Tiểu Minh đã thuần thục Di hình Hoán ảnh đến mức mới chỉ có một Quỷ Ảnh hắn đã đạt tới cấp độ Liên Ảnh rồi, trên Đấu Đài lúc này tiểu Minh đang biến ảnh liên tục tránh né, còn Kiếm Sỉ Hổ Vương thì liên tục gầm rống vồ tới, tốc độ của nó cũng đang tăng dần cả người và thú đều không có dấu hiệu chậm lại. Khi qua mười phút chiếc vòng trên cổ con yêu thú bỗng sáng rực lên, Hổ Yêu đang truy đuổi lập tức sững lại run rẩy đầy đau đớn, nó ngửa mặt lên trời gầm rống đầy giận dữ. Tiểu Minh cũng giật mình dừng lại nhìn, Kiếm Sỉ Hổ Vương lúc này liền bộc phát nộ khí xung thiên hai mắt nó từ đen chuyển sang đỏ thậm chí còn mơ hồ có ánh lửa bốc lên nơi khóe mắt của nó. Nó nhìn lên phía khán đài rồi nhìn về tiểu Minh, hai mắt nó chứa đầy sự căm phẫn, cừu hận trong đó, thân thể nó trở nên lớn dần trông thấy, làn da nó bắt đầu nứt nẻ toàn thân thể lộ ra những khe rãnh đỏ tươi trên da nó nhưng tuyệt nhiên không có giọt máu nào chảy ra. Bộ móng vuốt lúc này dài ra chuyển sang màu bạc, cái đuôi dài ngoẵng của nó lúc này cũng mọc ra một ngạnh xương trắng sắc nhọn như mũi thương, hỏa nguyên tố trên khắp Đấu Đài liền bị nó tập chung vây quanh lại trên cơ thể khiến cho người ngoài nhìn vào tưởng chừng như cả thân nó đang bốc lửa vậy. Giờ đây cả thân thể nó đã cao lớn hơn tiểu Minh một phần rồi, ánh mắt đầy hung sát kia khóa chặt hắn lại, lúc này tiểu Minh lại có chút sợ hãi.
- Đang yên đanh lành ngươi nổi điên gì a? Ta đã có đánh ngươi được nhát nào đâu?
Đáp lại hắn chỉ là một tiếng rống mà thôi, hơi nóng phả ra càng ngày càng lớn, có thể thấy bằng mắt thường không khí quanh người con yêu thú kia do nóng quá mà bị vặn vẹo. Miệng nó thì chảy ra thứ rãi rớt xanh lè đặc quánh xuống sàn, mũi thì phì phò từng luồng hơi nóng, Tiểu Minh ngay lập tức đưa Quỷ Ảnh tới mép sàn đấu có gì là hắn nhảy xuống dưới đó luôn, hắn cảm thấy con yêu thú này đã biến đổi gì đó khi tức điên cuồng trên người nó càng dày đậm. Quả nhiên, tiểu Minh còn chưa nghe thấy tiếng nổ như mỗi lần con Hổ Vương này bật nhảy phát ra, lần này tức thì Hổ Trảo đã tới trước mặt, tuy hắn biến ảnh rất nhanh ra chỗ xa nó rồi nhưng trên Bảo Giáp của hắn vẫn còn hằn vết ngấn do móng vuốt của nó một trảo vừa rồi để lại. Tiểu Minh kinh hãi, không phải nó vô thanh vô thức lao tới mà là tốc độ nó đã nhanh hơn tốc độ âm thanh cho nên khi Hổ Trảo vồ tới thì tiếng nổ kia còn chưa kịp đến, giống như người ta nhìn thấy sét trước khi nghe thấy tiếng sấm nổ. Cũng may đó là tốc độ tức thời mà nó đạt được chứ không phải là tốc độ mà nó có. Nhưng ngay khi hắn còn suy nghĩ thì bóng đen to lớn đã bao trùm lấy hắn, tiểu Minh lại không ngừng nghỉ biến ảnh, nhưng lần này dường như Hổ Vương bằng cách nào đó đã khóa lại được hắn, ngay khi tiểu Minh xuất hiện, không ăn Hổ Trảo thì cũng ăn Hổ Vĩ, cái đuôi của nó cũng nhanh không kém, mấy lần xuýt chút nữa là đâm trúng hắn rồi. Hổ Vương lúc này một người một thú lại đuổi bắt nhau trên Đấu Đài, tiểu Minh vẫn có chút chưa muốn xuống hắn muốn luyện tập sử dụng Niệm lực thêm chút nữa, vừa thoát một trảo trong gang tấc hắn vừa mới xuất hiện liền bị chiếc đuôi của Hổ Vương quất trúng, tiểu Minh ôm ngực trượt dài về phía sau. Luân Hồi Chuyển Cơ Năng lại được phát huy, lực lượng phản chấn được chuyền xuống dưới sàn đấu nhanh chóng tránh gây nội thương.
- Không đúng!
Lúc này hắn mới phát hiện ra dị thường, từ khi nào dưới chân hắn dính đầy nước rãi của Hổ Vương rồi. Thứ chất nhầy này dẻo dai bám dính vô cùng, ngay lúc này vẻ điên cuồng trong mắt Hổ Vương liền biến mất, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy ý cười trong đó. Một cảm giác không mấy tốt đẹp hiện lên trong lòng hắn, bây giờ vị trí hắn đứng là gần như trung tâm Đấu Đài, còn Quỷ Ảnh thì đang đầu bên kia cách biên khoảng vài mét, tiểu Minh tự tin có thể biến ảnh thoát khỏi Đấu Đài ngay tức khắc. Muốn giết con Hổ này thì hắn có nhiều cách, nhưng để tránh né mà để người ngoài không nhận ra tu vi của hắn thì thực là khó a.
Đột nhiên Kiếm Sỉ Hổ Vương há to miệng về phía hắn mà rống, từ trong miệng nó phóng ra vô vàn đống lửa, bán kính bao trùm gần như là cả nửa Đấu Đài cả hắn và Quỷ Ảnh đề trong phạm vi công kích đó.
- Đây là thứ gì?
Mưa lửa đó phóng tới, Bảo giáp liền hiện ra một lồng năng lượng từ kim thuộc tính bao phủ lấy hắn để chắn những đốm lửa kia. Đốm lửa đó sau khi rơi xuống đất và rơi trên màn chắn, hắn mới nhìn rõ đó là thứ gì. Nó giống như một loại chất lỏng của một thứ kim loại nào đó bị nung chảy phóng ra, nhiệt lượng là rất kinh khủng hắn có thể thấy cái lồng năng lượng kim thuộc tính này đang đỏ lên như sắp bị nung chảy ra vậy.
- Nguy rồi đó là Viêm Độc, Minh huynh mau rút lui, cẩn thận dưới chân.
- Dưới chân?
Hắn liền quay đầu xuống nhìn thì lúc này đống chất nhờn màu xanh đó đã bắt lửa và bốc cháy dữ dội. Nó phát ra tiếng nổ liên tục và tỏa ra một nguồn nhiệt lượng vô cùng nóng kèm theo ánh sáng trắng chói mắt. Hắn không do dự nữa liền hoán ảnh ngay lập tức và lao xuống sàn thi đấu. Thứ dịch nhờn này bắt lửa rất nhanh lượng nhiệt tỏa ra là rất lớn khó chịu nhất đó là sự bám dính của nó, một khi đã bị dính vào là rất khó khử nó ra. Sau khi xuống đấu đài hắn liền cởi bỏ lớp áo bên ngoài vứt đi vì nó đang bốc cháy dữ dội sắp thẩm thấu vào trong người hắn rồi. Đôi giầy của hắn cũng phải bỏ lại ở trên Đấu đài rồi.
Lúc này mọi người trên khán đài đều hít một hơi khí lạnh, nhìn xuống dưới một nửa Đấu Đài bị nhiệt lượng nung chảy lõm cả xuống và nó vẫn đang bao phủ trong biển lửa, thỉnh thoảng lộp độp vang lên tiếng nổ và lóe lên ánh sáng trắng rất chói mắt. Quản Lý đấu đài tuyên bố kết thúc khiêu chiến, lập tức từng đoạn dây xích phóng tới chuẩn xác vào cái vòng sắt trên cổ Kiếm Sỉ Hổ Vương đang gấm rú kia kéo về góc Đấu Đài.
- Đại ca, huynh không sao chứ?
- Minh huynh có bị thương không? Mau uống viên đan dược này, nó trị nội thương rất tốt đấy.
- Ta không sao chỉ có chút hơi sợ hãi thôi.
- Đại ca dưới chân huynh còn cháy kìa!
- Đâu? A a. Cứu cứu ta.
Hắn cúi xuống liền thấy ngón chân cái hắn còn dính chút Viêm Độc đang bốc cháy, hắn hoảng hốt liến vảy vảy chân nhưng mà nó quá dính không chịu bay ra, cuống quá hắn lấy tay gạt nó ra thì liền bị dính một ít lên tay, thế là hai đầu ngón tay hắn lại bùng cháy. Lập Địa liền dùng tiểu thuật pháp dùng thủy linh khí tạo ra một dòng nước dội lên cả người hắn.
- Đừng! "Kim Phượng hô lên nhưng muộn rồi".
Ngọn lửa dưới ngón chân và đầu ngón tay gặp nước không những không tắt mà còn bùng cháy lớn hơn có dấu hiệu lan ra khắp cơ thể tiểu Minh. Hắn thấy vậy liền cuống cuồng chạy quanh di di xuống đất mong dập lửa nhưng mà không được.
- Ngươi mưu sát đại ca ngươi hả?
- Ta đâu biết, thì lấy nước dập lửa thôi. Huynh đừng qua đây, ấy tránh xa đệ ra.
Ngay lúc này nhân viên Đấu Trường liền phóng tới yêu cầu hắn đứng im, bọn họ lấy từ trong túi trữ vật ra rất nhiều cát, phút chốc đã lấp đầy hắn chỉ chừa lại cái đầu. Một cảm giác mát lạnh sáng khoái tràn ngập toàn thân, hắn cảm thấy hai mồi lửa kia dường như đã bị tắt. Người đấu trường liền thu hồi lại lượng cát đó, và cần thận dùng một loại pháp bảo nào đó cạo dần lớp keo vẫn còn dính trên ngón chân và ngón tay kia ra do dính lẫn cát mà lớp keo đó được bóc ra nhanh chóng.
- Thể tu ngươi khá đấy, vậy mà ngon tay ngón chân không bị hủy. Mau về phòng chờ chuẩn bị lĩnh thưởng. Quả anh hùng xuất thiếu niên, khá lắm.
Hắn sau khi cất cẩn thận Viêm Độc đó lại liền cảm thán mà khen hắn. Hắn bước về phía phòng chờ trong tiếng hò reo hoan hô của mọi người, giờ tiểu Minh mới để ý từ bao giờ khán đài đã lấp đầy chỗ trống. Kim Phượng nhìn hắn ánh mắt đầy phức tạp không biết đang nghĩ gì. Còn Lập Địa thì nhìn hắn cười khúc khích.
- Đại ca, huynh có mượn giầy không đệ còn một đôi nè.
- Cút. Tí ta sử tội ngươi sau. "Hắn liền sút cho hắn một phát cho bõ ghét".
- Oan a! Là đệ không biết! Chứ đệ cũng có ý tốt mà.
- Còn nói.