánh Kim Phượng tiểu thư thì dù có nhắm mắt bốc bừa một viên Bảo thạch ở đây thì cũng chắc chắn là bảo vật rồi.
Chỉ thấy vị trung niên kia cười sảng khoái tới bắt chuyện với Kim Phượng và Long Nhược.
- Thạch lão tiền bối quá lời rồi.
Long Nhược gượng gạo cười lại đáp lễ.
- Thạch Lão tiền bối gia gia ta không theo người xuống ư, bình thường gia gia có bỏ qua chuyện náo nhiệt nào đâu?
- Lão già đó bảo dưới đây thì có bảo vật gì quý giá nên không thèm xuống, nếu biết là con thì lão ấy chắc hắn đã xuống rồi. Hay để ta cho người gọi lão xuống đây.
- Ấy! Tiền bối đừng. Kẻo làm phiền gia gia, có ngài ở đây là vinh hạnh cho bọn tiểu bối chúng con rồi.
- Vẫn cứ là con vừa tài giỏi lại khéo miệng, không như lão già khó ưa kia. Nào các ngươi nhanh vào việc, ta còn có việc.
Chỉ thấy bốn người kia xem xét viên Bảo thạch một hồi rồi cũng đưa ra nét cắt, không như ba người trước lần này nét cắt liền hạ dứt khoát gọt đi một lát đá. Mặt cắt kia đệ lộ ra một mặt phẳng với các hoa màu vàng kim ở giữa lát cắt.
- Hoa văn này chẳng nhẽ là Nhuyễn Kim đã thành hình?
- Khả năng cao là nó.
Vẻ mặt của vị trung niên cũng trở nên nghiêm túc hơn khi nghe câu hỏi của Kim Phượng.
- Khai mở hoàn toàn cho ta.
Lão liền ra lệnh, chỉ thấy bốn người liền đẩy nhanh tốc độ của mình từng nhát từng nhát cắt được hạ xuống, rất nhanh từ một viên Bảo thạch bằng đầu người giờ chỉ còn một cục vàng kim hình tròn vừa bằng ngón tay cái xuất hiện trước mắt mọi người.
- Chúc mừng! Chúc mừng Long công tử, quả thật là Nhuyễn Kim linh tính đã thành hình, với số lượng và chất lượng như này thì với giá hiện giờ không dưới 4 triệu NL đâu. Long công tử muốn giữ lại hay là bán luôn lại ta sẽ cho người định giá chuẩn cho ngươi.
- Ta ta.
Quả thực bây giờ hắn cũng không mở lời ra được, tiền mất đã đành nhưng còn sự hổ thẹn này hắn chịu không nổi.
- Long công tử sang tiền, còn bảo vật kia là của ta.
- Ngươi là ai? Chuyện này là như thế nào?
Tự nhiên có một thiếu niên trẻ tuổi ở đâu chạy ra nói thế cũng làm Thạch lão thấy khó chịu.
- Lão tự hỏi hắn đi.
Thạch lão lại quay ra nhìn Long Nhược, thì thấy hắn lúc này mặt đỏ bừng miệng thì ấp úng không ra lời.
- Thạch tiền bối, Bảo thạch đó quả thực giờ là của hắn.
Nói xong hắn cắn răng đưa thẻ của mình tới giao dịch qua 3 triệu NL cho tiểu Minh, rồi quay mặt bỏ đi luôn. Hắn là không còn mặt mũi nào ở lại.
- Ha ha, xem ra vẫn còn là hảo nam nhân, giám chơi giám chịu.
- Ngươi cứ chờ đấy, lần sau gặp ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Kim Phượng thấy Thạch lão còn chưa rõ đầu đuôi nàng liền tiến lên kể lại mọi chuyện cho lão nghe, làm lão cũng phải nhìn lại đánh giá vị thiếu niên kia một lần. Nếu thật là như vậy thì chẳng phải trình độ vị thiếu niên kia cũng ngang ngửa Kim Phượng.
- Mà sao các ngươi lại gọt sạch hết Nhuyễn Kim đi để lại một cục bé xíu thế kia?
Tiểu Minh nhìn một đống kim loại màu vàng còn trong đá và một đống bị gọt đi kia liền hỏi.
- Đó không phải Nhuyễn Kim nó chỉ là lớp kim loại được Nhuyễn Kim tập hợp từ Linh khí Kim thuộc tính mà thành thôi. Bên trong kia mới chính là Nhuyễn Kim, vì đặc tính này nên nó mới có giá trị cao đến như vậy, thường thì những bộ Bảo giáp, Bảo Thuẫn mà có cho Nhuyễn Kim vào thì không những làm bảo giáp trở nên mềm dẻo và nhẹ hơn mà còn có thêm thần thông tạo một lớp kim thiết cứng rắn bên ngoài tăng thêm lực phòng thủ lên cực mạnh.
- Ồ ra là vậy, đa tạ Lão đã chỉ điểm. Tiểu Địa ngươi chọn bán lại lấy tiền hay là cầm về làm bảo giáp?
- Đệ không biết nữa hay huynh cứ tự quyết đi.
Tiểu Minh lúc này cũng nghĩ ra là Lão Tổ như hắn thoạt đầu tưởng nhiều tiền nhưng kể ra thì nghèo rách, xem vị Long thiếu gia nhà người ta thôi, vung tay liền 6 triệu NL không tiếc, mà hắn tổng tài sản chỉ có tầm 8 triệu NL, giờ mà bán viên Nhuyễn Kim này đi cộng tiền cược nữa là tên khỉ Lập Địa này còn giàu hơn cả Lão Tổ như hắn. Cũng là do tên kia trước đây vung tiền quá đầu, xem số pháp bảo có trong túi hắn là biết, có bao nhiêu tiền là mua đan dược với pháp bảo dùng chứ kể ra hắn cũng không nghèo đến vậy. Đấy đống bảo giáp kia lựa cái đưa cho Lập Địa là được còn Nhuyễn Kim kia cứ bán đi lấy tiền dù sao Bảo giáp hắn cũng đang thừa.