- Bẩm Lão tổ, môn phái có việc khẩn mong lão tổ chủ trì.
- Việc gì? Lão cứ đứng lên rồi nói ta nghe.
Vị Đại trưởng lão cũng giật mình, vì hiếm thấy Lão tổ ôn hòa như vậy. Lão nhanh chóng bẩm báo sự tình. Hóa ra hắn đã ở trong hang này hơn ba ngày, tin tức sinh mệnh bài của hai trong ba vị lão tổ đã tắt bị truyền ra ngoài. Chắc hẳn trong cao tầng có nội gián, nắm bắt cơ hội ba đại Tiên môn, Thủy Nguyệt Tiên Môn, Đại Lực Kim Cương môn, Pháp Thần Hóa Yêu Tiên Môn, đã đến tận cửa đòi giao người nợ máu phải trả bằng máu. Đối phương đội hình ba vị nửa bước Hóa Thần năm vị Nguyên Anh Hậu kỳ dẫn đội quả là uy hiếp lớn với Trảm Không Kiếm môn. Mà người bọn chúng muốn đòi lại là hắn.
- Làm sao bây giờ Lục Ngọc ta sao có thể đánh lại ai? Ta phải trốn thôi.
- Tu Vi ngươi nửa bước hóa thần, Thân Thể ngươi đạt tới Ngân thể, những kẻ đó không phải đối thủ của ngươi. Đi theo hắn ra ngoài. Đến Trưởng môn đại điện tự có cách.
Minh ngồi suy nghĩ một lúc, bây giờ có chạy hắn cũng không biết chạy như nào, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của hắn, thậm chí ánh mắt hắn còn nhìn thấy được cả pháp lực đang chạy trong kinh mạch của Đại trưởng lão tốc độ không đều lúc nhanh lúc chậm bởi kinh mạch Đại Trưởng lão khúc rộng khúc hẹp không đều. Hắn suy nghĩ tới những gì hắn đã đọc qua truyện, qua những bộ phim hắn đã xem. Lúc này hắn ra quyết định.
- Ngươi mau kêu người đưa ta tới Trưởng Môn đại điện.
Lão không nói nhiều liền lấy ra một ngọc bài lẩm bẩm vài câu ngọc bài đó liền hóa thành vệt sáng bay ra ngoài. Một khắc sau, Minh cùng Đại Trưởng lão cùng đi ra ngoài động, lúc này đợi sắn ở đó là Trưởng Môn cùng các vị trưởng lão đã đứng sẵn đợi đó, lơ lửng trên không là một chiếc kiệu to lớn phát ra kim quang mờ ảo, bốn góc là bốn vị đệ tử mặc bạch y đang đạp phi kiếm nâng kiệu. Hắn cũng bị choáng ngợp trước khung cảnh này, dù đã biết trước thế giới này có tu luyện có pháp thuật, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người đứng trên thanh kiếm bay lơ lửng trên không thì cũng làm hắn bị choáng ngợp. Trưởng môn thấy hắn đứng ngây ra, hắn sợ hãi còn tưởng Lão tổ khó chịu, khẽ quát nhẹ:
- Còn không mau đáp xuống. Cung kính mời Lão tổ.
Dứt lời bốn vị đệ tử liền đáp xuống quỳ gối chờ Minh lên kiệu. Lúc này hắn mới tỉnh lại liền nhảy lên kiệu một cách thích thú.
- Mau đưa ta bay lên, mau.
Hắn vui sướng quá mà quên mất phải giữ phong thái của mình. Lúc này tâm trí hắn đang bay trên mây mất rồi. Chiếc kiệu bay từ từ lên không, "đi" hắn vừa dứt lời thì "vù" cái bốn vị đệ tử trẻ tuổi kia đã nâng kiệu bay lên không vụt đi rất nhanh, khung cảnh núi rừng bay qua vùn vụt trước mắt hắn. Thực chất, Không Kiếm Môn chính là một dãy núi khổng lồ, với bảy ngọn núi cao nhất hội tụ với nhau tạo thành một vòng bán nguyệt ốm giữa chính là lầu các, và trên các ngọn núi cũng trải dài dày đặc các phòng ốc kiến trúc mỹ lệ khó nói thành lời. Chính giữa cũng chính là ngọn núi cao nhất sừng sững như thanh kiếm đâm thẳng lên trời cao chính là nơi các Lão Tổ bế quan tu luyện. Từ trên cao nhìn xuống có thế thấy được thế núi này như một dãy tường thành bao bọc lấy Không Kiếm môn, chỉ có duy nhất một lối ra vào. Tuy nhiên phía bên dưới sơn môn lúc này có một lớp màng mỏng trong suốt hình cầu úp trọn lấy Không Kiếm môn, phía xa xa ngay lối ra vào duy nhất, Minh có thể thấy một đoàn người đang lơ lửng trên không đầy khí thế. Khi Minh nhìn tới cũng là lúc đối phương cũng nhìn lại, khi hai ánh mắt chạm nhau Minh liền cảm nhận được một luồng khí thế như sóng cao vạn trượng ập tới muốn nhấn chìm hắn rơi xuống vực sâu thăm thẳm, ngay lúc này dường như cơ thể hắn cảm nhận được sự uy hiếp, Thiên Ngân Tinh trong đan điền của hắn xoay chuyển, linh lực hắn tự lấp đầy các kinh mạch trải khắp cơ thể một luồng khí thế kinh thiên động địa từ hắn phát ra đánh tan ánh mắt của kẻ kia, thiên địa nguyên khí cũng dị động, bốn phương tám hướng lấy hắn làm trung tâm thiên địa nguyên khí ồ ạt tràn tới chảy vào các huyệt khiếu trên cơ thể hắn mà vào các kinh mạch rồi chảy xuôi xuống đan điền được Thiên Vân Tinh hấp thụ điên cuồng. Một cảm giác thoái mái không nói nên lời trải khắp cơ thể hắn.