Theo như trí nhớ của Lão Tổ thì hắn đang tu luyện Pháp Luân Công, một môn công pháp tu luyện về Tu Pháp giúp người tu luyện nâng cao cảnh giới Pháp lực của bản thân. Thực chất, môn pháp công này không thuộc về Không Kiếm Môn, mà là được lão tình cờ có được. Lão kẹt ở Nguyên Anh hậu kỳ đã từ rất lâu và không còn khả năng tiến thêm bước nữa nguyên do vết thương của lão làm ảnh hưởng. Năm xưa lão lúc còn trẻ Tu vi đã đạt tới Nguyên Anh, được người đời ca tụng là người trẻ tuổi nhất đạt Nguyên Anh kỳ, bởi vậy mà tính tình kiêu ngạo hắn vậy mà một mình một kiếm xông vào Hư Không Môn bí cảnh của Trảm Không Kiếm môn đoạt được Trảm Không Kiếm của Đạp Không Tiên Nhân người khai sơn lập phái, là vị trưởng môn đầu tiên của bản phái và cũng là kẻ cuối cùng từng đạp tinh không độ kiếp thành công tiến vào Linh Giới cho đến nay. Trời đố kỵ kẻ tài, lần thăng cấp lên Nguyên Anh Hậu Kỳ hắn gặp phải tâm ma, ấy vậy mà tâm ma của hắn lại là Trảm Không Kiếm, mặc dù thăng cấp thành công nhưng hắn lại bị trọng thương, kinh mạch bị Ma Kiếm chém đoạn một mạch khiến tu vi hắn từ đó không tiến thêm bước nào nữa, từ thiên tài có hi vọng nối bước tiền nhân độ kiếp thăng tiên mà nay trở thành phế nhân. Nói là phế nhân cũng không hẳn, bởi vì ở Nguyên Anh Hậu Kỳ hắn trên đời hiếm có đối thủ nhất kaf khi trong tay hắn có Trảm Không Kiếm. Tâm tình hắn từ đó thay đổi, hắn hận Ma kiếm nên hắn cắm Trảm Không Kiếm ngay sân chính trước Trưởng Môn Đại Điện, từ đó Trảm Không Kiếm trở thành bảo vật trấn phái, còn hắn càng trở nên cô độc lãnh khốc vô tình khiến cho người khác sợ run khi thấy hắn. Hắn giết người gây họa khắp nơi, nhưng Trảm Không Kiếm còn đó thì không ai có thể làm gì hắn. Bao lần họa diệt môn cũng vì hắn mà ra, tuy Trảm Không Kiếm Môn nội tình sâu dầy, nhưng với mấy lần hắn gây sóng gió với mấy đại Tiên Môn. Để dàn xếp, thì Trảm Không Kiếm Môn cũng phải bỏ ra kha khá, nên mới dẫn tới cảnh Top mười như hiện nay. Khi hắn vô tình đoạt được Pháp Luân Công, trong mắt hắn lóe lên hi vọng, cửu chuyển có thể giúp hắn tái tạo lại kinh mạch thậm chí với tích lũy sâu dầy của hắn thì việc tiến bước lên Hóa Thần là chuyện hoàn toàn có khả thi. Sau khi lưu ở tầng cao nhất của tàng kinh các cũng chỉ có ba người đạt Nguyên Anh Hậu kỳ mới được phép tu luyện, ba người này đều là các lão tổ trấn phái cả ba đều thọ nguyên sắp cạn nên đều quyết định bế quan sinh tử vượt cửu chuyển, chỉ cần một người thành công thì môn phái đoạt lại vị thế như năm xưa là không thành vấn đề. Và kết quả là như bây giờ. Hắn liền hỏi Lục Ngọc: Pháp Luân Công là gì?
- Pháp Luân Công là công pháp tu luyện dịch từ Thiên Tự do tổ tiên đầu tiên của loài người sáng tạo ra. Cảnh giới tu luyện của pháp luân công là vô hạn, Từ Nhất chuyển đến Cửu chuyển là bước khởi đầu từ Cửu chuyển trở đi người tu luyện sẽ tùy cơ duyên mà luyện tiếp lên các chuyển tiếp theo.
- Như vậy đây chả phải là siêu cấp vô địch công pháp ư?
- Cũng không hẳn, nếu không thoát được cửu chuyển thì nó cũng chỉ mạnh hơn các công pháp khác một chút mà thôi.
- Mà Thiên Tự là gì?
- Cấp bậc chưa đủ.
- Cái dmmmm..!
Ngay chính lúc này thì cửa động bỗng mở ra, vị Đại Trưởng Lão kia bước vào quỳ gối cung kính nói.