- Hai vị công tử đến rồi, đây là phòng thử vận, mỗi viên bảo thạch ở đây dù to hay nhỏ đều đồng giá, đều là 3000 NL một viên.
Vị thiếu nữ liền đưa bọn họ vào một căn phòng khá rộng rồi giới thiệu, ngay sảnh đầu là bày bốn sạp gỗ, bên trên chất đầy những hòn đá to nhỏ các loại.
- 3000 NL vậy cả đống chỗ này thì phải bao nhiêu tiền? Nhiều quá.
Lập Địa ngạc nhiên thốt lên hai mắt sáng rực lên, tiểu Minh bên cạnh lền hắng giọng với hắn, vì lúc vừa rồi hắn quên bữu môi.
- Không biết vị công tử đây có gì không hài lòng?
Thấy Lập Địa bữu môi suốt thì Điệp cô nương liền hiểu nhầm tưởng hắn bất mãn điều gì đó.
- Ta có không hai lòng gì đâu? Chỉ là hơi ngạc nhiên chút thôi.
- Phì. Ha ha Điệp cô nương chớ hiểu lầm vị đệ đệ ta từ bé bị chút dị tật ở môi chứ không có gì cả đâu.
Tiểu Minh không nhịn được cười liền lên tiếng giải thích, khiến Lập Địa mặt đỏ bừng hai tay liền che miệng lại.
- Là ta thất lễ rồi, thực sự xin lỗi Vị công tử đây.
Điệp nhi cũng không hỏi nhiều, có lẽ là có gì uẩn khúc chứ hầu như tu sĩ đã Trúc Cơ thì những khiếm khuyết đơn giản của cơ thể sẽ đều được chữa hoàn thiện lại.
- Nè, tiểu Địa ngươi có bao nhiêu tiền?
- Hử? Huynh hỏi làm gì?
- Có muốn làm giàu không? Có bao nhiêu đưa hết ra đây ta chọn cho đệ vài viên Bảo thạch đảm bảo phát tài.
- Đây đây huynh cầm lấy đi cả nhà cả cửa của đệ luôn đấy.
Hai mắt hắn liền sáng rực lên, những xấu hổ vừa rồi liền bị hắn ném ra sau đầu hết, một tay lấy ra thẻ Đồng Nguyên của mình ra đưa hết cho tiểu Minh.
- Mở cấm chế ra xem có bao nhiêu?
- Hì hì bao năm tích góp cũng vừa đủ 3000NL.
- Nè ta nói đệ, làm gì mà một thiếu gia lại nghèo đến mức này vậy?
- Đại ca ơi, ta cũng là vừa Kết Đan, bao nhiêu thứ tư liệu tu luyện Cha ta tuy là cung cấp cho ta nhưng cũng khấu trừ không ít tiền của ta. Cũng là tại ta không phải như mấy thiên tài công tử tiểu thư kia, tiền thưởng có khi còn nhiều hơn tiền công ta chục năm ấy, có bằng này là ta đánh đổi mồ hôi xương máu đấy.
- Tư chất ngươi đâu có tệ sao lại tu luyện kém được nhỉ? Mà thôi vậy là đủ rồi. Ta đưa ngươi đi chọn đá.
- Kim Phượng! Chúng ta đến đây làm gì? Mau qua phòng đấu thạch kẻo để gia gia đợi.
- Long huynh người cứ đến đó trước đi, ta muốn xem một lượt.
- Ở đây toàn là loại Bảo thạch cấp thấp có gì đáng xem đâu?
- Huynh không hiểu rồi, giữa vạn người bình thường còn có kẻ xuất chúng. Ta muốn thử trong đám đá bình thường này liệu có thể tìm thấy bảo vật không. Cô gái chăm chú vừa đi vừa nâng từng hòn đá lên xem xét vừa nói.
- Có xuất chúng thì cũng chỉ là một kẻ bình thường xuất chúng hơn kẻ bình thường khác mà thôi. Dù có bảo vật tốt trong đá thì giá trị của nó có sánh nổi với một viên bình thường ở phòng thứ ba không chứ?
- Không thể đoán trước được, chẳng phải trước kia ở phòng bình thường này đã có người khai đá ra được Linh Bảo đó thôi.
- Đó là do sự nhầm lẫn khi phân loại Bảo thạch của cửa hàng mà thôi.
- Long huynh nói vậy thì ta cũng không biết nói sao. Đúng rồi trước lúc ra ngoài, quản gia bà bà có bói cho ta một quẻ nói rằng hôm nay ta sẽ gặp được: "Long nhân chi chung".
- Ha ha là bà bà ý nói gặp ta chứ còn ai nữa, chả phải là là Long đây ư.
Thanh niên vui vẻ cười nói. Còn vị tiểu thư kia chỉ mỉm cười lắc đầu:
- Không, Long huynh là rồng trong loài rồng rồi, còn ý bà bà nói là ta sẽ gặp được rồng trong loài người. Một kẻ xuất chúng trong đám người bình thường. Vị tiểu thư này nâng hòn đá lên vừa nói vừa thẩn thơ cười cười.
- Có gì đặc biệt chứ.
- Ý.
Vị Long công tử kia còn đang định nói gì đó thì liền khựng lại vì tiếng thốt lên kinh ngạc của nàng. Nàng liền chạy tới phía trước có một viên Bảo thạch làm nàng chú ý, nhưng đứng ngay đó là tiểu Minh, tay hắn cũng vừa nhấc viên Bảo thạch này lên, nàng liền đưa tay tới cổ tay xoay nhẹ, một thủ pháp tuyệt diệu nào đó khiến tay nàng trở nên nhanh hơn, tích tắc năm ngón ngọc thủ liền chộp tới viên Bảo thạch đang trong tay Tiểu Minh, nàng rõ ràng muốn cướp lại nó. Nhưng tiểu Minh là ai cơ chứ, thể tu đã Ngân thể, pháp tu đã Hóa thần cộng thêm hồn lực được phụ thể U Hồn Thảo, nói đến phản xạ sự nhạy bén thì nàng còn kém xa nhiều. Hắn liền đảo cổ tay nhanh chóng thu viên Bảo thạch lại rồi lùi lại nhìn nàng. Sau một chảo hụt trong gang tấc đầy bất ngờ kia cũng khiến nàng giật mình lùi lại nhìn người kia kĩ hơn. Thủ pháp nàng vừa dùng đó là một biến thể trong công pháp nàng đang tu luyện khiến cho tốc độ và lực cổ tay nhanh mạnh hơn vậy mà vẫn không so lại với vị thiếu niên kia hơn nữa còn là nàng ra ta từ phía sau.
- Là ta lỗ mãn rồi, cũng là do ta cùng nhìn thấy nó đang tiếc là viên Bảo thạch đó lại ở gần công tử hơn.
Nàng cũng tự biết mình lỗ mãn, liền tự hành lễ với hắn, vị thanh niên này trước mắt lai lịch tuy không rõ nhưng mà tu vi chắc chắn sâu khôn lường. Vị Long công tử kia cũng là lần đầu thấy Kim Phượng lại có thái độ như vậy với kẻ lạ, hắn nhìn xem xét hai kẻ này ở đây mua Bảo thạch thì chắc cũng chỉ là hạng bình thường mà thôi. Hắn liền đi lên phía trước Kim Phượng mà tranh lời nói:
- Vị đạo hữu này, có thể nhường lại viên Bảo thạch kia cho tiểu muội ta được không, ta nguyện xin trả giá cao hơn mua lại.
Tiểu Minh thấy tên này mồm nói là xin nhưng cái vẻ mặt vênh váo kia thì chắc chắn là đang muốn sĩ với gái rồi chứ tốt lành gì xin nhượng đâu. Hắn nhìn kỹ lại một lượt, vị Nữ tử kia quả thực là nho nhã xinh đẹp tuyệt trần, dáng người cao da trắng lại mặc một bộ váy lụa vàng hở vai đầy quý phái, khuân mặt xinh đẹp toát lên vẻ thông minh lạ kỳ, lắm hắn cũng ngẩn ngơ một lúc nếu tên thanh niên kia không xông ra thì hắn có lẽ sẽ nhường lại Bảo thạch này cho nàng. Còn tên kia thì cũng cao lớn tuấn tú, có phần thư sinh nho nhã thế nhưng lời nói và ánh mắt thì lại gian xảo tương phản với ngoại hình.
- Ngươi muốn mua lại giá bao nhiêu?
Tiểu Minh tâng tâng hòn đá trên tay hỏi hắn.
- Tùy ngươi ra giá.
- Thế này đi, ta cũng không làm khó ngươi chỉ lấy bằng giá tiền bảo vật bên trong, 3 triệu NL thế nào?
- Ngươi! Chớ có làm càn. Đừng thấy bọn ta vui vẻ lại lên mặt. Ngươi không biết ngươi đang đùa với ai đâu.
- Ồ ta đang đùa giỡn với ai đây?
Tiểu Minh khì khì cười, còn Lập Địa đứng bên cạnh thì bữu môi nhìn chằm chằm hắn làm cho hắn càng thêm tức giận.
- Ta nói cho ngươi biết, kẻ đùa giỡn với Long tộc chúng ta thì chưa có kẻ nào có kết cục tốt đâu.
- Ta còn không biết Long tộc là gì?
- Vị công tử đây thành thật xin thứ lỗi, vị sư huynh của ta có phần nóng nảy, ta là Vũ Kim Phượng còn vị sư huynh ta đây là Long Bàn Nhược chúng ta đều là đệ tử Thiên La Tiên Môn, còn xin hỏi quý tánh đại danh công tử.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng nàng liền tiến lên giải hòa.
- Ta tên Minh, còn đây là đệ đệ ta Hình Lập Địa, bọn ta là đệ tử Trảm Không Kiếm Môn.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra hai tên đệ tử Trảm Không Kiếm môn, năm nay không biết có giữ nổi vị trí thứ mười hay không nữa mà giám ở đây phách lối.
- Không có tiền thì câm mồm lại.
- Ngươi bảo ai không có tiền.
- Có 3 triệu NL mua bảo vật cũng không bỏ ra nổi còn kỳ kèo gì nữa, hay tính ăn cướp?
- Ngươi giám chắc bảo vật trong đó giá trị 3 triệu NL?
- Ta đây là nể mặt vị tiểu mỹ nữ này mới để lại cái giá 3 triệu bằng không thì nằm mơ đi.
- Nếu trong đó bảo vật giá trị không tới 3 triệu NL thì ngươi tính sao?
- Nếu thế không những ta mất ngươi viên Bảo thạch này mà còn đưa đủ ngươi 3 triệu NL làm quà.
- Được ta mua, chúng ta đi khai thạch.
- Ấy từ từ, ngươi ăn gì khôn thế? Khôn như ngươi chỗ ta chạy đầy đường?
- Sao ngươi sợ rồi?
Hắn cười lạnh hỏi.
- Nếu bên trong bảo vật trị giá 3 triệu NL hoặc hơn thì làm sao?
- Hay là thôi đi sư huynh, ta cùng đi sang phòng thứ ba thôi.
Thấy vẻ tự tin của tiểu Minh và sự can ngăn của Kim Phượng thì hắn cũng cảm thấy do dự một chút. Thế nhưng khi nhìn thấy Lập Địa thì hắn lại nghiến chặt răng, tên này từ lúc gặp đến giờ cứ bữu môi khinh bỉ hắn, bây giờ mà rút thì còn đâu mặt mũi nhìn người, hơn nữa cái chỗ đá tầm thường này thì lấy đâu ra có bảo vật giá trị cao chứ.
- Muội cứ để ta dạy bọn nhà quê này một bài học, được nếu ta khai thạch mà bảo vật giá trị 3 triệu NL hoặc hơn thì không những bảo vật thuộc các ngươi còn mất thêm cho các ngươi 3 triệu NL nữa, như vậy đã công bằng chưa?
- Được quân tử nhất ngôn, Lập Địa mau thanh toán viên đá này chỗ cửa hàng sau đó qua giao dịch với hắn.
- Đại ca ta không có thẻ Ngân nguyên, thẻ Đồng Nguyên của ta chỉ chứa được tối đa trăm ngàn NL thôi.
- Đây cầm lấy ta còn mấy cái thẻ Ngân Nguyên rỗng cầm lấy một cái đi.
Thấy vậy, Long Nhược lại càng thêm tự tin hơn, xem ra lần này vừa lấy được lòng Kim Phượng lại không mất đồng nào rồi, 3 triệu NL này cứ tạm gửi chỗ bọn chúng vậy.